em nói xem có trùng hợp không

Trước khi tắt hơi, u Cố Kỳ Châu fake cho tới anh một tấm thẻ ngân hàng, vô thẻ sở hữu thân phụ mươi vạn, là toàn cỗ chi phí tiết kiệm ngân sách đời này của bà, nhằm anh hội tụ lại sau đây cưới bà xã. Anh chỉ được sử dụng 1/2, 1/2 sót lại lưu giữ cho tới Đông Tử cưới bà xã.

Trước khi kết duyên, Cố Kỳ Châu rút mươi lăm vạn fake cho tới cha mẹ Trần Nhiễm Âm vô lễ đính ước làm quà tặng hồi môn. Thật rời khỏi trước lúc đính ước, anh tiếp tục giao tất cả chi phí tích cóp của tôi cho tới Trần Nhiễm Âm. Sau khi kết duyên, nhị người chúng ta lại bên cạnh nhau vay mượn chi phí để sở hữ 1 căn ngôi nhà, chỉ thay mặt đứng tên Trần Nhiễm Âm, trong cả cái Buick black color cơ cũng thay đổi trở thành thương hiệu Trần Nhiễm Âm.

Bạn đang xem: em nói xem có trùng hợp không

Anh gửi gắm toàn cỗ gia sản của tôi cho tới cô, một là vì thế yêu thương cô, ham muốn cho tới cô toàn bộ tất cả của mình; nhị là vì thế đặc điểm nghề nghiệp và công việc của tôi, thưa khó khăn nghe là chẳng may một ngày nào là cơ anh xấu số quyết tử vì thế tổ quốc thì cô vẫn tồn tại chút vốn liếng liếng, còn ko nên chạy cho tới chạy tháo lui thực hiện giấy tờ thủ tục, hứng phiền. Anh không đủ can đảm thưa thiệt với cô như thế, còn nếu như không chắc chắn cô tiếp tục phẫn uất anh.

Tần Vi và Trần Hồng Bác coi như cũng lý tưởng với cậu con cái rể này, tuy rằng rằng anh cũng ko nên cậu con cái rể rất tốt trong tâm chúng ta, ĐK mái ấm gia đình cũng ko đảm bảo chất lượng lắm, tuy nhiên bọn họ hoàn toàn có thể cảm biến được chàng trai này tiếp tục đối đãi rất tuyệt với đàn bà bọn họ, sở hữu từng nào cũng nguyện cho tới cô từng ấy, đảm bảo chất lượng rộng lớn những người dân sở hữu mươi chỉmuốn cho 1.

Đối với Trần Nhiễm Âm, cuộc sống thường ngày sau khoản thời gian kết duyên cực kỳ điềm nhiên và niềm hạnh phúc, tuy vậy bọn họ vẫn hiếm khi ở cùng mọi người trong nhà, tuy nhiên tiếp tục hợp lí, được xem là bà xã ck chủ yếu thức!

Cuối mon tám nhị người lên đường ĐK, thời điểm giữa tháng mươi tổ chức triển khai thơm lễ, khoảng tầm một mon sau Cố Kỳ Châu tiếp tục nên lên đường điểm không giống chấp hành trách nhiệm. Nhiệm vụ rõ ràng là gì Trần Nhiễm Âm ko biết, chỉ biết anh lên đường bắt người, cô mù mờ cảm biến được hẳn là ko nên là trách nhiệm tự do thoải mái gì, còn nếu như không tiếp tục chẳng cần được điều động team công an đặc nhiệm lên đường bắt.

Cho nên, kể từ sau khoản thời gian Cố Kỳ Châu lên đường, thường ngày cô đều phiền lòng thấp thỏm, hãi anh xẩy ra chuyện gì cơ.

Gần thời điểm cuối tháng mươi một, một tối nào là cơ, Cố Kỳ Châu gọi điện thoại thông minh cho tới Trần Nhiễm Âm vô rộng lớn nửa tối, thưa trách nhiệm của tôi kết đôn đốc, chuẩn bị được về ngôi nhà.

