mau xuyên nghịch tập boss thần bí đừng trêu chọc lung tung

Tác giả: Vân Phi Mặc

Lâm chưởng quầy ghi chép bao nhiêu chữ vào một trong những tờ giấy tờ nhỏ, cuộn cảnh giác rồi nhét nhập ống trúc ở chân con cái tình nhân câu, thả nó lên đường.

Bạn đang xem: mau xuyên nghịch tập boss thần bí đừng trêu chọc lung tung

Lâm chưởng quầy coi con cái tình nhân câu cất cánh lên đường, lẩm không sạch, "Hy vọng rất có thể cho tới kịp."

Bên tê liệt, Bắc Vũ Đường dẫn theo gót Tiểu Tử Mặc tách lên đường thì cho tới tửu lầu phổ biến nhất thị xã Tam Thuỷ, điểm này là điểm thực hiện Cá yến Tam Thuỷ phổ biến nhất.

Họ cho tới cơ hội thời hạn sử dụng bữa trưa nửa canh giờ, theo gót lý tuy nhiên rằng thì giờ này hẳn cần không tồn tại bao nhiêu ai, tuy nhiên khi tới điểm, bọn họ phân phát hiện tại tửu lầu đang được kín địa điểm.

Ngoài tửu lầu cũng có thể có người vây chật, phía bên ngoài còn đang sẵn có những dòng sản phẩm người đang được cuồn cuộn kéo cho tới.

Bắc Vũ Đường kéo một người qua loa lối chất vấn, "Tiểu ca, tửu lầu này còn có chuyện gì tuy nhiên nhiều người vậy?"

Nam thanh niên tê liệt review bọn họ một thời gian, "Các ngươi hẳn là kẻ kể từ điểm không giống cho tới nhỉ."

Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đúng vậy. Nghe rằng Cá yến Tam Thuỷ đặc biệt tươi tắn ngon nên mong muốn nếm test."

Nam thanh niên coi bọn họ với vẻ không mong muốn, "Aiz, thực sự ko khéo. Nếu là xa xưa thì tuy rằng Cá yến Tam Thuỷ khó khăn ăn tuy nhiên cũng ko cần ko thể ăn, tuy nhiên từ thời điểm tháng trước, người sở hữu tửu lầu Hồng Phú đang được tuyên bố: Mỗi mon chỉ nấu nướng 1 bàn Cá yến Tam Thuỷ, tuy nhiên bàn Cá yến này sẽ không cần đem chi phí là ăn được, còn cần vượt qua đề mục tuy nhiên những a ma tơ thể hiện mới mẻ rất có thể hương thụ."

"Còn đem quy củ này?"

Nam thanh niên gật đầu, "Các ngươi cho tới cũng khéo. Hôm ni đó là ngày ví đấu, ai thắng thì người này được hưởng trọn. Đó cũng chính là nguyên nhân vì như thế sao nhiều người tụ tập luyện trước cửa ngõ cho tới vậy."

Nam thanh niên lại bổ sung cập nhật, "Nếu phu nhân mong muốn dẫn nhi tử ăn thì rất có thể lùi một bước, Vương mặt mày rỗ ở phố cơ hội vách thực hiện Cá yến Tam Thuỷ cũng ko tệ. Tuy xoàng xĩnh vị chủ yếu tông của tửu lầu Hồng Phú, tuy nhiên cũng ko uổng công một chuyến."

"Cám ơn lời nói đề xuất của đái ca." Bắc Vũ Đường lẹo tay ganh đua lễ.

Tiểu Mặc Nhi kéo ống tay áo Bắc Vũ Đường, ngước đầu nhỏ, "Mẫu đằm thắm, tất cả chúng ta nhập coi lên đường."

"Được."

Nếu cho tới thì nhập coi cũng khá được.

Hai người chen lên sản phẩm trước, vừa phải khi thấy một người bậm bạp dẫn theo gót một đám thư sinh bước kể từ tửu lầu đi ra. Lão gia bậm bạp lẹo tay ganh đua lễ với đám người, thời điểm hiện tại mới mẻ rằng, "Tại hạ là Phúc chưởng quầy, van nài xin chào chư vị. Được chư vị mùi hương đằm thắm chiếu cố, tửu lầu Hồng Phú của tất cả chúng ta mới mẻ rất có thể cách tân và phát triển không ngừng nghỉ......"

