tổng tài anh quá bá đạo rồi

Bà chỉ đẩy nhẹ nhõm Quan Danh Sơn, tuy nhiên vì như thế chân của ông ấy vẫn ko phục hồi trọn vẹn, nên toàn bộ cơ thể ông ấy loạng choạng như ham muốn trượt xuống sàn. Thấy vậy, bà tá hỏa nôn nóng lao cho tới nâng ông ấy.

Quan Danh Sơn to lớn, Sở Thanh Diên lại gầy nhom nhỏ, đương nhiên bà không lành bệnh nổi ông ấy, bên dưới tình thế cung cấp bách, bà đành nên ôm siết lấy eo của ông ấy. Trong lòng bà thấu hiểu, ông ấy ko thể trượt thêm thắt phiên nào là nữa, chính vì nhỡ như chân ông ấy bị gãy xương nữa thì tiếp tục phiền hà to tướng.

Bạn đang xem: tổng tài anh quá bá đạo rồi

Quan Danh Sơn trong những lúc cung cấp bách cũng ôm siết lấy eo của Sở Thanh Diên theo đuổi lẽ bất ngờ. Sau Lúc ông ấy lấy lại được thăng vày, góc nhìn của nhị người đột va nhập nhau. Mặc mặc dù đằm thắm nhị người vẫn đột biến tình thân, tuy nhiên bao nhiêu ngày qua loa vì như thế lo ngại lễ nghĩa nên song mặt mũi đối xử vô cùng tiết chế, thậm chí là còn ko sờ tay nhau. Nhưng ngay lập tức bên trên thời tương khắc bà bảo vệ cho tới ông ấy, nhị khung người vẫn vô tình đυ.ng va nhập nhau.

Đúng thời điểm hiện tại, Lúc khung người của ông ấy đυ.ng nhập khung người của bà, một phản xạ chất hóa học vẫn xẩy ra, không chỉ có vậy còn là 1 trong những phản xạ chất hóa học vô nằm trong nguy hiểm, tương tự như tia lửa bắt gặp khí ô-xy tiếp tục bùng cháy rực rỡ tưng bừng trở nên một ngọn lửa.

Bàn tay của Sở Thanh Diên vuốt ve sầu cái bành tô lửng trước vùng ngực của Quan Danh Sơn. Ông ấy thực sự vô cùng cao, trong cả Lúc bà ngấc đầu cũng ko thể tiếp xúc với chóp mũi của ông ấy.

Quan Danh Sơn đem tay che chở khuôn mặt mũi của Sở Thanh Diên, xúc động nói: "Tiểu Sở à, tất cả chúng ta đều vẫn sinh sống cho tới từng tuổi hạc này rồi, chớ tiêu tốn lãng phí thời hạn của tất cả nhị nữa. Bà quí tôi, tôi cũng quí bà, tại vì sao tất cả chúng ta ko thể ở cùng nhau chứ?”

Nghe vậy, Sở Thanh Diên cau mi, do dự nói: “Dù sao ông cũng chính là sui gia của tôi.”

“Hẳn Tô Lam vẫn thưa với bà rồi nhỉ? Tôi vẫn đệ đơn li thơm với Lục Trang Đài, nếu như vào đầu tháng tám năm tiếp theo bà tớ vẫn phủ nhận thỏa thuận hợp tác li thơm, thì tôi tiếp tục khiếu nại rời khỏi tòa. Tôi thà li thơm rời khỏi cút trắng tay, chắc chắn nên lấy lại được sự tự tại của bạn dạng đằm thắm. Hôm ni tôi cho tới nhằm thưa với bà rằng tôi sẽ không còn nghiền buộc bà lúc này nên ở cạnh bên tôi, tôi biết bà căm phẫn những kẻ chen chân nhập niềm hạnh phúc mái ấm gia đình của những người không giống, tôi không thích bà bị quý khách huỷ báng nguyền rủa. Hãy đợi tôi nhé Tiểu Sở, đợi tôi chấm dứt li thơm rồi sẽ tới mò mẫm bà!” Quan Danh Sơn thưa xong xuôi thì buông tay Sở Thanh Diên rời khỏi và xoay người tách cút.

“Lão Quan!” Thấy ông ấy ham muốn tách cút, bà ko nhịn được bèn gọi với theo đuổi.

Nghe thấy giờ gọi của Sở Thanh Diên, Quan Danh Sơn giới hạn bước. Bà bao phủ mồm nghẹn ngào khóc. Quan Danh Sơn coi lại thì thấy Sở Thanh Diên đang được coi bản thân và lặng lẽ khóc. Ông ấy cau mi, tiếp sau đó bước cho tới, ôm chặt bà nhập lòng.

