tỏ tình của ưng chanh

Châu Kinh Trạch chính thức bức cao, hiện tượng khi chất lượng tốt khi xấu xí, kéo dãn dài xuyên suốt một ngày 1 tối.

Những chuyện không đủ can đảm ghi nhớ lại nhập bao năm vừa qua giờ trên đây đang trở thành một niềm mơ ước.
Trong mơ, khi anh chuẩn bị ko chống hứng nổi nữa, Ngôn Ninh kịp lúc quay về.

Bạn đang xem: tỏ tình của ưng chanh

Ở trước mặt mũi phu nhân, Châu Chính Nham buôn vai một người ck chất lượng tốt nữ tính hoà nhã, vừa vặn thấy bà tiếp tục ngay lập tức lên trước nghênh đón, nhận lấy túi rộng lớn túi nhỏ nhập tay bà.
Ngôn Ninh ngồi xuống tu bao nhiêu ngụm trà, bà chỉ tay nhập vỏ hộp đá quý bịa đặt bên trên ghế xô trộn mượt, nữ tính nói: "Chính Nham, khi cút ra phố ở Pháp em bắt gặp một cái cà vạt vô cùng rất đẹp, mẫu mã cũng khá quan trọng đặc biệt nên tiếp tục mua sắm mang đến anh."
"Cảm ơn phu nhân yêu thương." Châu Chính Nham vừa vặn mỉm cười vừa vặn tách bóc một trái ngược nho đút mang đến Ngôn Ninh ăn.
"Chiếc túi greed color lam kề bên là của Kinh Trạch, là cái cây bút máy tuy nhiên thằng bé nhỏ quí." Ngôn Ninh ăn nho, chỉ nhập cái túi kề bên, "Ấy, thằng bé nhỏ đâu? Anh gọi con cái xuống coi xem con cái với quí không?"
Sắc mặt mũi Châu Chính Nham thông thoáng qua quýt tia hoảng loàn, ngữ khí né tránh: "Thằng bé nhỏ đến lớp rồi."
"Thôi vậy, em cút nghỉ dưỡng trên đây." Ngôn Ninh buông tách trà nhập tay xuống.
Châu Chính Nham cũng vùng dậy, ông ôm eo Ngôn Ninh, thơm phức nhập má bà, tiếng nói yêu thương chiều: "Vợ à, vậy anh cho tới doanh nghiệp lớn nhé, em tỉnh dậy mong muốn nên ăn gì rất có thể gọi mang đến anh, tan thực hiện a tiếp tục cút mua sắm đem về mang đến em."
"Vâng." Ngôn Ninh vươn vai.
Sau khi Châu Chính Nham tách cút, bà bước lên bậc thang, ko cút được bao nhiêu bước thì lồng ngực nhức nhối.

Ngôn Ninh tạm dừng nghỉ dưỡng một ít, bà luôn luôn cảm nhận thấy với chuyện tồi tàn gì này đã xẩy ra, bà vịn tay lên trên cầu thang chầm chậm chạp tăng trưởng tầng.
Sau khi Ngôn Ninh về chống, bà soi gương làm sạch mỹ phẩm chải tóc, không hiểu biết nhiều vì thế sao mí mặt mũi cứ lắc triền miên, trong trái tim không ngừng nghỉ hoảng loàn.
Có thể là vì tình u con cái thông liền khúc ruột, Ngôn Ninh cảm hứng với gì tê liệt bất ổn, bất giác lo ngại mang đến nam nhi.

Đột nhiên, bà liếc nom xuống bên dưới, vạc hiện nay một cái vòng đeo tay người yêu đề đã trở nên đứt nằm tại vị trí bên dưới sàn.
Đáy đôi mắt Ngôn Ninh xuất hiện nay tia giá rét, bà nhặt lên, tiếp sau đó gọi điện thoại thông minh mang đến Châu Chính Nham, vào trực tiếp vấn đề: "Con trai em đâu?"
"Vợ à, anh tiếp tục trình bày là con cái đến lớp rồi tuy nhiên." Châu Chính Nham ở đầu mặt mũi tê liệt mỉm cười trình bày.
"Anh trình bày dối! Vòng tay người yêu đề tuy nhiên thằng bé nhỏ luôn luôn đem theo đòi theo người đang được trong nhà trên đây này." Ngôn Ninh nỗ lực áp bức xúc cảm của phiên bản thân ái, tuy vậy sau cuối vẫn ko nhịn được, bà gào lên, "Châu Chính Nham! Con trai tôi tuy nhiên xẩy ra chuyện gì thì anh chớ hòng sinh sống yên ổn ổn!"
Nói đoạn, Ngôn Ninh hậm hực ngắt luôn luôn điện thoại thông minh, dì Đào tiếp tục ngủ quy tắc về quê, bà gọi bảo khuôn mẫu nhập chống, bà với xuất thân ái Gianh Giá, nhập ngôi nhà với người chống sống lưng, thế cho nên Ngôn Ninh căn vặn không tới tía câu, bảo khuôn mẫu tiếp tục run rẩy lẩy bẩy, nói:
"Dưới...!tầng hầm, ông ngôi nhà nhốt cậu ngôi nhà ở tê liệt."
Lời còn ko dứt, Ngôn Ninh tiếp tục lao trực tiếp xuống bên dưới, khi bà tìm kiếm ra Châu Kinh Trạch thì gào khóc thảm thiết, bà vừa vặn vệ sinh nước đôi mắt vừa vặn bế anh ra bên ngoài.

