huyền của ôn noãn truyện

  • Tác giả: An Ninh
  • Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Ngược, Ngược luyến tình thâm nám, HE
  • Đơn vị vạc hành: Amunbooks
  • Nhà xuất bản: NXB Thời Đại
  • Độ dài: 23 chương + NT
  • Trạng thái: Full

Mục lục

Từ sau thời điểm Ôn Noãn thực hiện tổng giám đốc Thiển Vũ, Chiếm Nam Huyền chắc chắn ko Chịu đựng về bên xả thân nhập việc làm nữa, mặc dầu cô tốn từng nào câu nói. lẽ, anh vẫn luôn luôn với trăm ngàn loại cớ nghe có vẻ như trúng tuy nhiên sai lè vẫn khiến cho cô ko thể nào là phản chưng được, phiên nào thì cũng thuyết phục cô khoác anh tiêu diêu thế nước ngoài.

Bạn đang xem: huyền của ôn noãn truyện

Khi người con đầu lòng của nhì người Chiếm Thừa Nhân Ra đời, chúng ta thưa cùng nhau thế này.

“Nam Huyền, anh chừng nào là thì về doanh nghiệp thực hiện việc?”

Người con trai đẹp mắt trai đang được đắm chìm ngập trong xúc cảm khích động láo nháo niềm hạnh phúc của việc vừa mới được thăng quan tiến chức phụ vương, chính vì mừng đến mức độ gân dragon bên trên mặt mày lộ không còn cả lên tuy nhiên trở thành rất giản đơn thương lượng.

“Bảo bối, em thưa lúc nào thì đó là khi tê liệt, u của con cái lớn số 1 toàn cầu, anh nghe câu nói. em.”

“Thật sao?” Ôn Noãn mừng rỡ.

“Ừm, tuy nhiên tuy vậy với một điều, hoàn toàn có thể nhằm anh vượt lên cảm hứng nghiện thực hiện tía trước được không?”

Ôn Noãn cười:”Không trở nên yếu tố.” Phỏng chừng loại loại cảm hứng mới này ko cần thiết nửa mon tiếp tục trôi qua loa.

“Vậy được, tất cả chúng ta thưa rồi đó nhé, đợi sau thời điểm con cái gọi tía, anh tiếp tục tâm lý cho tới việc trở lại thao tác.”

“Cái———–gì?!”

Kẻ nào là tê liệt sung sướng nói:”Con còn ko gọi anh là tía, sao anh hoàn toàn có thể vượt lên được cảm hứng nghiện thực hiện tía chứ?”

Một loại gối mượt đập trực tiếp cho tới.

*****

Đến khi Chiếm Thừa Nhân biết gọi tía, đứa phụ nữ loại nhì của chúng ta Chiếm Ương Cách cũng Ra đời.

Ôn Noãn lại hỏi:”Nam Huyền, cứng cáp anh cũng nên về doanh nghiệp thực hiện rồi nhỉ?”

“Bảo bối, em thực hiện khó khăn anh vượt lên trước, phụ nữ tất cả chúng ta vừa phải mới mẻ sinh, em tiếp tục bắt anh tách xa vời nó?”

Tiếng nhì tía loại gối liên thanh bôm bốp soàn soạt kéo cho tới.

*****

Xuân chuồn đông đúc cho tới, ngày hè trong năm này chúng ta đón rước người con út ít Chiếm Tình Bắc.

“Nam Huyền, anh—-“

“Bảo bối, đời nào em ko cảm nhận thấy tất cả chúng ta nên xử sự với những con cái một cơ hội công bình sao? Sao anh hoàn toàn có thể nhằm Bắc Bắc trong nhà 1 mình tuy nhiên trở lại Thiển Vũ công tác làm việc, tê liệt ko nên là sự việc tuy nhiên một người phụ vương nên thực hiện.”

Đan gối tao loạn ko điểm xuể.