Lúc này, bà ko kìm được xúc cảm của tôi nữa, vươn tay ôm siết lấy eo ông ấy, mặt mũi áp nhập lòng ông ấy, cảm biến khuôn ngực to lớn và vòng đeo tay ấm cúng của ông ấy.

“Tiểu Sở, tôi yêu thương bà!” Quan Danh Sơn đem tay vuốt ve sầu khuôn mặt mũi của Sở Thanh Diên, tiếp sau đó cúi đầu bỏ lên trên môi bà một nụ thơm.

Nụ thơm bất thần khiến cho Sở Thanh Diên tức thời hoa đôi mắt choáng ngợp. Đã nhiều năm rồi khung người của bà ko thân mật với con trai, kể từ khi phụ thân mươi tuổi hạc cho tới lúc này vẫn nhị mươi năm, bà vẫn luôn luôn kiên tấp tểnh lưu giữ bản thân trong sáng. Nhưng phiên này, bà ko thể kiểm soát tình thân của bạn dạng đằm thắm được nữa. Bà dữ thế chủ động phối phù hợp với động tác của Quan Danh Sơn, nhị người mạnh mẽ nhảy vào nhau như ham muốn thiêu thắp đối phương…

Không lâu sau, khoảng không gian nhập căn chống chợt trở thành yên tĩnh bình. Sàn căn nhà bên dưới chóng hóa học chan chứa ăn mặc quần áo nam giới nữ giới, cửa ngõ và rèm hành lang cửa số nhập chống đều đóng góp chặt, bên phía ngoài tuy rằng sở hữu nắng và nóng tuy nhiên độ sáng nhập chống lại vô nằm trong u ám.

Xem thêm: tro tàn đam mỹ

Sở Thanh Diên ở trong khoảng tay của Quan Danh Sơn, tuy rằng rằng mặt mũi đỏ ửng bừng tuy nhiên lông mi cũng nhíu lại, chính vì vừa vặn rồi bà ko kìm giữ được bạn dạng đằm thắm nên vẫn nhằm xẩy ra chuyện ngoài ý ham muốn này.

Trông thấy vẻ mặt mũi u sầu của Sở Thanh Diên, Quan Danh Sơn tóm lấy tay của bà và luôn luôn mồm tự động trách: “Tiểu Sở, đều là lỗi của tôi, bà tấn công tôi, mắng tôi đều được. Đừng buồn nữa, tôi…”

Nhìn thấy Quan Danh Sơn tự động trách cứ bạn dạng đằm thắm như thế, Sở Thanh Diên nhanh gọn lẹ giơ tay bao phủ mồm của ông ấy lại!

“Tôi không tồn tại ý trách cứ ông, đơn giản tôi đang được tự động trách cứ bản thân thôi. Vừa thấy ông, tôi vẫn rối tung cả lên, ko thể kiểm soát tình thân của bạn dạng đằm thắm.” Ánh đôi mắt của bà hiện tại rõ ràng sự tuyệt vọng và ăn năn.
Nhưng nghe cho tới trên đây, bên trên mặt mũi Quan Danh Sơn tràn trề vui mừng mừng, ông ấy kéo tay bà và siết chặt.

"Sao tôi lại ko nghĩ về như bà nhỉ? Sống cho tới từng này tuổi hạc, thực sự tôi vẫn sớm nhìn xuyên qua trần gian rồi, tuy nhiên ko ngờ ở tuổi hạc xế chiều còn rất có thể bắt gặp được bà, rất có thể thấy ông trời đang không ngược đãi tôi!” Quan Danh Sơn ngậm ngùi thưa.

Nghe vậy, Sở Thanh Diên dựa sát nhập lòng của Quan Danh Sơn, che chở vòng một của ông và xúc động nói: "Tại sao cho tới tuổi hạc này rồi mới mẻ cho tới tất cả chúng ta bắt gặp nhau nhỉ? Ha ha, tuy nhiên nếu như thay đổi lại là trước đó ông cũng sẽ không còn quí một người phụ nữ giới nội trợ thông thường như tôi đâu, tôi nghe Lam Lam thưa lúc đầu vị thế của ông vô cùng cao quý.”

