truyện full h

*Chương này còn có nội dung hình ảnh, nếu như khách hàng ko thấy nội dung chương, hí hửng lòng nhảy chính sách hiện tại hình hình ảnh của trình duyệt nhằm gọi.

Bạn đang xem: truyện full h

_________

Anh trình bày bao nhiêu câu nói. thô tục ko hề báo trước, chậm rì rì dãi đàng hoàng, ko rét mướt ko vội vã, càng ko đỏ chót mặt mũi.

Hứa Duy này cần phe đối lập chứ?

Đôi đôi mắt Chung Hằng coi trực tiếp vô đôi mắt cô, góc nhìn ấy rét mướt phỏng xoáy thâm thúy điểm lòng đôi mắt, trong tim nghĩ về gì đều hiện thị rõ nét, Hứa Duy không tồn tại cơ hội này đương đầu với anh.

Cô cúi đầu xuống, Chung Hằng sát lại ngay sát thêm thắt, cánh tay chống nâng sườn cửa ngõ, lồng ngực ngăn ngừa ở trước mặt mũi cô, một không khí xung xung quanh như dừng lại, thực hiện cô thay đổi ko thông.

"Ngẩng đầu lên, đồ dùng ngốc."

Giọng trình bày anh trầm thấp, tương đối thở rét mướt phỏng vờn xung quanh.

Hơi thở cơ vây hãm trái ngược tim rét mướt phỏng của Hứa Duy.

Chung Hằng tóm tay cô, sờ thấy các giọt mồ hôi bám không khô ráo ở lòng bàn tay.

"Em khẩn trương khuôn gì?"

Anh mỉm cười hừ một giờ đồng hồ, tóm chặt tay cô chỉ nhẹ dịu tẩm quất, đầu kể từ từ cúi xuống, hít lên tóc, lên trán cô.

Anh quá cao, cần cúi sống lưng xuống.

Mắt Hứa Duy banh to tát, môi Chung Hằng Nhanh hạ xuống, thẳng gặm lên cánh môi mượt, tay bao phủ lấy eo cô kéo sát vô lồng ngực, kể từ từ hạ xuống, sờ cho tới mông cô, người sử dụng chút lực xoa nắn.

Kỹ thuật hít của anh ấy tiến bộ cỗ thần tốc, vị giác không hề vội vàng chen vô nữa, chậm rì rì rãi liếm - tiếp sau đó mút, tìm ra thời cơ anh mạnh mẽ và tự tin tiến công, tách hàm răng, vị giác tiến bộ vô khẽ đẩy đỉnh lưỡi cô.

Hứa Duy ngậm kẹo bạc hà, vô mồm vẫn còn đấy đánh dấu vị thanh đuối bị Chung Hằng cuốm lấy thật sạch, anh càng hít càng trở thành bạo dạn, đem tay đi ra tóm lấy cằm Hứa Duy, ko được cho phép cô tách, cũng ko được cho phép cô lùi lại.

Cho cho tới Lúc anh thay đổi cũng ko thông nữa mới mẻ buông Hứa Duy đi ra, trán bản thân cụng lên trán cô, hai con mắt khép hờ.

"Em còn ham muốn tự động anh tháo dỡ quần sao?" Anh hừ nhẹ nhàng, tiếng nói trầm thấp, khàn khàn: "Là em ham muốn anh nhưng mà."

Hứa Duy phủ nhận: "Không đem."

Cô xấu xa hổ, tương đối thở không ổn định, lòng bàn tay càng chảy đi ra nhiều các giọt mồ hôi rộng lớn.

Chung Hằng tâm trí coi cô: "Vừa nãy nên đem em chuồn soi gương mới mẻ cần."

Hứa Duy nghe thiếu hiểu biết nhiều.

Anh hững hờ giải thích: "Ánh đôi mắt em khi cơ, chẳng không giống gì ham muốn lột sạch sẽ anh đi ra."

"..." Hứa Duy không còn lối chối cãi, trầm khoác bao nhiêu giây, tay lần xuống bên dưới.

