thời thơ ấu

Số chương: 13

Nhóm đọc/download: 0 / 1

Bạn đang xem: thời thơ ấu

Số phiên đọc/download: 15736 / 374

Cập nhật: 2015-11-22 21:56:26 +0700

Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem vấn đề ebook

Chương 1 -

G

ần hành lang cửa số, nhập một lừa lọc chống chật hẹp giành giật tối giành giật sáng sủa, tía tôi khoác ăn mặc quần áo Trắng toát phía trên sàn. Thân hình tía tôi nhiều năm kỳ lạ thông thường, ngón chân xòe đi ra nom đặc biệt kỳ quái; nhị bàn tay êm ả dịu dàng bịa đặt yên lặng bên trên ngực, tuy nhiên ngón tay thì teo quắp. Hai đồng xu đen ngòm tròn trĩnh bằng đồng đúc che kín cặp đôi mắt vui tươi của tía tôi: khuôn mặt mày vẫn hiền hậu ni tối sầm lại. Hai hàm răng nhe đi ra thực hiện tôi hoảng sợ hãi. Mẹ tôi khoác cái váy đỏ gay, cái áo hở ngực, quỳ sát bên và lấy cái lược đen ngòm, tuy nhiên tôi vẫn quí dùng làm cứa vỏ dưa đỏ, chải làn tóc nhiều năm và mềm mại và mượt mà của tía tôi kể từ phía trán đi ra sau gáy. Mẹ tôi phát biểu liên tiếp, giọng trầm trầm khàn khàn. Cặp đôi mắt xám của u tôi sưng húp và như tan đi ra trở thành những giọt nước đôi mắt rộng lớn chảy ròng rã ròng rã. Bà tôi lưu giữ lấy tay tôi. Bà tôi người mập tròn trĩnh đem loại đầu rộng lớn, cặp đôi mắt đặc biệt to lớn và cái mũi xôm xốp nom đặc biệt buồn cười; bà tôi khoác toàn trang bị đen ngòm nhìn mượt vơi cho tới hoặc. Bà tôi cũng khóc, giờ đồng hồ khóc nức nở quái đản, trầm bổng tuồng như hòa bám theo những lời nói than thở vắng ngắt của u tôi. Toàn thân thuộc run rẩy run rẩy, bà tôi kéo tôi và đẩy lại sát khu vực tía tôi. Nhưng tôi chống lại và nấp sau sống lưng bà; tôi vừa phải hoảng sợ hãi vừa phải lúng túng. Chưa lúc nào tôi nhìn thấy người rộng lớn khóc và tôi ko có gì nắm vững những lời nói bà tôi nhắc chuồn nhắc lại:

-Cháu kể từ biệt tía con cháu chuồn, ko lúc nào con cháu được thấy tía con cháu nữa đâu, tội nghiệp, tía con cháu bị tiêu diệt sớm vượt lên, không phải khi... Tôi bị nhức nặng nề, vừa phải mới nhất dậy. Trong khi tôi ốm

-tôi còn ghi nhớ đặc biệt rõ

-bố tôi nô giỡn với tôi đặc biệt hạnh phúc, tiếp sau đó tự nhiên tía tôi đổi mới đâu thất lạc, và bà nước ngoài tôi, nhân loại kỳ kỳ lạ ấy, tiếp tục thay cho thế tía tôi.

-Bà chuồn kể từ đâu cho tới thế?

-Tôi chất vấn bà tôi. Bà đáp:

-Từ phía bên trên, kể từ Nijni cho tới.

Bà ko quốc bộ, tuy nhiên chuồn tàu thủy đến! Người tao ko thể quốc bộ bên trên mặt mày nước được, ông mãnh ạ! Câu vấn đáp bại thiệt là hài hước và khó khăn hiểu. phía trên mái ấm này chỉ mất bao nhiêu người Ba-tư rườm râu và tóc nhuộm; còn ở bên dưới hầm mái ấm thì mang 1 ông lão domain authority vàng người Kanmưc thực hiện nghề ngỗng phân phối domain authority rán. Từ bên trên hoàn toàn có thể cưỡi tay vịn bậc thang trượt xuống, hoặc nếu như đem trượt thì lộn nhèo ở bậc thang,

-điều bại tôi biết rất rõ ràng. Nhưng sao lại sở hữu chuyện chuồn bên trên mặt mày nước bại chứ? Tất cả mẩu truyện của bà tôi đều vô lý, đều nhầm lẫn một cơ hội ngộ nghĩnh.

-Thế vì sao con cháu lại là ông mãnh?