"Hai u con cái bà ko khi nào trải qua loa cảm xúc đơn độc phía trên đỉnh điểm danh vọng. Lúc ấy, tôi tất bật với việc làm nên ko để nhiều sự quan hoài cho tới cuộc sống thường ngày mái ấm gia đình của tôi, vì vậy đã và đang kéo đến thảm kịch đằm thắm tôi và Lục Trang Đài. Khi bước xuống địa điểm bại liệt và tận thưởng nụ cười niềm hạnh phúc Lúc ở mặt mũi bằng hữu, con cháu, tôi mới mẻ biết bạn dạng đằm thắm trước đó chưa từng vun vén cho tới hôn nhân gia đình mái ấm gia đình, tuy nhiên hối hận hận đã và đang muộn rồi, khi ấy tôi mới mẻ cảm biến được sự một mình và trơ trọi. Tiểu Sở à, tôi nên cảm ơn bà mới mẻ nên, vì như thế bà vẫn khiến cho tôi cảm biến được sự ấm cúng. Tôi thà thực hiện một người dân thông thường ở cạnh bên bà, chỉ việc trong tương lai tất cả chúng ta sở hữu nhau. Nhưng cuộc sống thường ngày trong tương lai ko phong phú đủ đầy như bà tưởng tượng đâu. Tương lai tôi cũng chỉ mất 1 căn căn nhà cũ bởi ba mẹ nhằm lại, bổng hưu của tôi cũng ko thấp, rất có thể giữ lại cuộc sống thường ngày cho tới nhị người tất cả chúng ta. Đương nhiên tôi cũng còn nhiều chi phí nhuận cây viết kể từ một vài cuốn sách, trong tương lai tôi vẫn rất có thể kế tiếp ghi chép bạn dạng thảo…" Quan Danh Sơn thưa một khá vô cùng nhiều năm, không chỉ có vậy còn không tồn tại dự định ngừng lại. Hình như khi ở trước mặt mũi Sở Thanh Diên, ông ấy quí thưa vô nằm trong, người phụ nữ giới này rất có thể nói theo cách khác là vẫn thay cho thay đổi toàn cỗ quả đât ông ấy.
Sở Thanh Diên đùng một phát ngắt điều ông ấy: "Ông chớ thưa nữa. Mấy năm vừa qua tôi cũng Chịu cực quen thuộc rồi, sao rất có thể cực hơn trước đây trên đây được, đích thị không? Vả lại tôi đã… là kẻ của ông rồi, đương nhiên trong tương lai lấy gà theo đuổi gà, lấy chó theo đuổi chó.”

Nói cho tới trên đây, khuôn mặt mũi của Sở Thanh Diên đỏ ửng bừng. Nghe vậy, Quan Danh Sơn siết chặt cánh tay, như ham muốn cẩn Sở Thanh Diên nhập vào khung người bản thân.

Ngay tiếp sau đó, Sở Thanh Diên đẩy ông ấy rời khỏi và nói: "Không còn sớm nữa, ông cũng mau về cút. Lát nữa Yên Yên và Chi Chi về, thấy ông… thì lại ko chất lượng.”

Đương nhiên Quan Danh Sơn nắm vững nếu như lúc này bắt gặp u con cái Yên Yên thì tiếp tục vô cùng ngượng ngùng, cho nên vì vậy ông ấy nhanh gọn lẹ xuống chóng đưa đến ăn mặc quần áo.

Xem thêm: độc gia chuyên sủng

Sau Lúc Sở Thanh Diên sửa sang trọng phục trang cho tới bạn dạng đằm thắm xong xuôi, bà gom Quan Danh Sơn đem áo bành tô lửng lông chiên và cẩn trọng mua sắm lại từng cái cúc áo.
Ông ấy cúi đầu lưu luyến coi bà, thiệt lòng nói: “Tiểu Sở, bà chắc chắn nên đợi tôi nhé!”

Sở Thanh Diên kể từ từ nâng đôi mắt lên, coi Quan Danh Sơn nói: "Lão Quan, trước lúc ông li thơm, bọn chúng ta… chớ bắt gặp nhau."

Nghe vậy, tuy rằng rằng nhập hai con mắt lộ rõ ràng sự không thích, tuy nhiên Quan Danh Sơn nắm vững nỗi sợ hãi lo ngại của Sở Thanh Diên. Sau bại liệt, ông ấy nói: “Ừ, vậy trong thời điểm tạm thời tất cả chúng ta ko bắt gặp nhau. Nhưng trong tim tôi tiếp tục luôn luôn nhung lưu giữ hình bóng của bà.” Nói xong xuôi, ông ấy càng siết chặt tay bà rộng lớn.