Phúc chưởng quầy rằng một tràng lâu năm, ở đầu cuối cũng nhập chủ thể.

"Mọi người hẳn đang được chờ đón kể từ lâu, bàn Cá yến Tam Thuỷ đợt này tiếp tục thuộc sở hữu ai, tất cả chúng ta hãy nằm trong đợi coi. Được rồi, giờ người mong muốn nhập cuộc rất có thể kí thác đi ra một lượng bạc, qua loa mặt mày tê liệt xếp sản phẩm đợi. Nếu khiêu chiến thất bại, một lượng này sẽ không còn được trả lại. Nếu khiêu chiến thành công xuất sắc, tiếp tục chỉ tổn thất một lượng bạc nhằm hương thụ số Cá yến."

Sau Lúc Phúc chưởng quầy rằng xong xuôi, vô số người ụp xô cho tới địa điểm báo danh.

Bắc Vũ Đường từng thấy sách lược marketing này ở những toàn cầu không giống. Trong những toàn cầu tê liệt, nó ko là gì, tuy nhiên ở điểm đó lại đặc biệt mới mẻ mẻ rất dị.

Nhìn thì tưởng chỉ việc một lượng là rất có thể ăn, nhiều người tiếp tục ôm tư tưởng được hời, như mong muốn lên đường báo danh.

Người báo danh nhiều thì tửu lầu thu được không ít chi phí, còn cao hơn nữa thật nhiều đối với há 1 bàn thông thường, không chỉ ko lỗ mà còn phải mò mẫm lời nói.

Tiểu Tử Mặc ngước đầu nhỏ, mượt mà rằng, "Mẫu đằm thắm, tất cả chúng ta cũng báo danh nhé?"

Bắc Vũ Đường đang được sẵn sàng lấy bạc, nhỏ bé đang được rung lắc lắc bàn tay nhỏ mũm mĩm, "Con cũng có thể có."

"Vậy lên đường thôi."

Tiểu Mặc Nhi nghe lời nói, bước đi ngắn ngủi qua loa địa điểm báo danh. Nhưng nhỏ bé nhỏ, người báo danh lại nhiều, nên thông thoáng chốc đã trở nên vây hãm. Tiểu Mặc Nhi ko nóng tính, xếp sản phẩm sau chúng ta.

Lúc chuẩn bị cho tới lượt Tiểu Mặc Nhi, một thư đồng đem rơi tanh tưởi chen trực tiếp trước mặt mày nhỏ bé, bịa đặt bạc lên bàn.

Tiểu Mặc Nhi kéo ống ống tay áo đối phương, ngước đầu nhỏ, trang nghiêm rằng, "Giờ cho tới lượt tao, ngươi cần xếp sản phẩm sau tao."

Thư đồng cúi đầu trông thấy chỉ là 1 trong những đứa nhỏ bé, "Một thằng ma lanh chạy cho tới trên đây làm mưa làm gió vật gì, mau về mái ấm mò mẫm thân mẫu của ngươi lên đường."

Tiểu Mặc Nhi cay mi, banh mặt mày nhỏ, trịnh trọng nói: "Ta cho tới báo danh, ngươi vốn liếng cần đứng sau tao."

Thư đồng nghe nhỏ bé nói đến việc báo danh thì cười cợt ha ha, "Ngươi? Ngươi tuy nhiên cũng cho tới báo danh? Ngươi biết chữ không? Đừng tưởng biết Thiên Tự Văn là rất có thể thắng."

Giọng thư đồng ko cất giấu được trào phúng.

Tiểu Mặc Nhi giá buốt lùng coi hắn, ko thèm quan hoài, tiếp cận trước mặt mày phái nam nhân trung niên ĐK, bịa đặt bạc của tớ lên, "Tiên sinh, tao mong muốn báo danh."

Nam tử trung niên thấy nhỏ bé thì khá ngạc nhiên, thấy Tiểu Mặc Nhi dễ thương và đáng yêu vì vậy, tiếng nói cũng nhu hoà rộng lớn, "Người rộng lớn mái ấm ngươi đâu? Họ đem đồng ý không?"