Trong cơn đê mê, anh nghe thấy u không ngừng nghỉ trình bày nài lỗi, tiếp sau đó nghe thấy giờ đồng hồ tiếng còi cung cấp cứu vãn, rất đông người vây xung quanh anh, bác bỏ sĩ trình bày, chỉ việc Ngôn Ninh đem anh cho tới khám đa khoa chậm chạp một bước nữa thôi là tai của anh ý có khả năng sẽ bị nghễnh ngãng trọn vẹn tự bức cao.

Về sau, khi căn bệnh anh tiếp tục ngoài, với cùng 1 khoảng chừng thời hạn nhiều năm anh hãi bóng tối, ko thể ở 1 mình, cũng ko thì thầm được, ông nước ngoài cho tới đón anh về, ngày nào thì cũng dạy dỗ anh đùa cờ, đùa quy mô máy cất cánh, rất rất lâu sau anh mới mẻ từ từ với lay chuyển chất lượng tốt.
Điều như mong muốn này đó là ông nước ngoài tiếp tục dạy dỗ anh rất hay.
Còn Ngôn Ninh, cũng chính vì bà vượt lên trên mượt lòng và vẫn tồn tại tình yêu với Châu Chính Nham nên lúc ông tao quỳ xuống rời khỏi mức độ nài lỗi nhận sai thì bà cũng miễn chống bỏ qua mang đến ông tao.
Châu Kinh Trạch vẫn luôn luôn sinh sống trong nhà ông nước ngoài, Ngôn Ninh thông thường xuyên cho tới khuyên nhủ anh về ngôi nhà tuy vậy mất công dụng.
Đến năm loại tía bà nước ngoài bị căn bệnh, ông nước ngoài không thể mức độ khoẻ nhằm bảo vệ mang đến anh, bấy giờ là Châu Kinh Trạch dữ thế chủ động nhắc tới việc rất có thể trở lại tòa nhà tê liệt.
Anh không thể hãi Châu Chính Nham nữa, nhập tía năm vừa qua, Châu Kinh Trạch tiếp tục học tập taekwondo, luyện đấu lần, khiến cho phiên bản thân ái trở thành mạnh mẽ và tự tin.
Ngọn cỏ ngớ ngẩn phát triển trở thành cây đại thụ, bắt gặp bão táp rộng lớn ko sập, bắt gặp bão cát ko tan, sinh sống ý chí, tinh tế bén, tuy vậy cũng khá cao ngạo.
...
Trong khoảng chừng thời hạn Châu Kinh Trạch bị bức, khi thì hứng khi lại nặng trĩu tăng, Hứa Tuỳ nài ngủ nhì ngày túc trực mặt mũi chóng bảo vệ anh, sau khoản thời gian mang đến anh tu dung dịch đoạn thì lại đánh giá nhiệt độ phỏng.
Năm, sáu giờ chiều, hoàng thơm dần dần buông, là thời hạn đẹp tuyệt vời nhất trong thời gian ngày.

Hứa Tuỳ sờ trán Châu Kinh Trạch, thấy nhiệt độ phỏng tiếp tục giảm xuống nhiều, cô vùng dậy cút nhập phòng bếp toan nấu nướng không nhiều cháo mang đến anh.

Vừa hé tủ giá thành Hứa Tuỳ tiếp tục sững người, tía ngăn tủ đuối ko ngăn nào là với món ăn, tầng bên trên nằm trong là sữa moi vải vóc thiều tuy nhiên cô hoặc tu của Family Mart, tầng loại nhì là nước ngọt với gas tuy nhiên anh hoặc tu, tầng sau cuối là nước giá thành.
Tủ tấp nập thì ngoài cần thiết trình bày, nó còn thật sạch sẽ hơn hết khuôn mặt của vị thiếu hụt gia tê liệt.
Hứa Tuỳ đóng góp tủ giá thành lại, cô rút địa hình rời khỏi bịa đặt bên trên mạng một số trong những đồ ăn thức uống nấu bếp và phụ gia.

Nửa giờ đồng hồ sau, nhân viên cấp dưới Ship hàng mang tới tận cửa ngõ.
Hứa Tuỳ ngậm ống mút hút sữa tươi tỉnh, tay còn sót lại ôm một túi rộng lớn đồ ăn thức uống lao vào nhập chống phòng bếp ở trong phòng Châu Kinh Trạch, cô quét tước đôi mắt một cơ hội thô bạo, vạc hiện nay ngoài lạnh lẽo đun nước rời khỏi thì các loại năng lượng điện gia dụng nhập ngôi nhà anh đều mới mẻ tinh ranh, tới mức tem nhãn cũng ko tách bóc.

