thành trì của tôi

Một trận mưa ngày thu vừa mới qua chuồn, khí hậu đùng một cái trở giá buốt.

Sáng sớm, Giang Tùy bị giờ đồng hồ đồng hồ đeo tay báo thức thực hiện cho tới tỉnh táo. Đợi cô tắm hoàn thành, căn chống ở bên cạnh vẫn chính thức tiếng ồn, rõ nét thằng nhỏ bé Châu Ứng Tri vẫn thức dậy. Giang Tùy chải đầu buộc tóc, rứa cặp sách trở xuống lầu.

Bạn đang xem: thành trì của tôi

Trên bàn ăn bên dưới lầu, cháo gạo nếp vẫn đang được lan rời khỏi khá rét hầm hập, bánh bao mới mẻ rán hoàn thành vẫn còn đấy vết dầu bóng lộn.

“A Tùy, chớ ăn thời gian nhanh quá, ăn nhiều một ít.” – Dì Đào người sử dụng hóa học giọng quánh quánh miền Nam của tôi nhắc nhở cô bao nhiêu phiên.

Dì Đào chung việc nhập căn nhà vẫn nhiều năm, trong năm này vẫn ngay gần 50 tuổi hạc. Mọi người nhập căn nhà đều giành cho dì một sự tôn trọng chắc chắn. Giang Tùy gật đầu một chiếc, vận tốc nhai lại càng thời gian nhanh rộng lớn, chỉ ở mức vài ba phút vẫn xử lý hoàn thành thân phụ loại bánh bao rán.

Dì Đào quan sát về phía bậc thang phát biểu lớn: “Tri Tri, Tiểu Tri…”

“Đây trên đây, con cháu vẫn còn đấy sống!” Trên lầu vọng xuống giờ đồng hồ đáp trả của cậu nhỏ bé.

Khoảng một phút sau, Châu Ứng Tri như 1 con cái khỉ nhỏ tung tang chạy xuống, cậu nhỏ bé khoác một cái áo co dãn chui đầu red color, một đầu sở hữu gắn một cọng lông, cặp sách bên trên vai khi la khi rung lắc, coi qua loa vóc dáng quan trọng huênh hoang toàng.

Nhìn thấy Giang Tùy, cậu nhỏ bé ngúng nguầy loại đầu chạy cho tới, cười cợt cho tới ko thấy mặt mũi trời: “Chị, chị ngày hôm nay rất đẹp quá, domain authority White như trứng gà bóc tách, tóc bóng mượt như phân tử mè thâm. Dáng vẻ chị ngồi trên đây coi nó như 1 con cái thiên nga White cao quý, đang được xỏe song cánh trắng nuột của tôi nhằm hứng lấy tia nắng sớm mai”

“Tri Tri, câm miệng”

“…”

Châu Ứng Tri tuyệt vọng vặn vẹo khung hình nhị vòng, đựng tiếng: “Chị, cho tới em mượn không nhiều chi phí với, em chuẩn bị nghèo nàn mà đến mức cần buôn bán cả quần tổn thất rồi”

Tháng trước, thằng nhỏ bé này tinh nghịch đập phách bị nhà giáo tóm được báo về mái ấm gia đình, rủi ro hôm bại liệt người u luôn luôn khoan thứ rộng lượng của chính nó tâm tình tự nhiên ko đảm bảo chất lượng, một cuộc điện thoại cảm ứng thông minh lối nhiều năm ngay lập tức tách luôn luôn chi phí tiêu xài lặt vặt cả mon trời, thực hiện cho tới thương hiệu nhóc này đùng một cái cần bó mồm bó mồm, còn đâu chi phí ăn gà rán húp coca, nhất là cũng chả còn một đồng để sở hữ kẹo cho tới chúng ta phái đẹp. Cuộc sinh sống lối đường kính trắng từ là một quý công tử phát triển thành một ngược trứng nghèo nàn cho tới xứng đáng thương, giờ trên đây kỳ vọng độc nhất chỉ từ sở hữu bà chị Giang Tùy này nhưng mà thôi.

Giang Tùy hỏi: “Cần chi phí thực hiện loại gì?”