-Tại con cháu hoặc thực hiện ồn lắm,

-bà tôi vừa phải phát biểu vừa phải mỉm cười. Tiếng bà tôi phát biểu đặc biệt êm ả dịu dàng, hạnh phúc và trầm bổng. Ngay từ thời điểm ngày trước tiên tôi tiếp tục thân thuộc với bà tôi, và ngay lập tức thời điểm này tôi mong muốn bà tôi nhanh chóng trả tôi rời ngoài căn chống này. Tiếng than khóc và kêu gào của u tôi thực hiện tôi thổ nao và tạo nên mang đến tôi một cảm hứng lo lắng mới nhất. Lần trước tiên tôi nhìn thấy u tôi như vậy. Mẹ tôi vốn liếng đặc biệt nghiêm chỉnh nghị, không nhiều phát biểu, người thật sạch sẽ, Gọn gàng và to lớn rộng lớn như 1 con cái ngựa, u tôi đem toàn thân rắn chắc chắn và song cánh tay đặc biệt khỏe khoắn. Thế tuy nhiên lúc này thiếu hiểu biết sao quý khách u tôi đều sưng phù lên nom cho tới khó khăn coi, đầu tóc rối bù, xống áo tơi mô tả. Mớ tóc thông thường vẫn vấn gọn gàng bên trên đầu như một chiếc nón rộng lớn vàng óng thì ni xổ xuống một phía vai trần, xõa xuống mặt mày, còn nửa bại đầu năm trở thành bím thì cứ khi la khi nhấp lên xuống đụng chạm nhập khuôn mặt mày ngủ say của tía tôi. Tôi đứng nhập chống tiếp tục lâu, tuy nhiên u tôi ko hề nhìn tôi; và vẫn vừa phải chải đầu mang đến tía tôi vừa phải rên rỉ nức nở. Mấy người mujich khoác toàn trang bị đen ngòm và một thương hiệu công an ló nguồn vào cửa ngõ chống. Tên công an quát mắng túa, giọng phẫn uất dữ:

-Thu dọn thời gian nhanh lên! Chiếc khăn san black color che hành lang cửa số phù lên như 1 cánh buồm. Tôi bỗng nhiên ghi nhớ cho tới một hôm tía tôi dẫn tôi chuồn tập bơi thuyền khơi. Chợt một giờ đồng hồ sấm nổ vang. Thầy tôi mỉm cười, cặp chặt tôi nhập nhị đầu gối và kêu:

-Không sao cả, chớ hoảng sợ, Luc ạ! Đột nhiên u tôi u ám đứng lên, rồi lại khuỵu xuống, trượt vật ra; tóc xõa tung đi ra cả sàn. Khuôn mặt mày Trắng trẻo, nhòa lệ tái mét xanh lơ chuồn và cũng nhe răng đi ra như tía tôi, u tôi phát biểu, giọng khiếp sợ:

-Đóng cửa ngõ lại... Dẫn thằng Alêcxây đi ra ngay! Bà tôi đẩy tôi đi ra rồi nhảy trượt đi ra cửa ngõ, mồm kêu to:

-Bà con cái thân thuộc mến, chớ hoảng sợ, cứ nhằm khoác Shop chúng tôi, bà con cái hãy chuồn chuồn, Lạy Chúa tôi! Không nên thổ tả đâu, con cháu nó chuẩn bị nằm ổ đấy. Xin bà con cái hãy làm phước thực hiện đức cho! Tôi nấp sau đó 1 góc tối, sau loại hòm và nhìn u tôi quặt lộn bên trên sàn rên siết và nghiến răng ken két. Bà tôi lê vòng xung quanh, đựng giọng êm ả dịu dàng và hạnh phúc nói:

-Nhân danh Cha và Con! Variusa con cái hãy cố chịu thương chịu khó một tí!... Lạy Đức Mẹ Rất Thánh chở che bọn chúng con cái...

Tôi hoảng sợ vượt lên. Mẹ tôi và bà tôi trườn lê bên trên sàn ngay lập tức sát bên tía tôi, đụng chạm cả nhập người tía tôi và rên rỉ, gào thét, còn tía tôi vẫn ở yên lặng ko động che và nhường nhịn như đang được mỉm cười gằn. Cảnh lồng lộn bên trên sàn ấy Tức Alêcxây, cơ hội gọi tắt thân thiết. Tức Vacvara, cơ hội gọi thân thiết. kéo dãn dài khá lâu. Mấy phiên u tôi gượng gập vùng dậy, tuy nhiên lại trượt quỵ xuống. Bà tôi quặt thoát ra khỏi chống tựa như một trái ngược bóng rộng lớn black color và mềm mại. Sau bại đùng một phát nhập bóng tối nổi tiếng con trẻ con cái khóc thét lên.

-Sáng danh Chúa!

-Bà tôi phát biểu.

-Con trai rồi! Và bà châm một ngọn nến. Sau bại chắc chắn tôi ngủ thiếp chuồn ở ngóc ngách nhà cửa nên ko ghi nhớ gì nữa. tuyệt vời loại nhị còn ghi lại nhập trí ghi nhớ tôi là một trong những ngày mưa, bên trên một góc nghĩa trang hoang phí vắng vẻ. Tôi đứng ở một gò khu đất nhẵn, nhớp nháp và nhìn xuống loại huyệt nhập bại người tao vừa phải hạ quan tiền tài tía tôi xuống. Dưới lòng huyệt có tương đối nhiều nước và đem cả ếch nhái nữa; nhị con cái tiếp tục trèo lên được cái nắp quan tiền tài gold color. Đứng sát bên huyệt đem tôi, bà tôi, thương hiệu công an ăn mặc quần áo đầm đìa sũng và nhị người mujich vẻ mặt mày tức tối, tay nuốm xẻng. Những phân tử mưa giá và lí tí tựa như các phân tử thủy tinh nghịch nhỏ rắc lên toàn bộ quý khách.