Hứa Tuỳ quay đầu sang một bên nhảy phòng bếp gas, ngọn lửa greed color thực hiện nhảy nhót, tiếp sau đó cô cọ sạch sẽ gạo mang đến vào trong nồi, chẳng bao nhiêu chốc tiếp tục vạc rời khỏi tiếng động sôi sùng sục.
Hứa Tuỳ cọ tay, cô lấy chun buộc tóc kể từ vào trong túi rời khỏi buộc gọn gàng tóc lên, mái đầu vốn liếng nhiều năm ngang vai tuy vậy vì thế vượt lên trên lâu ko tách nên giờ tiếp tục nhiều năm cho tới tận eo, buộc nó lên cũng cần thất lạc một ít thời hạn.
Sau khi cháo được ninh ở phỏng lửa chắc chắn, Hứa Tuỳ mang đến xương sườn, củ cà rốt, gừng, củ kể từ đang được cọ sạch sẽ thái trở thành miếng vừa miệng nhập vào trong nồi.
Hứa Tuỳ vừa vặn tu sữa vừa vặn nom coi xoong cháo, góc mặt mũi nghiêng yên ổn tĩnh xinh rất đẹp, sau tai với cùng 1 vài ba lọn tóc loà xoà rời khỏi phần bên trước, cọ nhập má với chút ngứa, cô đang được toan giơ tay vén tóc rời khỏi sau tai thì một bóng đen thui to lớn phủ xuống, 1 bàn tay nhạy bén gom cô vén gọn gàng tóc rời khỏi đàng sau.
"Anh tỉnh rồi à?" Ánh đôi mắt Hứa Tuỳ lòi ra tia quá bất ngờ.
"Có nơi nào ko tự do không?"
Châu Kinh Trạch đem bừa một cái áo nỉ, phần cổ áo hé bung, nhằm lòi ra xương quai xanh rớt, mái đầu rối bù loà xoà trước trán, sắc môi Trắng bệch, mỉm cười uể oải:
"Anh tương đối khát."
"Á." Hứa Tuỳ vứt ống mút hút đang được ngậm nhập mồm rời khỏi, tự dự giây phút, "Vậy em cút sập mang đến anh số lượng nước."
Trong chống, Hứa Tuỳ đem áo hoodie hình Dumbo, tay cần nuốm vỏ hộp sữa, song môi căng mọng bám một không nhiều sữa tươi tỉnh, sản phẩm mi đen thui dày rủ xuống, nom cô ngoan ngoãn ngoãn cho tới ko mô tả nổi.
Ánh đôi mắt Châu Kinh Trạch tối dần dần, áp bức xúc cảm đang được cuộn trào, khi Hứa Tuỳ cút lướt qua quýt người anh mong muốn cút lấy nước, anh giơ tay lưu giữ chặt eo cô lại.
Hứa Tuỳ bị xay phụ thuộc vào ngực anh, cô ngước đôi mắt, chóp mũi của nhì người va nhau, Châu Kinh Trạch lưu giữ chặt cằm của cô ý, quay đầu sang một bên bịa đặt xuống môi cô một nụ thơm, mút sạch sẽ giọt sữa bám ở khoé môi, tương đối thở lạnh lẽo bức phảng phất, thanh âm của anh ý khàn khàn:
"Ở trên đây ko cần có trước sao?"
Ánh hoàng thơm buông xuống, tia sáng sủa sau cuối bị dù hành lang cửa số cạnh chống phòng bếp phân chia tách trở thành từng dù nhỏ hắt lên bên trên người của tất cả nhì.

Hai cái bóng xen kẽ, Hứa Tuỳ chỉ cảm nhận thấy lạnh lẽo, eo va cần quầy phòng bếp, tuy vậy lại được 1 bàn tay vĩ đại rộng lớn chắn hứng, sữa tươi tỉnh nhập mồm bị mút cút ngay sát không còn, với cùng 1 giọt rủi ro rơi xuống xương quai xanh rớt.
Châu Kinh Trạch cắm nhập tê liệt, Hứa Tuỳ nhức nhối, sản phẩm mi đen thui dày khẽ run rẩy rẩy, điểm xương quai xanh rớt truyền cho tới một cơn tê liệt ngớ ngẩn.
Đến khi cháo vào trong nồi vạc rời khỏi tiếng động hối hả của nắp nồi, Hứa Tuỳ đẩy anh rời khỏi, nghiêng mặt mũi, thanh âm đứt đoạn, tuy nhiên lại đem theo đòi chút thực hiện nũng:
"Châu Kinh Trạch! Cháo...!cháo...!á."
Gọi tận bao nhiêu câu Châu Kinh Trạch mới mẻ chịu đựng buông cô rời khỏi, Hứa Tuỳ chỉnh lại ăn mặc quần áo, vội vàng vàng tắt phòng bếp, múc một chén cháo đưa ra, còn tồn tại thêm 1 chén canh túng thiếu đao.
Trên bàn ăn, Hứa Tuỳ ngồi một phía, cô đẩy chén cháo và chén canh cho tới trước mặt mũi anh, nói: "Anh ăn test cút."
Đúng khi, địa hình bịa đặt kề bên Hứa Tuỳ vạc rời khỏi giờ đồng hồ "ting", cô hé rời khỏi coi, là Quan Hướng Phong nhắn tin nhắn cho tới, anh ấy căn vặn về tình hình và phản xạ của Châu Kinh Trạch tiếp sau đó rời khỏi sao.
Hứa Tuỳ trang nghiêm vấn đáp lại, tự động xung khắc cũng quên thất lạc đứa ở kề bên.
Châu Kinh Trạch kéo ghế, kể từ khi ngồi xuống cho tới khi nuốm thìa lên, anh vạc hiện nay góc nhìn của những người đàn bà ko hề bịa đặt bên trên người anh cho dù có một giây.

