tinh hà xán lạn, may mắn quá thay truyện full

Thiếu Thương vẫn đang được lo phiền cho tới Lăng Bất Nghi, nên khi nghe tới được tin tưởng này thì ko không giống gì ngồi bên trên bàn chông. Nàng căng thẳng mệt mỏi cho tới nỗi lắp đặt bắp: “Nương nương, thiếp thiếp… Chuyện cơ, thiếp với thể…” Vừa trình bày nường một vừa hai phải nom ra phía bên ngoài cửa ngõ.

Hoàng hậu lại ko oi ruột như Thiếu Thương, vì như thế trong tim bà thấy kỳ lạ. ngọc hoàng thương Lăng Bất Nghi còn rộng lớn con cái ruột, vì như thế lẽ thương cậu tớ ko tương quan cho tới quá tự động hoàng quyền và cán cân nặng gia thế, mà còn phải vì như thế áy náy và xót xa cách với mái ấm gia đình Hoắc thị.

Bạn đang xem: tinh hà xán lạn, may mắn quá thay truyện full

Những năm vừa qua, chớ nói đến việc tiến công mắng, cho tới thầy dạy dỗ cưỡi ngựa phun cung khiển trách móc bao nhiêu câu thôi nhưng mà ngọc hoàng vẫn nhức lòng nửa ngày. Hết ngờ vực thầy dạy dỗ coi thông thường Lăng Bất Nghi ko phụ vương ko u ko chỗ tựa, lại cù quý phái xót xa cách nếu như Hoắc Xung huynh trưởng còn sinh sống thì đâu cho tới lượt một thầy dạy dỗ ko biết điều rời khỏi vẻ, Hoắc thị toàn nhân tài, với ai ko thể giáo dục con cháu nước ngoài độc nhất.

Vì sao lúc này lại ham muốn trị con cái nuôi? Là Sầm An Tri truyền sai lầm hoặc Lăng Bất Nghi vẫn thiệt sự thực hiện sai chuyện gì cần thiết.

Nhưng Hoàng hậu vẫn nói: “Từ kể từ vẫn Thiếu Thương… Được rồi, ngươi chuồn coi thế nào là cũng khá được. Nhưng thủ thỉ cho tới ung dung, chớ kháng đối chúa thượng, tớ tiếp tục ngay tức khắc cho tới tức thì, Địch ảo, thay cho phục trang cho tới ta…”

Vừa được được cho phép, Thiếu Thương vội vã chạy ào ra phía bên ngoài, Hoàng hậu lại cảm nhận thấy sai trái, nhanh gọn lẹ sai bao nhiêu cung phái đẹp cao to lớn xua theo đuổi, tách lại bắt gặp tai nạn đáng tiếc.

Nếu chuồn đàng tắt kể từ Trường Thu cung cho tới Tuyên Chính năng lượng điện tiếp tục chỉ việc rộng lớn một tự khắc, tuy nhiên bên trên lối đi nên thông qua cung hẻm chắn thân thuộc chi phí triều và hậu cung, thông thường rất rất yên lặng tĩnh vắng vẻ bóng người. Nhưng lá gan liền Thiếu Thương to lớn như hình mẫu đấu, ko sợ hãi tiếp tục bắt gặp đầu trâu mặt mày ngựa. Nàng còn lo phiền có khả năng sẽ bị thị vệ canh chống cung hẻm ngăn lại ko cho tới qua chuyện, nào là ngờ thời điểm này người tớ lại dữ thế chủ động nhường nhịn đàng, ko rõ rệt với nên tự Sầm An Tri vẫn nhắn tìm hiểu trước ko.

Lấy rất là chạy dọc cung hẻm về phía phái mạnh, nào là ngờ Thiếu Thương suýt chạm nên một đứa ở trượt rẽ – Viên Thận ôm nhì cuốn thẻ tre xém tí thực hiện rơi, đứng bên trên điểm như bắt gặp quỷ buổi ngày. Nhưng hắn thời gian nhanh trí, ngay tức khắc tiếp cận.

“Có nên Lăng Bất Nghi bắt gặp chuyện gì không? Vừa rồi chúa thượng và những đại nhân đang được luận hội chứng, tớ ở mặt mày rứa cây viết chú giải, tiếp sau đó ko biết Sầm nội quan liêu trình bày gì với chúa thượng nhưng mà chúa thượng cho tới bọn tớ tháo lui.” Viên Thận sửng sốt lẫn lộn khó khăn hiểu.

Thiếu Thương nâng cung tường thở hổn hển: “Làm gì với chuyện, anh chớ trình bày ltinh tinh, lỡ bị truyền di chuyển trạm gác Lăng đại nhân mạn thượng làm rối, bị chúa thượng thất sủng… Là chúa thượng cho tới triệu bọn tớ cho tới bàn ngày trở thành hít.”

Viên Thận cực chẳng đã ôm cuốn thẻ tre nặng trĩu nề: “Cô ko cần thiết kị ngôn như thế, tớ đâu có hại cho sức khỏe cô.” Hay lắm, tính cơ hội không bao giờ thay đổi một chút nào, ngừa Lúc bắt gặp chuyện, ngờ vực Lúc bắt gặp người.

“À nên rồi, đợt trước cô với bảo tớ chất vấn thăm hỏi chuyện của Lâu Nghiêu, tớ vẫn chất vấn được rồi. Nhưng cô toàn ở nhập cung nên tớ ko thể truyền tin tưởng cho tới cô. Cô sao thế, ngoài cơ đều trạm gác cô và Lăng Bất Nghi với giành chấp, bị nhốt nhập cung ko cho tới về?”

Thiếu Thương vịn cung tường chầm lờ lững ngay ngắn lên, thở hắt rời khỏi nói: “Ta bảo này Viên công tử, anh hoàn toàn có thể suy nghi vấn tích rất rất lên được ko, vì như thế sao ko nên là tớ được nương nương quan tâm, nên ở lại cung canh ty sẵn sàng lâu yến? Bao đàn bà ngôi nhà quan liêu ở đô thị thèm khát nhập cung, ham muốn phục dịch lân cận Hoàng hậu, chúng ta hâm mộ tớ cho tới đỏ rực đôi mắt cơ kìa! Đó là ghen tị tị nạnh, chỉ giản dị và đơn giản ghen tị tị!”

