Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm
Nhậm Tử Phàm trở lại Ngự Biệt Uyển, Viên Hy vừa vặn cố gắng đồ chấm dứt đi xuống bên dưới nhà. Viên Hy thấy anh về gấp vã đi mang đến giúp anh tháo áo khoác.-Hôm nay anh lại không lấy ô sao?-Anh có đem.-Có đem nhưng vẫn bị ướt sao? Anh mau lên nỗ lực đồ đi.-Em vừa đi đâu về sao?-anh ko vòng vò hỏi thẳngViên Hy khá chột dạ, không muốn anh biết mình tìm đến Thừa Tuyết, suy nghĩ thận trọng chuyển phiên qua cười lắng đọng với anh: "Em vừa đi đến nhà hàng siêu thị mua không nhiều đồ."-Em sở hữu gì vậy?-Mua đồ dành riêng cho phụ nữ ấy mà. Thôi, anh đi nuốm đồ đi.Nhậm Tử Phàm vẫn quan sát cô không nói gì, đi thẳng lên lầu. Anh đã cho Viên Hy cơ hội, là cô ngần ngừ giữ lấy.Chuyện hôm nay, anh khăng khăng sẽ điều tra rõ.Viên Hy trở về phòng, đứng ngồi không yên.Anh hỏi cô như vậy chẳng lẽ vẫn biết cô search Thừa Tuyết? giỏi là anh đã bước đầu nghi ngờ cô?Không được, cô trở ngại lắm new làm anh và chị ta giảm đứt quan hệ, giả dụ anh ngờ vực cô chắc chắn những chuyện cô đã làm cho sẽ trở phải công cóc.Nghĩ đoạn, Viên Hy tự dưng đứng dậy ánh nhìn lóe sáng sủa lên.Viên Hy qua chống Nhậm Tử Phàm, thấy anh đang xem làm hồ sơ thì lên tiếng trước: "Em có chuyện mong muốn thú dấn với anh."Nhậm Tử Phàm ngẩng đầu, đặt hồ sơ xuống nhì tay đan vào nhau đặt trên bàn nói: "Em thú dìm chuyện gì?"-Thật ra... Khi nãy là em đi kiếm chị vượt Tuyết. Em không đủ can đảm nói với anh bởi vì sợ anh vẫn nổi giận.-Viên Hy cúi cổng đầu ra vẽ ân hận lỗiHai mắt anh híp lại, chăm sóc quan liền kề Viên Hy.Viên Hy nói: "Có chuyện này... Em cần nói anh biết. Anh hứa chớ tức giận, được không?"-Được.-anh trầm ổn định đồng ý-Chuyện là... Lúc anh cùng chị thừa Tuyết ở đảo San Hô, bác sĩ ở khám đa khoa có smartphone nhờ em nói giống với anh về vụ phẫu thuật của chị em chị thừa Tuyết, trong số đó ông ấy có nhắc tới quả tim thay cho người mẹ chị ấy có xảy ra chút vấn đề, tuy nhiên em suy nghĩ hai cả nhà đang ở cùng cả nhà vui vẻ nên không thích quầy rầy. Bởi vì vậy em đã, trường đoản cú ý đồng ý vẫn có tác dụng phẫu thuật nhưng không điện nói cùng với anh một tiếng.Bộ dạng của Viên Hy có tác dụng như không nỗ lực ý, vẻ mặt rất đáng để thương hối lỗi.Biểu lộ của Viên Hy thành thật như vậy, trong cả Nhậm Tử Phàm cũng không mảy may nghi ngờ.Anh thở nhiều năm đầy nặng nề hà nói: "Chuyện đã qua, em cũng chớ cảm thấy tất cả lỗi."Nếu theo lời Viên Hy cũng quan yếu trách Viên Hy được.