sau ly hôn tôi nổi tiếng

[Edit] Candysweetie

Đám người vây xung quanh coi cảnh Lâm Thanh Hàn đứng trước mặt mày Ôn Nhuyễn đều sửng oi, tiếp sau đó toàn bộ đều bàn bạc sôi sục, không còn lời nói này cho tới lời nói không giống vang lên ở sảnh yến tiệc:

Bạn đang xem: sau ly hôn tôi nổi tiếng

"Đây là trường hợp như vậy nào? Hai người chúng ta ko cần đều vẫn ly thơm rồi sao? Lâm Thanh Hàn thế nào còn đi kiếm Ôn Nhuyễn?"

"Lúc trước ko cần người xem đều trình bày Lâm Thanh Hàn tuyên tía ly thơm sao? Nhưng coi cỗ dạng này, thế này đều thấy ko phải chăng."

......

Đứng ở ở kề bên Ôn Nhuyễn, đám người Lý Kiều cũng đều bị phát triển thành cố này thực hiện cho tới hoảng kinh.

Người phong phú số một Lâm gia, Lâm Thanh Hàn, hiện vẫn đang thực hiện gì? Bỏ qua loa không còn những cô nàng xinh đẹp mắt ngoài cơ, lại trên đây lần phu nhân cũ nhằm trò chuyện? Ai nấy đều nhìn nhau, nhìn qua loa nhìn lại, trong vòng thời hạn ngắn ngủi ko biết trình bày gì.

Ôn Nhuyễn cũng chính vì hành vi này của Lâm Thanh Hàn nhưng mà cũng tưởng ngàng ko xoàng.

Khuôn mặt mày tinh anh xảo nhỏ nhắn của cô ấy sở hữu chút ngờ ngạc nhìn anh, ko rõ rệt lắm anh ham muốn làm những gì.

Từ sau khoản thời gian ly thơm, chúng ta gần như là vẫn trôi qua loa thời hạn ngay gần nửa năm ko họp mặt, thậm chí là còn cho tới thời gian, anh còn ham muốn căn vặn Ôn Nhuyễn vì thế vật gì lại ngăn anh, vì thế vật gì ko vấn đáp, lại ngăn anh như vậy.

Làm anh ham muốn contact cũng ko được.

Tận đôi mắt thấy được Ôn Nhuyễn, nhưng mà ko cần qua loa hình ảnh chụp điểm màn hình hiển thị giá rét cơ, Lâm Thanh Hàn đùng một cái cảm nhận thấy ứ ứ ở trong tâm địa, cảm xúc gì cơ đặc biệt khó khăn miêu tả, tạo cho việc bắt gặp được cô vô nằm trong cần thiết với anh.

Anh ham muốn bắt gặp cô.

Anh ghi nhớ lại những khoảng thời gian được nằm trong cô truyện trò.

Anh...... đặc biệt rất ghi nhớ cô.

Từ khi tách rời, quá khứ của mình mãi luôn luôn còn vô anh như các giọt nước lưu lại sau trận mưa, xuất hiện tại ở vô tâm trí anh thời điểm hiện nay là những giọt mưa đem bám theo kỉ niệm, này là những điều nhỏ nhỏ nhắn hằng ngày, như khoảng thời gian vẹn nguyện lúc đầu ngày còn với mọi người trong nhà, anh gom nhặt toàn bộ trở nên mẩu chuyện.

Nhưng rồi này lại quy tụ trở nên một dòng sông, một cơn lốc rộng lớn vô anh, thủ công ngay lập tức trở thành luýnh quýnh.

Mấy ngày này tâm lý u khuất cùng theo với tối nhiều năm trống vắng Lúc người ko kề mặt mày, thực hiện anh cảm nhận thấy thực ko tự do thoải mái, anh ham muốn Ôn Nhuyễn về bên, ham muốn từng tối Lúc cút ngủ rất có thể ôm siết lấy cô, ham muốn sáng sủa sớm tỉnh giấc cô tiếp tục bịa đặt một nụ thơm lên môi anh, mỉm mỉm cười trình bày với anh: "Chào buổi sớm."

Anh ham muốn tất cả quay về như lúc đầu.

Cho cho dù cần trả giá chỉ thật nhiều loại, anh cũng nguyện ý.

Lâm Thanh Hàn nhìn Ôn Nhuyễn ngỏ miệng:

"Chúng tớ rỉ tai được ko."

Anh còn cúi đầu, không thể đường nét mức giá lùng Lúc đối đãi người không giống trước đây cơ, thời điểm hiện nay, khuôn mặt mày trở thành hiền hòa khan hiếm thấy, trong cả điểm khóe mồm cũng hiện thị lên một nét xin xắn nhẹ dịu.