-Lấp huyệt lại!

-Tên công an vừa phải đi ra mệnh lệnh vừa phải vứt đi. Bà tôi khóc òa lên, lấp liếm mặt mày vào một trong những góc khăn vuông. Hai người mujich gò sống lưng bên trên cái xẻng chính thức vội vàng hất khu đất nhập huyệt, nước bên dưới huyệt kêu lỗ mỗ. Hai con cái nhái nhảy ngoài nắp quan tiền tài và lao lên trở thành huyệt, tuy nhiên những hòn khu đất lại gạt bọn chúng trượt xuống mặt đáy.

-Đi thôi, Liônáa,

-bà tôi vừa phải phát biểu vừa phải bắt lấy vai tôi. Tôi vùng thoát ra khỏi tay bà và không thích rời ngoài điểm trên đây.

-Lạy Chúa, rõ rệt thiệt là...

-Bà tôi rền rĩ, thiếu hiểu biết phát biểu với tôi hoặc với Chúa. Bà tôi đứng lạng lẽ rất rất lâu, đầu cúi gằm. Huyệt tiếp tục đẫy khu đất, tuy nhiên bà tôi vẫn tồn tại đứng bại. Hai người mujich lấy xẻng đập thình thình nhập mặt mày khu đất. Một luồng dông tố thổi cho tới xua tan và cuốn mưa chuồn. Bà tôi di động cầm tay tôi và dẫn tôi cho tới ngôi nhà thời thánh ở phía xa cách thân thuộc vô số thánh giá chỉ đen ngòm sẫm.

-Tại sao con cháu ko khóc?

-Bà tôi chất vấn, khi Shop chúng tôi bước thoát ra khỏi hàng rào.

-Giá con cháu khóc một ít mới nhất phải!

-Cháu không thích khóc.- Tôi đáp.

-Thôi được, không thích thì thôi con cháu ạ,

-bà tôi khẽ phát biểu. Tất cả chuyện bại thiệt kỳ lạ: tôi đặc biệt không nhiều khóc và chỉ khóc lúc nào tức tối, chứ không hề lúc nào vì như thế nhức. Thầy tôi luôn luôn trực tiếp chế nhạo những giọt nước đôi mắt của tôi, và u tôi thông thường quát:

-Cấm ko được khóc! Sau nằm trong bà con cháu tôi ngồi bên trên một con xe ngựa nhỏ và chuồn dọc từ một trên phố rộng lớn, tuy nhiên đặc biệt dơ, nhị mặt mày toàn những mái ấm đỏ gay sẫm. Tôi chất vấn bà tôi:

-Thế lũ nhái ấy đem trườn đi ra được ko hở bà?

-Không, lúc này thì bọn chúng ko trườn đi ra được,

-bà tôi đáp.

-Chúa tự khắc phù trì bọn chúng nó! Cả tía tôi láo nháo u tôi đều ko hoặc nói đến thương hiệu Chúa một cơ hội tin cậy tưởng thân thiết vì vậy.

* * *

Mấy ngày sau, tôi, bà tôi và u tôi chuồn tàu thủy, Shop chúng tôi ngồi nhập một chống nhỏ. Đứa em mới nhất đẻ của tôi là Macxim tiếp tục bị tiêu diệt, phía trên cái bàn nhập góc chống, xác quấn nhập một miếng vải vóc Trắng đem thắt thừng băng đỏ gay. Tôi ngồi chon von bên trên gò tay đẫy và hòm xiểng, nhìn qua loa cái hành lang cửa số lồi và tròn trĩnh như đôi mắt ngựa. ở phía ngoài cửa ngõ kính ướt sũng làn nước sùi bọt đục ngầu chảy cuồn cuộn ko ngớt. Thỉnh phảng phất, một làn sóng lại chồm lên và liếm nhập mặt mày kính. Tôi bất giác nhảy xuống sàn tàu.

-Đừng hoảng sợ,

-bà tôi phát biểu và trả song cánh tay mềm mại và mượt mà khẽ nhấc tôi lên gò tay đẫy như cũ. Làn sương loà màu sắc xám và không khô thoáng chứa đựng mặt mày nước. Xa xa cách, dải khu đất sẫm sinh ra rồi lại bặt tăm nhập đám sương loà và nước. Mọi vật xung xung quanh tôi đều rung rinh gửi. Chỉ đem u tôi đứng yên lặng ko động che, nhị tay nhằm sau gáy, sống lưng tựa nhập trở thành tàu. Khuôn mặt mày u tôi sầm và đanh lại, cặp đôi mắt nhắm nghiền. Mẹ tôi cứ đứng yên lặng vì vậy, ko phát biểu ko rằng, nhường nhịn như tiếp tục thay cho thay đổi hẳn, trong cả cái áo nhiều năm u tôi đang diện cũng xa cách kỳ lạ so với tôi. Bà tôi rất nhiều lần khẽ bảo u tôi:

-Varya, con cái cố ăn một ít gì chuồn chứ? Mẹ tôi ko vấn đáp và vẫn đứng yên lặng ko động đậy. Bà tôi chỉ phát biểu thì âm thầm với tôi; họa hoằn phát biểu với u tôi thì to ra thêm, tuy nhiên đem phần này cẩn trọng, dụt dè. Tôi thấy tuồng như bà tôi hoảng sợ u tôi. Tôi hiểu điều này, nhờ thế tuy nhiên nhị bà con cháu càng thân mật và gần gũi nhau rộng lớn.

-Xaratôp bại rồi!

-Đột nhiên u tôi phát biểu to lớn, giọng tức tối.

-Thủy thủ đâu rồi? Đấy, những lời nói phát biểu của u tôi cũng kỳ kỳ lạ khó khăn hiểu thế đấy: Xaratôp, thủy thủ. Một người nam nhi to lớn rộng lớn, tóc bạc, khoác ăn mặc quần áo xanh lơ, lao vào, tay bưng một cái hòm con cái. Bà tôi hứng lấy cái hòm và bịa đặt xác em tôi nhập bại. Rồi bà tôi giơ trực tiếp tay bê cái hòm đi ra cửa ngõ, tuy nhiên người bà to lớn mập vượt lên, chỉ lách nghiêng mới nhất hoàn toàn có thể lọt qua loa được cái cửa ngõ hẹp của căn chống nhỏ nhỏ bé, nên bà cứ lúng tao lúng túng mãi trước cửa ngõ nom cho tới hài hước.

-ôi, u,

-mẹ tôi kêu lên, hứng lấy cái quan tiền tài ở tay bà tôi, rồi cả nhị người nằm trong bặt tăm. Tôi ở lại nhập chống 1 mình, để ý nhìn người nam nhi khoác ăn mặc quần áo xanh lơ. Tức Vacvara, cơ hội gọi tắt.

-Thế này, em con cháu chuồn thất lạc rồi ư?

-Người khoác ăn mặc quần áo xanh lơ cúi xuống nhìn tôi và phát biểu.

-Bác là ai?

-Thủy thủ.

Xem thêm: pháo hôi thiếu gia sau khi trọng sinh sợ ngây người

-Còn Xaratôp là ai?

-Là một TP.HCM. Nhìn qua loa hành lang cửa số tuy nhiên coi, nó bại kìa! Qua tấm cửa ngõ kính tôi trông thấy một dải khu đất nhường nhịn như đang được địa hình. Dải khu đất màu sắc sẫm và dốc tuột. Làn sương nhẹ nhõm lan lên, tương tự một khoanh bánh mỳ rộng lớn vừa phải mới nhất rời từ là một ổ bánh đi ra.

-Bà con cháu chuồn đâu thế bác?

-Đi chôn em con cháu.

-Đem chôn nó xuống khu đất hở bác?

-Chứ sao? Phải chôn chuồn. Tôi kể mang đến bác bỏ thủy thủ nghe mẩu truyện người tao tiếp tục chôn sinh sống lũ nhái ra làm sao khi chôn đựng tía tôi. Bác bế xốc tôi lên, ghì chặt nhập người và hít tôi:

-Chà, con cháu thiếu hiểu biết nhiều gì cả!

-Bác phát biểu.

-Không nên thương sợ hãi lũ nhái ấy làm những gì. Chúa tự khắc phù trì chúng! Cháu hãy thương lấy u con cháu. Cháu thấy đấy, thống khổ đã từng mang đến u con cháu héo hon chuồn như vậy đấy! Tiếng bé tàu chui, rít lên bên trên đầu Shop chúng tôi. Tôi tiếp tục biết đấy là cái tàu thủy nên ko hoảng sợ. Bác thủy thủ bộp chộp bịa đặt tôi xuống sàn và vừa phải chạy ra bên ngoài vừa phải nói:

-Bác nên chạy chuồn đằng này một tí! Tôi mong muốn đuổi theo. Tôi bước ra bên ngoài cửa ngõ. Ngoài hiên chạy dài hẹp giành giật tối giành giật sáng sủa không tồn tại qua loa một bóng người. Gần cửa ngõ chống đem những bậc bậc thang nẹp đồng hào nhoáng. Nhìn lên bên trên, tôi thấy một đám người xách bị và tay đẫy. Rõ ràng là toàn bộ quý khách chuẩn bị lên bờ, tôi cũng nên lên thôi. Nhưng khi tôi len nhập thân thuộc chỗ đông người ở cạnh trở thành tàu trước cái cầu bắc lên bờ, quý khách đều nhìn tôi kêu lên:

-Con loại mái ấm ai thế này? Mày con cái ai?