“Sắp ganh đua cho tới điểm rồi, em cần thiết mua sắm một không nhiều tư liệu nhằm ôn luyện. Lần này em chắc chắn tiếp tục nỗ lực phấn đấu một ít, kỳ ganh đua toán chắc chắn tiếp tục hàng đầu khiến cho chị thiệt hãnh diện.” Chu đái thiếu thốn gia thuận mồm hứa hứa hẹn.

“Trùng phù hợp quá, chị đang dần ấn định chuồn mua sắm sách” – Giang Tùy xúc nốt thìa cháo sau cùng bỏ vô mồm, gọi thấu tâm trí nhập đầu cậu nhỏ bé dễ dàng như nhổ một cọng lông chân. “Tan học tập em cho tới ngôi trường cung cấp 3 lần chị, gặp gỡ nhau ở trong phần cũ nhé.” Rồi xách cặp chuồn trực tiếp.

“…..”

Châu Ứng Tri đứng hình nhập 3 giây, mở miệng to ngây ngốc coi theo đuổi chỉ thấy một chiếc vẫy tay còn còn lại.

Giang Tùy chuồn thoát ra khỏi cửa ngõ, phía bên ngoài không gian vẫn vô nằm trong náo sức nóng. Hàng làng mạc láng giềng ai nấy đều hấp tấp vàng đi làm việc, tới trường. Chỗ này là 1 trong ngõ hẻm nhỏ nhập nội thành của thành phố, là 1 trong điểm cũng kha khá đảm bảo chất lượng. Nhà cửa ngõ khu vực này cũng đều vẫn lạc hậu, tuy nhiên giá chỉ căn nhà cũng tương đối cao.

Ra ngoài ngõ hẻm là trước mặt lối rộng lớn, xa xăm rộng lớn chút nữa là 1 trong mua sắm.

Một con xe black color chạy cho tới tạm dừng ở đầu hẻm, cơ hội Giang Tùy chỉ vài ba mét. Cửa sau xe pháo cởi rời khỏi, một người phụ phái đẹp trung niên khoác một cái áo khóa ngoài bão táp bước xuống. Vẻ mặt mũi được make up vô nằm trong khôn khéo lòi ra nụ cười: “A Tùy, người mẫu nhỏ”

Là u kế tiếp của cô ấy, Châu Mạn.

Giang Tùy sửng nóng bức, trải qua một bước, hỏi: “Dì Châu,  không cần tuần sau sao?”

Châu Mạn nói: “Thay thay đổi chương trình rồi, chút nữa thân thích trưa mới mẻ cất cánh. Thuận lối nên ghé thăm hỏi thân phụ con cái một ít.”

Ba của Giang Tùy – Giang Phóng là 1 trong Phó GS ngành Triết học tập, một trong năm này ông đều ở bên trên Nhật Bản thực hiện công tác làm việc nghiên cứu và phân tích.

Giang Phóng và Châu Mạn cũng là 1 trong hai bạn truyền kỳ, một người thực hiện nghiên cứu và phân tích học tập thuật tính cơ hội nhẹ dịu, tùy tiện, một người lại là 1 trong phái đẹp cường nhân mạnh mẽ và uy lực bên trên thương ngôi trường. Nghe phát biểu, năm bại liệt nhị người vì thế ngồi và một chuyến cất cánh nhưng mà vô tình thân quen biết. Hai người tính cách khác lạ, duy chỉ mất công thức nuôi dậy con loại là sở hữu công cộng phát minh. Những yếu tố nhỏ nhặt nhập cuộc sống đời thường cả nhị người đều không thực sự chú tâm cho tới, trong cả chuyện học tập cũng ko yên cầu gì rộng lớn lao. Chỉ cần thiết nhà giáo ko động cho tới thì toàn bộ đều được đáng tin cậy. Sau Lúc kết duyên, nhị phu nhân ông xã đem tới ở một thành phố mới mẻ, từng người đều tất bật với công vệc của tôi. Khu căn nhà này là của u Châu Mạn nhằm lại. Châu Ứng Tri kể từ khi tham gia học đái học tập đã biết thành ném sắp tới đây, còn Giang Tùy thì mới có thể đi vào được không nhiều bữa. Dì Đào phụ trách cứ chở che cho tới nhị người chúng ta. Cả căn nhà tư người không nhiều Lúc gặp gỡ nhau tương đối đầy đủ, vì thế vì vậy tư năm vừa qua tiện nghi công cộng sinh sống cực kỳ chủ quyền.

