vợ à hãy đến đây chà đạp anh đi

Truyện nằm trong tác giả:

  • Ông Xã Thâm Độc

  • Lấy Chồng Giả Ngốc

  • Độc Sủng Mình Em

"Nhưng em bị thương ở ngoài chứ, liệu có bị thương bên phía trong đâu nhưng mà ko thể thực hiện tình được".

Bạn đang xem: vợ à hãy đến đây chà đạp anh đi

“Dù sao giờ đây là em ko thể, câm mồm ngủ.”

Diệp Hạo Nhiên kéo chăn qua chuyện đắp điếm kín cho tới cô không thích dây dính cái yếu tố nhạy cảm ở trên đây.

“Dạ.”

Ninh Ninh ngoan ngoãn ngoãn ở trong tim hắn, ko thực hiện bậy nữa, qua chuyện một khi lâu, nhường nhịn như nghe thấy giờ đồng hồ hit thở túc tắc của hắn, cô mới nhất ngửng đầu lên khẽ căn vặn.

"Anh ngủ rồi hả?"

"Ừm" Diệp Hạo Nhiên nhẹ nhàng hừ mũi một giờ đồng hồ, vòng đeo tay siết chặt cô rộng lớn.

"Anh không thích căn vặn em tại vì sao lại cho tới khu vực du thuyền tê liệt sao?"

"...."

"Hai ngày này, em biết anh ko căn vặn, tuy nhiên em biết anh vẫn nhằm ở vô lòng"

"...."

"Em biết anh ko ngủ, vậy nhằm em phát biểu cho tới anh biết một kín đáo nhé!".

Vẫn ko nghe được giờ đồng hồ vấn đáp của những người nam nhi, Ninh Ninh khẽ xoay người, con quay sống lưng về phía hắn, khóe mồm sở hữu chút đau xót.

"Thật rời khỏi, em ko nên là con cái ruột của cha mẹ lúc này, cha mẹ ruột của em vẫn thất lạc kể từ lâu rồi...Vào năm em lên 5 tuổi tác, mái ấm gia đình em bị một trận hỏa hoán vị, năm tê liệt, trận hỏa hoán vị tê liệt vẫn lấy đi sinh mạng cha mẹ của em"

Ninh Ninh nói đến việc trên đây, không ngừng nghỉ hít hít lỗ mũi đỏ ửng bừng, nỗ lực phát biểu tiếp: "Hôm tê liệt, ngôi trường em tổ chức triển khai một trong những buổi dã nước ngoài, cho tới tối em mới nhất về, khi em về thì chỉ thấy một lô phí phạm tàn sụp đổ nát nhừ, trong cả thi hài cha mẹ cũng ko thấy đâu...Thế giới của em khi tê liệt nhường nhịn như sụp sụp đổ, em gào khóc gọi thương hiệu chúng ta, chạy đi kiếm chúng ta, tuy nhiên đáp lại em chỉ là việc tĩnh mịch tàn nhẫn và sự bất lực nhức nhối cho tới thấu xương".

Đôi môi cô lập cập rẩy, nước đôi mắt vẫn ngấm đầm đìa một phía gối, cô cắm ngoạm môi, nỗ lực nhằm ko cho chính bản thân nhảy khóc trở thành tiếng: "Sau tê liệt, em được người tớ nhận vô cô nhi viện, cha mẹ nuôi em biết chuyện mới nhất cho tới nhận nuôi em".

"Buổi đấu giá chỉ bên trên du thuyền sở hữu một cỗ trang sức đẹp được đấu giá mang tên là "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" nhưng mà bên trên toàn cầu này cũng chỉ tồn tại một cỗ độc nhất, khi em vừa vặn mới nhất coi vẫn biết tức thì này là cỗ trang sức đẹp của u em, cỗ này đó là khi còn sinh sống tía em vẫn tự động tay design cho tới bà, vẫn trải qua nhiều năm như thế em ko biết tại vì sao này lại xuất hiện nay ở phần tê liệt....".