-Cháu ko biết. Người tao xô đẩy tôi, rung rinh tôi, rờ mó tôi hồi lâu. Cuối nằm trong bác bỏ thủy thủ tóc bạc chạy cho tới, túm lấy tôi và phân trần:

-Thằng nhỏ bé này ở Axtrakhan, nó ở nhập chống tàu chạy đi ra... Bác bế tôi bước thời gian nhanh nhập chống, bịa đặt tôi nhập thân thuộc gò tay đẫy rồi vừa phải ra đi, vừa phải giơ ngón tay đi ra đe nẹt tôi:

-Liệu hồn đấy! Tiếng tiếng ồn ào bên trên đầu từng khi một nhỏ dần dần, cái tàu ko nhấp lên xuống lư mạnh và ko khuấy động bên trên đôi mắt nước nữa. Cửa tuột căn chống bị một bức trở thành đầm đìa chắn lấp. Trong chống tối om, ngột ngạt, gò tay đẫy như phồng đi ra, nghiền lấy người tôi. Tất cả đều thực hiện mang đến tôi không dễ chịu. Có lẽ người tao tiếp tục nhằm 1 mình tôi ở lại vĩnh viễn nhập cái tàu vắng vẻ ngắt này chăng? Tôi lại sát cửa ngõ chống. Cửa ko ngỏ được, tôi ko thực hiện cơ hội này xoay được trái ngược đấm bằng đồng đúc.

Tôi nuốm chai sữa đập thiệt mạnh nhập trái ngược đấm. Chiếc chai vỡ toang, sữa ụp tung tóe xuống chân tôi chảy đẫy cả nhập song ủng. Bùi ngùi rầu vì như thế thất bại, tôi lên phía trên gò tay đẫy, khóc ti tỉ và ngủ thiếp chuồn, đôi mắt vẫn đầm đìa lệ. Khi tôi tỉnh dậy, cái tàu thủy lại khuấy động và nhấp lên xuống lư mạnh, hành lang cửa số căn chống sáng sủa rực như mặt mày trời. Bà tôi ngồi cạnh tôi, chải đầu và nhăn nhó, phát biểu thì âm thầm đồ vật gi nghe ko rõ rệt. Tóc bà tôi đen ngòm nhánh, ánh xanh lơ, dày kỳ kỳ lạ, phủ kín cả nhị vai, xõa xuống ngực, xuống đầu gối và rải cả đi ra sàn. Một tay khẽ nâng mớ tóc bên trên sàn lên và ướm bên trên tay, bà tôi trả một cơ hội trở ngại cái lược thưa được làm bằng gỗ nhập mớ tóc dày. Bà tôi bĩu môi, cặp đôi mắt đen ngòm long lên đẫy tức phẫn uất, và nhập mớ tóc dày ấy khuôn mặt mày bà tôi trở thành nhỏ bé nhỏ và hài hước kỳ lạ. Hôm ni bà tôi dường như dữ tợn, tuy nhiên khi tôi chất vấn vì sao tóc bà lại dày vì vậy, bà tôi vấn đáp, giọng cũng êm ả dịu dàng êm ấm như hôm qua:

-Có lẽ Chúa trừng trị bà đấy. Tóc với tai bị tiêu diệt tiệt ở đâu ấy, cứ demo chải nó tuy nhiên xem! Hồi còn con trẻ bà quí khoe khoang vùng về loại bờm này, tuy nhiên ni về già cả bà lại chửi rủa nó! Cháu ngủ đi! Hãy còn sớm, mặt mày trời vừa phải mới nhất nhú thôi...

-Cháu ko buồn ngủ nữa!

-Thì thôi vậy,

-bà tôi chấp thuận ngay; và vừa phải đầu năm tóc vừa phải quan sát về phía cái đi-văng, điểm u tôi đang được ở ngủ, ngửa mặt mày lên, người doạng trực tiếp.