Khi bọn cô đang được thủ thỉ, nhị người còn sót lại phía trong xe cũng Open theo đuổi xuống. Người phần bên trước là trợ lý của Châu Mạn – Tiểu Triệu, Giang Tùy sở hữu biết người này.  Anh tao chuồn vòng rời khỏi hâu phương xe pháo nhằm cởi cốp, ánh nhìn Giang Tùy rớt vào người đứng phía sau.

Một nam giới sinh to lớn đang được đứng ở bại liệt, tư thế đứng nghiêng nghiêng ngả ngả như chực sụp cho tới điểm, có vẻ như vừa vặn mới mẻ tỉnh dậy, coi không tồn tại lấy một tí niềm tin. Anh tao khoác một cái áo mỏng tanh black color, bên dưới một chiếc quần nằm trong color. Không biết sở hữu cần vì thế người mẫu chân dài quá hay là không, nhưng mà loại quần coi trông bị ngắn ngủi một quãng.

Nhìn xuống chân cậu tao lại càng phô trương rộng lớn. Trong loại giá buốt của khí hậu ngày thu, mặc dù thế anh tao lại mang trong mình 1 song dép xỏ ngón ngày hè.

Cách ăn diện này không như người không ở gần cho tới,  nhưng mà tương tự như một người đang được sẵn sàng chuồn nhập phòng tắm của tôi, vô nằm trong tùy tiện. Cậu tao nghiêng người đứng ỏ bại liệt, Giang Tùy phát hiện ra một hình xăm bên trên mắt cá chân chân ngược. Vì khoảng cách khá xa xăm nên cô ko thấy rõ, nghe đâu là 1 trong chuỗi ký tự: LI…..

Cô đang được coi chằm chằm thì đùng một cái loại chân ấy động đậy.

Cậu tao treo loại cặp sách lên vai, tiến bộ về phần bên trước nhị bước, kể từ cốp sau kéo ra một cái xe đạp điện địa hình vẫn cũ nát nhừ.

Châu Mạn hất cằm lên, nói: “Đây là dương vật của Tri Tri, chiều ni Tiểu Triệu tiếp tục dẫn nó cho tới báo danh. Dì vẫn gọi năng lượng điện cho tới lão Tôn của bao nhiêu đứa thông tin rồi.”

Giang Tùy đã và đang đoán rời khỏi, trước bại liệt Châu Mạn đã và đang nói đến yếu tố này với người xem, khi bại liệt, thương hiệu nhóc Châu Ứng Tri bại liệt còn bất mãn, phàn nàn không còn bao nhiêu ngày ngay lập tức.

Giang Tùy vẫn coi chằm chằm nhập mắt cá chân chân của cậu tao, đúng khi người bại liệt nghe đâu cũng cảm nhận thấy phi lý nên xoay người lại. Từ đầu cho tới cuối chỉ nhướng đôi mắt coi một chiếc, ngoại giả không tồn tại lấy một thể hiện dư quá.

Châu Mạn cũng ko reviews chúng ta cùng nhau, thẳng nói: “Tiểu Triệu, anh dắt nó nhập vào chuồn vẫn, nhập căn nhà sở hữu người đó”

“Ồ”

Mắt cá chân theo đuổi người bại liệt nhưng mà ngày càng xa xăm, Giang Tùy vẫn ko phát hiện ra rõ rệt.

Châu Mạn hỏi: “Con coi đồ vật gi nhưng mà chú ý thế?”

Giang Tùy rung lắc đầu: “Không sở hữu gì.”