Không đợi Tiểu Mặc Nhi vấn đáp, thư đồng ở mặt mày xúc cảm như bản thân bị bỏ lỡ, tức giận dỗi rằng, "Một thằng ma lanh con cái thì rất có thể làm những gì, chớ nghe hắn rằng bậy. Mau ĐK cho tới thiếu thốn gia mái ấm tao lên đường, thiếu thốn gia mái ấm tao còn đang được đợi tao quay trở về đấy!"

Nam nhân trung niên cũng nghĩ về nhỏ bé chỉ cho tới nghịch tặc, ôn hoà rằng, "Về mò mẫm người thân con cháu lên đường."

Hắn trả bạc lại cho tới Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi không sở hữu và nhận, hai con mắt đen kịt xinh đẹp nhất coi phái nam nhân trung niên chằm chằm, chất vấn rõ rệt ràng: "Tiên sinh, tửu lầu đem quy toan số tuổi tác đòi hỏi nhằm báo danh?"

Nam nhân trung niên sửng bức, "Không đem."

"Nếu không tồn tại, vì như thế sao lại không sở hữu và nhận bạc của ta?" Tiểu Mặc Nhi quay đầu sang một bên nhỏ, chớp đôi mắt coi.

Nam tử trung niên bị chất vấn cho tới ngốc, "Nếu đang được vậy, tao tiếp tục thêm thắt thương hiệu ngươi. Ngươi thương hiệu là gì?"

"Mộc Tử Mặc, Mộc tú vu lâm, lân Tử phượng sồ, cây bút bão Mặc hàm; Tử Mặc là tướng tá môn hổ Tử, cây bút hàm Mặc bão." Tiểu Mặc Nhi cho tới giờ còn ghi nhớ từng câu từng chữ thân mẫu rằng khi mệnh danh này cho tới nhỏ bé.

(Đại khái là Mộc nhập rừng cây, Tử nhập con cái của Lân – Phụng, Mặc là cây bút hít no mực)

Nam tử trung niên giã thưởng, "Tên hoặc."

Thư đồng tê liệt cảm nhận thấy bản thân trọn vẹn bị ngó lơ, khiến cho hắn cảm nhận thấy bản thân ko được nhìn nhận trọng.

"Hừ! Chẳng qua loa là một chiếc thương hiệu tuy nhiên thôi. Tên mặc dù hoặc cũng không hỗ trợ thắng được trận đấu này."

Nam tử trung niên và Tiểu Mặc Nhi coi hắn một chiếc, ko thèm quan hoài.

Thư đồng thấy bọn họ ko nhằm ý cho tới bản thân, giận dỗi sôi huyết, đùng một phát cao giọng, bén nhọn rằng, "Nhanh tay thời gian nhanh chân lên!"

Tiểu Mặc Nhi lấy được số nhập tay phái nam tử trung niên, tương đối ganh đua lễ, sẵn sàng tách lên đường.

Thư đồng thấy nhỏ bé chuẩn bị lên đường, lặng lẽ vươn chân.

Tiểu Mặc Nhi thấy hắn vươn chân qua loa, ko tách lên đường tuy nhiên giẫm trực tiếp lên.

Thư đồng tê liệt tức tốc hét thảm thiết.

"Ah!!!"

Âm thanh tê liệt rộng lớn đến mức độ quý khách ko tự động giác coi qua loa mặt mày này.

Thư đồng ôm chân, âm trầm coi Tiểu Mặc Nhi, "Ngươi... Ngươi dám hạ độc thủ với ta!"

Thư đồng mong muốn bắt lấy Tiểu Mặc Nhi, phái nam tử trung niên ĐK kinh sợ Tiểu Mặc Nhi bị tóm gọn nạt, bao phủ Tiểu Mặc Nhi sau bản thân.

"Tiểu ca này, ngươi làm những gì vậy?" Nam tử trung niên đang được đem chút ko vui mừng.

Người này từ trên đầu cho tới giờ đã trải đầy đủ trò, hành vi vừa phải rồi chắc hẳn rằng là cố ý vì như thế mong muốn khiến cho đái hài tử khó khăn xử. Nam nhân trung niên đặc biệt mến Tiểu Mặc Nhi, không thích nhỏ bé bị tóm gọn nạt nên chở che cho tới nhỏ bé.

Động tĩnh mặt mày này khiến cho vô số người xem xét, Bắc Vũ Đường tất yếu cũng thấy được.

