ngọt ngào nho nhỏ

Mọi người đều rằng cô phụ nữ ngoài hôn thú căn nhà bọn họ Giản mới nhất đón về đặc biệt êm ả, ngoan ngoãn hiền hậu, như 1 đái thư đích thực.

Duy chỉ mất Hứa Trạch thấu hiểu vẻ phong tình vô xương cốt cô, nó ngọt rộng lớn mật, mạnh rộng lớn rượu, hoang dại hơn hết ngựa phí. điều đặc biệt là vô tối khuya tịch mịch, khi cô chuồn chân trần trèo kể từ hành lang cửa số lên chóng anh…

Bạn đang xem: ngọt ngào nho nhỏ

Giản Ninh: “Bảo vệ căn nhà anh không đúng rồi, bức tường mặt mũi cơ mong muốn trèo lên là trèo được tức thì, còn cả hành lang cửa số chống anh nữa, nửa tối chuồn ngủ cũng ko thèm đóng góp.”

…….

Hứa Trạch: Cô đó là ngọt ngào nho nhỏ độc nhất thuộc sở hữu anh.

Tag: Ngọt văn, HE, 1v1, nửa vườn ngôi trường.

Giản Ninh bước xuống ngoài xe taxi, bên dưới mặt mũi khu đất là lớp tuyết dày quánh, khiến cho từng bước đi đều trị đi ra giờ đồng hồ kêu cót két, cót két. 

Cô nhằm cái vali cạnh chân, thở một khá đi ra lòng bàn tay, vừa vặn xoa xoa, vừa vặn dậm chân bên trên vị trí. 

Tuyết vẫn đang được rơi, white xóa một khoảng tầm, cơ hội cơ ko xa vời đem phụ vương chàng trai đang được đùa trò ném tuyết, cậu ném vô người tôi, tôi ném giàn giụa mặt mũi cậu, nhìn thiệt ấu trĩ, đem theo đòi sự kiêu ngạo, điên loạn đặc biệt quan trọng của những chàng trai tuổi hạc thanh xuân. 

Chủ yếu hèn là điên loạn. 

“Hứa Trạch!” 

“Mẹ nó, dám nhét bóng tuyết vô mồm thiếu thốn gia à, không thích sinh sống nữa rồi nên không?” 

…… 

Ba chàng trai nhằm ý thấy Giản Ninh, ngay lập tức tức thời ngừng đùa giỡn, khoác vai nhau tụm trở thành một group, trở về phía cô. 

Giản Ninh khẽ cau mi, rồi nhanh gọn lẹ kiểm soát và điều chỉnh nụ mỉm cười, con quay mặt mũi qua quýt, nở nụ mỉm cười với chúng ta, hai con mắt lớn tròn xoe cong cong, mái đầu mượt mà, hòng mỏng tanh rũ xuống vai, lộ vẻ êm ả ngoan ngoãn ngoãn. 

Cửa rộng lớn của biệt thự hạng sang căn nhà bọn họ Giản vẫn cởi, Giản Ninh kéo vali, phi vào. 

“Cô em này tôi từng gặp gỡ rồi.” Triệu Dã khoác cánh tay lên vai Hứa Trạch mỉm mỉm cười, rằng. 

Vệ Thành Thành đứng kề bên hóng mừng rỡ, fake ngón tay vô mồm sẵn sàng huýt vài ba giờ đồng hồ sáo nhằm đáp lại cảnh tượng này. 

“Cô em này sẽ không được!” Hứa Trạch rằng, bên cạnh đó hất cánh tay đang được bịa bên trên vai bản thân xuống, rồi vỗ mạnh vô ăn mặc quần áo phủi phủi.

“Đã rằng rồi, đem phúc nằm trong hưởng trọn, đem gái nằm trong nhìn.” Triệu Dã phản đối, rằng. 

“Người này sẽ không được, vẫn nghe thấy ko, người này sẽ không được.” Hứa Trạch rằng, vẻ mặt mũi tráng lệ và trang nghiêm không nhiều thông thoáng qua quýt bên trên khuôn mặt mũi giễu cợt của anh ý, đơn giản thông thoáng qua quýt và cho tới bạn dạng thân mật anh cũng ko hề nhận ra. 

Đã sớm nghe rằng căn nhà bọn họ Giản chuẩn bị đón về một cô phụ nữ ngoài hôn thú, âm thầm suy nghĩ chắc chắn là là kẻ này, vừa vặn mới nhất nhìn, vẫn thấy song lông mi y hệt với chú Giản. 

Giản Ninh đứng vô phòng tiếp khách, ánh nhìn ko liếc nhìn sang trọng điểm không giống, cô nhìn chằm chằm xuống chân bản thân, ở đầu cuối dịch rời ánh nhìn về phía bà cụ có vẻ như ngoài hiền khô trước mặt mũi. 

Xem thêm: nắm lấy tay em

“Ninh Ninh, chuồn lối đem mệt mỏi không?” Bà nội Giản hùn Giản Ninh toá áo khóa ngoài lông vũ đi ra, treo bên trên vướng áo cạnh cửa ngõ, rồi bảo người trộn trà thiệt ngon. 

“Cảm ơn bà.” Đây là lời nói trước tiên của Giản Ninh khi về cho tới căn nhà bọn họ Giản, khuôn mặt mũi vẫn đem theo đòi nụ mỉm cười, kể từ khi vô cửa ngõ khóe môi luôn luôn cong lên, với phỏng cong vừa vặn nên. 

“Đến rồi à.” Chủ nhân căn nhà bọn họ Giản tiếp cận, rằng, tiếng động ko đậm ko nhạt nhẽo, không thể nghe đi ra là ấm cúng hoặc lạnh lẽo lùng. 