Chung Hằng cúi đầu, vô tầm đôi mắt mang trong mình 1 đôi tay White nõn miếng khanh dặt lên cạp quần túa thắt sống lưng cho tới anh, trang nghiêm chậm rãi, đầu ngón tay chậm rì rì rãi di thường xuyên, túa đi ra, nhẹ dịu rút ngoài ném bên trên mặt mũi khu đất, lại kế tiếp banh cúc áo cho tới anh.

Quá ngoan ngoãn.

Trong đôi mắt Chung Hằng hiện thị vài ba tia thưởng thức, tiết chạy cho tới đầu óc, tim teo rút lại, vô sự khích động khó khăn trình bày trở thành câu nói., tuy nhiên lại bỗng nhiên đem xúc cảm tương đối nhức lòng, tương tự như khi phụ lòng cô.

Bờ môi anh chạm cẩn má, hồ đồ nói: "Được rồi, cho tới em sờ."

Nút quần được tháo dỡ, anh tự động kéo khoá quần xuống rồi lột đi ra, di động của cô ý nhấn cho tới cơ.

Trong lòng bàn tay vật cơ rắn rỏi phỏng rát, bàn tay không khô ráo các giọt mồ hôi của Hứa Duy tóm chặt, nghe thấy bên trên đỉnh đầu vạc đi ra giờ đồng hồ hừ hừ vô cùng nhẹ nhàng.

Cô ko ngửng đầu, vẫn kế tiếp.

Động tác của cô ý chậm rãi, nhẹ dịu vuốt ve sầu, độ mạnh cũng ko rộng lớn.

Chung Hằng không tồn tại dự định thúc giục giục cô, tựa hồ nước vô cùng thưởng thức xúc cảm này.

Tay của anh ấy đem đến, thẳng tháo dỡ lớp quần sau cùng, ngay lập tức lòi ra song người mẫu trực tiếp tắp tráng khiếu nại.

Hứa Duy ko dời đôi mắt nổi.

Vân vê vuốt ve sầu cả nửa ngày, vật cơ ngày càng đem niềm tin.

Hứa Duy cảm nhận thấy đem chút không tồn tại cơ hội này, ngón tay dời xuống, vuốt nắn nhì khuôn bên dưới của anh ấy.

Mồ hôi bên trên trán Chung Hằng chính thức rơi xuống.

Anh nhếch môi, góc nhìn chẳng cần thanh minh gì.

Nhịn rộng lớn nửa ngày, rốt viên ko nhẫn nại được nữa chính thức động che.

Anh nhẹ dịu bắt được tay Hứa Duy, tiếng nói khàn khàn ko rõ ràng trình bày với cô: "Đủ rồi."

Sau cơ Chung Hằng buông tay đi ra, đem váy bên trên người Hứa Duy tháo dỡ xuống, bế ngang cô lên, cho tới mặt mũi chóng, đặt điều cô lên bên trên, tháo dỡ áo bên trên người bản thân, lại tự động tay tháo dỡ áo con của Hứa Duy.

Hứa Duy nằm tại cơ, coi anh toàn thân thuộc anh ko tủ chắn gì ở trước đôi mắt.

Trong đầu cô chuyến trước tiên thấy bản thân cũng tham ô lam cho tới quá phận, ham muốn coi thân thuộc thể cả một đời.

Chung Hằng vừa vặn sải bước cho tới, người mẫu quỳ cho tới bên trên chóng, xem qua cô: "Nhìn đầy đủ không?"

Hứa Duy giật thột, giơ tay lên, bị Chung Hằng nắm chặt, anh cúi người, di động của cô ý áp vô mặt mũi mình: "Đều cho tới em sờ, em mỉm cười một giờ đồng hồ chuồn."

Hứa Duy rét mướt đôi mắt, thiệt sự bị chọc mỉm cười, ngón tay phía trên mặt mũi anh khẽ miết miết, nói: "Sao anh lại thích mắt như thế."