Nàng trải qua vị trí kia, một phái nam tử đem trang phục xinh tươi quý giá bán cũng trải qua.

Khi nhì mặt mày cho tới ngay gần thì nghe được giờ thư đồng tê liệt kêu gào, "Tên ma lanh tê liệt ám toán tao, chân tao chuẩn bị bị nó giẫm gãy."

Người xung xung quanh nghe vậy, nhì mặt mày coi nhau.

Một đứa nhỏ bé tư năm tuổi tác, một thiếu thốn niên mươi bao nhiêu tuổi tác, thiếu thốn niên lại bảo đứa nhỏ bé giẫm gẫy chân bản thân, ai tuy nhiên tin cẩn cho tới nổi chứ?

"Chân của ngươi thực hiện vày đậu hủ à? Một đứa nhỏ bé cũng rất có thể giẫm gãy?" Bắc Vũ Đường châm chọc.

Thư đồng nghe vậy, tức tốc nổi nóng, "Ngươi là ai? Đừng đem xen nhập việc người khác!"

"Ta là thân mẫu đứa nhỏ bé này. Thấy đem người bắt nạt con cái tao, ngươi rằng tao đem nên quản lí không?" Bắc Vũ Đường giá buốt lùng coi hắn.

"Thì đi ra là thân mẫu nó à! Nhi tử ngươi khiến cho tao bị thương, tất cả chúng ta sẽ không còn nhằm yên lặng chuyện này đâu!" Thư đồng vênh váo tự mãn uy hiếp.

"Không nhằm yên?" Bắc Vũ Đường tương đối nheo đôi mắt, "Ngươi mong muốn gì, tao đều phụng bồi được."

"Được! Ngươi cho tới tao......"

"Câm miệng!"

Một tiếng nói giá buốt băng ngắt lời nói thư đồng tê liệt.

Thư đồng vừa phải nghe tiếng nói này, teo cổ rụt đầu, khẩn trương kinh sợ hãi coi người cho tới, "Thiếu gia."

Người cho tới khí vũ hiên ngang, phong thái nhẹ dịu, khuôn mặt mày tuấn mỹ, vừa phải coi đang được biết hắn xuất đằm thắm kể từ gia tộc rộng lớn. Hắn nạm quạt lông, mặt mày đem ý cười cợt coi Bắc Vũ Đường. . đam mỹ hài

"Thật van nài lỗi phu nhân. Là bên trên hạ quản lí giáo ko nghiêm cẩn, khiến cho đái công tử bị uỷ khuất." Tần Vũ Hiên ôn tồn lễ phép rằng.

Bắc Vũ Đường thấy mái ấm của thư đồng tê liệt đang được rằng vậy, cũng ko chọc cho tới bao nhiêu chuyện thị phi, khách hàng khí nói: "Công tử khách hàng khí rồi."

Nói xong xuôi cũng ko nhằm ý cho tới hắn nữa, vẫy tay với Tiểu Mặc Nhi, bắt tay nhỏ của nhỏ bé xếp sản phẩm đợi nhập tửu lầu.

Tần Vũ Hiên thấy Bắc Vũ Đường đang được tách lên đường, đuôi mi tương đối nhấc, hai con mắt âm u coi chằm chằm bóng sườn lưng bọn họ.

Thư đồng an tĩnh đứng ở kề bên Tần Vũ Hiên, thấy hắn mãi ko động che thì lên giờ, "Thiếu gia, chân nằm trong hạ thiệt sự bị đả kích."

Tần Vũ Hiên giá buốt lùng coi thư đồng một chiếc khiến cho hắn kinh sợ rụt cổ, không đủ can đảm đối lập.

"Một hài tử còn ko ứng phó nổi, lưu giữ ngươi ở kề bên còn tồn tại tính năng gì. Quay về cho tới trang thì tự động lên đường lãnh trừng trị lên đường." Tần Vũ Hiên lãnh đạm rằng.

Thư đồng nghe vậy, mặt mày tái mét nhợt.

Đến Hình Pháp Đường lãnh trừng trị thì nửa loại mạng của hắn lên đường tong tổn thất.

Xem thêm: tinh tế tu yêu giả truyền thuyết

Thư đồng giờ đang được trọn vẹn ghi hận Tiểu Mặc Nhi.