*****

Sau tê liệt, trước lúc nhì người lại chuẩn bị sửa nói đến chuyện này, anh tiếp tục vươn tay kéo cô nhập lòng, khóe mồm khẽ nhếch:”Bảo bối, em thấy về góc nhìn quyết sách và quản lý và vận hành em xuất sắc rộng lớn hay những anh xuất sắc hơn?”

“Đương nhiên là anh.” Nếu ko việc gì cô nên mỏi mòn kỳ vọng anh về bên Thiển Vũ chứ?

“Lại chất vấn em một chuyện nữa, doanh nghiệp và những con cái, đồ vật gi cần thiết với em hơn?”

“Cái này còn cần thiết hỏi?”

“Trả câu nói. anh.”

“Các con cái.” Cô nguyện vì như thế những con cái trả giá chỉ toàn bộ.

“OK, anh xuất sắc rộng lớn em, những con cái lại cần thiết rộng lớn doanh nghiệp, nếu như vậy nhằm anh che chở những con cái, em quản lý và vận hành doanh nghiệp, đấy ko nên là sự việc cắt cử quí thống nhất sao? chỉ bảo bối.”

Ôn Noãn nghẹn câu nói., thấu hiểu là anh già họng át lẽ nên, tuy nhiên cô lại ko thể phản chưng được.

Qua tối ni, Ôn Noãn sau cuối cũng buông buông tha cho tới việc thuyết phục, kể từ tê liệt về sau trong tương đối nhiều năm vẫn chính là cô ngày qua loa ngày trấn thủ ở Thiển Vũ, tiến hành những plan cải tiến và phát triển thế này thế tê liệt, còn Chiếm Nam Huyền thư thả rãnh rỗi, chỉ ở nhập mái ấm chúng ta Chiếm thực hiện một vú em sung sướng.

*****

Thời gian dối qua loa mau, tháng ngày thoi trả, bọn nhỏ dần dần tăng trưởng.

Một ngày nọ, Chiếm Thừa Nhân đang được xem sách, Ương Cách và Tình Bắc khoa chân múa tay nghịch tặc tranh bị, ngươi cho tới tớ chuồn, đại sảnh một miếng đao quang đãng dò la hình ảnh.

Chơi rất là phấn khích, vừa phải tấn công vừa phải uy hiếp:”Đợi tí nữa tao lấy xe cộ tăng cán mi.”

Đứa tê liệt uy hiếp lại:”Em lấy máy cất cánh đè chị.”
Thừa Nhân ko Chịu đựng nổi quấy nhiễu, bịa sách thanh lịch một phía, ngửng đầu lên:”Còn ồn nữa, tao gửi tức thì bọn chúng mi thanh lịch mái ấm chưng.”

*****

Thời gian dối thời gian nhanh như cất cánh, ngấm thoắt được xem là rộng lớn tía năm tiếp theo.

Ngày hôm tê liệt, mái ấm chúng ta Chiếm nghỉ dưỡng nhập chống tề tụ đầy đủ một mái ấm năm người.

“Nam Huyền, em cho là anh vẫn nên về doanh nghiệp thao tác thì chất lượng rộng lớn.” Khi thủ thỉ thanh quản lí tôn vinh chứa chấp ý cảnh cáo.

“Không nên anh tiếp tục sớm về rồi à?”

“Khi nào? Sao em lại ko biết?” Lần này vừa phải sửng nóng bức vừa phải lấy thực hiện kỳ lạ.

“Để anh tính cho tới.” Chiếm Nam Huyền nhổm dậy kéo lấy tay cô, tẽ từng đầu ngón trắng tay như bạch ngọc sứ men xanh rờn của cô:”Năm ni Thừa Nhân chín tuổi hạc, vậy cứng cáp là——mười chín năm vừa qua, anh vừa phải về tiếp tục về chục năm, từ thời điểm năm chục tám tuổi hạc cho tới nhì mươi tám tuổi hạc, tê liệt đó là thời hạn thanh xuân quý giá chỉ nhất nhập cuộc sống từng người con trai.” Ngữ khí tràn ngập vẻ hoài niệm với trong những năm mon nhiệt huyết tê liệt, cho tới sau cuối lại trở thành nỗi đau nhức xót xa vời nằm trong tiếc thương cho tới chủ yếu bạn dạng thân thuộc mình:”Thật ko thể hiểu nổi, tại vì sao trước khi anh lại ngu ngốc đến mức độ ném cả cuộc sống bản thân nhập Thiển Vũ nhỉ?”