-Hôm qua loa con cháu đập vỡ chai sữa như vậy nào? Kể khẽ mang đến bà nghe! Lời phát biểu của bà tôi quan trọng đặc biệt trầm bổng nghe như giờ đồng hồ hát, nó tự khắc thâm thúy nhập trí ghi nhớ tôi đơn giản, tựa như các đóa hoa, và cũng êm ả dịu dàng, bùng cháy đẫy sinh khí. Khi bà tôi mỉm mỉm cười, nhị con cái ngươi đen ngòm sẫm như trái ngược anh khoan, nở đi ra, lung linh tia sáng sủa vơi hiền đức khôn khéo mô tả. Nụ mỉm cười nhằm lòi ra nhị hàm răng Trắng ngần chắc chắn rằng, và tuy vậy bên trên song má ngăm ngăm đen ngòm tiếp tục đem vô số mối nhăn, khuôn mặt mày của bà tôi tuồng như vẫn tươi tỉnh con trẻ. Nhưng loại mũi xôm xốp đem nhị lỗ mũi phù lên và loại chóp mũi đỏ gay đã từng mang đến khuôn mặt mày xấu xí chuồn không ít. Bà tôi hít dung dịch lá đựng nhập loại vỏ hộp đen ngòm cẩn bạc. Toàn thân thuộc bà tôi đen ngòm sẫm, tuy nhiên kể từ bên phía trong -qua hai con mắt -ánh lên những tia sáng sủa êm ấm, vui tươi và ko lúc nào tắt. Tuy sống lưng còng, gần như là gù, và toàn thân đặc biệt to lớn mập, tuy nhiên bà tôi đi đi lại lại nhẹ dịu, thời gian nhanh nhẹn như 1 con cái mèo to lớn, và cũng đều có vẻ êm ả dịu dàng mềm mại và mượt mà y như loài vật cute ấy. Trước bại bắt gặp bà tôi; tôi như người ngủ say, đắm chìm ngập trong bóng tối; tuy nhiên bà tôi xuất hiện tại, tiếp tục thức tỉnh tôi dậy và trả tôi ra bên ngoài khả năng chiếu sáng. Với một sợi thừng vô vàn bà tôi nối toàn bộ mọi thứ xung xung quanh tôi lại, đan trở thành một tấm đăng-ten nhiều sắc tố, và ngay lập tức phát triển thành người bạn tri kỷ thiết trong cả đời tôi, một người thân mật và gần gũi nhất với lòng tôi, một nhân loại dễ dàng nắm bắt nhất và yêu thương quý nhất. Tấm lòng yêu thương mến vô tư lự của bà tôi so với quý khách đã từng mang đến tâm trạng tôi thêm thắt đa dạng, tiếp tục truyền sức khỏe ko gì khuất phục nổi nhằm đối mặt với những tháng ngày gieo neo.

* * *

Bốn mươi năm về trước tàu thủy chạy đặc biệt đủng đỉnh, Shop chúng tôi nên chuồn khá lâu mới nhất cho tới Nijni. Tôi còn ghi nhớ rất rõ ràng những ngày trước tiên vô nằm trong xinh xắn ấy. Trời đặc biệt đẹp mắt, trong cả kể từ sáng sủa cho tới tối, tôi với bà tôi đứng bên trên boong tàu bên dưới khung trời nhập sáng sủa, thân thuộc song bờ sông Vonga được ngày thu thêu lên một gold color óng, nhìn như nhị dải lụa. Con tàu màu sắc gạch men tươi tỉnh chuồn ngược loại sông, bánh lái uể oải khuấy động mặt mày nước xanh lơ sẫm. Con tàu kéo bám theo ở đầu sợi thừng cáp nhiều năm một cái sà-lan xám nhìn tựa như con cái bọ khu đất. Mặt trời lờ lững dịch rời bên trên sông Vonga; cảnh vật xung xung quanh thay đổi từng ngày một từng phút. Những ngọn ụ xanh lơ tương tự tựa như các nếp cấp lung linh bên trên cỗ quần áo sang trọng và quý phái của mặt mày đất; nhị kè sông, những TP.HCM và buôn bản mạc nom xa cách xa như các chiếc bánh; thỉnh phảng phất có thêm cái lá thu vàng dập dềnh bên trên mặt mày nước.

-Cháu nhìn coi, đẹp mắt ko kìa!

-Chốc chốc bà tôi lại nói lại và chuồn kể từ trở thành tàu mặt mày này thanh lịch trở thành mặt mày bại. Bà tôi rực rỡ hẳn lên, hai con mắt ngỏ to lớn vì như thế vui sướng sướng. Bà tôi mải nhìn lên bờ, nhiều khi quên cả tôi. Bà tôi đứng cạnh trở thành tàu, bó tay trước vùng ngực, mỉm mỉm cười, lạng lẽ, nước đôi mắt nghẹn ngào. Tôi rung rinh giật cái váy sẫm màu sắc đem thêu hoa của bà tôi.

-Gì thế? -Bà tôi giật thột.

-Bà tưởng chừng như đang được thiu thiu ngủ và ở mơ ấy.

-Sao bà lại khóc?

-Bà vui sướng sướng đấy con cháu ạ, tuy nhiên cũng vì như thế tuổi tác già cả nữa! -Bà tôi vừa phải phát biểu vừa phải mỉm mỉm cười.

-Bà tiếp tục già cả rồi, bà tiếp tục trải qua loa sáu mươi xuân rồi còn gì nữa! Sau khi hít dung dịch lá, bà tôi chính thức kể mang đến tôi nghe những mẩu truyện kỳ tai quái về bọn cướp phúc đức, về những vị thánh, về những loại dã thú và lũ hung quỷ.

Những chuyện truyền thuyết được bà tôi kể tự một giọng khe khẽ, đẫy bí mật. Bà tôi cúi xuống, nhìn trực tiếp nhập đôi mắt tôi, nhị con cái ngươi không ngừng mở rộng như mong muốn truyền nhập lòng tôi một sức khỏe lôi kéo tôi lên. Bà tôi phát biểu nó như hát, và càng phát biểu lời nói bà tôi càng vang lên uyển chuyển. Nghe bà tôi phát biểu thiệt thú vị ko thể mô tả được. Tôi lắng tai và vòi vĩnh thêm:

-Kể nữa chuồn bà!