Viên Thận liếc xéo: “Vì sao cô ko trình bày chúng ta ghen tị tị nạnh cô lấy được Lăng Bất Nghi?”

“Ồ, cám ơn Viên công tử vẫn nhắc nhở.” Thiếu Thương kháng nạnh thở hào hển, răn dạy không còn nước, “Nhân tài như Lăng đại nhân, mặc dù Viên công tử lấy chàng thì cũng có khả năng sẽ bị người xem ghét bỏ thôi!”

Viên Thận loạng choạng, suýt thực hiện rơi thẻ tre: “Cô cô cô… Đúng là ko rời khỏi thể thống gì!”

Thiếu Thương thở đều, không thích lờ lững trễ nữa, ngay tức khắc vượt lên Viên Thận trở về phía đằng trước.

Một tay Viên Thận lóng ngóng ôm cuộn tre, tay cơ vươn rời khỏi kéo ống tay áo của Thiếu Thương, khuôn mặt white trẻo trang nhã thông thoáng ửng đỏ: “Không nên cô ham muốn biết tình hình dạo bước này của Lâu Nghiêu à, vì như thế sao ko hỏi?”

Cứ lưu giữ lại chuyện này là Thiếu Thương lại hận ko thể tát bản thân bao nhiêu trị, cũng tự việc này nhưng mà rời khỏi cả, nếu như biết trước tiếp tục rời khỏi nông nỗi này thì từ trên đầu đang không nhiều chuyện chất vấn làm những gì. Vợ ông chồng trẻ con người tớ tạm dừng hoạt động bàn luận thì tương quan gì cho tới người ngoài, nhất là vị hít thê cũ như bản thân, tách bị ngờ vực còn ko kịp nữa là, ko ngờ phiên bản thân thuộc cũng phạm phải loại sai lầm không mong muốn thấp cấp nhập tè thuyết tình yêu như vậy, trái khoáy nhiên sinh sống ưng ý quá lâu nên không tồn tại ý thức nguy hại, xứng đáng đời lúc này tiến bộ thoái lưỡng nan.

Nàng ngoái đầu kéo ống tay áo bản thân, chau ngươi nói: “Đa tạ Viên công tử vẫn lưu giữ câu nói. chất vấn thăm hỏi chuyện Lâu gia cho tới tớ, tuy nhiên về sau tớ nghĩ về lại rồi, với thân thuộc phận của tớ và huynh ấy lúc này, có lẽ rằng tránh việc bám líu gì nhau nữa. Chuyện này cho tới đấy là đầy đủ. Viên công tử, tớ nên chuồn bắt gặp chúa thượng, tất cả chúng ta kể từ biệt thôi… Nè nè, anh kéo tớ làm những gì thế hả, mau thả rời khỏi, thả tay ra…!”

Viên Thận mím môi: “Trong ngôi nhà vẫn coi đôi mắt vài ba phái đẹp công tử, tuy nhiên tớ, tớ, tớ vẫn ko hạ quyết tâm được…”

“Thì cứ coi tiếp đi! Anh kéo tớ thực hiện gì!” Thiếu Thương lắc ống tay áo bản thân về, thiệt sự rất rất tức phẫn nộ, “Xem một người ko đầy đủ thì coi chục con người, loại gì rồi cũng coi cho tới người Viên công tử mến. Có mẩu truyện tự người tạo ra, ko ngạo mạn ko nôn nóng, người dân có chí ắt tiếp tục trở thành, với công chuốt Fe với ngày nên kim… Anh mau thả tớ ra!”

Gặp nên một vị hít phu mẫn cảm dễ dàng phẫn nộ mến nghĩ về ltinh tinh nên lúc này nường vẫn tạo nên trở thành hành động tự nhiên với ĐK, rất rất ngừa với hiểu nhầm với con trai ko trở thành thân thuộc.

Lúc này tứ cung phái đẹp cao to lớn kể từ hâu phương xua cho tới, rõ rệt là cho tới mò mẫm Thiếu Thương. Ánh đôi mắt Viên Thận tối chuồn, lờ lững rãi buông tay.

Thiếu Thương ngay tức khắc lắc ống tay áo về, gọi tứ cung phái đẹp ở Trường Thu cung chuồn nằm trong bản thân. Viên Thận đứng sau nom theo đuổi bóng sườn lưng cô nàng chạy chuồn một hồi lâu, tiếp sau đó lờ lững rãi chứa chấp bước, Lúc chuồn còn như cố ý ưỡn trực tiếp sinh sống sườn lưng.

Chạy cho tới Tuyên Chính năng lượng điện, Sầm An Tri lo ngại đứng đợi ngoài cửa ngõ vẫn lâu, một vừa hai phải thấy Thiếu Thương thì ngay tức khắc cho tới đón, đôi khi nhỏ giọng: “Ôi thiu thiu, sau cuối Trình tè nương tử cũng đang đi đến, chúa thượng ở nhập đang được nổi nóng với Lăng đại nhân!”

Thiếu Thương tóm cánh tay Sầm An Tri, trở ngại nuốt nước bọt: “… Rốt cuộc là vẫn với chuyện gì.”

Sầm An Tri không đủ can đảm lờ lững trễ, một vừa hai phải dẫn Thiếu Thương chuồn nhập nội đàng một vừa hai phải thuật lại giản dị và đơn giản tình đầu mẩu truyện.

Thật rời khỏi chuyện cũng tương đối thông thường, bao quát một lời: Lăng Bất Nghi vẫn tiến công trưởng bối của tám tè phái đẹp nương một trận no đòn, dựa vào tác phong trang nghiêm của tớ, từng người bị gãy một tay một chân.