“Chiếm, Nam Huyền! Từ khi em chính thức có bầu Nhân Nhân anh tiếp tục nhàn hạ rỗi trong nhà, giờ đây Cách Cách tiếp tục tám tuổi hạc, trong cả Bắc Bắc cũng bảy tuổi hạc, anh nghịch tặc còn ko đầy đủ sao?”

“Bảo bối.” Kẻ bị phỏng vấn bày rời khỏi vẻ oan ức vô tội:”Tuy rằng em vất vả thực hiện tổng giám đốc Thiển Vũ, tuy nhiên em cũng thưa Nhân Nhân, Cách Cách, Bắc Bắc đều tiếp tục chín tám bảy tuổi hạc, hoàn toàn có thể thấy được không ít năm vừa qua anh trong nhà nằm trong phu nhân dậy con cũng ko đơn giản, trúng không?”

Xem thêm: truyện thập niên 70

“Khụ–khụ–khụ—-“ Người dở khóc dở mỉm cười sặc cuống phổi, sau cuối đành nên thở nhiều năm một tiếng:”Anh ngày nào thì cũng ngồi trong nhà không tồn tại việc gì, ko cảm nhận thấy buồn sao?”

“Đương nhiên ko buồn, không chỉ có vậy ai thưa anh không tồn tại việc gì? Anh thường ngày thường rất bận.”

“Anh bận gì chứ?”

“Ban ngày bận phơi bầy nắng và nóng, ban đêm bận phơi bầy ánh trăng.”

Tiểu ngoài hành tinh bị lửa phẫn uất thiếu hụt nhen nhóm rốt cuộc cũng nở rộ, đôi mắt đẹp mắt giá tiền lùng, bên trên mặt mày Ôn Noãn lộ vẻ oai nghi nhiều năm tiếp tục tẩm luyện ở Thiển Vũ:”Đừng tưởng là em ở doanh nghiệp thì ko biết, ngày nào là anh cũng trong nhà dạy dỗ nhì thằng con cái nghịch tặc trò đấm đá bạo lực, em bị điên rồi mới mẻ hoàn toàn có thể nhằm anh ở nằm trong trẻ nhỏ cả kì nghỉ ngơi hè này!”

Gối mượt nhập tay ko khách hàng tà khí dữ đập cho tới, dạy dỗ mái ấm gia đình nên chính thức kể từ ông xã trước tiên.

“Oa! Bà xã em xuống tay nặng trĩu quá….A a a!” Mỹ phái nam tử nào là này đã thực hiện tía nhiều năm tuy nhiên cá tính kiêu ngạo vẫn không bao giờ thay đổi bị gối dày oanh kích ôm đầu trốn chui trốn lủi bên trên sàn mái ấm được làm bằng gỗ thô:”Bảo bối, điềm đạm, chắc chắn nên điềm đạm, phải ghi nhận là quyền phụ vương là trời ban—–A! Đau vượt lên trước, hu hu hu!”

Chiếm Thừa Nhân ngửng đầu kể từ sách lên, vẻ mặt mày điềm đạm quét tước đôi mắt nom hiện nay ngôi trường tứ bề láo lếu loàn gối cất cánh tứ tung, rồi tĩnh mịch cúi đầu, chỉ nói:”Mẹ, cho tới con cái sửa một ít, ko nên là nhì thằng con cái nghịch tặc trò thiếu lành mạnh với tía già cả thâm thúy gạo, tuy nhiên là đứa phụ nữ loại nhì và người con út ít của u.”