Tần Vũ Hiên lên đường nhập tửu lầu, thấy hắn còn sững sờ thì giá buốt lùng rằng, "Còn ko mau theo gót kịp?"

Thư đồng tức tốc xua đuổi theo gót sau.

Tửu lầu to tát rộng lớn chỉ mất người tham dự cuộc thi và đám đái nhị của tửu lầu.

Bắc Vũ Đường coi thông thoáng qua loa bảng số 37 của mình, trước bọn họ còn 36 tuyển chọn thủ. Lại coi phía bên ngoài, hẳn tiếp tục còn tồn tại không ít người nhập cuộc. Trong khi chờ đón, Bắc Vũ Đường xúc cảm được một ánh nhìn mạnh mẽ coi chằm chằm về bọn họ.

Nàng quay đầu sang một bên coi qua loa thì thấy thư đồng tê liệt đang được sử dụng ánh nhìn như bôi độc coi chằm chằm nường và Tiểu Mặc Nhi.

Bắc Vũ Đường tương đối nheo đôi mắt, thiệt đi ra kể từ ngôn hành động tác của nhì người tê liệt thì rất có thể đoán được đằm thắm phận bọn họ ko thông thường, còn đem theo gót võ nghệ, nhất là thiếu thốn gia của thư đồng tê liệt, là 1 trong những người võ thuật ko thấp.

"Mẫu đằm thắm, người nọ coi chằm chằm tất cả chúng ta." Tiểu Mặc Nhi tất yếu cũng cảm biến được ánh nhìn hận oán của thư đồng, "Mẫu đằm thắm, con cái chọc cần phiền toái cho tới thân mẫu rồi sao?"

Bắc Vũ Đường coi nhỏ bé áy náy, xoa đầu nhỏ bé, nhẹ nhõm tiếng nói, "Có những khi ko cần con cái sai. Con ko chọc cần phiền toái thì phiền toái cũng tiếp tục tự động mò mẫm cho tới cửa ngõ. Chúng tao ko thể giới hạn bước về phần bên trước chỉ vì như thế kinh sợ phiền toái được."

"Chuyện vừa phải rồi, con cái ko sai. Hắn ngáng chân ứng phó con cái, con cái tiến công trả lại, hắn kỹ ko vày người không giống. Chỉ là về sau nếu như bắt gặp loại người tâm thuật hẹp hòi vì vậy, hoặc là tiến công hắn đến mức độ hắn không đủ can đảm phản kháng, hoặc là thẳng thịt bị tiêu diệt, tiêu diệt hậu thiến."

Nhân kể từ chỉ dành riêng cho những người đem ý tốt, chứ không hề cần dành riêng cho những người khi nào thì cũng nghĩ về cho tới việc trả oán bản thân.

Nàng từng thấy rất nhiều kẻ mượt lòng, nhân kể từ buông buông tha cho tới quân thù, ở đầu cuối bị tiêu diệt không tồn tại địa điểm chôn.

Nàng không thích Tiểu Mặc Nhi mang 1 ngày cũng cần Chịu đựng kết viên vì vậy.

Tiểu Mặc Nhi không xẩy ra ngôn luận của thân mẫu dọa dẫm, ngược lại lộ vẻ trầm tư, tinh xảo suy nghĩ lời nói thân mẫu rằng, còn tương khắc ghi trong tâm địa.

"Con hiểu rồi." Tiểu Mặc Nhi gật mạnh đầu.

Tần Vũ Hiên đứng điểm xa xăm, mặc dù điểm này đặc biệt tiếng ồn ào, tuy nhiên hắn vẫn mơ hồ nước nghe được mẩu chuyện nhì khuôn tử Bắc Vũ Đường rằng. Khi nghe Bắc Vũ Đường rằng vì vậy, ánh nhìn hắn coi nường trở thành giá buốt rộp.

Nữ nhân này đặc biệt đem ý tứ, ý niệm lại ko mẹo tuy nhiên phù hợp với hắn.

Đáng tiếc lại đang được là phụ nhân, nếu như nường còn là một nữ giới tử khuê những, hắn thiệt sự sẽ có được xúc động đem nường về theo người.

