sắc đẹp thay cơm

sac-dep-thay-com

Truyện hoặc dễ thương vô nằm trong hiểu bao nhiêu trái ngược hố của lão Giản tuy nhiên mỉm cười k ngậm được mồm... Truyện không tồn tại nhiều nút thắt cam go, chỉ giản dị là một trong mẩu chuyện tình thương yêu nhẹ dịu mĩ mãn, hoàn toàn vẹn kể từ khai mạc cho tới kết thúc giục, không tồn tại đái tam, nam giới phụ chỉ lên đường thông thoáng qua loa Sảnh khấu, ko thực hiện người hiểu bực bội hoặc không dễ chịu đâu.

Bạn đang xem: sắc đẹp thay cơm

Trích đoạn:

*Khi Giản hình ảnh đế say, ko phải cố gắng ý tận dụng đâu ☺

“Vốn cứ tưởng Giản Ngộ Châu chỉ thuận tay ôm xíu vậy thôi, được một lúc tiếp tục thấy xúc cảm này không như khi ôm gấu bông, tiếp sau đó tiếp tục buông tay rời khỏi, tuy nhiên song trong cả cả buổi người cơ cứ càng ôm càng chặt, thậm chí còn người còn nghiêng hẳn về phía này, nhào không còn lên trên người Lục Phồn. Lục Phồn như đứng nhập lô lửa, như ngồi thân thiết lô than thở, mong muốn đẩy và lại không đủ can đảm sử dụng mức độ, nhì người phần bên trước lại cố ý mỉm cười ko Chịu đựng khép mồm, còn lấy Smartphone rời khỏi tự sướng triền miên, “Đợi lão Giản tỉnh rồi tôi nên mang lại cậu tao coi test, coi khi ngủ cậu tao tiếp tục khinh thường bạc phụ nữ ngôi nhà người tao thế nào là, hahaha”.

Lục Phồn bất đắc dĩ: “Mấy anh chớ nhập cuộc náo nhiệt độ nữa… Lúc nào là anh ấy mới mẻ tỉnh đây?” Chân của cô ấy bại rần cả rồi.

“Trước phía trên húp một chén thì ngủ trực tiếp mươi nhì giờ, nãy húp phụ vương chén thì có lẽ rằng nên xế chiều đó”.

Tiểu Trương vứt đá xuống giếng: “Hơn nữa nếu như dám lấy gấu bông của anh ấy ấy lên đường, đem lúc còn nổi rét nữa kìa”.

Lục Phồn: “…”

Cô ý thức được bản thân đang được vướng nên loại phiền toái gì rồi.
---
*Người con trai kinh khủng sâu

“Giản Ngộ Châu trang nghiêm nom cô: “Em theo gót sau anh lên đường, rằng ko chừng bên trên núi đem loài muỗi độc côn trùng nhỏ.” Nói đoạn anh bước lên trước, cố kỉnh chai dung dịch xua côn trùng nhỏ phun xung quanh tư phía.

Lục Phồn nom anh như đại địch, ồ một giờ thiệt dài: “Giản Ngộ Châu, anh……… kinh khủng thâm thúy à?”

Cả người Giản Ngộ Châu cứng đờ, rất rất nhanh chóng tiếp tục tươi tắn lại ngay: “Không…. anh kinh khủng em bị châm thôi.”

Lục Phồn mỉm cười âm thầm không ngừng nghỉ. Được lắm, quí cậy mạnh thì cứ cậy lên đường, nếu như lát nữa thấy thâm thúy anh tuy nhiên khóc, chắc chắn rằng cô nên mỉm cười anh một trận.

Xem thêm: mùa quýt chín

Vừa suy nghĩ cho tới cảnh Giản Ngộ Châu nhận ra thâm thúy là tiếp tục kinh khủng lập cập chân, Lục Phồn ko nhịn mỉm cười được nữa. Vẻ mặt mũi anh đem tương đối rơi rụng bất ngờ, cách điệu nói: “Anh ko kinh khủng thiệt.”


Lục Phồn tất tả khoát tay. Đột nhiên cô nom anh thường xuyên chú: “Giản Ngộ Châu, anh chớ đem động che.”

Giản Ngộ Châu: “Sao thế?”

Lục Phồn: “Trên đầu anh mang trong mình một con cái châu chấu.”

Giản Ngộ Châu: “…….”

“To lắm.”

“……………..”

“Anh chớ đem động, nó nhảy lên phía trên mặt anh đấy.”

“……………………”

Cả người anh cứng ngắc như tượng, một cọng tóc cũng không đủ can đảm động che. Lúc cô ko rằng, anh cũng không tồn tại xúc cảm gì, tự động dưng nghe thấy rồi lại xúc cảm như đem gì đang được ngọ nguậy phía trên đầu bản thân thật

Lấy luôn luôn cái mạng của anh ấy đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xem thêm: ngân hà lặng thinh

Lục Phồn nỗ lực nín mỉm cười, nhặt một cành lá thô bên trên đầu anh: “À, ko nên châu chấu, em nom sai.”

Giản Ngộ Châu: “…………”

Đọc Truyện