-ừ, thì kể nữa: rất lâu rồi mang 1 vị gia thần ngồi ở phía bên dưới lò sưởi, bị mì ống cắm nhập chân. Lão vừa phải nhấp lên xuống la nhấp lên xuống lư vừa phải rên rỉ và khóc tỉ ti: "ôi, loài chuột con cái ơi, nhức vượt lên, thiu loài chuột con cái ơi, tao ko thể Chịu đựng nổi!" Bà tôi nhấc một chân lên, nhị tay bao phủ lấy và nhăn mặt mày lại giãy nảy giãy nom cho tới hài hước, nó như chủ yếu bà tôi nhức vậy. Các bác bỏ thuỷ thủ rườm râu và hiền đức lành lặn đứng xung xung quanh lắng tai, mỉm cười khinh khích, khen ngợi ngợi bà tôi và cũng yêu thương cầu:

-Bà kể chuyện nữa đi! Sau bại bọn họ bảo:

-Mời bà nằm trong chuồn bữa tối với bọn chúng tôi! Khi ăn, bọn họ mời mọc bà tôi tu rượu vôtka, còn tôi thì được ăn dưa đỏ, dưa bở. Việc này nên thực hiện lấp liếm, vì như thế bên trên tàu mang 1 người cấm ăn trái cây, lão tao tịch thâu toàn bộ trái cây và đem quẳng xuống sông.

Lão ăn diện y hệt một viên công an, cũng đều có những cúc áo bằng đồng đúc, và khi nào thì cũng say mượt. Mọi người thấy lão đều trốn tránh. Mẹ tôi đặc biệt hiếm khi đi ra boong tàu và thông thường đứng lặng lẽ 1 mình, riêng biệt đi ra một khu vực. Thân hình u tôi to lớn rộng lớn, phẳng phiu, khuôn mặt mày tối sầm và đanh lại, làn tóc vàng hoe, đầu năm bím, vấn bên trên đầu trở thành một vòng trĩu nặng -toàn thân thuộc u tôi nhìn thiệt vạm vỡ và rắn chắc chắn. Giờ trên đây hình hình ảnh u tôi hiện thị nhập óc tôi như qua loa một tờ sương loà hoặc qua loa một đám mây trong veo, nhập bại lòi ra hai con mắt xám xa cách kỳ lạ và rét mướt lùng cũng to lớn như hai con mắt bà tôi. Có một phiên u tôi phát biểu, giọng nghiêm chỉnh nghị:

-Người tao mỉm cười u đấy, u ạ!

-Mặc họ!

-Bà tôi đáp vẻ vô tư lự.

-Cho bọn họ mỉm cười, kệ bọn họ. Tôi còn ghi nhớ vẻ vui sướng mừng như con trẻ con cái của bà tôi khi trông thấy Nijni. Bà tôi kéo tay tôi, đẩy tôi về phía trở thành tàu và kêu lên:

-Cháu nhìn tề, con cháu nhìn tề, đẹp mắt không! Nijni đấy, con cháu ạ! Nhờ ơn Chúa, TP.HCM mới nhất đẹp mắt thực hiện sao! Cháu nhìn tề, nhà thời thánh như cất cánh tà tà bên trên mặt mày khu đất ấy! Rồi bà tôi đòi hỏi u tôi, giọng gần như là khóc:

-Variusa, con cái nhìn chuồn chứ! Có lẽ con cái quên cả rồi cũng nên! Hãy vui sướng lên con! Mẹ tôi mỉm mỉm cười, ủ rũ. Con tàu tạm dừng trước một TP.HCM mỹ lệ, thân thuộc loại sông chật ních tàu thuyền, lủa tủa hàng trăm ngàn cột buồm nhọn hoắt. Một cái thuyền rộng lớn đẫy ắp người tập bơi lại sát trở thành tàu và ngoặc loại sào đem móc nhập cái thang người tao thả xuống. Những người bên trên thuyền theo lần lượt trèo lên boong tàu. Một ông già cả nhỏ bé nhỏ, ốm nhách, trèo lên đặc biệt thời gian nhanh, trước toàn bộ quý khách. ông cụ khoác cỗ ăn mặc quần áo nhiều năm đen ngòm, râu màu sắc hung và óng ánh như kim tuyến, mũi tựa như mỏ chim và đem hai con mắt xanh lơ lục. Vì thổ tả đang được hoành hành khi bấy giờ nên nên thực hiện vì vậy.

-Bố!

