hào môn kinh mộng 99 ngày làm cô dâu

Trước mộ Hòa Tấn phẳng, vẫn bịa một bó cúc White, tuy nhiên tiếp tục không hề mùi hương thơm nức, như là người đang được an giấc nghìn thu ở nghĩa trang.
Tay anh ngắt một đóa cúc White, nghiền chầm lừ đừ, mãi Khi cánh hoa mỏng dính manh rơi rụng, nhừ bấy... Lệ Minh Vũ lại nhìn hình ảnh bên trên mộ bia lần tiếp nữa, ánh nhìn anh giá thành tanh tưởi, ngữ điệu lãnh đạm. "Lúc trước, ông phù hợp táng nhị người bọn họ bên trên trên đây, chắc chắn ông ko ngờ đem ngày phiên bản thân thuộc cũng ở nghĩa trang này nhỉ? Ông chớ phiền lòng, tôi chỉ thấy tử vi điểm trên đây đảm bảo chất lượng, quí phù hợp với ông."
Bốn năm vừa qua là 1 trong tay anh đứng rời khỏi thu xếp tang lễ thay cho mái ấm bọn họ Hòa. Nghĩa trang vì thế anh lựa chọn, không người nào dám rèm trộn.
Lệ Minh Vũ hít sâu sắc, cười cợt nhạt nhẽo, môi anh lộ rõ ràng châm chọc, "Tô Nhiễm quí sử dụng cúc White viếng mộ. Ông thưa coi nếu như nhằm con cái ông biết chuyện ông phát sinh Khi xưa, con cái ông đem còn bịa cúc White ở trên đây nữa không? Có lúc nào con cái ông tiếp tục thấy ông ko xứng không?"
Nói kết thúc câu tê liệt, ánh nhìn anh giá thành băng, nhặt bó hoa bên trên mặt mũi khu đất lên, dốc ngược, từng cánh hoa White nhỏ vụn cất cánh lượn nhập ko trung, rồi đáp xuống. Lệ Minh Vũ lấy gọng kính đen ngòm kể từ nhập túi của áo, giơ lên, nhìn hình ảnh Hòa Tấn phẳng, giọng anh giá thành nhạt: "Ông chắc chắn ko ngờ phụ nữ bản thân lại nhìn thấy ngôi mộ song tê liệt đâu nhỉ, ông ngại không? Nếu ông biết trước chuyện tiếp tục xẩy ra như vậy này, tôi nghĩ về ông sẽ không còn nhảy lầu sớm, con cái cáo già nua như là ông thế nào thì cũng cần thu xếp ổn định tất cả rồi mới nhất cút trúng không?" Lệ Minh Vũ siết thẳng thừng, gọng kính nhừ vụn...
"Hòa Tấn phẳng, ông cứ yên tĩnh tâm an nghỉ ngơi. Tôi tiếp tục chở che con cái ông chu đáo..." Anh nhếch mồm cười cợt thanh nhàn nhạt nhẽo, anh đập tay lên mộ bia, giọng điệu đột giá thành ngắt...
"Để con cái ông thường ngày đều... sinh sống ko vì chưng bị tiêu diệt."

Cơn bão táp phút chốc thổi lướt qua chuyện.
Khóe mồm anh rét mướt thấu xương.
***
Biệt thự Bán Sơn
Đêm khuya, Tô Nhiễm ngủ chợp chờn 1 mình bên trên chóng, sấm chớp rền vang phía bên ngoài gần như là tấn công vỡ mặt mũi kính, phân tử mưa rơi tí tách lên hành lang cửa số, càng tăng kinh hãi.
Tiếng mưa thực hiện cô sực tỉnh vài ba lượt nhập tối.
Mãi cho tới rạng sáng sủa, Lệ Minh Vũ vẫn ko về. Đáng lẽ không tồn tại anh, cô cần ngon giấc mới nhất phải không, tuy nhiên ko ngờ giấc mộng của cô ý lại chợp chờn ko yên tĩnh.
Không biết bao lâu trôi qua chuyện, sấm sét cắt theo đường ngang nền trời, phá vỡ mùng tối tối tăm, giậm dọa Tô Nhiễm đang được mơ ngủ hoảng ngại tỉnh giấc.
Tô Nhiễm ngửi thấy mùi hương rượu nồng nực hòa lẫn lộn hương thơm hổ phách nhè nhẹ nhõm nhập bầu không khí...
Cô run rẩy rẩy hoảng ngại, là Lệ Minh Vũ!
Anh tợp rượu?
Thế tuy nhiên cô treo đồ vật bao phủ đôi mắt ngủ, ko thấy vẻ mặt mũi của anh ấy, anh đang khiến gì? Tại sao anh tợp rượu rồi rộng lớn nửa tối lại về biệt thự? Vì sao quá khi cô ngủ, anh lại ôm cô, lưu giữ cổ tay cô bên trên giường?
"Sau này, ko được quy tắc cho tới nghĩa trang." Giọng anh trầm khàn vang lên.
Lại nghe anh thưa vậy, cô sửng sốt hãi kinh.