Đại thiếu hụt gia nuốm thìa khuấy khuấy chén cháo, trình bày một cơ hội giá thành lùng:
"Hứa Tuỳ."
"Hử?" Hứa Tuỳ tách đôi mắt ngoài địa hình.
"Hình như cháo không tồn tại muối hạt." Châu Kinh Trạch nhướng ngươi, giọng tương đối khàn.
"Vậy ư? Để em coi coi." Hứa Tuỳ ngay lập tức buông địa hình, nhận lấy cái thìa nhập tay anh test ăn một miếng, ngờ vực trình bày, "Sao em cảm nhận thấy với vị tuy nhiên nhỉ?"
"Thế à?" Châu Kinh Trạch thản nhiên tiếp điều, tiếp sau đó nuốm lấy thìa kế tiếp ăn cháo.
Châu Kinh Trạch ăn cơm trắng vô cùng với ý tứ, chậm chạp rãi, nhai món ăn nhẹ dịu, như thể đang được hương thụ mỹ vị.

Anh vô cùng lưu giữ sĩ diện mang đến Hứa Tuỳ, ăn không còn nửa chén cháo.

Hứa Tuỳ nom địa hình rồi ngước đầu lên: "Bây giờ anh cảm nhận thấy thế nào?"
"Giống như mơ một niềm mơ ước vô cùng nhiều năm, sau khoản thời gian kết đôn đốc, tỉnh dậy không thể hãi nữa." Châu Kinh Trạch trình bày khẽ.
"Bây giờ anh cần luyện thích nghi với không khí tối và kín, nhất là khi ngủ, tiếp sau đó cần phối phù hợp với dung dịch nhằm chữa trị." Hứa Tuỳ trình bày.
Cơn ác nằm mê kết đôn đốc, Châu Kinh Trạch lại phục sinh tầm dáng bắng nhắng, bất cần thiết như lúc trước.

Khoé môi anh rướn cong, ngữ khí đứng đắn tuy vậy lại đem theo đòi ý tứ xấu xí xa:
"Được, em ngủ cùng theo với anh."
Mặt Hứa Tuỳ phút chốc đỏ ối bừng, cô vờ vịt liếc nom đồng hồ thời trang treo bên trên tường, ngữ khí hoảng loạn: "Hình như muộn lắm rồi, nếu như anh không vấn đề gì thì em trở lại ngôi trường trước đó."
Hứa Tuỳ dọn dẹp túi đeo một cơ hội gấp rút, mang đến sách vở và giấy tờ, cây bút, kem chăm sóc tay nhập vào trong túi, cô đem vội vàng áo phao cứu trợ lông vũ lên trên người rồi sẵn sàng ra đi ngoài.

"Hứa Tuỳ." Châu Kinh Trạch đựng giờ đồng hồ gọi cô.
"Ừm." Hứa Tuỳ ôm túi xoay đầu nom anh.
Châu Kinh Trạch ngồi ở tê liệt, cặp đôi mắt đen thui láy rạm sâu sắc nom cô chằm chằm, tiếng nói trầm thấp:
"Rồi em tiếp tục đồng ý."
Hứa Tuỳ hoảng loàn vứt chạy, khi thoát ra khỏi cổng ngôi nhà Châu Kinh Trạch, một trận bão táp giá thành quét tước qua quýt, nhịp tim vẫn đập thời gian nhanh triền miên, địa hình nhập tay cô sáng sủa đèn:
ZJZ: [Anh gọi xe pháo mang đến em ở đầu ngõ rồi, cho tới điểm thì nhắn tin cậy mang đến anh.]
Sau khi trở lại ngôi trường, Hứa Tuỳ vùi nguồn vào nhập biển khơi kỹ năng và kiến thức, nỗ lực bù lại những biên chép tuy nhiên phiên bản thân ái bỏ qua bao nhiêu ngày qua quýt, một ngày dài chạy cút chạy lại thân ái chống học tập và tủ sách.
Còn Châu Kinh Trạch sau khoản thời gian bặt tăm tròn xoe một tuần tiếp tục con quay quay về ngôi trường, anh phân tích hiện tượng của tớ với nhà giáo ngôi nhà nhiệm, tuy vậy nhà giáo coi trọng anh, vẫn xử lý theo như đúng quy tắc, mang đến điểm 0 nhập bài xích đánh giá tư tưởng toàn khoá của anh ý, mặt khác với hình trị quí xứng đáng.
Giáo viên mang đến anh thời hạn không còn kỳ ngủ Đông, nhằm anh nhanh gọn lẹ kiểm soát và điều chỉnh lại mang đến chất lượng tốt.
"Nhất toan cần kiểm soát và điều chỉnh thiệt chất lượng tốt, còn nếu như không mặc dù rằng em với băng qua được quan ải của bọn thầy, thì sau này chất lượng tốt nghiệp tuyển chọn dụng phi công cũng tiếp tục vẫn cần đương đầu với yếu tố khó khăn."
Châu Kinh Trạch gật đầu đồng ý hình trị tuy nhiên ngôi nhà ngôi trường thể hiện một cơ hội thản nhiên, không tồn tại chút gì gọi là bất phục, anh gật đầu: "Cảm ơn thầy."
Hứa Tuỳ cảm nhận thấy quan hệ yêu thương của cô ý và Châu Kinh Trạch tiếp tục với sự thay cho thay đổi, nếu mà trình bày đợt trượt tuyết trước là song mặt mũi thăm hỏi thăm dò tình yêu, thì đợt này, cô thiệt sự cảm biến được tình yêu của anh ý giành riêng cho cô.
Lúc mới mẻ với mọi người trong nhà, Châu Kinh Trạch luôn luôn đem kệ cô, mặc dù là quan hoài thì cũng chỉ là 1 trong những thái phỏng ghẻ lạnh giá thành nhạt nhẽo.