“… Mới một giờ chiều nhưng mà Lăng đại nhân vẫn tiến công xong xuôi cả?” Hướng xúc cảm của Thiếu Thương với tương đối kỳ lạ. Nàng nom khung trời bên phía ngoài – Lúc Lăng Bất Nghi nổi nóng tách chuồn là sau giờ bữa sáng, lúc này còn ko lấy cơm trắng tối lên, tính luôn luôn suốt thời gian chuồn di chuyển lại thì hiệu suất cao này thiệt sự vẫn vượt lên trước quá phạm vi xã hội nông nghiệp.

Sầm An Tri buộc lòng lý giải.

Vốn dĩ chuyện này rất rất phiền hà vì như thế trực tiếp cho tới nhiều người nhiều ngôi nhà, tuy nhiên trong tay Lăng Bất Nghi sở hữu lực lượng lao động và quyền thế, chỉ việc Ngũ hoàng tử xu nịnh tâm sự mái ấm gia đình của những cô nàng ấy là ngay tức khắc với cộng đồng ông công trình diễn rõ rệt lý lịch của mái ấm gia đình ấy.

Lăng Bất Nghi ko kéo bọn họ sản phẩm cô dì nhập, chỉ ngặt nghèo trị phụ vương anh trực hệ của những người cơ. Có bao nhiêu ngôi nhà là chàng ghi chép thiệp chuồn mời mọc. Đợi Lúc phụ vương con cái chúng ta tưởng rằng với thời cơ xã phó với Lăng Bất Nghi, hạnh phúc chạy cho tới Lăng phủ thì ngay tức khắc Open thả chó, rời khỏi tay tiến công người. Có vài ba ngôi nhà ở ngay sát đàng thì đập cửa ngõ xông nhập – bảy mái ấm gia đình trước này là được xử lý như thế.

“Cũng ko bị tiêu diệt người nhưng mà chỉ tiến công một nhì, cớ gì chúa thượng lại nổi nóng cho tới thế.” Thiếu Thương lầm bầm một câu đánh giá rất rất ko thích hợp ý thức “năm trọng tứ rất đẹp phụ vương yêu”*. Nàng thiệt sự liều mình vì như thế vị hít phu domain authority white tuấn tú xấu xí tính nọ.

(*Năm trọng: văn minh, trang nhã, lau chùi, trật tự động và đạo đức; tứ đẹp: tâm trạng, ngôn từ, hành động và môi trường; phụ vương yêu: nằm trong hoà quần chúng Trung Hoa, ngôi nhà nghĩa xã hội và ĐCSTQ. Đây là trào lưu tuyên truyền dạy dỗ tư tưởng của ĐCSTQ.)

Nhưng Sầm An Tri cũng nghiền trở thành với chủ kiến ấy, thấp giọng nói: “Nếu chỉ như vậy thì chúa thượng đang không nổi nóng rồi. Hỏng là hư hỏng ở trong nhà sau cuối phía trên.”

Vì lão gia của mái ấm gia đình cuối lưu giữ chức quan liêu nhỏ ở Ngự Sử đài, mặc dù đơn giản thiên lại tuy nhiên thời điểm hôm nay đang được là ngày trực. Sau Lúc tiến công đập bao nhiêu người bạn bè của cô nàng cơ, huynh đệ Lương Khưu ý kiến đề nghị Lăng Bất Nghi hoàn thành xong nốt vào trong ngày không giống, tức thì cho tới Ngũ hoàng tử nhiều chuyện cũng cảm nhận thấy xé to lớn chuyện sai trái, tuy nhiên Lăng Bất Nghi ko quan hoài, chuồn trực tiếp cho tới Ngự Sử đài, tức thì trước mặt mày những vị đại nhân, đẩy rời khỏi ngoài  nó theo đuổi lệ tiến công gãy một tay một chân.

Và rồi chuyện tệ chuồn.

Tám mái ấm gia đình ấy không tồn tại gì nên tiếc, tuy nhiên dẫu gì Ngự Sử đài cũng chính là đơn vị chức năng phòng ban vương quốc, vậy nhưng mà Lăng Bất Nghi lại coi cơ như phường ăn tiệm rượu, chuồn nhập túm người trình bày tiến công là tiến công, ko hề lưu giữ sĩ diện cho những lão gia Ngự Sử.

Nhờ Ngự sử Tả đại phu và Lăng Bất Nghi với tình ‘ngủ chung’ tối qua chuyện, một vừa hai phải thấy thế thì ngay tức khắc trấn an những đồng liêu, tiếp sau đó nhã nhặn nhập cung diện tấu, đá trái khoáy cầu này cho tới ngọc hoàng rồi chạy chuồn.

Nghe xong xuôi tình đầu, Thiếu Thương thiệt sự ko biết nên trình bày kể từ đâu.

Sầm An Tri cũng ko quan hoài tâm lý phức tạp hiện nay của nường, dẫn người chuồn nhập nội đàng, qua chuyện sơ hở bình phong tô chuốt “Mục vương vãi cưỡi tám tuấn mã ngự thiên hạ”, Thiếu Thương nhìn thấy ngọc hoàng đang được nổi nóng ngồi bên trên cao. Tới Lúc ngọc hoàng lên giờ ‘tới rồi hả, thời gian nhanh đấy, gọi nó cút nhập đây’, nường ngay tức khắc rảo bước tiến nhập, quỳ xuống ngồi yên lặng.

Thiếu Thương tính quỳ ngay sát ngọc hoàng, như vậy khi cầu nài hoàn toàn có thể thành tâm như thực rộng lớn, tuy nhiên Lúc tiếp cận quỳ thân thuộc Lăng Bất Nghi thì bị chàng kéo lại, cẳng chân nường trượt một chiếc, trượt trực tiếp nhập người chàng.

Hơi thở nhập trẻo không xa lạ bên trên khung người chàng trai bao quấn, trán nường chạm nhập lồng ngực rắn rỏi, cánh tay vững chắc khỏe mạnh lờ lững rãi kéo nường lại. Thiếu Thương bực tức, đang được thời điểm này nhưng mà chàng còn ko đứng đắn ư!