Chiếm Ương Cách đang được tập luyện vẽ giành nâng đôi mắt trừng cậu:”Anh cả thối buông tha, hừ, em tiếp tục vẽ anh trở nên Judas!”

Chiếm Tình Bắc ngồi khoanh chân thanh lịch một phía đối lập với tường TV, nhì bàn tay nhỏ bé bỏng tinh chỉnh và điều khiển tay chơi trò chơi, mê mệt đến mức độ chẳng nhằm ý gì, căn bạn dạng không sở hữu và nhận rời khỏi nhập mái ấm tiếp tục đột biến gia biến đổi.

“Pằng pằng pằng!” Ôn Noãn nghe thấy giờ phun liên thanh e không còn hồn,”Bắc Bắc!”

Ngắm phun theo dõi sọc kẻ sườn sau sườn lưng, pằng một giờ xử lý nốt loại đầu thương hiệu cướp còn sót lại, Chiếm Tình bắc thời điểm này mới mẻ tách ngoài trò nghịch tặc, xoay đầu lại, vô cùng ko ưng ý nhấp lên xuống đầu với Chiếm Nam Huyền hiện giờ đang bị u chèn bên dưới sàn vẫn mỉm mỉm cười ko nói:”Bố cũng thiệt là, kể từ khi con cái thân quen tía đến giờ chỉ toàn thấy tía ngày nào là cũng trở thành u bắt nạt.” Cậu vừa phải thưa xong xuôi, tứ đứa ở trên đây đều phì mỉm cười.
Khóe mồm Chiếm Nam Huyền cong lên vô cùng cao:”Nhóc con cái, con cái cứng cáp chắn—-là chính thức kể từ khi con cái thân quen bố?”

Ôn Noãn mỉm cười lườm Chiếm Nam Huyền:”Ồ? Đây là cơ hội dậy con của anh? Dạy nó thưa năng lộn xộn?” Quả nhiên là công tích vĩ đại.

Chiếm Nam Huyền ngiêng người cựa bản thân, một tay kéo cô nhập lòng, mỉm cười nhạt nhẽo ấn một nụ thơm lên trán cô.

“Bố!” Chiếm Ương Cách kháng nghị, “Chúng tớ còn ko trưởng thành!”

“Ai bảo thế? Cha và u con cái tiếp tục sớm trưởng thành và cứng cáp rồi.”

“Bố già cả thối tha! Con đang được thưa anh cả, em trai và con!”

Chiếm Nam Huyền xoay đầu nom Ôn Noãn:”Bà xã, em nghe thấy không? Con gái thưa bọn chúng nó còn ko trưởng thành và cứng cáp.”

Ôn Noãn cảnh giác nom anh:”Anh ham muốn thưa gì?”

“Bảo bối, trong tương lai em nên lưu ý cho tới câu nói. thưa và việc thực hiện.”

“Chuyện tê liệt ko nên nên là anh mới mẻ trúng à?”

Chiếm Thừa Nhân phiên loại nhì ngửng đầu kể từ sách lên:”Mẹ, ý của tía là, u chớ khi nào thì cũng đấm đá bạo lực mái ấm gia đình tía, thực hiện vậy dễ dàng nhằm lại chỗ bị thương nhập tâm trạng trẻ em con cái của bọn chúng con cái.”

Chiếm Nam Huyền mỉm cười ha hả.

Chiếm Ương Cách bĩu môi:”Anh cả chỉ quí cấu kết với tía thực hiện điều hung thôi.”

Ôn Noãn cũng cười:”Thừa Nhân, ko nên là u đấm đá bạo lực mái ấm gia đình tía con cái, tuy nhiên là u đang được giáo dục kẻ tê liệt thôi.” Để kẻ thực hiện phụ vương ko chút đứng đắn hàng đầu cả một mái ấm tê liệt cải lặn quy chủ yếu.

Chiếm Tình Bắc tức khắc đứng lên,”Mẹ, con cái chuồn lấy dụng cụ cho tới mẹ!”