Lúc anh gọi điện thoại thông minh rộng lớn mươi nhị giờ tối, Trần Nhiễm Âm bị giờ đồng hồ chuông điện thoại thông minh địa hình thức tỉnh kể từ vô giấc mộng, may là tối ni sư ko ở vô kí túc xá tuy nhiên trong nhà, còn nếu như không chắc chắn tiếp tục “tổn thương” Lý Miên. Vừa nghe anh chuẩn bị về, xa lánh tức tỉnh ngủ: “Khi nào?” x26#x9;

Cố Kỳ Châu thưa qua loa năng lượng điện thoại: “Ngày mai, muộn nhất là ngày kiểu mốt.”

Trần Nhiễm Âm cuống quýt vàng nói: “Bây giờ anh đang được ở đâu?”

Cố Kỳ Châu: “Trên đàng về Cục công an.”

Cô rụt vô chăn, nói: “Sao ko đợi sáng sủa mai hẵng gọi?”

Đường thôn tương đối xóc nảy, Cố Kỳ Châu áp sát địa hình mặt mũi tai, cũng ko hãi bị những team viên ko ngủ không giống vô xe cộ nghe thấy, cực kỳ trực tiếp thắn trả lời: “Nhớ em.”

Lúc chấp hành trách nhiệm thì ko lưu giữ, trong tâm toàn là trách nhiệm, tuy nhiên trách nhiệm một vừa hai phải kết đôn đốc tiếp tục chính thức lưu giữ bà xã, ko thực hiện được việc gì, ngủ cũng ko ngủ được, nên rộng lớn nửa tối mới mẻ nhịn ko được gọi điện thoại thông minh cho tới cô.

Với cả đó cũng là chuyện thông thường tình với những bạn bè sở hữu bà xã không giống, ko mà đến mức không tồn tại chi phí loại, ko thất lạc mặt mũi.

Trần Nhiễm Âm mừng âm thầm ko thôi, khóe môi không ngừng nghỉ nhếch lên: “Em cũng lưu giữ anh.” Ngay sau này lại thưa thêm 1 câu: “Về thời gian nhanh lên đường, về sinh báu vật.” Vì dạy dỗ lớp cuối cung cấp nên cô không đủ can đảm mang bầu ngay lập tức sau khoản thời gian kết duyên, ko thì ko thể thuận tiện theo đuổi lớp cho tới khi đảm bảo chất lượng nghiệp, do đó cô mới mẻ ngóng bao nhiêu mon, “Bây giờ mang bầu cũng ko bỏ qua kỳ ganh đua trung học tập.”

Cố Kỳ Châu mỉm cười trả lời: “Được.” Lại thưa, “Sinh một đứa đàn bà bậm bạp, anh nghĩ về xong xuôi cả thương hiệu rồi.”

Ánh đôi mắt Trần Nhiễm Âm sáng sủa ngời, khích động hỏi: “Tên là gì?”

Cố Kỳ Chu: “Trần Hữu Lâm.”

Thật rời khỏi năm cơ khi chị gái và anh rể anh mệnh danh cho tới đứa nhỏ là “Triệu Hòa Lâm”, anh còn thấy cái brand name này vượt lên tùy tiện, như trò đùa vậy. Giờ cho tới phiên bản thân, anh lại chính thức cảm nhận thấy mệnh danh như thế rất đơn giản thương.

Trần Nhiễm Âm một vừa hai phải kinh ngạc một vừa hai phải kinh ngạc: “Lấy bọn họ em?”

Cố Kỳ Châu nhẹ nhàng giọng dịu dàng êm ả đáp: “Ừm, bọn họ của em dễ dàng nghe.”

Anh quí Trần Hoàng của tôi, quí toàn bộ những gì cô sở hữu, bao hàm cả bọn họ của cô ấy.

Anh cũng ko nhằm đứa trẻ em đem bọn họ Lâm của anh ý. Họ “Lâm” này, so với anh đem theo đuổi những kỷ niệm áp lực. Mà đứa trẻ em là một trong những sinh mệnh mới mẻ, anh không thích con cháu của tôi kể từ khi sinh rời khỏi tiếp tục đem bóng tối và ký ức của vượt lên khứ.