Xem thêm: truyện tiến về phía nhau

Bây giờ, gia tốc gọi năng lượng điện và nhắn tin cậy mang đến cô của Châu Kinh Trạch ngày 1 nhiều lên, thậm chí là còn trấn áp từng hành trình dài của cô ý nhập im thin thít.
Thứ sáu, Hứa Tuỳ học tập bài xích ở tủ sách xuyên suốt giờ chiều, bạn làm việc ở xung xung quanh theo lần lượt tách cút, với người còn nuốm thẻ cơm trắng bàn luận về số sườn kho trong nhà ăn, bấy giờ cô mới mẻ nhìn thấy là tiếp tục chập tối rồi.
Hứa Tuỳ nom thời hạn, sáu giờ tối.

Cô và Châu Kinh Trạch tiếp tục hứa thời điểm ngày hôm nay anh tiếp tục đem cô cút ăn ở cửa ngõ tiệm mới mẻ hé, cô vội vàng vàng dọn dẹp sách vở và giấy tờ, chạy thời gian nhanh xuống tầng.
Ai ngờ lại va mặt mũi Sư Việt Kiệt ở bên dưới, Hứa Tuỳ quá bất ngờ, tiếp tục nhì mon cô ko bắt gặp Sư Việt Kiệt rồi, nghe trình bày anh tao được tuyển chọn trực tiếp lên nghiên cứu và phân tích sinh, thời hạn trước còn nằm trong nhà giáo cho tới Tây An triển khai dự án công trình.
"Đàn anh, trùng khớp vượt lên trên."Hứa Tuỳ kính chào căn vặn một cơ hội thân ái thiện.
Sư Việt Kiệt nhấp lên xuống đầu: "Không, anh cho tới nhằm lần em."
"Tìm em?" Hứa Tuỳ kinh ngạc.
"Ừm." Sư Việt Kiệt nom từng tốp SV ra đi cút nhập, tiếng nói nhẹ nhõm dàng: "Có thể thay đổi vị trí không giống không? Anh với chuyện mong muốn trình bày với em."
Hứa Tuỳ nom thời hạn, giọng điệu ái ngại: "E là ko được, em với hứa ăn cơm trắng với các bạn trai rồi."
Nghe thấy nhì chữ các bạn trai, sắc mặt mũi Sư Việt Kiệt thông thoáng cứng đờ.

Hứa Tuỳ nhận định rằng Sư Việt Kiệt với chuyện cần thiết gì tê liệt cần thiết trình bày, cô chỉ nhập điểm ngay sát cây đại thụ cơ hội tê liệt ko xa: "Hay là tất cả chúng ta qua quýt đằng tê liệt cút."

Hai người một trước một sau tiếp cận bên dưới giã cây, đợt này Sư Việt Kiệt thì thầm không thể vòng vèo nữa, anh tao vào trực tiếp luôn luôn vấn đề: "Anh nghe trình bày em và Châu Kinh Trạch đang được hò hẹn."
"Đúng vậy." Hứa Tuỳ tương đối sửng bức, ko ngờ chuyện tuy nhiên anh tao mong muốn trình bày lại là chuyện này.
"Nói những điều này với em có lẽ rằng tương đối đàng đột, tuy nhiên anh là thiệt lòng, Kinh Trạch ko chất lượng tốt như vẻ hình thức em bắt gặp đâu, thằng nhóc ấy...!thật rời khỏi với một phía không người nào hoặc biết, còn nữa, nó đồng ý hò hẹn với em trình bày ko chừng là hào hứng tức thời, giống như loại yêu thương đùa bời, cũng chính vì..."
Lời cho tới mặt mũi mồm tuy nhiên nhường nhịn như Sư Việt Kiệt lại ko thể thổ lộ, anh tao gửi ngôi nhà đề: "Anh khuyên răn em..."
Nói thiệt lòng, Hứa Tuỳ tự động nhận định rằng phiên bản thân ái là người dân có tính khí tương đối tốt, cô cũng trước đó chưa từng xúc phạm cho tới ai, tuy nhiên đợt này, cô ngắt điều Sư Việt Kiệt:
"Cảm ơn đàn anh tiếp tục quan hoài, anh ấy là kẻ ra làm sao em rất có thể tự động cảm biến được, lúc này bọn em rất hay." Ngữ khí của Hứa Tuỳ ko chất lượng tốt lắm, cô mỉm mỉm cười, "Từ trước cho tới giờ em đều quí nghe phiên bản thân ái, ko quí nghe chủ kiến của những người không giống lắm."
Hứa Tuỳ ôm sách vở và giấy tờ xoay người tách cút, tuy vậy cô như ghi nhớ rời khỏi gì tê liệt, trở về nói: "Còn nữa, em không thích lại nghe thấy ai tê liệt trình bày anh ấy ko chất lượng tốt, nếu như như thực sự là các bạn của anh ý ấy, thì sẽ không còn trình bày những điều này sau sống lưng anh ấy đâu."
Hứa Tuỳ cút trực tiếp rời khỏi cổng ngôi trường, cô rút địa hình rời khỏi coi, Châu Kinh Trạch nhắn tin nhắn cho tới trình bày tôi đã cho tới điểm rồi.