Câu này thổi phồng đến mức vô cùng ngang nhiên.

Chung Hằng mày mặt đều lan khả năng chiếu sáng, mặt mũi lại ngay sát, tỏ vẻ xấu xí chui vô cổ cô, bờ môi hít tinh xảo lên chỗ bị thương ở bẫy vai cô: "Không xinh xắn sao rất có thể câu dẫn em?"

Lời này thực sự không tồn tại tâm bệnh dịch.

Hứa Duy cũng ko cần là coi mặt mũi nhưng mà bắt mường tượng, tuy nhiên Lúc cơ anh quá đẹp mắt trai, tạo nên để ý, coi như thường ngày ở lớp đều ngồi bàn sau cùng chuồn, đem thùng rác rưởi thực hiện chúng ta chuồn, thì cũn đem sao? vẫn vô cùng thú vị ánh mắt của những người không giống, lớp học tập luôn luôn trực tiếp coi thông thường học viên tinh nghịch, ko chịu đựng học tập đàng hoàng. Nhưng nhưng mà trong cả túng thiếu thư chi cỗ, cũng dấm dúi nghe trộm người không giống nhắc cho tới anh, dấm dúi coi anh.

Hứa Duy thất thần bao nhiêu giây, bị Chung Hằng vạc hiện tại.

"Phát ngốc rồi?"

Hứa Duy rung lắc đầu.

Chung Hằng coi cô nói: "Không thể ở được đâu, vảy vẫn ko bong rơi không còn, tí nữa cọ xát, nhức bị tiêu diệt em."

Anh ôm cô, lật qua chuyện, ở nghiêng, kể từ đàng sau dán vô sống lưng cô: "Thử thế này nhé."

Vừa mới mẻ trình bày xong xuôi, bàn tay to tát cơ tiếp tục lần xuống, kể từ sau mông cô phía lên phía đằng trước, xoa nhẹ nhàng bẹn đùi bao nhiêu chuyến, trực tiếp cho tới đích cuối, vô vô.

Đàn ông so với loại sự tình này sự nắm rõ luôn luôn rộng lớn phụ phái nữ.

Hai người tay nghề cơ bạn dạng là ngang nhau, tuy nhiên Lever của Chung Hằng phân biệt lại cao hơn nữa Hứa Duy nhiều.

Cũng là một chiếc tay, tuy nhiên Hứa Duy ko trở thành thục, cũng không tồn tại kỹ xảo này lợi sợ hãi, thế nhưng mà Chung Hằng lại vô cùng lợi sợ hãi.

Không bao lâu, Hứa Duy khẽ run rẩy, người mẫu cặp chặt lại.

Động tác Chung Hằng không ngừng nghỉ lại, góc nhìn coi chằm chằm vệt sẹo đàng sau sống lưng cô, vô tim trào dơ lên xúc cảm tức bực, môi anh in vào: "Còn nhức cần không?"

Hứa Duy rung lắc đầu.

Anh nhẹ dịu mút lấy, ngón tay vẫn kế tiếp càn quấy.

Ga chóng ướt sũng một mảng nhỏ, Chung Hằng banh đôi mắt, đầu ngửng lên, ngậm lấy tai của Hứa Duy, nỏi nhỏ: "Em ko chịu đựng nổi nữa rồi?."

"..."

Hứa Duy ngậm mồm, fake cỗ như ko nghe thấy.

Chung Hằng rút tay, bóp mông cô, eo cọ cho tới, dò xét chính địa điểm chạm va vô phía đằng trước.

Xem thêm: tình yêu với anh

Phát giác được Hứa Duy teo rúm lại, anh tương đối lắng dịu, khàn khàn hỏi: "Khó chịu?"

"Không đem..."

"Có nơi nào nhức sao em?"

"Không đem."

"Cái cơ..."

"Chung Hằng."

Hứa Duy ko thể nhịn được nữa, cắt theo đường ngang câu nói. anh:"Ngậm mồm."

...