-Chính vì chuyện này em cảm thấy rất có lỗi mặc nghe tin bà mẹ chị ấy chết vì phẫu thuật ko thành công. Em không dám đối diện cùng với chị ấy. Anh, em không phải ghét chị ấy mới ngăn anh đi cản chị ấy kết hôn. Cũng chính vì em thấy xấu hổ cùng tức giận bạn dạng thân mình. Đều vị em tạo ra vậy mà anh lại bị chị ấy hiểu nhầm đâm một hèn dao, em sợ trường hợp chị ấy biết đang giết luôn anh đề xuất em không muốn anh đi ngăn chị ấy.Nói mang đến đây nhị mắt Viên Hy đầy nước, uất ức nhắc ra.-Đều là anh hiểu nhầm em. Anh nhì không tốt.Nhậm Tử Phàm vội vàng vã vùng dậy đi cho chỗ Viên Hy dỗ dành.-Anh hai, anh đừng giận Viên Hy nữa, em biết đều bởi em có lỗi, em xin lỗi anh hai.-Viên Hy ôm lấy anh nhưng khóc-Anh nhì không giận em. Em luôn là đứa em gái ngoan nhân hậu của anh.Nhậm Tử Phàm ôm Viên Hy vào lòng vỗ dịu vào sườn lưng Viên Hy.Mọi chuyện đều vày hiểu nhầm, thì ra vì chưng vậy nhưng Thừa Tuyết tát Viên Hy nhị cái. Anh biết so với Thừa Tuyết sẽ khá khó gật đầu đồng ý và căm hận Viên Hy nhưng lại mà nói sao Viên Hy cũng không vậy ý, Viên Hy lại là em gái của anh, anh không thể vày chuyện hiểu nhầm này nhưng không đếm xỉa mang lại Viên Hy.Viên Hy ở trong tâm địa anh khẽ mỉm cười, chính vì Viên Hy biết anh luôn tin rằng cô đã không làm nên những chuyện hại người. Đó là vấn đề Viên Hy thấy yên tâm nhất.Tô quá Tuyết, xem chị đấu với tôi như thế nào!?.Diệc Thuần hotline điện lý giải cho tuyệt nhất Duy cơ mà mà anh không nghe sản phẩm hoặc là ko liên lạc được.Cái fan nam nhân mặc Phong này ngày nào cũng đến làm cho phiền Diệc Thuần, thật có tác dụng cô phiền chết.Diệc Thuần đến tiệm sách tìm Thừa Tuyết.-Diệc Thuần, ngồi đi.-Thừa Tuyết đặt cốc nước lên bàn, nói-Thừa Tuyết...-Diệc Thuần âu sầu gọi thương hiệu cô-Lại xảy ra chuyện gì?-cô ngồi xuống ghế, mỉm cười cười hỏi-Haiz... Mặc Phong ko rõ bị va trúng đầu hay sao ấy lại đòi theo xua đuổi lại tớ. Tệ rộng là độc nhất Duy phát hiện tớ với Mặc Phong mặc đồ cặp còn hôn nhau nữa.-Diệc Thuần kể lại, không khỏi bi tráng phiền-Mặc Phong nói vậy thiệt sao? Rồi cậu định như thế nào?-Thái độ sung sướng đó của cậu là sao?-Chẳng qua... Tớ thấy, hm...
