vo cu that quyen ru

Chương 69

Người luôn luôn được trao được sự trìu mến của quý khách như cô phiên trước tiên bị xử thế như vậy này. Người ngôi nhà chúng ta Hoắc thậm chí còn ko mang đến cô thời cơ minh chứng sự nhu thuận dễ thương và đáng yêu của tớ, nhưng mà trọn vẹn lắc đầu cô.

Bạn đang xem: vo cu that quyen ru

Hoắc Trì Viễn tráng lệ nom cha: ”Cha, con cái ko cần vì thế trả oán nhưng mà lấy đàn bà của Tề bằng phẳng Trình. Mọi người phiền lòng quá mức cần thiết rồi”.

“Cho cho dù ko cần là trả oán, con cái cũng ko thể lấy con cái bé xíu đó!” Hoắc Hoài Lễ tức phẫn nộ trừng đôi mắt nom nam nhi. Ông còn ghi nhớ rõ ràng dáng vóc kiêu ngạo của Tề bằng phẳng Trình năm cơ.

“Cha, mong muốn hủy hoại Tề bằng phẳng Trình rất rất dễ dàng và đơn giản. Con đơn giản đơn giản mong muốn kết duyên, Tề Mẫn Mẫn là một trong những lựa lựa chọn rất rất tốt” Hoắc Trì Viễn tự do thoải mái trình bày.

“Cha ko trình bày con cái bé xíu ấy ko đảm bảo chất lượng. Khi này con cái luôn luôn nhớ không còn toàn bộ những chuyện xẩy ra năm năm vừa qua, con cái sẽ không còn thể lấy được con cái bé xíu ấy!” Hoắc Hoài Lễ nhức lòng nom đứa nam nhi.”Cha mong muốn hôn nhân gia đình của con cái thân phụ niềm hạnh phúc, sẽ không còn vì thế báo oán nhưng mà tiến công thay đổi hôn nhân gia đình của chủ yếu bản thân.”

“Hoắc Trì Viễn, chủ kiến của bà và thân phụ con cháu tương đương nhau. Đây trái ngược thực là làm những công việc càn! Ngày mai con cháu cần tiếp cận viên dân chủ yếu ly hôn!” Bà nội Cố cũng thực sự tráng lệ, đi ra mệnh lệnh bởi vì ngữ khí ko được chấp nhận người tao cự tuyệt.

“Cha, bà nội, con cái sẽ không còn ly hôn! Con yêu thương cô ấy!” Hoắc Trì Viễn tráng lệ nom thân phụ và bà nội.

“Con mong muốn thân phụ cần tin tưởng tưởng như vậy nào?” Hoắc Hoài Lễ thở nhiều năm.”Người đang được bị tiêu diệt năm năm, con cái ghi nhớ nhung con cái bé xíu năm năm. Cha cũng trải đời qua loa tuổi hạc trẻ em, nắm rõ con cái ko thể chớ mến con cái bé xíu, không dừng lại ở đó lại là đàn bà kẻ thù”

“Cha, thực sự con cái cũng ko thể này tin tưởng nổi, tuy nhiên nó đang được xẩy ra từng ngày. Tại nằm trong cô ấy, trong thâm tâm thiệt yên ổn bình” Hoắc Trì Viễn ghi nhớ cho tới sự phấn khởi tươi tắn và ngượng ngùng của Tề Mẫn Mẫn, cánh môi mỏng tanh ko tự động giác nhếch lên.

“Hoắc Trì Viễn, tía mong muốn con cái rất có thể đặt điều hận oán xuống, ko cần thiết lại thực hiện thương tổn người không có tội.” Hoắc Hoài Lễ điềm đạm nom con cái bản thân.

Xem thêm: đường chuyên truyện

“Oan sở hữu đầu nợ sở hữu ngôi nhà. Con ko phẫn nộ chó tiến công mèo.” Hoắc Trì Viễn lạnh lẽo nhạt nhẽo trình bày.

“Con đang được kiên trì, vậy thì niềm hạnh phúc mang đến tía coi.” Hoắc Hoài Lễ trình bày hoàn thành, thấy nam nhi ko phản xạ gì, chỉ rất có thể thỏa hiệp. Cô gái cơ nom dường như rất rất hồn nhiên, ông ko kỳ vọng đối phương sẽ ảnh hưởng cuộc hôn nhân gia đình này thực hiện mang đến tổn hại.

“Hoài Lễ, con cái đang được quên sao? Tề bằng phẳng Trình cơ diệt chuồn sự nghiệp của đái Mạc, còn nếu không cần nó, Tiểu Mạc đang trở thành Chuyên Viên khoa óc quyền uy! Cô bé xíu cơ là đàn bà của Tề bằng phẳng Trình, ko được, bà ko thể tiêu thụ được!”

Bà nội Cố dường như xúc động.

Hoắc Trì Viễn ngồi xổm trước mặt mũi bà nội, bắt tay bà nói: “Bà nội, chắc chắn bà sẽ không còn kỳ vọng thảm kịch Romeo và Juliet xẩy ra bên trên người con cháu trai và con cháu dâu của tớ trúng không?”

“Cháu… thực sự không tồn tại chi phí đồ!” Bà nội Cố stress.

“Được rồi! Lão bụt gia bớt phẫn nộ, con cháu khiến cho con cháu dâu của bà sinh chắt trai, nhằm bà rất có thể thưởng thức lạc thú nhé.” Hoắc Trì Viễn nỗ lực chọc mỉm cười bà nội.

“Nó vẫn còn đấy là học viên. Cháu dối trá bà.” Bà nội Cố hừ lạnh lẽo một giờ đồng hồ.

Xem thêm: truyện từng có người yêu tôi như sinh mệnh

“Có thì tạm thời ngủ học tập. Này cũng ko cần chuyện cần thiết.” Hoắc Trì Viễn ôm bà nội, tự do thoải mái trình bày.

“Nếu con cháu trai bà đang được quý trọng, bà cũng ko ác với những người tao.” Bà nội Cố sủng ái sử dụng ngón trỏ chỉ vô trán con cháu bản thân nói: “Cháu nỗ lực thiệt đảm bảo chất lượng mang đến bà!”

“Vâng!” Hoắc Trì Viễn ngang bướng kính một chiếc lễ.