“Không mong muốn phát biểu sao? Được rồi” Châu Mạn mỉm cười cợt một ít phát biểu. “Nếu nó ở ngôi trường sở hữu làm những gì phiền hà, con cái cứ phụ trách xử lý. Đừng nhằm lão Tôn gọi năng lượng điện cho tới dì. Lão Tôn sở hữu trách cứ nhiệm thì sở hữu trách cứ nhiệm thiệt, tuy nhiên nhưng mà ông ấy phiền lắm. Mỗi phiên nghe ông ấy gọi năng lượng điện là dì ngay lập tức mong muốn chuồn toilet.”

Giang Tùy nghe thế ngay lập tức phì cười: “Con phụ trách ra sao được?”

“Tùy con” Châu Mạn chẳng phải quan hoài, cứ như thế ném một mớ trách cứ nhiệm áp lực lên đầu Giang Tùy.

Thứ nhị khi nào thì cũng nhiều năm đằng đẵng, so với những người dân ngán học tập thì sự mệt rũ rời vẫn lên tới đỉnh điểm. Bốn tiết học tập buổi sớm đã không còn mức độ dày vò, cũng may còn tồn tại giờ ngủ trưa, rất có thể tự do ngủ bù một giấc. Trước giờ học tập khoảng chừng 5 phút, Giang Tùy bị bị các bạn nằm trong bàn Lâm Lâm thức tỉnh, ngước mặt mũi coi lên vẫn thấy lão Tôn dắt một người đang được đứng ở cửa ngõ lớp.

Cô coi qua loa một ít ngay lập tức xem sét cậu tức thì.

Cậu tao khoác một cái áo co dãn, phía bên ngoài lại ông xã tăng một tấm áo len ấm color xám, song dép tông lào bên dưới chân đã và đang được thay cho bởi vì song giầy đá banh cổ ngắn ngủi. Chiếc cặp sách vẫn  như cũ được treo bên trên vai ngược.

Dáng vẻ thời điểm này vẫn không hề tương tự như sẵn sàng chuồn tắm nữa rồi.

Lão Tôn đứng bên trên bục giảng, gõ mạnh lên phía trên mặt bảng bao nhiêu cái: “Yên lặng không còn chuồn. Mấy em một ngày dài chỉ biết ồn ào, nếu như còn dư tích điện như vậy chi bởi vì thực hiện tăng 2 cỗ đề ganh đua chuồn.”

Lớp học tập lặng yên được một ít, tuy nhiên sự để ý của người xem lại ko giành cho Lão Tôn.

Lão Tôn buông lỏng khuôn mặt mũi, thánh thiện lành lặn nói: “Thầy thông tin một ít, lớp bản thân ngày hôm nay sở hữu một bàn sinh hoạt mới mẻ đem tới, sau đây các bạn ấy tiếp tục với những em học tập công cộng, kỳ vọng lớp tao câu kết bên cạnh nhau học tập tiến bộ cỗ.

Lão Tôn vậy là một câu, lôi kéo niềm tin tương thân thích tương ái, người xem so với giọng điệu này đều vẫn sớm nằm trong lòng, tự động hóa vứt ngoài tai.

Mấy phái đẹp sinh ở tầm tuổi hạc này, cứ hễ phát hiện ra trai rất đẹp thì loại gì rồi cũng rất nhiều bị thú vị, nhưng mà nam giới sinh thì luôn luôn bị những loại mới mẻ kỳ lạ lôi cuốn, vì thế cả lớp đều hào hứng coi chằm chằm nhập học viên mới mẻ phía trên bục giảng, xì xầm buôn dưa lê.

Xem thêm: tổng tài đừng nghịch ngợm

“Nào, em hãy tự động reviews phiên bản thân thích cho tới người xem chuồn, em thương hiệu là gì, mến môn học tập này, sở trường là gì nữa?”

Lão Tôn dịch rời sang trọng ở bên cạnh vài ba bước, sở hữu ý muốn nhượng bộ địa điểm trung tâm cho tới cậu tao, mặc dù thế ko ngờ mới mẻ bước được nhị bước thì người bại liệt vẫn reviews hoàn thành rồi.