Nàng lấy mức độ đấm chàng, tuy nhiên Lăng Bất Nghi ko mảy may xấp xỉ, đặt điều nường ở lân cận bản thân như xách một cây cải bắp.

Hoàng đế ngồi bên trên thấy thế thì cười cợt lạnh: “Được lắm, ngày mai Ngự Sử đại phu tiếp tục tố lên triều, khanh còn dám thực hiện liều…”

Thiếu Thương ko màng oán thù cá thể, vội vã quỳ xuống cầu xin: “Xin chúa thượng buông tha tội, mặc dù Lăng đại nhân hành sự thô tục tuy nhiên niệm tình yêu hoàn toàn có thể buông tha thứ!”

Lăng Bất Nghi liếc nom nường, ko hề cảm kích nói: “Không cần thiết em nài buông tha cho tới tớ. Thù của tớ ta tiếp tục tự động trả, phiên bản thân thuộc thực hiện sai tiếp tục tự động lĩnh trị, ko cần thiết người ngoài bận tâm.”

Đây đó là câu nhưng mà Thiếu Thương vẫn trình bày trước khi, nường thở hổn hển: “Đó là thù hằn của chàng hả, rõ rệt là thù hằn của em mà! bè bọn họ đẩy em rơi xuống nước chứ không cần nên đẩy chàng, chàng vờ vịt hình mẫu gì!”

Ngũ hoàng tử đang được quỳ lân cận khẽ nhảy cười cợt, rặt cỗ dạng ngồi ngoài hóng hớt. Sáng sớm ni hắn bị Lăng Bất Nghi kéo cho tới thực hiện hội chứng cho tới Trình Thiếu Thương, cho tới giờ vẫn ko sử dụng bữa sáng sủa hoặc bữa trưa, tuy nhiên kỳ kỳ lạ thay cho hắn ko hề thấy đói, ngược lại ý thức còn rất rất hăng say. Đúng là kẻ bắt gặp chuyện sướng thì cũng ko cần thiết thức ăn.

Thiếu Thương lườm nguýt hình mẫu lão cười cợt bên trên nỗi nhức của những người không giống, hạ quyết tâm nếu như Lăng Bất Nghi ko thể bay thân thuộc, vậy chắc chắn nên kéo lão xuống nước!

Lăng Bất Nghi nom cô nàng, gằn từng chữ: “Nếu ko nên em đính ước với tớ thì vốn liếng cũng ko cần thiết tiến bộ cung. Nếu em cưới thầy thuốc tế thông thường thì cũng chẳng rất cần được chịu nhọc cho tới vậy! Xét cho tới nằm trong, đều là tớ khiến cho em rời khỏi nông nỗi này. Trong rạm tâm em oán thù trách móc tuy nhiên lại ko thể tâm sự, nên mới nhất tranh cãi tạo nên sự với tớ. Có nên thế không?”

Thiếu Thương cuống lên: “Chàng chàng chàng…” Sao chàng có thể nói rằng những câu nói. này trước mặt mày Hoàng lão bá hả?! Dù chàng trình bày ko sai.

Nàng nem nép nom ngọc hoàng, hạ quyết tâm: “Hai tớ đã và đang đính ước rồi, chàng trình bày câu nói. này là với ý gì? Rốt cuộc thời điểm hôm nay chàng ham muốn gì và lại cố ý giắt lỗi như thế.”

Nàng trộm thấy sắc mặt mày ngọc hoàng âm trầm, vậy là gặm răng, dứt khoát chọc thủng dù giấy má cửa ngõ, trình bày thiệt to:

“Có nên chàng ham muốn kể từ hít với em không?”

“Ta ham muốn kể từ quan liêu, nằm trong em quy ẩn bên trên ngôi làng mạc em muốn!”

Hai lời nói đôi khi vang lên, câu sau là Lăng Bất Nghi trình bày. Vừa dứt câu nói., cả nhì nằm trong ngẩn người. Lăng Bất Nghi nghe thấy Thiếu Thương trình bày thế thì cười cợt lạnh lẽo. Còn Thiếu Thương chỉ biết há hốc mồm.

Hoàng đế nghe được câu nói. của tất cả nhì, bực tức quát tháo ầm lên: “Khốn kiếp! Từ quan liêu vật gì, quy ẩn vật gì, trẫm vẫn ko chết!”

Thấy ngọc hoàng nổi nóng, người xem ngay tức khắc quỳ rạp xuống. Lăng Bất Nghi dập đầu thưa: “Bệ hạ đang được tuổi hạc tráng niên, nài cẩn trọng. Bệ hạ trình bày như thế, dẫu bị tiêu diệt vạn đợt thần cũng ko xứng đáng.”

Hoàng đế ko nỡ nổi nóng với con cái nuôi, thế là cù quý phái hét lên với Thiếu Thương: “Trẫm hạn chế được nó chuồn báo thù hằn cho tới ngươi hả? Nhưng vì như thế sao nên thực hiện to lớn chuyện như vậy! Khác gì nó tự động cao tự động đại, white trợn thực hiện càn, ko coi triều đình quốc pháp rời khỏi gì! Càn rỡ!”

Hoắc Khứ Bệnh thịt Lý Cảm cũng chính là trong những khi tứ phía vắng vẻ lặng, mặc dù về sau ai ai cũng biết chuyện ấy là vì nó thực hiện, tuy nhiên chỉ việc không tồn tại nhân hội chứng vật hội chứng thì ngọc hoàng hoàn toàn có thể tóm lại là trượt ngựa nhưng mà bị tiêu diệt, triều thần cũng chỉ biết nhắm đôi mắt quá nhận.

