yêu giả vi vương

                                    
                                              

CHƯƠNG 120: QUÁI DỊ

Tiêu Lãng giật thột tỉnh lại, vội vã vàng giá buốt lùng nói:

Bạn đang xem: yêu giả vi vương

- Ta thưa rồi, tớ ko chuồn, chuyện này đợi gia gia về bên rồi tính!

Bùm!

Dù Tiêu Thanh Long ứng xử khéo léo thì cũng ko kiềm được đằm thắm phận, mạnh vỗ bàn. Tiêu Lãng ngay lập tức mặt mũi ngỗ ngược khẩu lệnh của Tiêu Thanh Long, còn dám nâng Tiêu Bất Tử đi ra trấn gã?

Nếu là trước bại liệt thì Tiêu Thanh Long tiếp tục nhịn, giờ đây Tiêu Lãng chỉ là 1 trong những truất phế vật nhưng mà dám cuồng ngạo như vậy?

Tiêu Thanh Long quát mắng to:

- Tiêu Lãng, ngươi ko được quên đằm thắm phận của tớ, ngươi là môn sinh của Tiêu gia, ngươi là... truất phế vật tu võ!

Tiêu Thanh Long gằn giọng nhấn mạnh vấn đề nhị chữ truất phế vật, hắn đem đằm thắm phận gia công ty của Tiêu gia nhưng mà tâm sự câu này thì chứng minh hắn giẫn dữ vượt lên tổn thất tinh.

Tiêu Lãng giá buốt lùng vứt một câu:

- Các ngươi cứ trục xuất tớ ngoài Tiêu gia.

Tiêu Lãng chuồn thoát ra khỏi Trưởng Lão những. Từ nhỏ Tiêu Thanh Y vẫn nuôi chăm sóc tính cơ hội Tiêu Lãng ko bó buộc, mang trong mình 1 không nhiều kiệt ngạo bất thuần, vẫn bướng lên thì như con cái lừa dắt hoài ko chuồn nhưng mà chỉ thụt lùi. Tiêu Lãng về bên Tiêu gia ko lâu, rất khác đám công tử, tè thư ngôi nhà nhiều kể từ nhỏ vẫn dạy dỗ trung với gia tộc, ko thể thực hiện ngược khẩu lệnh của gia công ty, trưởng tộc. Gia công ty của tư siêu cấp cho thế gia uy chấn vương vãi triều, Tiêu Thanh Long chỉ là 1 trong những trưởng bối thông thường nhập đôi mắt Tiêu Lãng. Ngươi thì thầm thong dong với tớ thì tớ tôn trọng ngươi, ko ăn thưa đàng hoàng thì tớ coi như dông tố phảng phất mặt mũi tai.

Xem thêm: chàng rể siêu cấp hàn tam thiên

Bùm!

Trong Trưởng Lão những vang giờ trầm đục, minh bạch Tiêu Thanh Long tức giẫn dữ đập nát nhừ khuôn bàn. Mơ hồ nước nghe giờ những trưởng lão nguyền rủa, tuy nhiên không có bất kì ai xua theo đòi, minh bạch kiêng cữ dè Tiêu Bất Tử.

Mắt Tiêu Lãng giá buốt băng, bước tiến vững vàng vàng, lòng thì thầm cười cợt nhạt nhẽo. Đế đô, Tiêu gia ngược nhiên không tồn tại gì mừng rỡ, chẳng vị đem Cô Cô và Tiểu Đao phiêu lưu thiên nhai, tiêu diêu cả đời.

Tiêu Lãng tiếp cận một mặt hàng y sĩ lâu năm vị trí hậu viện, chợt khựng lại. Một thiếu thốn niên toàn đằm thắm giá buốt băng ngăn ngừa lối đi của Tiêu Lãng, là Tiêu Ma Thần.

Hình như Tiêu Ma Thần quan trọng đặc biệt đợi Tiêu Lãng, thấy hắn cho tới thì dữ thế chủ động lên tiếng:

- Tiêu Lãng!

Tiêu Ma Thần nom chằm chằm nhập đôi mắt Tiêu Lãng, nói:

- Ánh đôi mắt trước tiên nhận ra ngươi tớ vẫn tin cậy tưởng ngươi tiếp tục một bước phụt lên trời, cất cánh lượn bên trên quý khách. Bởi vì thế... Chúng tớ là và một loại người, người như tất cả chúng ta trừ phi bị tiêu diệt chuồn, còn nếu như không chắc chắn tiếp tục phía trên bọn họ!

Tiêu Ma Thần thưa ko đầu ko đuôi, vô cùng tự động phụ, cuồng vọng.

Xem thêm: tô du bính

Tiêu Ma Thần thưa kết thúc một câu giá buốt lùng xoay người chuồn. Tiêu Lãng đứng bên trên vị trí ngờ ngạc thiệt lâu sau, khóe môi cong lên phỏng cung tai ác dị, khuôn mặt mũi tràn trề yêu thương khí.

Từ mỉm cười cợt trở thành cười cợt vĩ đại tiếp sau đó là cuồng cười cợt.

Hai ngày rối rắm, thống khổ, muộn phiền sau khoản thời gian nghe Tiêu Ma Thần thưa một câu, cùng theo với giờ cười cợt vĩ đại, toàn bộ bặt tăm.