Bất chợt, eo cô bị một vòng đeo tay êm ấm ôm siết lấy, Diệp Hạo Nhiên kéo cô về lòng bản thân, hắn xoay người cô, nhằm cô đối lập với hắn, nhức lòng nói: "Đồ ngốc, chớ phát biểu nữa!" khoác cùng với nước đôi mắt bên trên người cô rơi xuống, hắn nâng cằm cô lên, hít nhẹ nhàng vào cụ thể từng giọt nước đôi mắt lanh tanh bên trên mặt mũi cô: "Ngoan, nín đi! Anh không tồn tại trách cứ em".

"Em...em đơn giản mong muốn lấy lại cỗ trang sức đẹp tê liệt, vì thế nó là dụng cụ độc nhất còn sót lại của cha mẹ em còn phía trên đời này".

Ninh Ninh khóc nức nở trong tim hắn, vòng đeo tay ôm chặt lấy thắt sống lưng Diệp Hạo Nhiên, thay đổi từng ngụm trở ngại.

"Ngoan, chớ khóc, anh sẽ hỗ trợ em lấy lại nó, được không?" Diệp Hạo Nhiên ôm chặt lấy cô, ngón cái của hắn đặt tại bên trên mặt mũi cô êm ả xoa nhẹ: "Tất cả những chuyện này hãy cứ nhằm anh lo sợ, em chỉ việc sung sướng sớm sinh cho tới anh một đứa thiên thần là được rồi, những sóng bão ngoài tê liệt anh sẽ hỗ trợ em giải quyết! Đừng lo sợ, vẫn sở hữu anh ở trên đây, thay cho em kháng hứng vớ cả".

Ninh Ninh tương tự con cái mèo nhỏ khẽ sụt sùi sụt sịt vùi nguồn vào vô lồng ngực hắn, đùng một phát cô ngửng đầu lên, nước đôi mắt nước mũi tèm lem, mồm lập cập run hỏi: "Anh...Anh phát biểu điều nên lưu giữ lấy điều tê liệt nhé, sau đây nếu như anh dám quăng quật rơi em, em vô cùng sẽ không còn tha bổng cho tới anh".

Người nam nhi mỉm cười khẽ, cúi đầu xuống hít nhẹ nhàng lên chóp mũi mẩn đỏ của cô ấy mỉm cười cười cợt lênh láng cưng chiều: "Ừm, Phu nhân phát biểu gì rồi cũng đích thị, điều của phu nhân, anh này dám thực hiện trái!!".

"....."
----------
Nửa tối, Ninh Ninh khóc cho tới mệt rũ rời nên vẫn ngủ thiếp chuồn.

Trong bóng tối, ánh trăng gold color nhạt nhẽo xuyên qua chuyện hành lang cửa số, khẽ chiếu lên khuôn mặt đẹp mắt giống như chạm trổ của những người nam nhi.

Cả body hắn chìm vô vào bóng tối, khẽ châm một điếu dung dịch, sóng mũi hắn cao trực tiếp, nhị đôi mắt rạm thâm thúy được ỉm sau lọn tóc, tầm dáng sở hữu chút phiền não.

Kẻ quăng quật dung dịch Ninh Ninh và bao nhiêu thương hiệu bắt cóc cô phía trên du thuyền ở đầu cuối đã và đang nhìn thấy, tuy nhiên sở hữu một điều hắn ko ngờ rằng kẻ thủ mưu ở phí a đằng sau trái ngược thực lại là Hạ Dục Nhi.

3 năm ko gặp gỡ, ko ngờ, cô tớ lại thay cho thay đổi rộng lớn cho tới vậy, trong cả hắn cũng không sở hữu và nhận rời khỏi người em gái kể từ nhỏ luôn luôn được hắn nâng niu rất mực lại trở thành như thế.