“Bệ hạ minh giám!” Thiếu Thương cố gạt tay Lăng Bất Nghi rời khỏi, lết đầu gối tiến bộ cho tới quỳ trước mặt mày ngọc hoàng, thống thiết cầu nài, “Lăng đại nhân hành sự luôn luôn thận trọng, thiếp thông thường nghe người xem tuyên dương chàng nhã nhặn lễ phép, đối xử đàng hoàng, với tư thế của bậc quân tử, tuy nhiên đùng một phát lúc này thực hiện rời khỏi chuyện rồ dại này, lẽ nào là chúa thượng ko cảm nhận thấy lạ? Ngự Sử đài là máy bộ cần thiết của vương quốc, là điểm cần thiết của triều chủ yếu, ko thể nào là chạm cho tới, ai nhưng mà chẳng biết…”

“Em thì biết?” Chợt Lăng Bất Nghi lên giờ, đôi mắt chàng sáng sủa ngời như ko cảm nhận thấy bản thân đang được ở nhập tình thế trở ngại, thậm chí là còn tồn tại ý giễu nường, “Em thì biết vật gì. phẳng ko em trình bày chuồn, Ngự Sử đài ở đâu?”

Khóe mồm ngọc hoàng nhếch lên một phỏng cong khó khăn quan sát, sau lại dằn này lại.

Thiếu Thương bực tức, nường đang được rất rất nỗ lực nài cho tới chàng nhưng mà chàng lại đập rối, thiệt sự chỉ ham muốn đâm cho tới chàng lỗ điểm rồi mò mẫm người không giống tái mét giá! Mãi mới nhất thay đổi đều, nường phớt lờ người con trai chướng tính này, kế tiếp năn nỉ Hoàng đế: “Dù thiếp ko biết Ngự Sử đài ở điểm nào là, tuy nhiên tam công cửu khanh ở đâu nhưng mà chẳng quan liêu trọng! Bẩm chúa thượng, nếu như cho tới thiếp còn hiểu rõ ý này thì vì như thế sao Lăng đại nhân thấu hiểu mà còn phải cố ý xông nhập Ngự Sử đài phạm lỗi?”

Hoàng đế lờ lững rãi ngồi xuống: “Ừ, vậy theo đuổi ngươi là vì như thế sao?”

Thiếu Thương kháng cánh tay quỳ trực tiếp dậy, xấu xí hổ đáp: “Chuyện này, là vì như thế Lăng đại nhân cố ý phẫn nộ thiếp…” Nàng thấy Hoàng lão bá lại trợn đôi mắt, “Ặc, thời điểm hôm nay thiếp và Lăng đại nhân lại cãi nhau…”

Hoàng đế vỗ bàn, trầm giọng hóa học vấn: “Trẫm biết tức thì mà! Tử Thịnh ko khi nào vô duyên không có căn cứ thực hiện sai chuyện! Nhà ngươi đấy, với câu mưa dầm ngấm khu đất, vì như thế sao ngươi ko học tập Hoàng hậu nữ tính thánh thiện thục nhưng mà trong cả ngày cứ gây lộn với Tử Thịnh vậy hả!”

Xem thêm: thiên quan tứ phúc truyện

Thiếu Thương thấp giọng biện hộ: “Hồi bẩm chúa thượng, thiệt rời khỏi đợt nào thì cũng là Lăng đại nhân tạo nên với thiếp, thiếp đâu dám chính thức.”

“Được lắm, vì như thế sao ngươi cứ trong cả ngày nhằm Tử Thịnh gây lộn với bản thân hả?” ngọc hoàng kế tiếp phỏng vấn.

Thiếu Thương yên lặng bặt. Thầy giáo ơi, đề bài bác này ở ngoài đề cương rồi, em ko biết thực hiện.

Nàng còn nghĩ về Hoàng lão bá che phủ con cái nuôi như vậy thì chắc rằng sẽ không còn trị Lăng Bất Nghi đâu, nào là ngờ ngọc hoàng lại cù quý phái trình bày với Lăng Bất Nghi: “Mới tranh cãi với Thiếu Thương nhưng mà khanh vẫn xông nhập Ngự Sử đài, nếu như đợt sau những ngươi tiến công nhau, với nên ham muốn xông cho tới Minh Quang năng lượng điện của trẫm không?! Khanh trình bày chuồn, lúc này xong xuôi chuyện này như vậy nào!”

Lăng Bất Nghi quỳ rạp người đồng ý gánh phạt: “Mọi chuyện tự chúa thượng ra quyết định.”

Hoàng đế suýt nhổ rời khỏi búng ngày tiết, quyết định? Quyết toan con cái u ngươi ấy! Nếu chỉ giản dị và đơn giản là ra quyết định thì trẫm nổi trận lôi đình thực hiện gì! Sờ nhập cặp đồng phù bên trên bàn, ngọc hoàng rứa lấy một chiếc ném xuống bên dưới thiệt mạnh, rất rất đúng chuẩn chếch phía đông tây-nam bắc, suýt nữa đập nhập Ngũ hoàng tử teo ro lân cận.

Ngũ hoàng tử: … Phụ hoàng, Lăng Bất Nghi mới nhất là con cái ruột của phụ hoàng đúng không nhỉ.

“Xông nhập Ngự Sử đài, tiến công quan liêu lại tức thì trước mặt mày Ngự sử, nhẹ nhõm nhất cũng có khả năng sẽ bị lưu giày vò sung quân, nhưng…” ngọc hoàng trình bày.

Hai tai Thiếu Thương động đậy. Lưu đày? Nghe ko tệ, thực hiện tròn trĩnh lên thì Có nghĩa là thả chuồn.

“Bệ hạ, thiếp sẵn lòng lưu, ặc… lưu giày vò nằm trong Lăng đại nhân…” Nàng nhanh gọn lẹ thể hiện tại tâm tình.

“Trẫm vẫn ko trình bày xong xuôi, cấm chõ mồm vào!” ngọc hoàng tức phẫn nộ lại rứa đồng phù còn sót lại bên trên bàn ném chuồn, vẫn suýt thì đập trúng Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử tĩnh mịch thổn thức.