“Đạo cụ gì cơ?” Ôn Noãn sửng sốt chất vấn.

“Không nên u ham muốn giáo dục tía sao? Con chuồn lấy nến và phụt domain authority cho tới mẹ!”

“Chiếm Nam Huyền!” Ôn Noãn hét chói tai “Anh trong nhà dạy dỗ bọn chúng nó đồ vật gi thế hả?!”

Quơ lấy gối kế tiếp tàn nhẫn đập:”Ngày mai anh về doanh nghiệp thực hiện tức thì cho tới em! Sau này không tồn tại sự đồng ý của em, anh ko được ở và một điểm với bọn nhỏ!”

“Mẹ!” Hai trai một gái đồng thanh kháng nghị, nghỉ ngơi hè tuy nhiên không tồn tại tía thì cuộc sống còn gì sung sướng nữa?

Ánh đôi mắt giá tiền như dông tố băng hòn đảo qua loa, Ôn Noãn dịu dàng êm ả hỏi:”Ai với ý kiến?”

Hai đứa bé bỏng con cái rụt cổ lại, chỉ mất Chiếm Thừa Nhân rúc rích mỉm cười rộ lên:”Không với, trọn vẹn không tồn tại chủ kiến, chỉ ham muốn nhắc nhở u nên ko chế lực một ít thôi, đều thưa con trai tứ mươi như hoa, tía trong năm này tía bảy, trúng là một trong những nụ hoa đợi cho tới năm nở, ko thể Chịu đựng được sự tàn đập trên mức cần thiết, vì vậy u, lưu giữ hạ thủ lưu tình.”

Ôn Noãn há hốc mồm.

Chiếm Nam Huyền một tay lấp mồm không đủ can đảm mỉm cười rời khỏi giờ, một tay tê liệt ôm bụng, rõ nét tiếp tục nghẹn cho tới nội thương.

Đúng thời điểm này Châu Tương Linh và chị Hoan xuất hiện nay ở cửa ngõ, nhập tay chũm một chiếc khay.

“Các con cháu, tất cả chúng ta rời khỏi hoa viên ăn trà phân tử sen nào là.”

Chiếm Ương Cách reo hò trở nên giờ, vứt cây bút xuống chạy vụt đi:”Cha u ruột cũng ko thân thuộc vì chưng bà nội!”

Ôn Noãn nhảy mỉm cười, quay đầu sang một bên tiếp nhận ánh nhìn dịu dàng êm ả vô nằm trong của Chiếm Nam Huyền, thường xuyên chú tuy nhiên nâng niu, năm mon ko suy hạn chế mảy may, tình thâm nám trước sau như 1.

Chiếm Thừa Nhân vực dậy, quăng cuốn sách nhập tay nhập đầu Chiếm Tình Bắc:”Còn ko đi? Chờ tía già cả cho tới mi một cú headshot à?”

“Hê hê! Hai năm nữa thôi tía tiếp tục chẳng còn là một đối thủ cạnh tranh của em nữa.”

Cửa chống bị Chiếm Thừa Nhân đẩy rời khỏi, giờ thủ thỉ xa vời dần dần.

Chiếm Nam Huyền phía trên sàn quơ tay một chiếc, Ôn Noãn trượt nhập vào ngực anh.

Xem thêm: tôi thừa kế di sản của người chồng đã mất

“Bảo bối…” Nùng tình mật ý hóa trở nên một giờ ngân nga thẽ thọt, anh khẽ thì thì thầm mặt mày tai cô:”Em tiếp tục cho tới anh toàn bộ những gì chất lượng đẹp tuyệt vời nhất bên trên đời này.”

Cô thỏa mãn nhu cầu nhắm đôi mắt lại, nhì tay vòng lên cổ anh, phía trên người Nam Huyền nghe giờ tim đập quy luật nhập ngực anh, khóe môi tĩnh lặng lòi ra một nụ mỉm cười xinh tuyệt đẹp trần.

—Hoàn—

Chương 23 ⟸