Sau sống lưng an tĩnh, ngay lập tức tiếp sau đó là hung hăng đâm một chiếc.

Hứa Duy run rẩy rẩy.

Chung Hằng đâm bao nhiêu chuyến tương tự như trả oán, không còn chuyến này cho tới chuyến không giống ko vô thâm thúy phía bên trong, trêu trọc cô.

Hứa Duy ko chịu đựng nổi, tay đi ra sau, để lên mông của anh ấy nói: "Anh chớ giầy vò em nữa..."

Chung Hằng nâng một chân cô lên, xông cho tới mạnh rộng lớn.

Hứa Duy áp mặt

lên vỏ chăn, ngửi được hương thơm hương thơm xà phòng ăn mặc quần áo.

Cô vùi mặt mũi vô vô, ko vạc đi ra tiếng động.

Tiếng thở dốc của nhì người xen kẽ và một điểm, tiết tấu đều khớp nhau.

Nửa ngày, anh kiểm soát và điều chỉnh một đợt nữa, khi thời gian nhanh khi chậm rì rì. "Lại không tồn tại bao." Anh rẽ cho tới, nhẹ nhàng tiếng nói cho tới cô nghe.

"... Không đem việc gì, en..." Hứa Duy mở miệng đi ra, tiếng động vỡ vụn, anh dướn lên phía đằng trước một chuyến, tiếng động cơ mỗi lúc càng bị ngắt quãng.

Chung Hằng mỉm cười mỉm cười, kết hợp nghĩ về đến: Cũng lắm, có thai là sinh luôn luôn, đảm bảo an toàn nhì u con cái, anh đều tiếp tục nuôi được.

Cũng ko biết giày vò bao lâu.

Mồ hôi kể từ cổ chảy cho tới lồng ngực, Chung Hằng vệ sinh mặt mũi, ôm Hứa Duy ôm lên, thay đổi thế, dụ dỗ: "Hứa Duy, nằm úp mặt chuồn em."

Hứa Duy trí nhớ mơ tưởng, trọn vẹn phối phù hợp với anh.

Tay cô ráng bên trên trở thành chóng, tóc lâu năm rủ xuống đứng sau mặt mũi.

Chung Hằng ôm eo cô, quỳ một gối xuống, đâm cho tới.

Tóc lâu năm của cô ý đung đem.

Tư thế này lưu giữ vững vàng được rất rất lâu, chân Hứa Duy từ từ run rẩy rẩy, giục anh: "Nhanh lên một ít, Chung Hằng..."

Đáp lại cô là 1 mùa tiến công mạng rộng lớn.

...

Một hồi lâu, Hứa Duy ko chịu đựng nổi nữa, hốc đôi mắt rét mướt ướt sũng, banh mồm cầu van lơn anh.

Chung Hằng gặm chặt hàm, sau cùng thực hiện liên tiếp bao nhiêu phần, phóng vô phía bên trong.

Thân thể của anh ấy tự nhiên thả lỏng, nửa úp sấp người bên trên sống lưng Hứa Duy, kinh khủng đè xay cô, lại ngay lập tức xoay người nằm ngửa lưng, cánh tay lần cho tới, đem toàn thân thuộc các giọt mồ hôi của Hứa Duy ôm vô vào ngực.

Hứa Duy trọn vẹn không hề khí lực.

Chung Hằng khẽ xoa lên phía trên mặt cô, toàn bộ đều là các giọt mồ hôi, hai con mắt khép hờ coi cô, ngón tay nhẹ dịu sửa quý phái bao nhiêu lọn tóc quấn xung quanh gò má cô

"Hứa Duy?"

"Ừm..."

Chung Hằng lại ngay sát, vuốt ve sầu làn mi tương đối ướt sũng của cô:"Anh nghĩ về chỉ việc em sung sướng, em ham muốn làm cái gi phía trên anh đều được."

Hứa Duy tương đối thở tương đối tạm dừng, đôi mắt banh đi ra, khuôn mặt Chung Hằng nhảy vô tầm đôi mắt.