Hoàng đế lấy lại nhịp thở: “Nhưng, nể tình Tử Thịnh xưa ni tỉnh bơ, trung thành với chủ thỏa xứng đáng, miễn lưu đày… Ừm, thay đổi trở thành, thay đổi thành…”

Lăng Bất Nghi đột ngước đầu lên, ánh nhìn sáng sủa rực: “Bệ hạ. Thần vẫn phạm sai thì rất cần được chịu đựng trị. Lúc ấy thần phẫn nộ quá rơi rụng tinh, tạo ra tai ương, vẫn thêm thắt phiền hà cho tới chúa thượng. Kính ao ước chúa thượng trách móc trị nhưng mà ko niệm tình.”

Hoàng đế gật đầu: “Khanh biết sai là được rồi, chuyện này một vừa hai phải rộng lớn một vừa hai phải nhỏ, lát nữa khanh tự động thỉnh tội trạng chuồn.”

Thiếu Thương thở hắt rời khỏi, hạnh phúc nói: “Bệ hạ anh minh.”

“Nhưng, chỉ thỉnh tội trạng vẫn ko đầy đủ nhằm ngăn ngừa buôn dưa lê, thế này chuồn, trị thêm thắt năm mươi trượng nữa.” ngọc hoàng trình bày.

Lăng Bất Nghi kính cẩn quỳ xuống: “Thần tuân chỉ.”

“Cái, hình mẫu gì?” Thiếu Thương hoảng loạn, “Bệ hạ vẫn ham muốn tiến công chàng ư?” Nàng từng bị tiến công trượng, xúc cảm ấy thiệt sự không dễ chịu ko câu nói. nào là biểu diễn mô tả, mặc dù ko nhằm lại chỗ bị thương vẫn tạo nên trở thành bóng quỷ tư tưởng.

Đúng thời điểm này Tam hoàng tử ở ngoài cửa ngõ chuồn nhập. ngọc hoàng nom nam nhi, hỏi: “Bên ngoài sắp xếp xong xuôi chưa?” Tam hoàng tử hồi bẩm: “Kính tuân câu nói. phụ hoàng sai bảo.”

“Được, những ngươi chuồn chuồn.” ngọc hoàng phất tay.

Tam hoàng tử vung tay, lại đã cho thấy mặt mày ngoài: “Tử Thịnh, hình trượng và người hành quyết đang được đợi bên phía ngoài.”

Lăng Bất Nghi ko cần thiết ai dẫn giải, đàng hoàng hành lễ với ngọc hoàng rồi chầm lờ lững vùng lên, như Dao Đài ở vùng bồng lai kéo lên mặt mày biển cả, điềm đạm theo đuổi Tam hoàng tử ra phía bên ngoài.

“Nè nè…” Thiếu Thương ko kịp kéo Lăng Bất Nghi lại.

Thấy vật bị tiêu diệt tiệt không lành bệnh lo phiền này chuẩn bị tách ngoài năng lượng điện, nường vội vã cù quý phái nhảy khóc với Hoàng đế: “Bệ hạ cường bạo quá. Lăng đại nhân trật kể từ nhỏ, gần như là ko phụ vương ko u chỉ biết thui thủi 1 mình. Trong lòng chàng thiệt sự coi chúa thượng là phụ vương ruột thịt! Hôm ni chàng bị thiếp trêu ngươi nên mới nhất tự ý xông nhập Ngự Sử đài, mặc dù xét mặt mày pháp lý khó khăn bỏ qua, tuy nhiên về tình vẫn hoàn toàn có thể hiểu, vậy nhưng mà chúa thượng không chỉ ko cảm thông mà còn phải ham muốn tiến công ngài ấy… Việc này, việc này sao khiến cho Lăng đại nhân chịu đựng thấu…”

Hoàng đế sầm mặt: “Ta tiến công nó còn ko nên là vì như thế ngươi sao. Ngươi lưu giữ cho tới kỹ, Tử Thịnh bị đòn đợt này là gánh thay cho ngươi!”

Thiếu Thương tóm vạt áo Hoàng lão bá cực sở cầu nài, từng câu từng chữ kể rằng Lăng Bất Nghi ko đơn giản và dễ dàng gì, giọng rất rất thành tâm tình sâu sắc ý nặng trĩu, từng được câu lạc cỗ kịch đào tạo và giảng dạy, từng được những đợt giành cãi ở trấn bên trên chuốt giũa giọng điệu, xém tí nữa nường vẫn khiến cho nhì thái giám trẻ con tuổi hạc ở cửa ngõ đỏ rực đôi mắt, ngọc hoàng vốn liếng thương Lăng Bất Nghi, dần dần dà cũng ko chịu đựng nổi, tuy nhiên nhập thời điểm này Ngũ hoàng tử lại lắm mồm xen nhập.

“Trình nương tử, dường như ngoài cơ chuẩn bị tiến công rồi, ấy… Cái cơ, chi vì như thế tất cả chúng ta rời khỏi coi thế nào…?” Hắn thiệt sự rất rất ham muốn coi, tuy nhiên 1 mình rời khỏi dường như ko hoặc lắm.

Thiếu Thương tức phẫn nộ, tức bực tố cáo: “Bệ hạ coi, Lăng đại nhân xứng đáng thương là thế, phụ vương ko thương u lại sập dịch, mò mẫm nên cô phu nhân không hiểu biết chuyện, tuy nhiên Ngũ hoàng tử lại còn cười cợt cợt!”

Hoàng đế gật đầu: “Ừ, trúng vậy. Lão Ngũ, ni con cái cũng chịu đựng tiến công nằm trong tử Thịnh chuồn, chắc chắn rằng tiếp tục vẫn đôi mắt. Người đâu, kéo Ngũ hoàng tử xuống, tiến công năm trượng.”

Ngũ hoàng tử hứng họa kể từ bên trên rơi xuống, sửng sốt như bị sét tiến công, la lên oách oái: “Phụ hoàng…” Vì sao đợt nào thì cũng hắn cũng vô duyên không có căn cứ bị vạ lây vậy!