Chờ khoảng tầm nhì tương khắc nhập địa sảnh, người phía bên ngoài mới mẻ giới hạn tiến bộ nhập. Qua nhì tương khắc, đại sảnh đang được mang 1 đám người, những người dân đó lại xếp đặc biệt quy luật.

Phần rộng lớn là những Viên nước ngoài dẫn theo gót một thư sinh, còn tồn tại một vài thiếu thốn gia trẻ em dẫn theo gót thư đồng, chỉ mất Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi là khác lạ.

Phúc chưởng quầy cười cợt tủm tỉm coi quý khách, "Giờ mời mọc những người dân đang được báo danh bước thoát ra khỏi sản phẩm."

Một người nạm cuốn sách ĐK chính thức hiểu thương hiệu từng người báo danh, "Số một: Phương Thế Ngọc. Số hai: Tào Nhân Kim...... Số 36: Ngô Ngọc. Số 37: Mộc Tử Mặc."

Người nọ gọi thương hiệu, Tiểu Mặc Nhi nạm bảng số bước lên.

Bé vừa phải bước lên đang được khiến cho quý khách xem xét cho tới nhỏ bé.

Bé ko hề khiếp đảm, điềm tĩnh đem quý khách review. Chỉ với việc thong dong điềm tĩnh này, những người dân không giống đang được nắc nỏm khen ngợi ngợi nhỏ bé.

"Số 38: Tần Vũ Hiên."

Khi thương hiệu này vang lên, biểu cảm của Bắc Vũ Đường cứng lại, ánh nhìn nghiêm cẩn nghị quan sát về phía Tần Vũ Hiên bước thoát ra khỏi đám người.

Tần Vũ Hiên!

Tên này, nường đem bị tiêu diệt cũng không bao giờ quên.

Bắc Vũ Đường lạnh giá coi chằm chằm Tần Vũ Hiên, dung mạo của hắn rõ rệt rất khác nhập trí ghi nhớ của nường. Nhưng nường đem trực quan hắn đó là thương hiệu Tần Vũ Hiên tê liệt, một trong các số những phái nam nhân nhập hậu cung của Cố Phiên Nhiên.

Cùng thương hiệu, nằm trong độ cao, cũng có thể có võ thuật, cũng nạm quạt, có duy nhất một điểm khác lạ là khuôn mặt mày tê liệt.

Nếu hắn thiệt sự đó là Minh mái ấm võ lâm sau này – Tần Vũ Hiên thì cỗ dáng vẻ thời điểm hiện tại chắc hẳn rằng là dịch dung.

Có lẽ ánh nhìn nường quá giá buốt, Tần Vũ Hiên đã nhận được đi ra.

Hắn quay đầu sang một bên coi nường, thấy nường giá buốt lùng coi bản thân chằm chằm, hắn thậm chí còn còn cảm biến được sát ý nhập đôi mắt nường.

Tuy sát ý tê liệt chỉ lướt qua loa, tuy nhiên võ lâm cao thủ như hắn vẫn đơn giản và dễ dàng bắt giữ vị.

Nếu hắn ghi nhớ ko sai sót, đó là lần thứ nhất bọn họ họp mặt.

Vậy hận ý của nường kể từ đâu tuy nhiên đến?

Hứng thú của Tần Vũ Hiên với Bắc Vũ Đường càng mạnh mẽ rộng lớn.

Bắc Vũ Đường thấy hắn coi qua loa thì biết hắn đang được phân phát xuất hiện nường thất thố. Nàng nhanh gọn thu lại xúc cảm, quan sát về phía những người dân khác ví như trước đó chưa từng đem việc xẩy ra.

Tần Vũ Hiên há quạt nhập tay đi ra, Bắc Vũ Đường liếc đôi mắt qua loa bức hoạ bên trên quạt, đang được xác sẽ có được đằm thắm phận của hắn.

Hắn đó là Minh mái ấm võ lâm sau này – Tần Vũ Hiên, chỉ mất hắn mới mẻ rất có thể nạm nhập tay cái quạt đem câu vật dụng của Ngô Đạo Tử.

Chiếc quạt này vừa phải là vũ trang của hắn, cũng vừa phải là điểm lưu ý riêng lẻ nhằm nhìn thấy hắn.

Bắc Vũ Đường trọn vẹn ko ngờ lại bắt gặp Tần Vũ Hiên ở trên đây. Lúc bấy giờ, Tần Vũ Hiên còn ko bắt gặp Cố Phiên Nhiên.