Bạn đang xem: Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm
Xem thêm: Size S, M, L, Xl Là Gì ? Nghĩa Của Từ Xl Trong Tiếng Việt
Xem thêm: Openiv - Gta Mod
Mà thôi, tớ hỏi cậu, cậu yêu thương ai?-Cái đó... Tất yếu là độc nhất vô nhị Duy. Còn nếu không vì sao tớ phải gật đầu đồng ý quen anh ấy.-Cậu chắn chắn chứ? Diệc Thuần, đối với tớ cậu còn có thể lựa chọn. Cậu với Nhất Duy còn có thể chia tay, mà lại mà tớ thì lại khác. Tớ chỉ nói theo một cách khác với cậu, đừng bỏ lỡ người cậu thiệt sự yêu.Kẻ hy vọng yêu lại cần thiết yêu. Kẻ cần thiết yêu lại cưng cửng quyết muốn yêu.-Tớ, tớ...-Hay là thay này, lúc cậu ở bên ai cậu cảm thấy thoải mái hạnh phúc hơn? lúc cậu chạm chán khó khăn cậu ao ước ai sinh hoạt bên? Nhắm mắt lại, cảm nhận xem, là ai xuất hiện?Diệc Thuần nhoáng trầm mặc, những câu hỏi của thừa Tuyết, câu vấn đáp của Diệc Thuần chỉ gồm một người.Từ bốn năm kia đến hiện giờ vẫn là 1 người. Mãi mãi là một trong người.Mặc Phong.-Hay là cậu hãy đi lượn lờ đâu đó thư giãn vài ngày đi, để cậu hoàn toàn có thể tĩnh tâm lại suy nghĩ.-Thừa Tuyết đề xuất-Hmm... Cũng được. Vượt Tuyết cảm ơn cậu.Thừa Tuyết mỉm cười, suy nghĩ đến sự việc nan giải của mình chợt óc nề. Giúp bạn khác xử lý được nhưng cho chuyện của chính bản thân mình lại chần chờ làm sao?NgồI thủ thỉ thêm một lúc, Diệc Thuần mới rời đi, quá Tuyết phòng cằm lơ đễnh nhìn một chỗ.Trình Nguỵ thật sự từ ngày hôm kia không quấy rầy cô, ngoài ra anh đang mang lại cô thời gian suy xét cũng như cho chính phiên bản thân anh tĩnh trọng tâm lại.Đôi thời gian cô nghĩ gồm nên xong mối tình dục này mau lẹ hay không? vì vì bọn họ đã khôn cùng xa cách, lũ họ từ khóa lâu đã rạn nứt, luôn có một bức tường thành chính giữa ngăn cách.Cô cảm thấy mình thật tồi tệ!Suốt bốn năm qua đầy đủ là anh quan tâm ở bên cạnh cô vậy mà trái ngược với sự ưu tiên đó cô lại bạc nghĩa anh.Trời mưa không ngừng nên vượt Tuyết cho tất cả những người phụ bài toán về sớm hơn bình thường, đợi mọi bạn ra về hết Thừa Tuyết đi đến cửa trở mặt trước tấm bảng mở cửa thành Close.Lấy một quyển sách di chuyển bàn ngồi xem xả stress thời gian.Nhậm Tử Phàm họp hoàn thành nhìn đồng hồ thời trang điểm bảy giờ tứ mươi lại thấy trời mưa lớn thị nhíu mày, lặp tức đem xe chạy đi.Anh băn khoăn lo lắng không biết cô bao gồm đem theo ô không? Lại sợ cô một mình ngồi vào tiệm sách sẽ gặp bất trắc gì đó không may.Khi cho nơi anh vẫn ngừng xe tại phần cũ, chú ý cô sẽ ngồi chú ý đọc sách thì trung tâm trạng thư giản hẳn.Giờ này vẫn chưa về có thể cô lại không mang ô. Cô lúc nào thì cũng làm anh lo lắng.Ngồi nhìn cô một lúc, thấy cô xoa xoa bụng mình ngoài ra đói bụng. Anh xoay đầu xe lại chạy đi.Lúc quay lại anh đã đi được được hai mươi phút, anh chạy cho Rosso mua nhiều loại mì Uyên Ương, lại chạy mang đến tiệm cà phê dặn fan pha chế pha suôn sẻ anh muốn.