Như vậy vẫn chính là đảm bảo chất lượng lắm rồi, mặc dù sao thì cô cũng là 1 đứa phụ nữ ngoài hôn thú, là vì người phụ phái đẹp không giống đột biến tình một tối với ông chồng của những người phụ phái đẹp trước mặt mũi này sinh đi ra. 

“Xin chào!” Giản Ninh mỉm mỉm cười, ánh nhìn của cô ấy khá rũ xuống, trọn vẹn ko nhìn vô đối phương. 

Hứa Trạch trườn bên trên tường ngăn của biệt thự hạng sang căn nhà bọn họ Giản, kể từ góc nhìn này, vừa vặn hoặc rất có thể trông thấy bóng sườn lưng của cô nàng, cô vẫn toá vứt áo khóa ngoài ngoài, phía bên trong khoác cái áo len ấm black color, vẽ đi ra lối eo vừa vặn mượt mà lại vừa vặn mỏng tanh manh. Cặp mông nhỏ nhắn khá cong lên, tròn xoe trịa, dĩ nhiên nịnh hót như mong muốn nhảy thoát khỏi lớp quần jean. Cơ thể thì rét rộp chỉ mất điều ko thể trông thấy khuôn mặt mũi. Hứa Trạch nheo đôi mắt, khẽ cong khóe mồm. 

Triệu Dã và Vệ Thành Thành tứ mặt mũi nhìn nhau, rồi nhanh gọn lẹ nặn nhị ngược cầu tuyết. Lợi dụng khi Hứa Trạch thất thần, Triệu Dã ráng một ngược cầu tuyết, người sử dụng rất là lực ném vô vào hành lang cửa số. 

“Vèo–“ 

Cùng khi cơ, Vệ Thành Thành bộp chộp vàng nhét ngược cầu tuyết không giống vô tay Hứa Trạch. 

“Bộp” một giờ đồng hồ, ngược cầu tuyết rơi trúng mông cô nàng, rồi tức thời vỡ vụn, rơi xuống khu đất. 

Giản Ninh quay trở lại, nhìn ra bên ngoài hành lang cửa số, bên trên tường là chàng trai khoác áo khóa ngoài lông vũ red color và áo len ấm color be khi nãy, bên trên tay còn đang được ráng một ngược cầu tuyết. 

Đã trông thấy chủ yếu diện, phẳng như mặt gương, đem chút tiếc nuối, suýt chút nữa thì được một trăm điểm rồi. Vậy nên trước tiên cứ trừ của cô ấy mươi điểm vậy, Hứa Trạch suy nghĩ. Tuy nhiên, tuổi thọ của cô nàng rất ít, còn rất có thể mới lớn, nếu như bảo vệ cảnh giác nằm trong “kỹ thuật” khôn khéo của bàn tay thì về sau nhiều vị trí vẫn rất có thể cách tân và phát triển. Cho nên, hãy kháng đôi mắt lên nhưng mà mong đợi thôi vậy. 

Bắt gặp gỡ ánh nhìn khá sửng sốt của cô nàng, Hứa Trạch mới nhất quyết định thần lại, anh bị ám sợ hãi rồi. Mẹ kiếp, thiệt bất cẩn! 

“Triệu Dã, Vệ Thành Thành!” Hứa Trạch ném vật bệnh vô tay xuống khu đất, rồi nhảy xuống giẫm mạnh vô nhị thương hiệu thất lạc nết cơ. 

Hai người té nhào đi ra khu đất, cũng may ngày đông khoác nhiều ăn mặc quần áo, nên ko cảm nhận thấy nhức, cả nhị vừa vặn ngồi bên trên tuyết vừa vặn ôm bụng mỉm cười một trận. 

Bà nội Giản tiếp cận trước hành lang cửa số, chỉ lên tường mắng: “Hứa Trạch! Cái vật dụng thất lạc dạy dỗ căn nhà con!” 

Giản Ninh nhìn chằm chằm vô bức tường, Hứa Trạch, Trạch là váy hồ nước, Hay là lựa chọn?  

“Oh, what a nice day today.” Hứa Trạch chỉ đành mỉm mỉm cười xua tay, rằng nhăng rằng cuội: “I have a dream that one day…” 

“Ngài đang được bình bầu Tổng thống đấy hả, việc này sẽ không cương trực 1 chút nào, lát nữa dẫn theo đòi bà chuồn chiến tranh nâng hạng (chơi game) nhé.” Bà nội Giản rằng đoạn, ngay lập tức tạm dừng hoạt động tuột lại, không thể nào nổi xung với cậu nhóc này. 

Xem thêm: sau khi trở thành bánh xe dự phòng

Hứa Trạch liếc nhìn Giản Ninh qua quýt tấm cửa ngõ kính, cô nàng vẫn lưu giữ nụ mỉm cười bên trên môi, mặc dù là vừa vặn bị người không giống ném cầu tuyết vô mông. Hứa Trạch mỉm mỉm cười, trong tim đùng một phát nảy đi ra một ý muốn mạnh mẽ, anh mong muốn khiến cho cô khóc, anh mong muốn coi rốt cuộc cô nàng này còn có biết khóc hay là không. 

Hứa Trạch nhảy xuống ngoài bức tường, phủi phủi tuyết bám bên trên người. Triệu Dã và Vệ Thành Thành đang được chổng mông ngồi xổm ngó qua quýt khe cửa ngõ, nhìn vô phía bên trong. 
 

Mời chúng ta đón phát âm Ngọt Ngào Nho Nhỏ của người sáng tác Trương Tiểu Tố.