Về phần bọn họ Cố thì sẽ càng ko quan trọng, cái bọn họ sau khoản thời gian thay cho thương hiệu thay tên bọn họ cần thiết gì nên truyền thừa?

Vì vậy, sự lựa lựa chọn rất tốt là theo đuổi bọn họ của u.

Anh vẫn hội tụ lại chữ “Lâm”, cũng chính vì Lâm Vũ Đường vĩnh viễn là của Trần Nhiễm Âm, ko thể thay cho thay đổi.

Trần Nhiễm Âm cũng khá quí cái brand name này, Trần Hữu Lâm, Trần Hữu Lâm, Trần Nhiễm Âm vĩnh viễn giành được Lâm Vũ Đường!

Cô mỉm cười ko ngậm mồm lại được: “Được! Chúng tao bên cạnh nhau đón ngóng sự xuất hiện tại của người tiêu dùng nhỏ Trần Hữu Lâm nhé!”

Cố Kỳ Châu nở nụ mỉm cười lênh láng kỳ vọng: “Ừm.”

Sau khi húi điện thoại thông minh, Trần Nhiễm Âm khích động cho tới ko ngủ được, cứ quanh qua loa lộn lại bên trên nệm ko thôi, vô đầu toàn là “Trần Hữu Lâm”. Đến rộng lớn thân phụ giờ sáng sủa, cô mới mẻ mơ tơ tưởng màng ngủ, còn ko ngủ được tứ giờ đồng hồ, chuông báo thức tiếp tục vang lên, nhắc nhở cô nên đi làm việc.

Tuy khổ cực, tuy nhiên may tuy nhiên lúc này ở ngay sát ngôi trường học tập, Tần Vi và Trần Hồng Bác đã lấy ngôi nhà, fake lại gần ngôi trường trung học tập số hai; Cố Biệt Đông sau khoản thời gian lên cung cấp thân phụ thì ở vô ngôi trường, do đó chỉ việc Cố Kỳ Châu ko trong nhà, Trần Nhiễm Âm tiếp tục chạy về ngôi nhà u đẻ ở.

Lúc tấn công răng tắm rửa, cô còn đo lường vô lòng: Hôm ni là loại sáu, ngày mai hoặc ngày kiểu mốt là Cố Kỳ Châu được về ngôi nhà, một vừa hai phải hoặc cô cũng rất được nghỉ ngơi. Trường trung học tập số 2 đang được chính thức triển khai chính sách dạy dỗ tăng luân phiên nhị tuần, tức thị trừ lớp 12 nên học tập tăng từng loại bảy, lớp 10 và lớp 11 đều học tập thêm vô loại bảy cơ hội tuần.

Tính toán một hồi, loại bảy này Cố Biệt Đông sở hữu lớp học tập tăng, chiều tối không tồn tại ai trong nhà, là thời cơ đảm bảo chất lượng nhằm sinh em bé bỏng, hoàn toàn có thể củi thô lửa cháy, ham muốn làm cái gi thì thực hiện, Trần Hoàng cứ quyết xong xuôi như thế.

Xem thêm: thốn đan thanh

Thế tuy nhiên giữa trưa Cố Kỳ Châu gửi cho tới cô một lời nhắn wechat, trọn vẹn đánh tan ý muốn đo lường của cô: “Sáng công ty nhật về ngôi nhà.”

Chủ nhật Đông Tử trong nhà, ko thể củi thô lửa cháy.

Trần Hoàng vô nằm trong thất lạc đuối, thế là tính quý phái tối công ty nhật, tối công ty nhật Cố Biệt Đông nên về ngôi trường học tập.

Thứ bảy, ngôi trường trung học tập số 2 Đông Phụ tan học tập khi năm rưỡi chiều, học viên bị nhốt ở ngôi trường cả tuần ở đầu cuối cũng hoàn toàn có thể quang quẻ minh chủ yếu đại bước thoát khỏi cổng ngôi trường.

Tiếng chuông tan học tập của tiết tự động học tập ở đầu cuối vang lên, khu vực giảng dạy dỗ vốn liếng yên tĩnh tĩnh nháy đôi mắt trở thành náo nhiệt độ, mọi nơi tràn ngập tương đối thở thanh xuân.