Vừa dứt lời nói.

Kỷ Hề ngay lập tức cho tới, cô vốn liếng dĩ nằm trong Kỷ phu nhân đang được tiếp chuyện những bậc trưởng bối, sau lại bắt gặp Ôn Nhuyễn nằm trong những người dân không giống nên lần cớ lại trên đây, nhưng vì người vây xung quanh rất nhiều, trở nên rời khỏi cho tới lúc này cô mới mẻ rất có thể chen qua loa cho tới, ko suy nghĩ cho tới vừa phải lại trên đây ngay lập tức nghe được những lời nói này của Lâm Thanh Hàn.

Khuôn mặt mày nhỏ nhắn của cô ấy ngay lập tức trầm xuống.

Trực tiếp tiếp cận trước mặt mày Ôn Nhuyễn, kéo người rời khỏi đàng sau bản thân, như người u đảm bảo con cái, đè nén lời nói mắng chửi:

"Lâm Thanh Hàn, anh sở hữu dịch sao? Hai người đều vẫn ly thơm rồi, anh còn quấn lấy Nhuyễn Nhuyễn thực hiện dòng sản phẩm gì?"

"Tại sao trước khi còn ở với mọi người trong nhà, anh ko quý trọng cô ấy, lúc này lại ham muốn con quay lại?!"

"Tôi trình bày cho tới anh biết, anh ở mơ đi!"

Lý Kiều nằm trong những người dân không giống tuy rằng rằng ko rỉ tai, tuy nhiên cũng khá toàn tâm toàn ý cỗ vũ Ôn Nhuyễn, trong cả Hạ Du vẫn luôn luôn rụt rè e mắc cỡ cũng như vậy.

Bốn người như Tứ Đại Thiên Vương chở che cho tới Ôn Nhuyễn.

Lâm Thanh Hàn nhiều năm như thế vẫn không thể vô kể nỗi kinh hãi Lúc bị người không giống uy hiếp, bao nhiêu trong năm này anh quản lý điều hành và chỉnh đốn lại toàn cỗ Lâm thị, vô công ty lớn, sở hữu quá nhiều người ỷ lại vô quyền lực tối cao và CP của tôi nhưng mà bất mãn nhiều điều, chạy cho tới mạnh mồm uy hiếp anh.

Đến nỗi phía bên ngoài, loại người như thế cũng rất đầy đủ.

Trước cơ thỉnh thoảng anh đều có khả năng sẽ bị người không giống uy hiếp một đợt, hiện nay vẫn không nhiều cút nhiều, Lâm Thanh Hàn ko lúc nào nhằm ý cho tới người không giống uy hiếp, tuy nhiên nhìn cho tới cảnh tượng trước đôi mắt anh đột nhiên sở hữu chút tâm lý.

Ôn Nhuyễn bao nhiêu trong năm này chỉ mất Kỷ Hề là bạn tri kỷ, đối người không giống đơn giản xúc tiếp thông thường, cô kết kí thác cũng những người dân này Lúc nào? Đã thế bọn họ còn sẵn sàng chở che đảm bảo cô?

Lâm Thanh Hàn đùng một cái cảm nhận thấy, anh tương tự sở hữu một chút ít thiếu hiểu biết nhiều không còn về Ôn Nhuyễn.

Bọn bọn họ đứng khá xa cách đối với những người dân xung xung quanh, tiếng động lại đặc biệt trầm, người không giống bởi vậy ko nghe được chúng ta đang được trình bày gì, có vẻ như là 1 trận đấu mệt mỏi, rất giản đơn thấy Lúc nhìn qua loa góc nhìn của Lâm Thanh Hàn.

Kỷ phu nhân vốn liếng dĩ nhận định rằng chúng ta rỉ tai phiếm nên ko lại ngay gần, tuy nhiên nhìn cho tới khoảnh tự khắc phụ nữ bảo vật của tôi đang được nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn nhưng mà tấm lòng hồi hộp, rồi vội vàng tiếp cận, nặng trĩu giọng hỏi:

"Kỷ Hề, con cái đang khiến vật gì vậy?"

"Cậu Lâm là khách quý đến chơi nhà, con cái ko tiếp đón chu đáo thì thôi, tại vì sao còn......"

Nhìn thông thoáng qua loa đàng sau thấy Ôn Nhuyễn, phu nhân ko trình bày gì, chỉ nhanh gọn kéo tay Kỷ Hề, thấp giọng răn dạy:

"Mau van lơn lỗi cậu Lâm."