Diệp Hạo Nhiên đứng ở trước hành lang cửa số sát khu đất, 1/2 khuôn mặt mũi được phát sáng bên dưới ánh trăng bàng bạc, 1/2 mặt mũi không giống, coi nghiêng cảm xúc u ám vô nằm trong, lông mi hắn khẽ nhíu lại, Hạ Dục Nhi vừa vặn mới nhất về nước không được bao lâu nhưng mà vẫn bạo phổi rộng lớn mật hãm kinh hồn người phụ phái đẹp của hắn, còn loại gián tiếp kinh hồn bị tiêu diệt người con ko trở thành hình người của hắn và Ninh Ninh.

Trong đôi mắt của hắn rất rất thời gian nhanh vẫn hiện thị một tia sát khí. Diệp Hạo Nhiên bấm một mặt hàng số Smartphone, rất rất thời gian nhanh mặt mũi tê liệt vẫn vấn đáp.

"Ông chủ"

"Mọi việc xử lý như này rồi!"

"Đã xong xuôi rồi ạ! Còn mặt mũi cô Hạ..."

"Dẫn cô tớ cho tới gặp gỡ tôi, tự động tôi xử lý"

"Vâng".

Diệp Hạo Nhiên quắp Smartphone, hắn xoay người ráng lấy áo khóa ngoài bên trên ghế, trước lúc chuồn, hắn tiến bộ cho tới đầu nệm hít nhẹ nhàng lên trán cô thì âm thầm.

"Vợ yêu! Ngủ ngon...Chờ anh, anh chuồn yêu cầu lại công bình cho tới em và con cái của bọn chúng ta".

Đợi sau khoản thời gian góc cửa khép lại, người bên trên nệm mới nhất kể từ từ cởi đôi mắt rời khỏi, Ninh Ninh ko thời gian nhanh ko lờ đờ bước đi xuống nệm, ráng lấy Smartphone địa hình bên trên bàn ngay tắp lự theo đuổi sau.
---------
Khách sạn Thiên Tân.

Hạ Dục Nhi lao vào cầu thang máy, trong tim cô tớ vừa vặn sung sướng mừng lại vừa vặn hồi vỏ hộp sở hữu chút phiền lòng, ko biết Diệp Hạo Nhiên đùng một phát gọi cô tớ cho tới trên đây thực hiện gì? Đã được nhị ngày này cô tớ ko được yên ổn giấc, chỉ kinh hồn hắn khảo sát rời khỏi chuyện thứ tự trước cô tớ quăng quật dung dịch vô vào rượu của Ninh Ninh.

Mà mùa trước người bị quăng quật dung dịch không những sở hữu bản thân Mộc Ninh Ninh nhưng mà còn tồn tại Lâm Nhã Hân nữa...Cô tớ đó là mong muốn một mũi thương hiệu trúng nhị đích, thực hiện cho tới nhị người phụ phái đẹp tê liệt biết điều nhưng mà rời xa Diệp Hạo Nhiên.

Hạ Dục Nhi coi khuôn mặt xinh đẹp mắt được make up chi tiết của tôi phản chiếu vô cầu thang máy, bên trên người cô tớ chỉ khoác giản dị và đơn giản một cái váy kiểu dáng ngắn black color bó sát, từng lối cong hấp dẫn xuất hiện rõ rệt, tuy vậy trong tim sở hữu chút sợ hãi, tuy nhiên cô tớ vẫn luôn luôn mạnh mẽ và tự tin vô sắc đẹp hấp dẫn của tôi, 3 trong năm này ở quốc tế không tồn tại người nam nhi này là phản kháng nổi sắc đẹp của cô ấy tớ, vậy nên thứ tự này cô tớ muốn làm tấn công cược một thứ tự.

Đinh!!!

Thang máy vô phút chốc đang đi tới tầng tám.