Bầu trời tối dần dần, cảm hứng nặng trĩu trình trịch, tuy vậy ban nãy ở trước mặt mũi Sư Việt Kiệt cô kiên toan đảm bảo an toàn Châu Kinh Trạch, tuy nhiên xuyên suốt dọc đàng, những điều anh tao trình bày vẫn luôn luôn luẩn quẩn nhập tâm trí cô.
Một mặt mũi không giống của Châu Kinh Trạch là gì? Lẽ nào là anh và cô với mọi người trong nhà thiệt sự đơn giản hào hứng tức thời, lưu giữ một thái phỏng tuỳ tiện hò hẹn với những người ta?
Dẫu sao anh cũng vĩnh viễn không hề thiếu tình nhân.
Hứa Tuỳ quốc bộ khoảng chừng mươi phút, cô đẩy cửa ngõ lao vào cửa ngõ tiệm tuy nhiên chúng ta hứa nhau.

Vừa nhập cửa ngõ, quan sát về phía xa xăm xa xăm, Châu Kinh Trạch ngồi con quay sống lưng lại phía cô, anh mang trong mình một cái hoodie black color, ống ống tay áo white color, áo khoác bên ngoài vắt bên trên ghế, anh chống cùi chỏ bên trên bàn, đang được cúi đầu nghiên cứu và phân tích menu, một tầm dáng nhàn nhã nhã thong dong.
Gương mặt mũi của Châu Kinh Trạch đó là tai hoạ, chẳng bao nhiêu chốc tiếp tục với cô nàng bàn mặt mũi tiếp cận nài số điện thoại thông minh, tính cơ hội của cô nàng tê liệt linh động dễ thương và đáng yêu, bắt chuyện cũng năng nổ vồn vã, ko hề ưỡn ẹo 1 chút nào.
Bàn tay di động cầm tay cầm cửa ngõ của Hứa Tuỳ siết chặt, không hiểu biết nhiều vì thế sao lại tạm dừng.

Lòng tự động trọng kỳ tai quái này lại xuất hiện nay, cô đứng phí a đằng sau mong muốn coi xem liệu Châu Kinh Trạch với kể từ chối ko.
Người đàn bà với khuôn mặt yêu thương kiều đứng trước mặt mũi anh phân tích mục tiêu của tớ, Châu Kinh Trạch tách đôi mắt ngoài menu ngước đầu lên 1/2, liếc nom cô nàng.

Người như Châu Kinh Trạch khi được nài số điện thoại thông minh thì thông thường tiếp tục coi thể trạng, hoặc là ko thèm nhằm ý luôn luôn.
Châu Kinh Trạch nuốm địa hình ở kề bên lên, ko ngờ anh lại giơ tay tỏ ý với điều mong muốn trình bày với cô nàng, cô nàng cúi người, biểu cảm bên trên mặt mũi thuở đầu là vui mừng mừng, tiếp sau đó là sầu óc, sau cuối mỉm mỉm cười một cơ hội khoan khoái, cô nàng trình bày một câu với anh rồi tách cút.
Châu Kinh Trạch nghe đoạn thì buông lỏng mày mặt, mỉm cười khẽ một giờ đồng hồ.
Hứa Tuỳ đứng cơ hội tê liệt ko xa xăm chỉ cảm nhận thấy lồng ngực không dễ chịu, ko thay đổi nổi.