Đem thức nạp năng lượng nước uống mình thiết lập được cùng mẫu ô đi qua bên đường, đặt toàn bộ xuống trước cửa, dìu dịu gõ tía cái kế tiếp núp đi.Thừa Tuyết đi ra mở cửa vẫn như ngày hôm trước không có ai, chú ý xuống đa số thứ bên dưới cửa thay lên.Là ai biết cô đói bụng lại sở hữu đến, còn có cả ô nữa?-Là ai vậy?Không bao gồm tiếng trả lời, quá Tuyết nhíu mày cầm những thứ đó đưa vào trong.Nhậm Tử Phàm bây giờ mới đi ra, thông qua lớp kính thấy cô mang thức nạp năng lượng ra, môi anh khá hé.Thừa Tuyết nhìn thấy là mì Uyên Ương, lại còn tồn tại cả cafe Uyên Ương, trong tim đột nhiên run rẩy.Tuyệt đối không phải Trình Ngụy mang lại cho cô. Cô dám dĩ nhiên chắn.Nhậm Tử Phàm.Là anh đem lại cho cô sao?Thừa Tuyết vôi vàng nhảy dậy chạy ra ngoài.Nhậm Tử Phàm thấy cô vực dậy liền núp đi.-Nhậm Tử Phàm, anh ra đi. Em biết là anh mà.Cô ra đi giữa con đường đứng, không kết thúc gọi anh.Thì ra trời mưa hầu hết là anh với ô đến cho cô, còn cô lại vô bốn nghĩ rằng do Trình Ngụy làm cho mình.Hai tay Nhậm Tử Phàm siết chặt, cứng rắn không bước ra.-Anh ra đi, em biết là anh mà, anh ra đi.Vì sao bầy họ yêu nhau bởi thế lại cấp thiết đến với nhau? tức thì cả gặp mặt cũng ko thể.Mặc kệ mưa rơi xuống ướt cả người, quá Tuyết vẫn đứng thân trời mưa hotline anh, mà lại mà anh chính là không xuất hiện.Cô nức nở khóc, cô đang quá đau lòng, đến cả không phương pháp nào chịu đựng đựng được nữa. Cô muốn gặp anh.Anh nhận thấy cô òa khóc giữa cơn mưa, trên người đều ướt sũng, mặc dù không đành lòng nhưng mà vẫn mạnh bạo kiềm chế không bước ra.Cô sẽ kết hôn thì đàn họ đã kết thúc rồi.Thừa Tuyết lấy điện thoại cảm ứng ra, mong mỏi điện cho anh tuy thế sực nhớ, bầy họ từ bốn năm kia đã xóa số của nhau còn không sẽ đổi số mất rồi.-Em cảm xúc rất bất lực, yêu bởi vậy rất đau khổ. Anh ra đi, em chỉ muốn gặp gỡ anh thôi.Cô chuyển tay bao phủ lấy mặt mình, bọn họ thật sự không thể trở về nữa ư... Có lẽ rằng trở lại, chắc hẳn rằng chỉ còn trong hồi ức.Nhậm Tử Phàm tay thay lại thành quyền gân xanh cũng nổi đầy, chứng kiến cô gái mình yêu thút thít vì mình mà phiên bản thân lại vô bổ không thể đến mặt cô là loại buồn bã nhất.Trời mưa như trút bỏ nước, cô đứng khóc nức nở giữa trời mưa, còn anh khổ sở lặng lẽ đứng nhìn..Cô quay lại nhà, nằm lâu năm trên ghế sô pha, fan ướt nhẹp không tồn tại ý sẽ gắng một bộ đồ áo khô ráo.Lúc này đây, cô cảm giác nhớ anh vô cùng!!!Có người nói, trường hợp hai bạn thật sự yêu nhau chỉ cần trong lòng cả hai phần đa nghỉ mang đến nhau đã là đủ.Bây giờ đồng hồ cô nói, đó chỉ nên lừa gạt!!!Nếu hai người yêu nhau trong thâm tâm nghỉ đến nhau thôi là không đủ, cái gọi là thiệt sự yêu chính là không ngừng nghĩ về nhau, không dứt muốn chạm chán đối phương, chỉ tất cả thể gặp gỡ mặt nhau mới thỏa mãn nhu cầu nỗi nhớ nhung.Thừa Tuyết bật điện thoại thông minh lên, màn hình hiển thị sáng trưng, lướt qua danh bạ, cô gọi cho tư Nguyên.