Nhưng ko lâu nữa cũng tiếp tục bắt gặp thôi.

Đến khi tê liệt hắn tiếp tục trọn vẹn quỳ bên dưới váy Cố Phiên Nhiên, vứt vứt kiêu ngạo và toàn bộ của phiên bản đằm thắm, cam nguyện với những phái nam nhân không giống đã có được Cố Phiên Nhiên.

"Mẫu đằm thắm, thân mẫu." Tiểu Mặc Nhi gọi bao nhiêu giờ cũng ko thấy Bắc Vũ Đường đáp lại, ko ngoài choạc tay kéo ống ống tay áo của nường.

Bắc Vũ Đường hồi thần, coi nhỏ bé.

"Mẫu đằm thắm sao vậy?" Tiểu Mặc Nhi đặc biệt nhạy cảm, nhỏ bé đang được xúc cảm được sự phi lý của thân mẫu.

Thấy ánh nhìn lo ngại của nhỏ bé, nường cười cợt rằng, "Không sao."

Báo danh đang được kết cổ động, Phúc chưởng quầy rằng với quý khách, "Được rồi, người đang được báo danh hãy bước thoát ra khỏi sản phẩm, người còn sót lại mời mọc đứng đợi phía bên ngoài dải lụa hồng."

"Lần tỷ thí này chia thành thân phụ phần, theo thứ tự là đối thơ, thực hiện thơ và ganh đua hoạ. Vòng loại nhất tiếp tục lựa chọn trăng tròn người hàng đầu tiến bộ nhập vòng loại nhì. Vòng loại nhì lựa lựa chọn mươi người tiến bộ nhập vòng thân phụ. Vòng ở đầu cuối, người thành công sẽ tiến hành hưởng trọn bữa Cá yến Tam thuỷ free tự tửu lầu tặng."

"Được, tôi ko rằng nhiều nữa. Tiếp tại đây cần coi khả năng của những vị a ma tơ, coi ai rất có thể cười cợt cho tới cuối, giành được thành công."

'Tùng!'......

Sau Lúc giờ trống không vang lên, một câu đối thiệt lâu năm được thả kể từ lầu nhì xuống.

Vế bên trên là: Tam thập lục kế tiếp, xảo thiết cơ sở xảo quá quan lại, tần tần đắc ý.

"Mời những vị a ma tơ ghi chép vế bên dưới trong khoảng nửa nén mùi hương."

'Tùng' một giờ trống không nữa vang lên.

Mọi người tham dự cuộc thi đều đang được trầm tư tâm trí.

Tiểu Mặc Nhi coi chằm chằm câu đối, coi lại coi rồi nhanh gọn nạm cây bút lông ghi chép vế bên dưới lên tờ giấy tờ White. Khi nhỏ bé động cây bút, Tần Vũ Hiên cũng động cây bút, gần như là nhì mặt mày nằm trong triển khai xong.

Người tham dự cuộc thi thấy nhì người động cây bút cũng có thể có chút hấp tấp vàng. Phản ứng của mình càng mạnh mẽ rộng lớn Lúc một trong các số nhì người là 1 trong những đứa nhỏ bé tư năm tuổi tác.

"Nhìn coi, đứa nhỏ bé tê liệt chính thức ghi chép rồi, ko biết đang được ghi chép gì, sẽ không còn cần ghi chép ltinh tinh chứ?"

"Một đứa nhỏ bé tư năm tuổi tác thì rất có thể ghi chép đi ra vật gì."

"Huynh đài này, ko thể rằng vì vậy, không biết chừng người tao là thiên tài đấy." Một phái nam tử thanh tú văn nhã cười cợt rằng, tiếng nói đem theo gót ý chế nhạo.

"Ha hả, thần đồng? Ngươi nghĩ về thiên tài là cải White nhặt đâu cũng khá được à? Tại kinh trở thành xuất hiện tại một thiên tài đang được là trăm năm khó khăn bắt gặp. Người không giống mong muốn vượt qua được đang được là đặc biệt khó khăn. Không cần tao coi thường đứa nhỏ bé tê liệt, mặc dù hắn tài giỏi, tuy nhiên đối với vị ở kinh trở thành, chậc chậc." Người nọ rung lắc đầu, phân minh ko quan tâm Tiểu Mặc Nhi.

