tôi và hoàng thượng tâm ý tương thông

Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

Bạn đang xem: tôi và hoàng thượng tâm ý tương thông

Tôi cảm nhận thấy minh chuẩn bị bị tiêu diệt rồi.

Máu chảy không ngừng nghỉ.

Tiêu Kỳ đang được tức dỗi, giục xe pháo ngựa thời gian nhanh thêm một chút.

Tôi ham muốn bảo hắn chớ cấp.

Cô gái xuyên ko nhưng mà, chắn đao mang đến phái nam đó là thao tác thường thì.

Cũng ko biết tại vì sao người sáng tác ham muốn bố trí mang đến tôi cảnh thô tục như thế.

- -- Không đem điểm mới nhất mẻ nào là không giống à?

Cổ họng tôi ừng ực một khi tuy nhiên lại ko phân phát rời khỏi giờ đồng hồ nào là.

Tôi tự nhiên suy nghĩ cho tới bản thân cũng có thể có ngón tay vàng, trong thâm tâm gọi Tiêu Kỳ.

[Bệ hạ, chúa thượng, ngài yên ổn tâm, tớ ko bị tiêu diệt được đâu.]

Tiêu Kỳ tóm chặt tay tôi, khi cúi đầu xuống, đai đôi mắt vậy và lại đỏ au lên.

Trong lòng hắn cũng ko thì thầm với tôi, nhưng mà thẳng mắng tôi.

"Sao nường ngu như vậy! Mấy mến khách hàng này đều là vì trẫm bố trí, vì như thế sao nường nên chắn đao thay cho trẫm?"

[Aizzz, ngài nên thưa với tớ sớm một chút ít chứ, ngài cũng biết trí tuệ tớ ko chất lượng tốt nhưng mà...]

"Là lỗi của trẫm."

- -- Hắn vậy nhưng mà nài lỗi tôi!?!!

"Xin lỗi, Thanh Thanh, sau đây trẫm thực hiện gì rồi cũng ko giấu quanh nường nữa."

[Ể? Đừng thưa nài lỗi, ngài không tồn tại lỗi.]

Đầu óc tôi phiêu, suy nghĩ cho tới cái gì rồi cũng lộ không còn ra phía bên ngoài.

[Tuy tớ luôn luôn thưa ngài là 'cẩu hoàng đế', tuy nhiên thiệt lòng nhưng mà thưa, ngài là 1 nhà vua chất lượng tốt. Ngài cần thiết chủ yếu yêu thương dân, ko tụt xuống nhập phái đẹp sắc, sử dụng người đích thị khu vực, còn con trẻ vậy nhưng mà tiếp tục nằm trong lòng thuật Đế Vương...]

[Dân bọn chúng đem nhà vua như ngài mới nhất là như ý của mình.]

[Cũng là như ý của tớ.]

[Tiêu Kỳ...]

Xem thêm: mật mã da vinci

Ngay cả giờ đồng hồ 'bệ hạ' tôi cũng ko thèm gọi nữa, [Thật rời khỏi 4 trong năm này tớ ở nhập hậu cung của ngài sinh sống rất hay.]

- -- Chỉ là thi đua phảng phất bị thực hiện khó khăn nhưng mà thôi.

- -- Không cần thiết xu nịnh ai, ko cần thiết lấy nòng ai.

[Tiêu Kỳ, bên phía ngoài tuyết đnag rơi sao? Lạnh quá chuồn.]

Tiêu Kỳ sờ lên phía trên mặt tôi, tay đem chút run rẩy rẩy.

"Thanh Thanh, đợi thêm 1 khi, chuẩn bị về cung rồi."

[Không đợi nữa, tớ buồn ngủ lắm.]

"Tô Thanh Thanh! Nàng tươi tỉnh lên chút!"

Não tôi ko hoạt động nổi nữa, nhập tiềm thức là 1 vùng lếu độn.

Chỉ nghe thấy Tiêu Kỳ không ngừng nghỉ gọi "Tô Thanh Thanh".

"Tô Thanh Thanh, ko nên nường vẫn luôn luôn ham muốn trẫm hứa với nường 1 chuyện nữa sao?"

[Ừm?]

Tôi uy lực vực dậy niềm tin từ 1 mảng lếu độn.

"Nàng nối tiếp sinh sống, trẫm hứa với nường."

[Thật không?]

"Quân vô hí ngôn."

[Vậy đợi chuyện này kết đốc, ngài mang đến tớ xuất cung chuồn, dường như tớ...]

Tôi tạm dừng.

Tiêu Kỳ cũng yên lặng.

Lần nữa ko vấn đáp.

- -- Ý thức của tôi lại chính thức mơ hồ nước.

Xem thêm: yêu thầm truyện

"Được, trẫm đồng ý với nường."

"Nàng chớ ngủ."

[HẾT CHƯƠNG 18]