<...Chị vượt Tuyết, có gì mà lại chị call cho em tiếng này...>-Em nói với khoác Hàng đến chị số của Nhậm Tử Phàm, chị vô cùng nhớ anh ấy.-giọng cô nức nở<...Chị... Thôi được ạ, em đã nhắn tin qua mang đến chị...>Một lát sau, cô mau lẹ có số điện thoại của Nhậm Tử Phàm.Thì ra anh vẫn đổi số năng lượng điện thoại, thật sự anh hy vọng cắt đứt với cô.Nhìn hàng số bên trên màn hình, tay cô run rẩy đưa đến nút gọi, mất một cơ hội lâu cô new có dũng mãnh nhấn vào, gửi lên tai nghe.Cuộc máy nhất, không có người nghe máy. Cô nhẫn nại call lại lần hai.Nghe từng giờ đồng hồ reo vang lên, cô ko rõ mình đang mong đợi gì, chỉ là mong muốn nhớ các giọng nói của anh.Qủa nhiên lần này, có tín đồ nghe máy.Anh vẫn giữ lại thói thân quen bao thọ nay, không báo cáo trước.Thừa Tuyết thoáng cười bên môi, anh nghe sản phẩm công nghệ rồi. Môi cô run lẩy bẩy, trở ngại nói: "Em lưu giữ anh."Cô cảm giác được sự run rẩy của fan đầu dây mặt kia, cô cười cợt ra tiếng, lại nói: "Xin lỗi, là em nhầm số."Nói xong, cô hớt tóc máy, buông điện thoại cảm ứng xuống.Không lâu sau, cô nghe được tiếng gõ cửa. Cô lảo hòn đảo đứng lên, ra đi mở cửa.Nhậm Tử Phàm đứng trước khía cạnh cô, mái tóc black ướt sũng nước, anh dịu dàng êm ả cười với cô, giọng khàn đục: "Anh đến... Chỉ vị một câu em nói: Em nhớ anh."
Bạn đang xem: Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm
Xem thêm: Size S, M, L, Xl Là Gì ? Nghĩa Của Từ Xl Trong Tiếng Việt
Xem thêm: Openiv - Gta Mod
Mà thôi, tớ hỏi cậu, cậu yêu thương ai?-Cái đó... Tất yếu là độc nhất vô nhị Duy. Còn nếu không vì sao tớ phải gật đầu đồng ý quen anh ấy.-Cậu chắn chắn chứ? Diệc Thuần, đối với tớ cậu còn có thể lựa chọn. Cậu với Nhất Duy còn có thể chia tay, mà lại mà tớ thì lại khác. Tớ chỉ nói theo một cách khác với cậu, đừng bỏ lỡ người cậu thiệt sự yêu.Kẻ hy vọng yêu lại cần thiết yêu. Kẻ cần thiết yêu lại cưng cửng quyết muốn yêu.-Tớ, tớ...-Hay là thay này, lúc cậu ở bên ai cậu cảm thấy thoải mái hạnh phúc hơn? lúc cậu chạm chán khó khăn cậu ao ước ai sinh hoạt bên? Nhắm mắt lại, cảm nhận xem, là ai xuất hiện?Diệc Thuần nhoáng trầm mặc, những câu hỏi của thừa Tuyết, câu vấn đáp của Diệc Thuần chỉ gồm một người.Từ bốn năm kia đến hiện giờ vẫn là 1 người. Mãi mãi là một trong người.Mặc Phong.-Hay là cậu hãy đi lượn lờ đâu đó thư giãn vài ngày đi, để cậu hoàn toàn có thể tĩnh tâm lại suy nghĩ.-Thừa Tuyết đề xuất-Hmm... Cũng được. Vượt Tuyết cảm ơn cậu.Thừa Tuyết mỉm cười, suy nghĩ đến sự việc nan giải của mình chợt óc nề. Giúp bạn khác xử lý được nhưng cho chuyện của chính bản thân mình lại chần chờ làm sao?NgồI thủ thỉ thêm một lúc, Diệc Thuần mới rời đi, quá Tuyết phòng cằm lơ đễnh nhìn một chỗ.Trình Nguỵ thật sự từ ngày hôm kia không quấy rầy cô, ngoài ra anh đang mang lại cô thời gian suy xét cũng như cho chính phiên bản thân anh tĩnh trọng tâm lại.