-Mẹ tôi kêu tướng mạo lên, giọng khàn khàn. Mẹ tôi nghiêng người về phía ông cụ. ông bao phủ lấy đầu u tôi và trả đôi tay nhỏ bé nhỏ, đỏ gay tía, vuốt thời gian nhanh nhập má u tôi. Rồi ông kêu lên, giọng the thé:

-Thế nào! Cô ả ngốc? A, a! Con thấy đấy... Chao thiu, lũ bọn chúng cất cánh... nó... nó thiệt là... Bà tôi tuồng như ôm hít toàn bộ quý khách một khi, cứ xoay tít như 1 cái chong chóng. Bà tôi vừa phải đẩy tôi cho tới trước mặt mày quý khách vừa phải phát biểu vội vàng với tôi:

-Nào, thời gian nhanh nhanh chóng lên! Đây là cậu Mikhailô, đấy là cậu Iakôp... mợ Nataláa, đấy là những em con cháu, cả nhị nằm trong thương hiệu là Xasa, em gái Katêrina, toàn bộ đều là bọn họ sản phẩm mái ấm tao đấy. Cháu coi đem nhộn nhịp không! ông tôi chất vấn bà tôi:

-Bà nó đem khỏe khoắn không? các cụ tôi ôm nhau tía phiên. Rồi ông tôi kéo tôi thoát ra khỏi đám người xum xê, bao phủ lấy đầu và hỏi:

-Còn thằng này, mi là con cháu mái ấm ai hả?

-Một thằng nhỏ bé ở Axtrakhan, kể từ nhập chống tàu chạy đi ra...

-Nó phát biểu đồ vật gi thế?

-ông tôi chất vấn u tôi, và ko đợi vấn đáp, đẩy tôi đi ra và nói:

-Đôi gò má tương tự tía như đúc... Thôi xuống thuyền đi! Tới bờ, Shop chúng tôi cả tốp trèo lên dốc, bám theo con phố rải lớp đá cuội to lớn, thân thuộc nhị bờ dốc cao phủ một tờ cỏ vàng hoe đã trở nên xéo nát nhừ. ông tôi và u tôi mũi nhọn tiên phong. ông tôi chỉ thấp cho tới ngang vai u tôi, bước ngắn ngủi, tuy nhiên chuồn đặc biệt thời gian nhanh. Mẹ tôi nhìn ông tôi kể từ bên trên xuống và bước tiến như ko chấm khu đất. Hai cậu tôi lặng lẽ bước bám theo sau: cậu Mikhain tóc đen ngòm mượt, người ốm nhách tương tự ông tôi; cậu Iakôp tóc xoăn và vàng hoe; đem cả bao nhiêu người thiếu phụ to lớn mập khoác áo nhiều năm lòe loẹt và năm sáu đứa con trẻ con cái, đứa nào thì cũng to hơn tôi và đứa nào thì cũng lạng lẽ. Tôi chuồn cùng theo với bà tôi và mợ Nataláa thấp nhỏ. Sắc mặt mày xanh rì, cặp đôi mắt xanh xao, bụng to lớn tướng mạo, mợ tôi thông thường nên tạm dừng luôn luôn và phát biểu thì âm thầm hổn hển:

-ối, tôi ko có gì chuồn được nữa!

-Chúng nó bắt tội mi đi làm việc gì cơ chứ!

-Bà tôi lạu bạu vẻ tức phẫn uất.

-Cả nòi cả ổ đều ngu ngốc! Cả người rộng lớn láo nháo con trẻ con cái, tôi ko quí một ai cả. Tôi cảm nhận thấy bản thân xa cách kỳ lạ thân thuộc bọn họ, trong cả bà tôi tuồng như cũng nhòa nhạt nhẽo chuồn và trở thành xa cách cơ hội so với tôi. điều đặc biệt tôi ko quí ông tôi tí này. Tôi cảm nhận thấy ngay lập tức ông tôi là quân thù, ông thực hiện mang đến tôi nên quan trọng đặc biệt xem xét cho tới ông và tạo nên mang đến tôi một ông tơ tò mò băn khoăn hoảng sợ. Chúng tôi tiếp cận đỉnh dốc. ở tít bên trên cao, dựa sống lưng nhập bờ dốc phía bên phải, chính thức phố, mang 1 mái ấm thấp một tầng, đập màu sắc hồng nhem nhuốc, cái lụp sụp và hành lang cửa số nhô ra bên ngoài. Đứng ngoài lối nhìn nhập, tôi tưởng mái ấm cũng rất rộng thoải mái, tuy nhiên bên phía trong lại phân trở thành những chống nhỏ, giành giật tối giành giật sáng sủa, đặc biệt eo hẹp và chật. Chỗ nào thì cũng thấy những người dân tức tối chạy ngược chạy xuôi như bên trên một con cái tàu cập cảng và một lũ con trẻ con cái lồng lộn như đàn chim sẻ hoặc cướp đập. Chỗ này cũng đều có mùi hôi hăng là kỳ lạ. Tôi ra đi Sảnh. Cái Sảnh cũng xứng đáng ghét: từng Sảnh treo đẫy những tấm vải vóc rộng lớn ướt sũng, nhằm ngổn ngang những thùng nước quánh nhiều màu sắc. Trong thùng cũng dìm vải vóc. ở một góc tường, nhập trái ngược mái ấm thấp lè tè tiếp tục xiêu vẹo vẹo, củi cháy rừng rực nhập phòng bếp lò. Có đồ vật gi sôi lên sùng sục, và một người tuy nhiên tôi ko nhìn thấy phát biểu to lớn những giờ đồng hồ kỳ lạ:

Xem thêm: nữ phụ văn np làm sao để sống

-Xantan

-fucxin

-cupơrôx...