"Mẹ!"

Kỷ Hề trừng rộng lớn đôi mắt, bất mãn trình bày, bởi vì lẽ ko lúc nào suy nghĩ người u yêu thương quý của tôi tiếp tục trình bày thế. hướng dẫn cô cút van lơn lỗi Lâm Thanh Hàn, anh tớ ở mơ đi!

"Người cần trình bày lời nói cơ ko cần con!"

Nói cho tới không còn lời nói, cô lăm le tiếp tục nằm trong Ôn Nhuyễn lên lầu, sớm biết tiệc sinh nhật trở nên rời khỏi như vọc, cô đang không cần thiết tổ chức triển khai.

"Con nhỏ nhắn ngạo ngược này......"

Kỷ phu nhân tức giẫn dữ tuy nhiên cũng chính là cùng bất đắc dĩ, bà làm rõ cá tính phụ nữ bản thân nằm trong mối liên hệ của cô ấy và Ôn Nhuyễn, cô thực hiện như thế không còn thảy đều là ham muốn canh ty Ôn Nhuyễn...... phu nhân nhức lòng thay cho cho tới Ôn Nhuyễn ko xoàng, nhìn Ôn Nhuyễn tăng trưởng kể từ nhỏ, coi thấy bao nhiêu năm vừa qua cô bắt gặp nhiều trắc trở, bà cũng khá không dễ chịu.

Nhưng Lâm Thanh Hàn là ai?

"Hoàng đế" của thành phố Hồ Chí Minh, chọc cho tới thực hiện anh ko sung sướng, Kỷ gia chúng ta thực hiện ăn như vậy nào?

Mấy trong năm này Kỷ gia chỉ từ lại vẻ hiệ tượng, thực tế bên phía trong sớm vẫn lụi bại, nếu như thời điểm hiện nay Lâm Thanh Hàn thực hiện trở lo ngại vô việc làm, bọn họ căn phiên bản không tồn tại đàng phản kháng.

"Tiểu Hề."

Ôn Nhuyễn nhường nhịn như ko lưu giữ chặt được tức giẫn dữ của đái Hề, bèn nhẹ dịu vỗ vai nhằm trấn an, hóng con bạn điềm tĩnh quay về, mới mẻ ngỏ miệng:

"Không sao đâu, tớ tiếp tục rỉ tai với anh ấy."

"Nhuyễn Nhuyễn!"

Kỷ Hề nhíu mi, Lý Kiều nằm trong những người dân không giống cũng ko yên lặng tâm.

Xem thêm: phó ngàn tư của kỷ hàn trình

Ôn Nhuyễn trong tâm địa êm ấm, nở một nụ mỉm cười trìu mến, thanh âm nhẹ nhàng nhàng:"Không sở hữu việc gì, người xem cứ việc nối tiếp buổi tiệc, tôi cút rồi tiếp tục về tức thì."

Cô buông tay rời khỏi, trình bày nằm trong Kỷ phu nhân: "Con van lơn lỗi dì."

Sau cơ ko nhìn Lâm Thanh Hàn nhưng mà xoay người cút về phía hoa viên Kỷ gia.

Nhìn thấy Ôn Nhuyễn con quay sườn lưng cút, Lâm Thanh Hàn mím môi, cũng ko rỉ tai, bám theo cô ra bên ngoài.

Khi bóng nhị người đã dần dần khuất, đại sảnh của yến tiệc mới mẻ lại vang lên tiếng động nghị luận, đối với trước còn tồn tại phần nồng nhiệt hơn: "Tình huống này là thế nào a, lẽ nào nhị người lại tính tái ngắt hợp?"

Nói xong xuôi còn tồn tại vẻ mặt mày ko thể tin cậy tưởng: "Này tuy nhiên trên đây rất khác phong thái Lâm Thanh Hàn."

"Ai biết a?"

"Dù thế này thì tính huống này cũng rất dễ dàng nhằm xác định"

Một người đứng ngay gần Tô Lam Lam nâng nâng cằm vẻ mặt mày mỉm cười nhạo nói: "Ôi trời, sở hữu người a, thiệt thực sự dã tràng xe cộ cát biển lớn khơi, uổng phí tâm tư nguyện vọng."

Hôm ni cho tới nhập cuộc yến tiệc sở hữu quá nhiều người lạ lẫm nhìn Tô Lam Lam, suy nghĩ cho tới trường hợp Lâm Thanh Hàn vừa phải rồi so với Tô Lam Lam như thế, đều phải có chút ko nhịn được mỉm cười, đều là ko phân biệt thân thiết phận, ai thì na ná ai thôi?