Đôi thời gian cô nghĩ gồm nên xong mối tình dục này mau lẹ hay không? vì vì bọn họ đã khôn cùng xa cách, lũ họ từ khóa lâu đã rạn nứt, luôn có một bức tường thành chính giữa ngăn cách.Cô cảm thấy mình thật tồi tệ!Suốt bốn năm qua đầy đủ là anh quan tâm ở bên cạnh cô vậy mà trái ngược với sự ưu tiên đó cô lại bạc nghĩa anh.Trời mưa không ngừng nên vượt Tuyết cho tất cả những người phụ bài toán về sớm hơn bình thường, đợi mọi bạn ra về hết Thừa Tuyết đi đến cửa trở mặt trước tấm bảng mở cửa thành Close.Lấy một quyển sách di chuyển bàn ngồi xem xả stress thời gian.Nhậm Tử Phàm họp hoàn thành nhìn đồng hồ thời trang điểm bảy giờ tứ mươi lại thấy trời mưa lớn thị nhíu mày, lặp tức đem xe chạy đi.Anh băn khoăn lo lắng không biết cô bao gồm đem theo ô không? Lại sợ cô một mình ngồi vào tiệm sách sẽ gặp bất trắc gì đó không may.Khi cho nơi anh vẫn ngừng xe tại phần cũ, chú ý cô sẽ ngồi chú ý đọc sách thì trung tâm trạng thư giản hẳn.Giờ này vẫn chưa về có thể cô lại không mang ô. Cô lúc nào thì cũng làm anh lo lắng.Ngồi nhìn cô một lúc, thấy cô xoa xoa bụng mình ngoài ra đói bụng. Anh xoay đầu xe lại chạy đi.Lúc quay lại anh đã đi được được hai mươi phút, anh chạy cho Rosso mua nhiều loại mì Uyên Ương, lại chạy mang đến tiệm cà phê dặn fan pha chế pha suôn sẻ anh muốn.Đem thức nạp năng lượng nước uống mình thiết lập được cùng mẫu ô đi qua bên đường, đặt toàn bộ xuống trước cửa, dìu dịu gõ tía cái kế tiếp núp đi.Thừa Tuyết đi ra mở cửa vẫn như ngày hôm trước không có ai, chú ý xuống đa số thứ bên dưới cửa thay lên.Là ai biết cô đói bụng lại sở hữu đến, còn có cả ô nữa?-Là ai vậy?Không bao gồm tiếng trả lời, quá Tuyết nhíu mày cầm những thứ đó đưa vào trong.Nhậm Tử Phàm bây giờ mới đi ra, thông qua lớp kính thấy cô mang thức nạp năng lượng ra, môi anh khá hé.Thừa Tuyết nhìn thấy là mì Uyên Ương, lại còn tồn tại cả cafe Uyên Ương, trong tim đột nhiên run rẩy.Tuyệt đối không phải Trình Ngụy mang lại cho cô. Cô dám dĩ nhiên chắn.Nhậm Tử Phàm.Là anh đem lại cho cô sao?Thừa Tuyết vôi vàng nhảy dậy chạy ra ngoài.Nhậm Tử Phàm thấy cô vực dậy liền núp đi.-Nhậm Tử Phàm, anh ra đi. Em biết là anh mà.Cô ra đi giữa con đường đứng, không kết thúc gọi anh.Thì ra trời mưa hầu hết là anh với ô đến cho cô, còn cô lại vô bốn nghĩ rằng do Trình Ngụy làm cho mình.Hai tay Nhậm Tử Phàm siết chặt, cứng rắn không bước ra.