Xem thêm: đọc truyện bệnh yêu

Hạ Dục Nhi nương theo đuổi số chống bản thân biết ngay tắp lự tiếp cận gõ gõ cửa ngõ.

"Vào đi" một tiếng nói trầm thấp kể từ bên phía trong vọng rời khỏi.

Hạ Dục Nhi đẩy cửa ngõ lao vào, chỉ thấy người nam nhi đang được ngồi con quay sống lưng về phía cô tớ, độ sáng kể từ bên trên cái đèn chùm trộn lê vô chống hắc xuống một phía khuôn mặt giá tiền lùng tinh ma xảo của những người nam nhi, đẹp mắt cho tới chẳng sao miêu tả xiết, cô tớ coi nhưng mà sở hữu chút thất thần.

"Đến rồi" Diệp Hạo Nhiên xoay người lại, góc nhìn lãnh đạm coi người phụ phái đẹp đang được thất thần trước đôi mắt rời khỏi hiệu "ngồi đi".

"Anh Hạo Nhiên, anh gọi em cho tới trên đây sở hữu việc gì?" Hạ Dục Nhi ngồi xuống cái ghế salong sát bên, sở hữu chút rụt rè căn vặn.

"Nhớ em nên ko gọi được sao?" Diệp Hạo Nhiên nhếch môi, sống lưng hắn phụ thuộc vào ghế salong, một chân vắt chéo cánh ngang đùi, tầm dáng cao cao bên trên thượng coi cô nàng trước mặt: "Dục Nhi, dễ thường 3 trong năm này ở quốc tế em đều ko ghi nhớ anh một ít này sao?"

"Nhiên ca, em ghi nhớ, em ghi nhớ anh" Hạ Dục Nhi nhị đôi mắt tràn trề sung sướng, ngay tắp lự ko nhịn được tiến bộ cho tới sát ngồi lên đùi hắn, tầm dáng thập phần câu dẫn: "Nhiên ca, em biết 3 trong năm này anh vẫn quan hoài phiền lòng cho tới em mà", vừa vặn phát biểu cô tớ vừa vặn phía trên đùi hắn không ngừng nghỉ cựu quậy, song gò bông hòn đảo như dán chặt vô lồng ngực hắn.

"Nhiên ca...vậy tối ni, anh gọi em cho tới đó là..." Hạ Dục Nhi góc nhìn lộng lẫy coi hắn, vòng đeo tay ôm siết lấy cổ hắn mong muốn tiến bộ cho tới sát hít lên môi hắn.

Đôi đôi mắt Diệp Hạo Nhiên lướt qua chuyện một tia ngán ghét bỏ, rất rất thời gian nhanh tiếp sau đó vẫn bặt tăm, hắn đẩy cô tớ rời khỏi, căn vặn "muốn tu rượu không?"

"A...một chút" Hạ Dục Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Hạo Nhiên vùng lên, tiếp cận quầy bar mini sát bên mang ra một chai Conti Laffey 2000, tiếp sau đó xối vô ly fake cho tới cô ta: "Thử một ít coi ngon không?"

"Vâng"

"Sao nào? rượu Conti Laffey 2000 này vị ko tệ chứ?"

"Đúng là ko tệ, vị rất rất thơm"

"Còn gì nữa không?"

"Còn..." Hạ Dục Nhi đang được mong muốn cởi mồm ngay tắp lự ý thức được sở hữu đồ vật gi tê liệt ko đích thị, thân thích thể cô tớ ngay tắp lự sở hữu chút đứng ko vững vàng, toàn bộ cơ thể chính thức rét ran, tiếp sau đó mền nhũn ko chút mức độ lực: "Hạo Nhiên, anh...anh quăng quật dung dịch vô vào đây".