Rồi một đám người ko cố ý nhưng mà mỉm cười nhạo cô.

Vốn khuôn mặt mày Tô Lam Lam đang được khá tức bực, thời điểm hiện tại khuôn mặt cơ ngay lập tức đỏ tía lên, cho tới sau cuối vẫn chính là ko nhẫn nhịn được, đôi mắt đỏ tía hoe chạy cút.

Trịnh Phù nhìn cho tới khuôn mặt mày ấy, cũng cười: "Xứng xứng đáng."

"Cô ấy tiếp tục lại ko đi kiếm Kỷ Duyên nhằm ca khóc kể lể cơ chứ?"

Hạ Du cau ngươi, trình bày một câu, minh bạch là so với hành vi của Tô Lam Lam thực sự ko quí.

"Thật rời khỏi cũng tránh việc buôn dưa lê nhiều, bởi vì tất cả chúng ta ko mối liên hệ gì. Kỷ Duyên tuy rằng rằng không tồn tại đôi mắt nhìn, tuy nhiên cũng ko đến mức độ thị phi rõ nét như vậy nhưng mà ko phân biệt được."

Nhiều năm như thế ko thấy Kỷ Duyên phản đối ngược lại Tô Lam Lam nhưng mà bênh vực kẻ yếu ớt, trừ đợt cơ nằm trong Ôn Nhuyễn......

Mắt thấy không tồn tại trò hoặc để xem, Trịnh Phù ngỏ miệng: "Đi thôi cút thôi, tất cả chúng ta cút nghỉ dưỡng này."

Nói cho tới không còn lời nói, ko thấy Kỷ Hề nằm trong Lý Kiều động đậy, xoay đầu nhìn lại, thấy nhị người vẫn chính là đang được cau ngươi nhưng mà nhìn về phía hoa viên, hồn nhiên nói: "Làm gì thế, Lâm Thanh Hàn ko cần người tiếp tục tiến công phụ phái đẹp đâu."

Lý Kiều xoay đầu, coi vẻ mặt mày ngu ngốc của cô: "Cô là heo sao?"

Tuyệt ko quá nhận bản thân là heo, Trịnh Phù nhíu nhíu mày: "Tôi trình bày ko sai a, tôi coi Lâm Thanh Hàn đối Ôn Nhuyễn vẫn chính là tương đối tốt......"

Nói cho tới không còn lời nói, nhìn cho tới sắc mặt mày của Kỷ Hề nằm trong Lý Kiều càng trở thành thêm thắt khó khăn coi.

Hạ Du vui nhộn nhìn bọn họ một cái: "Tôi phỏng chừng chị Kỷ Hề và chị Lý Kiều đó là phiền lòng đặc điểm này cơ."

(Trịnh Phù): Hở? Ý gì?

Hạ Du thở nhiều năm, nối tiếp nói: "Trong thành phố Hồ Chí Minh phao, chỉ việc Lâm Thanh Hàn ham muốn, không tồn tại vật này anh tớ ham muốn nhưng mà không tồn tại, nếu như anh tớ thiệt ham muốn thực hiện vật gì, tất cả chúng ta trên đây chỉ vài ba người, chỉ kinh ko vừa sức canh ty chị Ôn Nhuyễn."

( Trịnh Phù):??!!!

Trịnh Phù nghẹn nửa ngày, chỉ trình bày một câu: "Ngọa tào!"

***

Hoa viên.

Ôn Nhuyễn kể từ Lúc thoát ra khỏi yến tiệc vẫn luôn luôn cút trực tiếp về trước, cô phiền lòng sẽ sở hữu được người nhìn thấy, càng phiền lòng cuộc rỉ tai với Lâm Thanh Hàn có khả năng sẽ bị người không giống nghe thấy, tiếp cận một điểm yên lặng tĩnh cô mới mẻ nghỉ chân.

Bước chân cút sau cô nãy giờ cũng tạm dừng.

Kỷ gia là 1 mái nhà khá cũ và thoáng rộng.

Kỷ phu nhân quí hoa, tu sửa điểm này cho tới thập phần tinh anh xảo, ở kề bên là cỏ cây trái um xanh tươi, phía bên dưới còn là một khoảng chừng khu đất trồng quá nhiều hoa quật chi, bão táp tối nhẹ nhàng phẩy, mùi hương hương thơm thông thoáng của hoa quật chi được bão táp trả cho tới trước đôi mắt Ôn Nhuyễn.