Sư Việt Kiệt trình bày chính, có lẽ rằng Châu Kinh Trạch thiệt sự vì thế nguyên nhân gì tê liệt mới mẻ đồng ý hò hẹn với cô, rất có thể là cảm hứng mới mẻ mẻ, đem kệ là gì thì cũng tiếp tục không tồn tại nhì chữ thiệt lòng.
Cô đang được ngẩn người thẫn thờ thì nhân viên cấp dưới đáp ứng với tầm dáng vội vàng vàng rủi ro va cần Hứa Tuỳ, một không nhiều giọt nước lạnh lẽo vương vãi bên trên mái đầu cô.
Nhân viên đáp ứng lấy khăn giấy má mang đến cô rồi trình bày nài lỗi, Hứa Tuỳ nhận lấy vệ sinh qua quýt, cô nhấp lên xuống đầu: "Không sao."
Châu Kinh Trạch nghe giờ đồng hồ thì xoay đầu nom, anh vùng dậy mong muốn trải qua tê liệt tuy vậy Hứa Tuỳ tiếp tục nhanh gọn lẹ tiếp cận ngồi xuống đối lập Châu Kinh Trạch, cô buông túi đeo, nói: "Xin lỗi anh, em cho tới muộn."
"Không cần đợt trước tiếp tục trình bày rồi sao, em với quyền cho tới muộn." Châu Kinh Trạch sập một ly trà kiều mạch mang đến cô, ngữ khí nhẹ dịu.
Hứa Tuỳ nhận lấy ly trà nhấp một ngụm, miễn chống nở một nụ mỉm cười mỉm.
Hứa Tuỳ quí ăn lẩu nhập mùa Đông, lẩu càng cay càng quí, khẩu vị của Châu Kinh Trạch thì thiên về thanh đạm, thế cho nên cô tiếp tục gọi một nồi lẩu Uyên Ương.
Bầu bầu không khí khi ăn cơm trắng vô cùng êm êm rất đẹp, Châu Kinh Trạch cũng khá quan hoài săn bắn sóc cô, xuyên suốt bữa tiệc anh ko động đũa bao nhiêu, chỉ ngồi nghịch tặc địa hình, tiếp sau đó gắp đồ ăn mang đến cô.
"Em đang được nghĩ về gì vậy? Hm?" Giọng Châu Kinh Trạch khàn khàn.
Hứa Tuỳ thẫn thờ nom chằm chằm vào trong nồi lẩu đang được sôi sùng sục, cô nghe vậy thì phục sinh lại niềm tin, cúi đầu cắm một miếng măng tây, mỉm mỉm cười bao phủ đậy:
"Em đang được nghĩ về đề đánh giá tuy nhiên nhà giáo thể hiện nhập buổi sáng sớm tương đối khó khăn."
"Khó lắm à?"
"Ừm, khó khăn lắm, ko giải được."
Anh vẫn luôn luôn là sự việc khó khăn giải của cô ý.
Ăn đoạn bữa tối được xem là tám giờ, nhì người bên nhau cút đi dạo về ngôi trường.

Châu Kinh Trạch đem cô về đến tới tận bên dưới ký túc, Hứa Tuỳ trình bày "tạm biệt" với anh rồi xoay người cút nhập nhập.
Gió mùa Đông giá thành buốt, Châu Kinh Trạch đứng bên trên điểm châm điếu dung dịch lên mút hút, sương dung dịch xám đục cất cánh qua quýt kẽ môi, anh nheo đôi mắt nom theo đòi bóng sống lưng của cô ý, đùng một phát lên tiếng:
"Hứa Tuỳ."
Hứa Tuỳ tạm dừng, tưởng rằng anh với chuyện gì cần thiết nên cô tiếp cận trước mặt mũi anh: "Có chuyện gì thế?"
Đốm lửa đỏ ối ở đầu ngón tay Châu Kinh Trạch lụi tắt, ngữ khí của anh ý hờ hững: "Em vẫn ko chúc anh ngon giấc."
"Hả? Vậy...!chúc anh ngon giấc."

"Ngủ ngon."
Ngày loại nhì, sau khoản thời gian tan học tập, Hứa Tuỳ, Hồ Thiến Tây, Lương Sảng tía người bên nhau cho tới ngôi nhà ăn ăn cơm trắng, lấy cơm trắng đoạn thì ngồi cộng đồng 1 bàn, thân ái chừng Hồ Thiến Tây cảm nhận thấy với gì tê liệt không ổn định, ngờ vực nói:
"Ấy, phái nữ thần ngôi nhà ăn của tất cả chúng ta thời điểm ngày hôm nay lại không tồn tại ai cho tới nài số điện thoại thông minh hả? Kỳ kỳ lạ thiệt."
Hồ Thiến Tây vừa vặn dứt điều, nhì chàng trai đang được bê cơm trắng đứng ở phí a đằng sau thì thì thầm nhiều ít, chàng trai dáng vẻ người tròn tròn đẩy nhẹ nhõm nhập người bạn bè treo kính đứng kề bên mình:
"Đừng nom nữa, nom nữa thì người tao cũng có thể có các bạn trai rồi."
"Với cả cậu với thắng nổi được Châu Kinh Trạch không?"
Hồ Thiến Tây cúi đầu trình bày khẽ với hội chị em: "Bảo bối, trường hợp gì trên đây hả, những cậu phô trương như vậy kể từ khi nào đấy?"
"Mình với biết gì đâu." Hứa Tuỳ gắp một miếng đậu que cho vào mồm.
Cô và Châu Kinh Trạch hò hẹn vẫn luôn luôn vô cùng nhã nhặn, hơn thế nữa Châu Kinh Trạch cũng ko cần loại người quí share, anh uể oải, thoạt nom đều vô nằm trong ghẻ lạnh, ko quan hoài toàn bộ.
Châu Kinh Trạch cũng trước đó chưa từng đăng gì về cô lên vòng bè bạn, vậy nên chính thức kể từ lúc nào tuy nhiên ngay lập tức toàn bộ cơ thể ngoài cũng biết chúng ta yêu thương nhau?
"Haiz, hãy nhằm người nhập cuộc diễn đàn buôn chuyện của Kinh Hàng nhiều năm là bản thân trên đây tìm kiếm đáp án mang đến quý khách." Lương Sảng hưng phấn rút địa hình rời khỏi.
Lương Sảng chú ý lướt lần bên trên trang web, coi mãi coi mãi đùng một phát chẳng lên giờ đồng hồ gì nữa, một khi sau cô ấy đem địa hình mang đến Hồ Thiến Tây coi.
Hồ Thiến Tây nom địa hình, miếng súp lơ đang được cắm dở rơi thoát ra khỏi mồm.