“Châu Trì, không tồn tại sở trường gì cả.” – Giọng phát biểu trầm thấp nhẹ dịu, tuy nhiên nghe qua loa sở hữu khá chút tùy tiện.

Cậu tao vừa vặn cao lại gầy nhom, dung mạo vô nằm trong rực rỡ tỏa nắng. Có lẽ vì như thế hai con mắt một mí, nên những khi ngước cằm lên coi có vẻ như giá buốt lùng. Nói hoàn thành bao nhiêu chữ bại liệt, khóe mồm cậu tao khá nhếch lên, có vẻ như như đang được cười cợt, mặc dù thế loại nhếch mép này cực kỳ thời gian nhanh ngay lập tức mất tích, tương tự như là cho tới sở hữu lệ.

Mấy nam giới sinh bên dưới lạ lẫm coi điệu cười cợt coi thường khỉnh như vậy, thì thầm: “rất ngứa mắt”

Một số phái đẹp sinh táo tợn rộng lớn ghé tai nhau vĩ đại nhỏ: “Rất cao, đôi mắt một mí, chuẩn chỉnh soái ca”

“Môi của cậu ấy cực kỳ đẹp”

“Tóc của cậu ấy có vẻ như nên tách ngắn thêm một đoạn, cảm nhận thấy cậu ấy nên nhằm loại đầu đinh, càng ngắn ngủi càng đảm bảo chất lượng.”

“Rất rất đẹp trai cần không?” – Lâm Lâm kéo ống tay áo của Giang Tùy nói: “Không biết kể từ đâu đem tới nữa.”

Giang Tùy vừa vặn xắn ống tay áo vừa vặn tâm trí, ko biết sở hữu nên phát biểu với Lâm Lâm rằng người này đó là dương vật hờ của cô ấy hay là không. Cậu nhỏ bên trên danh nghĩa.

Tuy rằng sở hữu chút bất nghĩa, mặc dù thế trái đất to lớn này đâu thiếu thốn những điều kỳ lạ kỳ.

Nhưng cô còn còn chưa kịp suy nghĩ hoàn thành, lão Tôn thấy không tồn tại ai để ý bèn nói: “Như vậy chuồn, Châu Trì, em trong thời điểm tạm thời ngồi ở mặt mũi bại liệt vẫn, đợi phiên cho tới bố trí lại khu vực tiếp tục tính tiếp nhé.”

Ông chỉ xuống cái bàn rỗng ở sản phẩm sau cùng ở bên cạnh hành lang cửa số, cạnh bại liệt sở hữu một nam giới sinh coi như 1 con cái khỉ tức đang được gục đầu ngủ, những tiếng ồn vừa vặn rồi nhập lớp đều ko khiến cho cậu tao tỉnh dậy. Lão Tôn phẫn uất tím mặt mũi tuy nhiên ko làm những gì được, chỉ rất có thể rộng lớn giờ đồng hồ quát lác to: “Trương Hoán Minh, tối qua loa em chuồn ăn trộm suốt đêm à, đứng lên cho tới tôi.”

Châu Trì rứa theo đuổi cặp sách trở xuống bên dưới, bao nhiêu sản phẩm ghế phần bên trước đều ngoái lại coi cậu tao.

Trương Hoán Minh đang được đắm chìm ngập trong mơ rất đẹp thì bị giờ đồng hồ quát lác thực hiện giật thột tỉnh dậy. Hãy còn nhập hiện trạng tơ mơ, lại thấy người xem xung xung quanh đều triệu tập quan sát về phía bản thân, tức thời ngơ ngẩn: “Oh fuck”

Bốn phía vang lên một trận cười cợt nghiêng ngả.

Lão Tôn gõ 3 phiên xuống mặt mũi bàn, thời điểm này lớp học tập mới mẻ có vẻ như yên ổn tĩnh quay về.

Sự tồn bên trên của Châu Trì mang đến cảm xúc hiện hữu cực mạnh, trong cả Lúc cậu tao ngồi ở một góc không thực sự nổi trội tuy nhiên cũng ko thực hiện giảm xuống sự hào hứng của những người không giống so với bản thân. Nguyên giờ chiều hôm bại liệt, có vẻ như như phái đẹp sinh chuồn Tolet kể từ cửa ngõ sau đùng một cái nhiều hơn nữa thông thường, mặc dù thế cũng không có bất kì ai phát biểu gì với cậu tao cả.