Bạn đang xem: hào môn kinh mộng 99 ngày làm cô dâu

Xem thêm: mao sơn tróc quỷ nhân truyện tranh

Tại sao anh lại nói đến nghĩa trang?
Cô cảm nhận thấy ý giá thành ngập đang được tỏa khắp xung xung quanh, anh bóp mặt mũi cô tảo thanh lịch mặt mũi, rốt cuộc xẩy ra chuyện gì? Vì sao anh lại thay cho thay đổi thất thường?
"Tôi tiếp tục thưa, Tính từ lúc tối tê liệt, em chớ lúc nào nghĩ về cho tới việc rời ngoài tôi nữa." Giọng thưa Lệ Minh Vũ khàn khàn vang lên, tương đối thở anh đậm quánh mùi hương rượu và hổ phách phả lên tóc cô, anh cúi đầu, điên loạn cắm mút môi cô.
"Không..." Cả người Tô Nhiễm bị ôm chặt nhập vòm ngực rắn chắc chắn, cảm hứng nhức buốt kể từ môi truyền cho tới tuy nhiên vô pháp trốn rời, nước đôi mắt cô lăn lộn lâu năm, ngấm ướt át,ướt đẫm ga trải chóng...
***
Ánh nắng nóng chói lóa rọi sáng sủa nhập chống, Tô Nhiễm tỉnh dậy kể từ ác chiêm bao, trán cô ướt át,ướt đẫm nhẹp những giọt mồ hôi. Cô tháo dỡ đồ vật bao phủ đôi mắt xuống, tức thời ko kịp thích ứng với tia nắng phía bên ngoài, ánh nhìn cô rỗng trống rỗng mơ hồ nước, khóe đôi mắt vẫn còn đó khắc ghi vệt nước đôi mắt...
Một mặt mũi chóng không giống tiếp tục không hề ai, tuy nhiên bầu không khí vẫn phảng phất mùi hương hương thơm nam tính mạnh mẽ.
Cô nỗ lực ly nước bên trên đầu chóng, tợp một tương đối thông trong cổ họng, tuy nhiên Khi hớp nước thứ nhất nhập nhập bao tử, bao tử cô bỗng nhiên nhức nhối, cảm hứng buồn ói mạnh mẽ khiến cho cô mặc kệ khung hình đau nhức chạy tức thì nhập toilet.
Cô ói thốc ói tháo dỡ, hầu hết ói không còn tất cả ăn trong cả bao nhiêu ngày qua chuyện.
Có lẽ bệnh tình đau dạ dày tái ngắt trị nên bao tử cô nhoi nhói không dễ chịu. Tô Nhiễm thấy toàn bộ cơ thể bản thân nhẹ nhõm hẫng, trí tuệ choáng ngợp như bước bên trên mây bồng bềnh. Nhưng không nhiều rời khỏi như thế, cô lại thấy bản thân bớt khổ đau rộng lớn.
Điện thoại đùng một phát ụp chuông, không còn giờ này cho tới giờ không giống kiên trì vang vọng.
Hồi lâu sau, cô mới nhất gắng gượng gạo vực dậy, run rẩy rẩy nghe máy, tuy nhiên Khi sẽ có được tin cẩn báo từ trên đầu chạc mặt mũi tê liệt, cô ngay tắp lự thờ thẫn...
***
Tô Nhiễm sửa biên soạn, thay cho ăn mặc quần áo vì chưng vận tốc muộn nhất nhập cuộc sống, một giờ tía mươi phút. Đối với thói quen thuộc trước giờ của cô ý kể từ tấn công răng tắm rửa cho tới thay cho đồ vật chưa tới mươi phút thì trên đây đó là một nỗi sỉ nhục. Dù cô make up thiệt kỹ lưỡng cũng ko cơ hội này bao phủ lấp thần sắc tiều tụy. cố gắng tập trung mãi vẫn ko được, cô buộc cần thôi, bước xuống lầu, một vừa hai phải cho tới cửa ngõ, quyết định ngỏ tủ giầy dép cơ hội âm lấy giầy của tớ, Tô Nhiễm đùng một phát trị hoảng!

Một song giầy domain authority thời thượng tức thì cửa ngõ...
Lệ Minh Vũ ko đi làm việc, anh... còn ở trong nhà. Tối ngày hôm qua, anh say rượu, hoàn toàn có thể tháo dỡ giầy rời khỏi xong để tức thì bên trên trên đây tuy nhiên ko chứa chấp nhập tủ.
Tô Nhiễm thở dốc, vô thức thả tay, giầy rơi xuống mặt mũi khu đất.
Đôi giầy của anh ấy lặng ngắt ở tê liệt, giầy của cô ý té ngược té cần ở kề bên. Hình hình ảnh này đối lập vô nằm trong, trong cả giầy của cô ý cũng đều có vẻ kinh hoảng, một thân thuộc 1 mình ở cạnh giầy anh.
Tính sao bây giờ?
Cô ham muốn rời khỏi cửa ngõ hay là không rời khỏi cửa?
Cô lưu giữ Lệ Minh Vũ từng nhắn, chỉ việc anh ở trong nhà, thì cô ko được quy tắc ra bên ngoài, tuy nhiên nếu mà cô vờ vịt ko biết anh đang được ở trong nhà thì sao? Thử quên song song giầy domain authority sáng loáng tức thì cửa ngõ, cô nhắm nghiền đôi mắt, hít một tương đối sâu sắc, lật đật đem giầy, tuy nhiên Khi vấp cho tới tay tóm cửa ngõ, cô lại thấy bất ổn.
Cứ như thế tuy nhiên thoát ra khỏi mái ấm, hợp lý và phải chăng tạo nên thời cơ mang đến anh thực hiện khó khăn cô?
Hôm qua chuyện cô tự động thấy bản thân ko chọc anh tuy nhiên sau cùng anh vẫn nổi nóng. Vậy nếu như ngày hôm nay cô ko xin xỏ quy tắc anh ra bên ngoài thì...
Cô đột giá thành toát sinh sống sườn lưng, Lệ Minh Vũ nắng nóng mưa thất thông thường sẽ khởi tạo trở nên bóng lù mù ám ảnh cô.
Tay cô lừ đừ rãi thả lỏng, cô ngấc đầu, đấy đôi mắt dần dần thỏa hiệp...