-Anh ra đi, em biết là anh mà, anh ra đi.Vì sao bầy họ yêu nhau bởi thế lại cấp thiết đến với nhau? tức thì cả gặp mặt cũng ko thể.Mặc kệ mưa rơi xuống ướt cả người, quá Tuyết vẫn đứng thân trời mưa hotline anh, mà lại mà anh chính là không xuất hiện.Cô nức nở khóc, cô đang quá đau lòng, đến cả không phương pháp nào chịu đựng đựng được nữa. Cô muốn gặp anh.Anh nhận thấy cô òa khóc giữa cơn mưa, trên người đều ướt sũng, mặc dù không đành lòng nhưng mà vẫn mạnh bạo kiềm chế không bước ra.Cô sẽ kết hôn thì đàn họ đã kết thúc rồi.Thừa Tuyết lấy điện thoại cảm ứng ra, mong mỏi điện cho anh tuy thế sực nhớ, bầy họ từ bốn năm kia đã xóa số của nhau còn không sẽ đổi số mất rồi.-Em cảm xúc rất bất lực, yêu bởi vậy rất đau khổ. Anh ra đi, em chỉ muốn gặp gỡ anh thôi.Cô chuyển tay bao phủ lấy mặt mình, bọn họ thật sự không thể trở về nữa ư... Có lẽ rằng trở lại, chắc hẳn rằng chỉ còn trong hồi ức.Nhậm Tử Phàm tay thay lại thành quyền gân xanh cũng nổi đầy, chứng kiến cô gái mình yêu thút thít vì mình mà phiên bản thân lại vô bổ không thể đến mặt cô là loại buồn bã nhất.Trời mưa như trút bỏ nước, cô đứng khóc nức nở giữa trời mưa, còn anh khổ sở lặng lẽ đứng nhìn..Cô quay lại nhà, nằm lâu năm trên ghế sô pha, fan ướt nhẹp không tồn tại ý sẽ gắng một bộ đồ áo khô ráo.Lúc này đây, cô cảm giác nhớ anh vô cùng!!!Có người nói, trường hợp hai bạn thật sự yêu nhau chỉ cần trong lòng cả hai phần đa nghỉ mang đến nhau đã là đủ.Bây giờ đồng hồ cô nói, đó chỉ nên lừa gạt!!!Nếu hai người yêu nhau trong thâm tâm nghỉ đến nhau thôi là không đủ, cái gọi là thiệt sự yêu chính là không ngừng nghĩ về nhau, không dứt muốn chạm chán đối phương, chỉ tất cả thể gặp gỡ mặt nhau mới thỏa mãn nhu cầu nỗi nhớ nhung.Thừa Tuyết bật điện thoại thông minh lên, màn hình hiển thị sáng trưng, lướt qua danh bạ, cô gọi cho tư Nguyên.<...Chị vượt Tuyết, có gì mà lại chị call cho em tiếng này...>-Em nói với khoác Hàng đến chị số của Nhậm Tử Phàm, chị vô cùng nhớ anh ấy.-giọng cô nức nở<...Chị... Thôi được ạ, em đã nhắn tin qua mang đến chị...>Một lát sau, cô mau lẹ có số điện thoại của Nhậm Tử Phàm.Thì ra anh vẫn đổi số năng lượng điện thoại, thật sự anh hy vọng cắt đứt với cô.Nhìn hàng số bên trên màn hình, tay cô run rẩy đưa đến nút gọi, mất một cơ hội lâu cô new có dũng mãnh nhấn vào, gửi lên tai nghe.Cuộc máy nhất, không có người nghe máy. Cô nhẫn nại call lại lần hai.Nghe từng giờ đồng hồ reo vang lên, cô ko rõ mình đang mong đợi gì, chỉ là mong muốn nhớ các giọng nói của anh.Qủa nhiên lần này, có tín đồ nghe máy.Anh vẫn giữ lại thói thân quen bao thọ nay, không báo cáo trước.Thừa Tuyết thoáng cười bên môi, anh nghe sản phẩm công nghệ rồi. Môi cô run lẩy bẩy, trở ngại nói: "Em lưu giữ anh."Cô cảm giác được sự run rẩy của fan đầu dây mặt kia, cô cười cợt ra tiếng, lại nói: "Xin lỗi, là em nhầm số."Nói xong, cô hớt tóc máy, buông điện thoại cảm ứng xuống.Không lâu sau, cô nghe được tiếng gõ cửa. Cô lảo hòn đảo đứng lên, ra đi mở cửa.Nhậm Tử Phàm đứng trước khía cạnh cô, mái tóc black ướt sũng nước, anh dịu dàng êm ả cười với cô, giọng khàn đục: "Anh đến... Chỉ vị một câu em nói: Em nhớ anh."