“Chẹp, ko đích thị. Cậu tao nghe đâu phản xạ với Trương Hoán Minh đó”. Lâm Lâm phát biểu với Giang Tùy sau cả buổi để ý.

Giang Tùy đang được ăn bánh quy, chỉ từ 1 phút nữa là cho tới giờ nhập học tập, ngay lập tức ăn sinh sống ăn bị tiêu diệt, dứt khoát khoác kệ cậu tao nhai nhải một phía. Lâm Lâm rất là kết hợp nói: “Quả như Dự kiến, Triệu Hử Nhi rốt viên ko Chịu đựng nổi đơn độc rồi, tuổi hạc hãy còn con trẻ nhưng mà vẫn giắt đái rất nhiều lần, chắc chắn rằng thận vẫn sở hữu yếu tố rộng lớn. Mình biết tức thì nhưng mà, trên đây đó là loại mẫu của cậu tao, bảo sao từng phiên bàn về nam nhi đều nói đến việc dạng này.”

Giang Tùy mong muốn căn vặn coi, rốt viên loại này là loại gì, mặc dù thế còn chưa kịp cởi mồm thì giờ đồng hồ chuông nhập học tập vẫn vang lên.

Đây là tiết học tập sau cùng của ngày ngày hôm nay, người xem fake cỗ hăng say lắng tai giáo viên ngữ văn thao thao bất tuyệt bên trên bục giảng hóng đến thời điểm không còn giờ, sau cùng giờ đồng hồ chuông tan học tập cũng vang lên.

Giang Tùy ngày hôm nay cho tới lượt trực nhật.

Học kỳ này tổ trực nhật của Giang Tùy sở hữu tư nường, tuy nhiên chẳng ai mến việc làm sụp rác rến, chính vì cứ hễ sụp rác rến là lại cần về sau cùng. Vậy nên, Giang Tùy từ trên đầu học tập kỳ vẫn phụ trách luôn luôn nhiệm vụ này. Giang Tùy vệ sinh bảng thật sạch sẽ té ra đứng ngoài hiên chạy dài, hóng người xem thu vén hoàn thành thì tiếp tục đem rác rến chuồn sụp.

Tòa căn nhà nước ngoài trừ học viên ở lại trực nhật thì đều vẫn đ về không còn, chỉ loáng thoáng một vài ba học viên ở nội trú chạy xuống căn tin tưởng mua sắm cơm trắng.

Giang Tùy xuống lầu sụp rác rến, tiếp sau đó đứng cọ ráy ở cạnh hồ bơi. Lúc về bên, cô phát hiện ra sở hữu người đứng bên dưới giã cây hâu phương lớp học tập. Cậy tao khoác một chiếc áo len ấm xám, quần thâm, song song giầy cổ thấp greed color nhạt nhẽo.

Cô tạm dừng coi một khi.

Cậu tao đứng phụ thuộc vào gốc cây, khắp cơ thể chìm ngập trong ánh hoàng hít u ám. một tay cậu tao rứa địa hình, tay bại liệt cũng ko rảnh rỗi, cặp một điếu dung dịch lá.

Không biết người mặt mũi bại liệt đầu chạc phát biểu đồ vật gi, cậu tao có vẻ như tức bực, ném dế yêu sang trọng một phía ghế ở bên cạnh, cúi đầu nối tiếp thuốc lá.

Trong tay Giang Tùy vẫn còn đấy rứa thùng rác rến ko thô, những giọt nước còn còn lại ganh đua nhau rớt xuống mặt mũi khu đất.

Cô xoay người chuồn nhập lớp học tập, nép dọn cặp sách chạy xuống, mặc dù thế xuống cho tới điểm, cậu tao vẫn mất tích tự động lúc nào.