"Đúng rồi, thì sao?" Người nam nhi mặc nhiên nhếch môi mỉm cười khẽ, hắn chuồn một vòng xung quanh ghế salong, ở hâu phương sống lưng cô tớ bịa đặt nhị tay kháng lên trở thành ghế, hắn kể từ từ khom sống lưng, cúi đầu, ghé sát sát tai cô tớ, môi mỏng dính khẽ nhếch: "Thế nào? Tôi đơn giản người sử dụng lại một ít thủ đoạn nho nhỏ của cô ấy thôi nhưng mà...Sao nào? Mùi rượu Conti Laffey 2000 này cô ko cảm nhận thấy quen thuộc sao? ko nên thứ tự trước cô cũng cho tới Ninh Ninh ngửi loại mùi hương rượu này sao? Nhanh vậy nhưng mà vẫn quên rồi à! Tôi thiệt ko biết cô là đang được vờ vịt thơ ngây hoặc ngu xuẩn nữa?".

"Anh..." cô tớ coi hắn, góc nhìn khó khăn tin tưởng.

"Tôi nghe phát biểu, đó là loại thuốc chữa bệnh kích dục tiên tiến nhất vừa mới được tạo ra rời khỏi, chỉ việc ngửi mùi hương thôi cũng khiến cho dược tính đột nhập kích ứng hưng phấn cho tới vạc điên, ko biết tu vô, cảm xúc tiếp tục thế nào nhỉ? Liệu cô sở hữu chịu đựng nổi không?"

"Diệp Hạo Nhiên, anh..."

Diệp Hạo Nhiên nhép mép, tức thì ngay tắp lự hắn thu lại nụ mỉm cười, vươn tay bóp chặt lấy cằn cô tớ, gằn giọng: " Hạ Dục Nhi, cô sở hữu còn ghi nhớ tôi từng phát biểu với cô, nếu như ai dám thực hiện thương tổn Ninh Ninh tôi chắc chắn tiếp tục tạo nên kẻ tê liệt thịt nát nhừ xương tan, kết viên đó là sinh sống ko bởi chết".

Hạ Dục Nhi toàn bộ cơ thể lập cập rẩy, góc nhìn sợ hãi coi vẻ lãnh khốc của những người nam nhi trước mặt mũi, cô tớ ko ngờ một Lúc hắn tức giận dỗi lên, tiếp tục khiếp sợ như thế.

"Nhưng nhưng mà...Cô không những thực hiện kinh hồn Ninh Ninh mà còn phải loại gián tiếp kinh hồn bị tiêu diệt con cái tôi, Hạ Dục Nhi cô cho tới dù là 10 cái mạng cũng ko đền rồng nổi đâu".

Diệp Hạo Nhiên hất mạnh cằm cô tớ rời khỏi, Hạ Dục Nhi thân thích thể ko chút mức độ lực ngay tắp lự thẳng lảo hòn đảo té sõng soài bên dưới khu đất, sống lưng đâm mạnh vô ghế. Ánh đôi mắt người nam nhi lạnh giá kể từ bên trên cao coi xuống giống như băng sương chỉ hận ko thể đâm cô tớ ngàn miếng.

"Người đâu, vô đi"

Hắn vừa vặn dứt điều, Không biết ở vô chống kể từ đâu rời khỏi 5, 6 thương hiệu nam nhi vạm vỡ tiến bộ lại gần khu vực Hạ Dục Nhi kéo cô tớ lên.

"Các...Các người mong muốn thực hiện gì?" cô tớ cả kinh, hoảng kinh hồn giãy nảy giụa, tuy nhiên thực hiện thế nào thì cũng ko trốn bay được.

Diệp Hạo Nhiên trong cả coi cũng ko thèm liếc đôi mắt coi cô tớ lấy một chiếc, giọng hắn lãnh đạm, lạnh giá cho tới tàn nhẫn: "Chơi bị tiêu diệt cô tớ, tiếp sau đó diệt dung cô tớ rồi ném chuồn càng xa xôi càng tốt".