"Nói cho tới vị thiên tài ở kinh trở thành, tê liệt thực sự thần! Nghe rằng thân phụ tuổi tác đang được dìm được 'Thiên Tự Văn', 'Bách Gia Tính'; cho tới năm tuổi tác thì đang được hiểu làu làu 'Ngôn luận', 'Tứ thư ngũ kinh'; sáu tuổi tác lại rất có thể thực hiện thơ, đối đáp; tám tuổi tác đang được là Đồng sinh; giờ mươi tuổi tác đang được là Tú tài, thực sự thần mà!"

"Chỉ kinh sợ này đó là Tú tài trẻ em nhất Đại Chu kể từ Lúc khai quốc cho tới ni."

"Còn ko cần sao. Vị tê liệt từng được đương kim Thánh Thượng từng triệu con kiến cho tới Ngự chi phí, còn được Thánh Thượng khen ngợi ngợi nữa."

Tiếng nghị luận công cộng xung quanh lọt được vào tai Bắc Vũ Đường, nường cũng ko chú tâm. Tiểu Mặc Nhi ko cần thiết ví với những người không giống, chỉ việc nhỏ bé đảm bảo chất lượng là được rồi.

Một lát sau, Tiểu Mặc Nhi buông cây bút xuống, Tần Vũ Hiên ở mặt mày cũng buông cây bút.

Gã sai lặt vặt mái ấm trì thấy nhì người triển khai xong, cười cợt rằng với quý khách, "Giờ đang được đem nhì vị triển khai xong vế bên dưới."

Nửa nén mùi hương sau, dù là động cây bút hay là không thì đều giới hạn tay, lão sai lặt vặt thu vế bên dưới của mình, không ít người coi qua loa đều rung lắc đầu.

Phúc chưởng quầy cố ý bịa đặt câu đối của Tiểu Mặc Nhi và Tần Vũ Hiên xuống cuối, vì như thế bọn họ thực hiện nhanh nhất có thể, khiến cho quý khách tò mò mẫm nhất, đương nhiên cần nhằm cuối rồi.

"Được rồi. Giờ coi nhì vị ở đầu cuối đối thế nào là nào là."

Người còn đang được thủ thỉ không ngừng nghỉ bên dưới đều yên lặng, quan sát về phía Tiểu Mặc Nhi và Tần Vũ Hiên.

Tần Vũ Hiên cũng tương đối tò mò mẫm, ko biết đứa nhỏ bé tê liệt tiếp tục đối ra sao.

Đôi đôi mắt âm u của hắn coi nhỏ bé, lại phân phát hiện tại nhỏ bé đặc biệt trầm ổn định, ko chút khiếp nhược và hoảng loàn.

Thằng nhóc này còn có bao nhiêu phần khí thế đấy.

"Giờ tất cả chúng ta tiếp tục coi câu đối của những người tham dự cuộc thi nhỏ tuổi tác nhất – Mộc Tử Mặc." Phúc chưởng quầy cho tới lão sai lặt vặt một ánh nhìn, lão sai lặt vặt treo câu đối của quý khách lên.

Một vế đối đem phần khí khái xuất hiện tại trước mặt mày quý khách.

"Ai ui, ko ngờ chữ của đứa nhỏ bé này đã đem khí khái của phiên bản đằm thắm rồi, nếu như rèn luyện thêm thắt ắt tiếp tục trở thành châu báu." Một lão fake phân tích về lối ghi chép chữ vuốt chòm râu hoa râm giã thưởng.

Xem thêm: đọc truyện vạn cổ chí tôn

"Còn nhỏ đang được đã có được phong thái chữ của tớ, thiệt là khan hiếm đem, khan hiếm đem."

Mọi người đều bị chữ của Tiểu Mặc Nhi kinh diễm một phen, cũng ko cần vì như thế chữ của nhỏ bé băng qua quý khách ở trên đây. Thật đi ra, nhập số những người dân ở trên đây đem không ít người ghi chép xinh hơn nhỏ bé, tuy nhiên nhỏ bé thắng ở tuổi thọ.

Bé còn nhỏ đang được đã có được trở thành tựu vì vậy, thực sự khiến cho người tao ngạc nhiên cảm thán.