Thiếu Thương kế tiếp tố cáo: “Bệ hạ, ngày hôm qua Ngũ hoàng tử còn chòng trêu chọc thiếp nữa! Điện hạ gọi cho tới thiếp nghe bài Phượng Cầu Hoàng của Tư Mã phu tử, còn tuyên dương thiếp xinh xẻo yểu tử điệu, rất đông người hoàn toàn có thể thực hiện chứng!”

Hoàng đế nói: “Ừ, vậy thì thêm thắt năm trượng nữa, tổng số chục trượng, kéo xuống chuồn.”

Ngũ hoàng tử trượt xụi lơ: …

Thiếu Thương thấy với cầu nài cũng tuyệt vọng, chỉ biết khóc hu hu cáo tháo lui với ngọc hoàng, tiếp sau đó nằm trong thái giám to lớn khỏe mạnh bắt lưu giữ Ngũ hoàng tử chạy cho tới điểm hành quyết. Lúc cho tới thiên năng lượng điện canh chống nghiêm nhặt, mới chỉ đứng thân thuộc Sảnh nhưng mà nường vẫn thấy Lăng Bất Nghi bị ấn xuống khu đất qua chuyện lan can, áo khoác bên ngoài đã trở nên toá, chỉ với trung nó white phau, nhì lão hành quyết luân phiên tiến công một nhì phụ vương tứ.

Tam hoàng tử từ tốn lẹo tay sau sườn lưng.

Con tim Thiếu Thương như vỡ vụn.

Lúc nường bị tiến công, cây trượng nhưng mà ngôi nhà nhiệm Tiêu sử dụng còn ko to lớn đến mức độ cơ, người hành quyết cũng già nua sọm, được từng nào lực; tuy nhiên lúc này nom nhì cây trượng nhưng mà Tam hoàng tử tìm về chuồn, to lớn rộng lớn trưởng thành và cứng cáp, đầu trượng rộng lớn ngay sát vì như thế thắt sườn lưng phiên bản thân thuộc, nhưng mà người hành quyết lại còn to lớn khỏe mạnh vạm vỡ, rời khỏi tay vùn vụt, từng trượng rơi xuống như chứa đựng mức độ bão.

Thiếu Thương phẫn nộ ngút trời, nhặt một viên đá lên ném về phía đằng trước, Tam hoàng tử ko tách nên bị ném trúng vai trái khoáy, sầm mặt mày quát: “Càn rỡ!”

Thiếu Thương mặc kệ xông cho tới bậc thềm, khóc nức nở chạy cho tới điểm của Lăng Bất Nghi, tuy nhiên bị nhì bà hầu to lớn khỏe mạnh đứng mặt mày túm chặt lại.

Thiếu Thương bị ép xuống khu đất cơ hội cơ nhì trượng, chỉ biết trơ đôi mắt nom Lăng Bất Nghi hứng các pha ra đòn tiến công áp lực xuống sườn lưng, tuy nhiên chàng lại không phải phàn nàn. Vẫn hiên ngang gặm chặt cánh môi đỏ rực nhạt nhẽo, những giọt mồ hôi rơi xuống kể từ bên trên vầng trán ngước cao, sắc mặt mày tái mét nhợt như 1 tờ giấy má white.

Hai lão hành quyết với khuôn mặt rất rất hung trợn, nhì cây trượng vững chắc khỏe mạnh nhập tay như nhì con cái rắn rết nanh nọc, gặm xé toàn thân cao to lớn xinh tươi của chàng. Thiếu Thương quá khích động, khóc nức nở như trở lại thời gian phiên bản thân thuộc bị tiến công hồi đầu năm mới, domain authority thịt rộp rát tựa nứt toạc, nhức nhối như xương thịt tách rốc.

Đột nhiên trong tim nường sinh rời khỏi một sự tức phẫn nộ kỳ kỳ lạ trước đó chưa từng với. Nàng cảm nhận thấy người con trai cơ nằm trong về phần mình, tâm trí tay chân đều nằm trong về phần mình, phiên bản thân thuộc nường còn ko nỡ mắng, vì như thế sao chàng lại nên chịu đựng tội thế này?!

Cuối nằm trong nường ko kìm được nhưng mà khóc to: “Các người chớ tiến công chàng nữa, tiến công tớ chuồn, chớ tiến công nữa chớ tiến công nữa! Xin lỗi, em nài lỗi chàng, sau đây em sẽ không còn tranh cãi với chàng nữa, em gây lộn với chàng nhưng mà chàng chịu đựng đòn vật gì, rõ rệt óc chàng bị dịch, rất cần được chữa trị mà! Hu hu hu, những người dân chớ tiến công nữa, vì như thế sao vẫn ko tiến công xong xuôi, Tam năng lượng điện hạ là vật tàn ác, chúa thượng chỉ trình bày tiến công trị Lăng đại nhân chứ với trình bày nặng trĩu nhẹ nhõm thế nào là đâu, ngài lại rời khỏi tay nặng trĩu cho tới vậy, rõ rệt là ham muốn đẩy chàng nhập điểm bị tiêu diệt, ngài là vật độc ác…”

Tam hoàng tử xoa tai trái khoáy, đứng bên trên điểm ko một biểu cảm, tuy nhiên cảm nhận thấy phiên bản thân thuộc vẫn trở thành kẻ xấu xí trong mỗi vở tuồng, tức bực nhưng mà ko biết loại trừ nhập đâu, cũng may thời điểm này nằm trong hạ đã mang Ngũ hoàng tử cho tới, coi như tìm ra điểm loại trừ cho tới Tam hoàng tử.

Còn ko tiến công trượng nào là nhưng mà Ngũ hoàng tử vẫn khóc kêu phụ vương gọi u, nước đôi mắt nước mũi giàn giụa.

Trong thông thoáng chốc, ở thiên năng lượng điện vô nằm trong náo nhiệt độ, giờ quất trượng vù vù, giờ trượng đập xuống domain authority, giờ khóc của cô nàng nằm trong giờ la hét của Ngũ hoàng tử. Tam hoàng tử xưa ni luôn luôn trang nghiêm nhưng mà mặt mày cũng đen thui như đít nồi.