"Không...Tôi sai rồi, Diệp Hạo Nhiên, nài anh buông tha bổng cho tới tôi". Hạ Dục Nhi nghe vậy, trong tim một trận kinh hoảng, cô tớ thút thít, ngay tắp lự trườn cho tới túm lấy nhị chân hắn không ngừng nghỉ cầu nài.

Diệp Hạo Nhiên ko chút tiếc thương đá cô tớ rời khỏi, hắn ko chút lưu tình, giá tiền lùng xoay người rời khỏi ngoài, khoác kệ giờ đồng hồ thét gào của cô ấy tớ ở sau sống lưng.

Trong chống nhanh gọn lẹ truyền rời khỏi bao nhiêu giờ đồng hồ thở dốc u ám của quý ông và giờ đồng hồ la hét hoảng kinh hồn cùng theo với giờ đồng hồ đập cửa ngõ liên tục của Hạ Dục Nhi.

"Diệp Hạo Nhiên, anh ko thể ăn ở với tôi như thế...A"

Tiếng gào khóc tức thì ngay tắp lự bị giờ đồng hồ va đụng domain authority thịt lấn áp, ở đầu cuối chỉ từ lại giờ đồng hồ rên rỉ phóng đãng.
-----------
Bên ngoài.

Khuất sau đó 1 tường ngăn, đợi bóng hình người nam nhi trải qua, Ninh Ninh mới nhất kể từ từ bước rời khỏi. Tay chân cô bủn nhủn, suýt chút nữa té rời khỏi trước cửa ngõ.

Cô vừa vặn chuồn, vừa vặn bụm chặt mồm lại phủ chuồn từng giờ đồng hồ nấc nghẹn ngào.

Hóa rời khỏi...Cô và hắn từng thực sự tồn bên trên một người con.

Hóa rời khỏi...Đứa bé xíu vô niềm mơ ước tê liệt thực sự là con cái của mình.

Hóa rời khỏi...Chuyện cô thất lạc chuồn đứa bé xíu, cũng là việc thiệt.

Ninh Ninh ko chịu đựng nổi ngay tắp lự khóc rống lên, hóa rời khỏi cảm xúc thất lạc chuồn chủ yếu người con của tôi này lại nhức nhối cho tới vậy, nhức nhối cho tới giầy xéo tấm lòng...
---------
Bệnh viện.

Lúc Diệp Hạo Nhiên về cho tới khám đa khoa đã và đang là sáng sủa sớm, bước đi trầm ổn định của những người nam nhi khẽ tiến bộ sát sát cho tới chống dịch.

Trên tay hắn đang được ráng theo đuổi một vỏ hộp cháo \\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'trứng vịt bắc thảo\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\' nhưng mà cô yêu thương quí. Sáng ni trời đột nhiên sụp đổ mưa đồ sộ, hắn vì thế chạy lượn mọi chỗ chỉ nhằm dò thám tìm kiếm mua sắm được loại cháo này cho tới cô nhưng mà bên trên người giờ đây đều bám nước mưa, tuy nhiên Chỉ cần thiết nghĩ về cho tới khuôn mặt tỏa sáng của Ninh Ninh cô Lúc được ăn đồ ăn yêu thương quí thì trong tim hắn ko ngoài rộn rạo, bên trên môi tràn đầy nụ mỉm cười niềm hạnh phúc.

Xem thêm: phù hợp nhất

"Bà xã, dậy ko, anh về rồi trên đây, coi anh..." Vừa đẩy cửa ngõ chống dịch, những điều sung sướng bên trên môi Diệp Hạo Nhiên còn ko phát biểu xong xuôi, vỏ hộp cháo bên trên tay ngay tắp lự rơi bịch xuống khu đất.

Phòng dịch trống trải ko, chăn rơi xuống khu đất, hành lang cửa số cởi toang, nước mưa bên phía ngoài phun không còn vô chống,...

"Ninh Ninh" Trong lòng Diệp Hạo Nhiên đùng một phát dơ lên một cảm xúc khôn cùng kinh hồn hãi.