Sau khi tan học tập, Cố Biệt Đông xách cặp sách quay trở về kí túc một lượt, lên đường lấy tư trang. Vừa dọn dẹp vệ sinh đồ đạc và vật dụng xong xuôi tiếp tục thấy Wechat cậu gửi cho tới cậu: 【Tối ni về ngôi nhà à?】

Trong lòng Cố Biệt Đông: Quan tâm năng nổ thế này, haizz, chắc chắn là là cậu mợ của tôi rồi!

Vốn cậu ko quyết định vấn đáp lời nhắn, tách bị phân phát hiện tại đem điện thoại thông minh cho tới ngôi trường. Thế tuy nhiên cậu ko nỡ phụ sự quan hoài của cậu mợ, đành vấn đáp một câu: 【Yên tâm, chắc chắn là là con cháu về.】

Cố Kỳ Châu: 【Ở lại thêm 1 tối được không?】

Cố Biệt Đông: 【...】

Cậu tự động nghe coi, thực hiện người dân có ai thưa thế không?

Cố Kỳ Châu: 【Cho con cháu năm trăm tệ, sáng sủa mai về ngôi nhà.】

Cố Biệt Đông: 【?】

Tiền hoàn toàn có thể mua sắm đứt quan hệ của tất cả chúng ta ư?

Cố Kỳ Châu: 【Sáng mai cậu cho tới ngôi trường đón con cháu, fake con cháu lên đường tiêu hóa.】

Cố Biệt Đông: 【...】

Ok! Được lắm! Cháu hiểu rồi! Cậu chê con cháu rồi trúng không! Chê con cháu dư thừa! Chê con cháu là bóng đèn!

Ngay khi cậu quyết định nhảy voice chat há mồm tráng lệ và trang nghiêm lên án hành động vô tình của những người cậu ăn cháo đá chén, đột nghe thấy một chúng ta nằm trong chống nói: “Bạn Hứa Từ Thoại lớp 10/9 những cậu biết không? Không hổ là thủ khoa, nửa mon vừa được nghỉ ngơi một thứ tự tuy nhiên vào ngày cuối tuần còn ở lại ngôi trường tự động học tập.”

Lớp 10/9 là một trong những trong mỗi lớp lựa chọn.

Bạn Cố Biệt Đông ở lớp lựa chọn 10/8 chậm rì rì rãi thả phím thoại rời khỏi, tự dự một lúc rồi tấn công máy: 【Tiền ko nên yếu tố, hầu hết là con cháu quí học hành. Tuần này con cháu sẽ không còn về ngôi nhà, ở lại ngôi trường tự động học tập.】

Cố Kỳ Châu một vừa hai phải nghe xong xuôi đoạn voice: “...”

Ờ con cháu quí học hành gớm ghiếc.

Thở lâu năm, anh cùng bất đắc dĩ trả lời: 【Học cho tới chịu khó, chớ giành được hôm nay thất lạc bữa mai.】

Cố Biệt Đông: 【Biết rồi. Vậy tối ni con cháu ko về ngôi nhà, nhớ rằng fake chi phí.】

Cố Kỳ Châu: 【Vừa rồi con cháu còn bảo ko nên chuyện chi phí nống cơ mà?】

Cố Biệt Đông: 【Cháu khách hàng sáo với cậu thực hiện gì?】

Cố Kỳ Châu trả lời: 【Tuần sau cậu fake cho tới con cháu.】

Cố Biệt Đông trực tiếp thắn hỏi: 【Có nên cậu không còn chi phí rồi không?】

Cố Kỳ Châu trực tiếp thắn giải thích: 【Đâu sở hữu, đó là ngân sách bổ sung cập nhật, cậu nên nộp đơn lên hướng dẫn.】

Cố Biệt Đông: “...”

Cậu của con cháu ơi, lúc này cậu cay đắng thế cơ á?

Xem thêm: vạn vật hấp dẫn

Trong lòng cậu ko đành lòng thở dài: 【Thôi, con cháu ko cần thiết nữa, cậu còn chẳng nhiều vì chưng con cháu, con cháu ko nỡ tống chi phí cậu.】

Cố Kỳ Châu: “...”

—-Hết chương 72—