***

Bấy giờ bên trên căn gác cao ở đối lập với thiên năng lượng điện, ngọc hoàng rứa ly rượu mạ vàng nhập tay, đứng mặt mày khuông cửa ngõ híp đôi mắt nom xuống, Hoàng hậu một vừa hai phải cho tới ngồi lân cận. Việt Phi vì như thế tò mò mẫm nên theo đuổi Tam hoàng tử cho tới đang được đối lập Hoàng hậu.

Hoàng hậu cực chẳng đã nói: “Bệ hạ à, tất cả chúng ta là bề bên trên nên đứng đắn, sao lại thực hiện rời khỏi hành vi… như thế.”

Hoàng đế khoát tay: “Thần Am chớ ồn nào là, trẫm nghe ko rõ… Được lắm, giờ thì Thiếu Thương khóc thiệt rồi, ừ, khóc lạc giọng rồi. Chốc nữa Thần Am lưu giữ trả nó chén dung dịch nhuận họng. Vốn vẫn chẳng có tài năng cán, tốt nhất có thể chớ bị hư hỏng trong cổ họng.”

Việt Phi nghe Ngũ hoàng tử la hét oách oái thì trầm ngâm: “Hồi ở nhập quân, thần thiếp nghe trình bày dụng hình trị trượng rất rất hoặc. Có người thoạt nom không trở nên sao tuy nhiên thực ra gân cốt vẫn đứt ly biệt, thủ công gần như là bị phế; với người domain authority thịt ko xây xước rưng rức thấu tâm gan liền truất phế phổi; còn tồn tại người thoạt nom ngày tiết thịt tung tóe, tuy nhiên thực ra không tồn tại gì xứng đáng lo… Lần này chúa thượng sử dụng loại nào?”

Hoàng đế ngoái đầu cười cợt nói: “Đúng là ko gì lừa được A Hằng. Lúc nãy nghe Chữ lão bẩm báo là trẫm vẫn với ý này, một mũi thương hiệu trúng nhì đích. Lão Tam ý kiến đề nghị tiến công nhì trượng tỏ vẻ là xong xuôi, tuy nhiên trẫm cảm nhận thấy vẫn rất cần được ngã xuống, nên bị thương nặng trĩu. Thứ nhất là ngăn được mồm Ngự Sử đài, loại nhì là… Ha ha ha ha…”

Hoàng hậu ôm trán, “Con hình mẫu tranh cãi, xứng đáng nhẽ tất cả chúng ta nên răn dạy giải yên ủi mới nhất trúng, đâu thể sập dầu nhập lửa như thế.”

Hoàng đế trang nghiêm nói: “Thần Am ko được trình bày trực tiếp như thế.”

Việt Phi giễu cợt: “Tử Thịnh đâu ngu, mặc dù thời điểm hiện tại chưa chắc chắn, tuy nhiên đợi đến thời điểm hành quyết xong xuôi thì cậu tớ cũng hoàn toàn có thể trị hiện tại thương tích với điểm không bình thường.”

“Tử Thịnh ấy, không tồn tại gì ỉm nổi nó.” ngọc hoàng trình bày, “Lừa đứa không giống là đầy đủ. Thần Am, nường nên lưu giữ ko được trình bày cho tới Thiếu Thương biết!” Tuy Hoàng hậu mượt lòng tuy nhiên rất rất biết lưu giữ uy tín, vẫn hứa ko nhằm Thiếu Thương biết bản thân hoàn toàn có thể về ngôi nhà sau lâu yến, Hoàng hậu thiệt sự đợi lâu yến qua chuyện chuồn mới nhất trình bày.

Hoàng hậu bực tức cù người chuồn.

Hoàng đế xáp cho tới khuông cửa ngõ, ko biết thấy gì và lại ngặt nghèo mặt: “Sầm An Tri, bảo người lưu giữ Thiếu Thương lỏng tay rời khỏi, cho tới Thiếu Thương lại ngay sát Tử Thịnh chút nữa, cơ hội nhì phụ vương thước là đầy đủ. Để nó rất rõ nét tuy nhiên ko được cho tới ngay sát. Để thấy Tử Thịnh bị tiến công ngày tiết thịt đàn nhầy, những giọt mồ hôi nhễ nhại tuy nhiên nó ko thực hiện được gì, khoanh tay chịu đựng trói, như vậy trong tim mới nhất không dễ chịu vội vàng đôi…”

Sầm An Tri cười cợt cực lĩnh mệnh.

“Bệ hạ!” Hoàng hậu nhịn ko nổi, vẻ mặt mày tức phẫn nộ.

Hoàng đế ngoái đầu lại, hạnh phúc thở dài: “Thần Am chớ phẫn nộ, mai này Lúc bọn chúng nó con cháu đông đúc đầy đủ, họp mặt sum họp thì tiếp tục cảm kích trưởng bối tất cả chúng ta.”

Nói đoạn, ông cù người lại hăm hở coi tiếp.

Hoàng hậu ko trình bày nên câu nói., nín một bụng tức, chợt trình bày với Việt Phi: “Muội muội.”

Việt Phi rùng bản thân khó khăn hiểu: “… Mời nương nương trình bày.”

Xem thêm: mê muội truyện

“Muội muội và chúa thượng là thanh mai trúc mã, dám chất vấn rốt cuộc ngày trước muội muội một vừa hai phải ý chúa thượng điểm nào?”

Việt Phi nom ngọc hoàng đang được thò cổ ra phía bên ngoài hành lang cửa số coi trò sướng, tĩnh mịch một khi rất mất thời gian mới nhất nói: “Năm ấy, chúa thượng phổ biến là mỹ phái mạnh số một thị trấn Phong.”

Bây giờ bà rất rất ham muốn thú nhận thời trước phiên bản thân thuộc còn trẻ con nông cạn, mê mệt vẻ đẹp.