Cô hít một tương đối thiệt sâu sắc, ngửi được hương thơm hoa quật chi, cảm nhận thấy xúc cảm cũng đều có phần xê dịch.

Không xoay người.

Cô trả sườn lưng về phía Lâm Thanh Hàn ngỏ miệng: "Anh ham muốn trình bày gì nằm trong tôi?"

Lâm Thanh Hàn: Nói vật gì bây giờ? ( suy nghĩ)

Kỳ thiệt sở hữu đặc biệt trình bày nhiều điều ham muốn căn vặn, căn vặn cô sở hữu mới đây thế nào, căn vặn cô vì thế vật gì và lại ham muốn ngăn anh, căn vặn cô nhiều điều...... Mà Lúc anh nhìn hình bóng cô ở bên dưới trăng, chỉ hóa trở nên một câu:

"Ôn Nhuyễn, anh ghi nhớ em."

Ôn Nhuyễn đứng hình.

Cô thực hiện như ko nghe rõ rệt, xoay đầu nhìn lại, hỏi: "Anh, trình bày dòng sản phẩm gì?"

Nhìn cỗ dạng này của cô ấy.

Lâm Thanh Hàn bên trên mặt mày rốt cuộc cũng mỉm cười một chút ít.

Tháng tư tối vẫn đang còn chút mức giá, anh coi cô khoác mỏng tanh manh, đôi bàn tay mức giá ko biết ỉm vô đâu, nhíu nhíu ngươi, anh choãi tay tháo dỡ áo khóa ngoài ngoại giả, tiếp sau đó tiến bộ lên trước khoác cho tới cô.

Trong mồm trình bày tuy nhiên thiệt rời khỏi là trình bày bởi vì cả ngược tim: "Anh trình bày, anh ghi nhớ em." ( thối trụy tim tôi rồi)

Đứng ở địa điểm đón bão táp, luồng bão táp khe khẽ thổi qua loa, Lâm Thanh Hàn cúi đầu, cặp đôi mắt nhu tình Đan Phượng nằm trong đường nét mỉm cười đẹp mắt mê li ko hề chớp đôi mắt nhưng mà nhìn Ôn Nhuyễn.

* Mắt Đan Phượng: hai con mắt quy tụ khá đầy đủ vẻ đẹp mắt cả về thẩm mỹ và làm đẹp láo nháo chiều sâu sắc, vô nằm trong thú vị với lông nheo cong nhiều năm, mí đôi mắt 2 mí rõ rệt rệt, trạng thái như đang được cười

Vuốt nhẹ nhàng tóc cô rời khỏi sau tai, anh nối tiếp nói: "Anh đặc biệt ghi nhớ em, anh nhận định rằng phiên bản thân thiết chỉ ko thân quen Lúc em rời rời khỏi, hóng thêm thắt một quãng thời hạn tiếp tục phục hồi, tuy nhiên tiếp sau đó anh mới mẻ biết, lý do ko cần vì vậy."

"Anh ko cần cũng chính vì thói thân quen mới mẻ ham muốn quay về mặt mày em."

"Anh là thiệt lòng hòng ghi nhớ, cũng chính là thiệt sự kỳ vọng em rất có thể trở lại mặt mày anh."

"Bất luận là ở công ty lớn hoặc trong nhà, là cút công tác làm việc hoặc ở thành phố Hồ Chí Minh kế tiếp mặt mày, anh luôn luôn thông thường ghi nhớ cho tới em......Anh biết anh trước cơ thực hiện thật nhiều điều sai ngược, anh ko đầy đủ khả năng của một người nam nhi, anh coi nhẹ nhàng thật nhiều chuyện."

"Cho nên..."

Lâm Thanh Hàn vô cuộc sống đợt trước tiên trình bày như thế, vốn liếng dĩ ko cần thói thân quen.

Nhưng anh nhìn khuôn mặt bên dưới ánh trăng này, là khuôn mặt mày nhưng mà bao tối anh vẫn ở mơ, vẫn nối tiếp nói: "Anh kỳ vọng em rất có thể một đợt nữa cho tới anh thời cơ, anh ham muốn xử thế thiệt chất lượng tốt và mến thương em."

Xem thêm: thông linh phi

Điều khó khăn trình bày đều vẫn tâm sự.

Câu trình bày tiếp đến ngay lập tức trở thành đơn giản dễ dàng thật nhiều.

Anh nhìn Ôn Nhuyễn, góc nhìn nhường nhịn như ham muốn tâm sự không còn, trong cả thanh âm cũng ko tự động giác nhưng mà trở nên câu: "Ôn Nhuyễn, tất cả chúng ta chính thức một đợt nữa, được không?"