Bầu bầu không khí vô nằm trong quỷ dị, Hồ Thiến Tây nom Hứa Tuỳ, nói:
"Tuỳ Tuỳ, Châu Kinh Trạch đùa rộng lớn rồi này."
"Cái gì?" Hứa Tuỳ cảm nhận thấy khó khăn hiểu.
Hồ Thiến Tây đem địa hình mang đến cô, Hứa Tuỳ nhận lấy, ngón loại lướt screen xuống bên dưới, lượng vấn đề dày quánh loài kiến cô choáng ngợp.
Trên Tieba của Kinh Hàng, với cùng 1 tìm hiểu thêm cho tới Châu Kinh Trạch, ở nhập là vô vàn điều tỏ tình hao hao thảo luận của đám đàn bà giành riêng cho anh.

Lướt bừa xuống bên dưới thôi cũng tiếp tục thấy:
Tôi với vị dâu tây: Hôm ni bắt gặp được Châu Kinh Trạch ở Sảnh thể thao Học viện Hàng Không, góc mặt mũi nghiêng rất đẹp trai vãi đạn.
Muốn du ngoạn từng nơi: Haiz, tiếp tục đóng góp cọc ở ngoài hạ tầng đào tạo và huấn luyện nhằm vờ vịt vô tình va mặt mũi lâu như thế rồi vẫn ko bắt gặp được cậu ấy đợt nào là.
Châu Kinh Trạch là ck của tôi: Gặp được cậu ấy đang được tấn công bóng ở Sảnh thể thao trước toà Tư tưởng Chính trị, áo khoác bên ngoài rất đẹp mê li, mong muốn đem song với cậu ấy nên lần test bên trên mạng, ai dè lại là sản phẩm số lượng giới hạn, ko thể mua sắm được.
...
Bài ghi chép này tiếp tục với Tính từ lúc ngày trước tiên Châu Kinh Trạch nhập học tập, giờ đây là nửa năm, nó sẽ bị xuất hiện nay rộng lớn nhì ngàn phản hồi rồi.
Châu Kinh Trạch ko khi nào coi cũng ko khi nào quan hoài, anh luôn luôn lưu giữ một thái phỏng qua quýt mang đến đoạn chuyện, phí hoài cuộc sống thường ngày.

Thứ tuy nhiên anh quan hoài hơn hết này đó là ngày mai nên ăn gì.

Xem thêm: truyện mật ngọt trong tim anh

Một người như thế đùng một phát lại ĐK thông tin tài khoản, tiếp sau đó phản hồi lại một cơ hội ngắn ngủn gọn gàng nhập bài xích đăng rộng lớn nhì ngàn phản hồi kia:
[Có người rồi, Hứa Tuỳ.]
Chỉ với cùng 1 phản hồi như thế tuy nhiên tiếp tục khơi trào dâng hàng nghìn lớp sóng, những cô nàng cộng đồng ngôi trường thậm chí là là ở ngôi trường kề bên yêu thương quí anh đều ko gật đầu đồng ý nổi câu vấn đáp ấy.
Thông báo đầu tiên một cơ hội táo tợn, tuyên thân phụ với toàn trái đất tình thương của anh ý, trên đây trái ngược thực rất khác với phong thái thông thường ngày của anh ý 1 chút nào.
Có người phản hồi ở phía dưới: [Là fake đấy chứ, trừ phi là tên gọi thiệt của cậu.]
Có người còn nói: [Mẹ kiếp! Tôi chỉ mong muốn ngủ với cậu ấy một đợt thôi, giờ đây coi rời khỏi ko được rồi?]
Đám tấp nập chính thức phụ hoạ: [Mình ko tin cậy lắm, tuồng như cậu ấy không tồn tại bạn nữ thắt chặt và cố định đâu, ko cần từng trình bày thời hạn bạn nữ của cậu ấy ko vượt lên trên vượt tía mon sao? Bây giờ tự động dưng lại bịa bịa đặt vô địa thế căn cứ thế.]
Hứa Tuỳ liên tiếp lướt nội dung bài viết tê liệt, lướt mà đến mức ngón trỏ nhức nhối, khi phát âm được một phản hồi lẫn lộn nhập đụn phỏng vấn ngờ vực tê liệt thì ngừng lại:
Một lon 7-up: Mặc cho dù không thích tin cậy, tuy nhiên tôi cần trình bày với các cô gái rằng, đó là thực sự.

Hôm qua quýt tôi và các bạn nằm trong chống cút bữa ăn ở một quán lẩu mới mẻ hé, tôi tưởng chỉ mất 1 mình cậu ấy nên chạy vội vàng cho tới nài Wechat của cậu ấy, sản phẩm cậu ấy lên giờ đồng hồ, ngữ khí ngặt túc: Xin lỗi, ko thể.

Người đàn bà đứng phí a đằng sau cậu, phía bảy giờ...
Hứa Tuỳ phát âm được nửa câu sau thì tim đập thình thịch, trái ngược tim như bọt sủi của lon nước lật ngược, tương đối chua, tuy nhiên ngay lập tức tiếp sau đó là vị ngọt tràn rời khỏi mọi chỗ.
"Đó là phu nhân của ông trên đây."
~Hết chương 42~.