Sắc mặt mũi anh còn đem theo gót chút mẩn đỏ sau thời điểm phóng túng, góc nhìn lại càng ngặt nghèo túc: "Anh cam kết về sau toàn bộ đều tiếp tục thực hiện đảm bảo chất lượng, anh tiếp tục đảm bảo an toàn em cảnh giác."

Hứa Duy giới hạn một hồi, gật đầu: "Ừm."

Nàng dữ thế chủ động cho tới ngay sát, cọ cọ cằm anh: "Anh chớ tâm trí nhiều nữa, em tiếp tục quên tổn thất, anh cũng mau gạt bỏ."

"Được."

Chung Hằng ôm chặt cô.

Nằm phía trên chóng rộng lớn một giờ đồng hồ, Triệu Tắc gọi điện thoại thông minh cho tới.

Chung Hằng đứng lên nhận, Triệu Tắc trình bày to: "Không cần trình bày thời điểm ngày hôm nay quay trở lại sao? Bữa cơm trắng tối này đều sẵn sàng xong xuôi cả rồi, giờ cho tới khuôn bóng của cậu còn ko thấy, cậu lừa tớ đấy à."

Chung Hằng nhíu mày: "Được rồi, đợi chút sẽ tới, chớ phiền toái nữa."

Triệu Tắc mỉm cười ha hả, thay đổi ngữ khí: "Hứa Duy cho tới nữa cơ, cậu trình bày cho tới cô ấy biết, cơm trắng tối cũng đem phần của cô ý ấy."

"Không cho tới." Chung Hằng liếc đôi mắt lên bên trên giường:"Cô ấy mệt rũ rời."

Đầu óc Triệu Tắc nhảy vô cùng thời gian nhanh, thế nhưng mà tiếp tục ngay lập tức tỉnh ngộ, mỉm cười vài ba giờ đồng hồ ý vị rạm sâu: "A a a, tiếp tục hiểu, vậy cậu giành giật thủ thời hạn cho tới thôi, tớ chuồn hầm canh, cho tới cậu bồi té thận nhé."

Chung Hằng: "Cho chủ yếu cậu té chuồn, ông phía trên ko cần thiết."

Cúp điện thoại thông minh, anh quay về chóng.

Hứa Duy còn nằm tại cơ, chắc chắn cần ngủ.

Chung Hằng thấp giọng gọi cô: "Hứa Duy?"

Hứa Duy ko banh mắt: "Ừm."

"Anh rời khỏi ngoài một ít."

"Làm khuôn gì?"

"Tới quán trọ một chuyến, ko chuồn, Triệu Tắc rất có thể ham muốn tuyệt tình với anh." Thanh âm anh còn tồn tại chút tổn thất tiếng: "Lúc quay trở lại thuận tiện mua sắm cho tới em vật dụng từng ngày, dép lê, khăn mặt mũi, những vật dụng cơ trước cơ dùng ở cơ sở y tế anh ném không còn chuồn rồi. Em trình bày một ít còn ham muốn gì nữa không?"

"Kẹo bạc hà."

"..."

Chung Hằng yên lặng, biết ngay lập tức là kẹo bạc hà.

"Cháo ở vào trong nồi, em tỉnh táo ăn luôn luôn nhé."

"Ừm."

Chung Hằng hít lên phía trên mặt cô một cái: "Anh chuồn."

Anh chỉnh sức nóng chừng điều hoà một đợt nữa, ráng tinh chỉnh và điều khiển kể từ xa cách ném xuống cuối chóng.

Anh đi ra cho tới cửa ngõ, Hứa Duy híp híp mắt: "Chung Hằng."

"Ừm?" Anh xoay đầu lại.

Xem thêm: trò chơi trứng phục sinh

Hứa Duy chống người dậy, khuôn mặt mũi tương đối đỏ: "Anh về sớm một ít."

Chung Hằng khẽ giật thột, coi cô một hồi, cười: "Được, vô cùng thời gian nhanh."

~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 41