Châu Ứng Tri đứng hóng ở siêu thị thức uống đối lập ngôi trường học tập rộng lớn nửa ngày mới mẻ thấy Giang Tùy xuất hiện nay. Bởi vì như thế điều giả dối buổi sớm nhưng mà hiện nay thằng nhỏ bé cần theo đuổi Giang Tùy tiếp cận cửa hàng sách, tùy tiện lựa chọn nhị cuốn sách Toán đem về.

Lúc nhị bà mẹ về cho tới căn nhà thì trời vẫn tối thâm.

Dọc lối đi, Châu Ứng Tri luôn luôn mồm ca thán: “Mẹ của em thiệt là quá xứng đáng, khi nào thì cũng phía cho những người phía bên ngoài. Trên gác rõ nét là địa phận của em, thế nhưng mà ko thèm phát biểu với em một giờ đồng hồ vẫn đem cho những người không giống. Bà ấy tưởng bà ấy là Từ Hy Thái Hậu hoặc sao.”

Giang Tùy cảm nhận thấy khó khăn hiểu trước việc khó chịu của thằng nhỏ bé. “Gác xép bại liệt em cũng ko bao nhiêu khi sử dụng, chả cần vẫn phủ những vết bụi rồi sao?”

“Đấy ko cần là yếu tố. Chị thiếu hiểu biết nhiều đâu, dương vật của em vốn liếng chả cần dạng người gì đảm bảo chất lượng đẹp…” Châu Ứng Tri phát biểu với 1 giọng buồn bã: “Không biết cậu ấy tiếp tục ở trên đây bao lâu nữa.”

Giang Tùy nói: “Em buồn cũng có hại, chuyện này u em vẫn đưa ra quyết định rồi.”

“Chị cho rằng u em tự động nguyện à?” – Châu Ứng Tri phát biểu, “Nếu ko cần vì thế ông nước ngoài em trước lúc tổn thất cứ chắc chắn gửi gắm, thì u em cũng chẳng quản ngại đâu. Rõ ràng ko cần và một u sinh rời khỏi nhưng mà, u em lại cũng chả mến trẻ em. Từ nhỏ bé còn nếu như không cần em tự động lập thì chẳng biết đã biết thành vứt cho tới loại thùng rác rến này rồi.”

Giang Tùy: “…”

“Cậu nhỏ” Giang Tùy thuận mồm gọi tuy nhiên lại cảm nhận thấy lạ lẫm 1 chút nào, bèn sửa lại: “Cậu ấy ko đảm bảo chất lượng khu vực nào?”

“Hư lắm, sự việc tốt ko thực hiện, trong cả ngày chỉ chuồn bắt nạt người không giống.”

“Nghe qua loa có vẻ như kiểu như em bại liệt.”

Châu Ứng Tri tức thời nghẹn họng, đôi mắt ngân ngấn nước, nói: “Chị liệu có phải là chị ruột của em ko vậy?” Không đợi Giang Tùy vấn đáp, cậu nhỏ bé vẫn tự động xem sét sự thật: “À vâng, ko cần.”

Giang Tùy cũng ko phát biểu tăng gì nữa, chỉ hài hước coi cậu tao.

Châu Ứng Tri đều vẫn thân quen rồi, mặc dù thế vẫn phía Giang Tùy nói: “Chị tin tưởng hay là không tùy chị, tuy nhiên em phát biểu thiệt đấy. Trước trên đây cậu ấy còn tấn công cả em nữa.”

Giang Tùy hỏi:  “Cậu ấy từng thực hiện tin xấu gì à?”

“Nhiều lắm.” – Châu Ứng Tri phát biểu, “Cậu ấy 1 mình chẳng cần tiếp tục sinh sống rất hay sao, u em còn đem cậu ấy cho tới trên đây làm những gì nữa ko biết.”

“Tại sao?”

“Đánh nhau, làm cho chuyện” Châu Ứng Trì nhíu ngươi rời khỏi vẻ bí mật phát biểu “Vì một người phụ phái đẹp.”

Xem thêm: nhan tổng xin dừng lại

Ah

Giang Tùy khá dừng lại, nghe đâu cô sở hữu chút hiểu rồi.

“Cậu ấy yêu thương sớm cần không?”