rất khó không yêu

Vu Giai Thần vẫn luôn luôn trực tiếp rét lòng mong chờ thông tin của phụ vương u, cô không thể ngồi yên ổn, trong tâm địa vô nằm trong buồn phiền, cô không tìm thấy hộ chiếu của tớ.

Hỏi quản ngại gia, quản ngại gia nói, tiên sinh đã cầm đi.

Bạn đang xem: rất khó không yêu

Tiên sinh là ai, ngoài trừ Vu Tống Hãn, cô sẽ không ngốc cho tới nỗi suy nghĩ là kẻ không giống, hắn tại sao lại lấy hộ chiếu của cô, nhưng mà lấy đi lúc nào?

cô giận dữ trừng đôi mắt nhìn quản ngại gia, người nhưng mà căn vặn đồ vật gi cũng nói không biết tê liệt, tảo người rời đi.

Bực bản thân, ngôi nhà thế nào là quản ngại quyền năng tê liệt, vươn lên là thái, khô ráo khiến cho người tao vạc bực.

cô cũng không có tâm lý tâm trí coi Vu Tống Hãn lấy hộ chiếu của cô đi lúc nào là, đấy là địa phận của hắn, hắn chỉnh người, hắn muốn làm những gì,không phải quá đơn giản và dễ dàng sao.

Đương nhiên, chính cô cũng là người "hèn nhát", cô không dám gọi năng lượng điện thoải hỏi hắn, vì thế vì hắn đã cầm đi, cần hóng cho tới lúc hắn muốn, mới mẻ trả lại cho cô, dù cô muốn cũng không có tác dụng.

không có hộ chiếu cô làm sao hoàn toàn có thể tách ngoài Autraslia? Bây giờ nài bổ sung cập nhật, chỉ sợ không kịp thời hạn.

cô ở nhập chống vội vàng đến mức độ xoay vòng vòng, cảm nhận thấy ngày hôm nay lò sưởi cởi quá cao, khiến cho trái ngược tim cô đập mãnh liệt không ngừng, rét cho tới nấc chuẩn bị nổ tung.

Tại sao lại không an tâm như thế, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay treo trên vách tường, ngoài những việc lo ngại chuyện nhập ngôi nhà, cô luôn đem dự cảm không tốt.

Ngước nhìn, trời vẫn mưa, từng phân tử từng phân tử mưa đập nhập ô cửa thủy tinh ranh, giọt nước không ngừng rơi xuống, nhằm lại một vết tích lù mù nhạt nhẽo.

Thời tiết không tốt, tâm lý của cô còn tệ rộng lớn đối với khí hậu, trong tâm địa phiền loàn, cảm hứng, cảm thấy sẽ có chuyện không hay xẩy ra.

Muốn cho bản thân bình tĩnh rộng lớn, cô cầm cuốn sách lên hiểu, trước tê liệt chỉ việc nhìn nhập văn bản nhập sách cô có thể bình tĩnh lại, tuy nhiên nhưng mà thứ tự này những chữ trên sách không thể lọt được vào đôi mắt, từng chữ từng vần âm tựa như là đem sinh mạng, kể từ nhập trang giấy tờ nhảy đi ra bên phía ngoài, nhảy loàn xung tư phía.

Phiền! Ném mạnh cuốn sách, Vu Giai Thần tiếp tục đi lòng vòng nhập chống.


Khi chuông điện thoại cảm ứng địa hình kêu lên, cô bị hoảng sợ hãi nhảy dậy, gắt gao trừng đôi mắt nhìn điện thoại cảm ứng, tim đập như sấm, đùng một cái... Sợ hãi, sợ hãi đến mức độ thủ công đều nhũn đi ra, không dám bước lên trước, không dám nhận cuộc điện thoại cảm ứng tê liệt.

Nhưng nếu không nhận, nhỡ là phụ vương u gọi tới thì sao? Nghĩ tiếp đây, cô chạy nhanh chóng cho tới cụ điện thoại cảm ứng lên, nhìn, tiếp sau đó khá cau mi, "An an?"

Nghe thấy giờ các bạn đảm bảo chất lượng ở đầu mặt mũi tê liệt điện thoại cảm ứng, người sử dụng giọng nói cẩn thận từng li từng tí nói cho cô tin tức, nhập đầu trống trải trống rỗng, điện thoại cảm ứng xinh đẹp mắt nhiều tiền, theo đuổi lòng bàn tay rơi xuống, khuôn mặt đẫn đờ.

"Tiểu Thần, bạn phải sẵn sàng tâm lí, tôi vừa mới mẻ hiểu rằng thông tin kể từ vị trí Sở Phái..." Sở Phái mới gần đây vì thế tự sướng cho một người có tiếng, do đó thông tin so sánh với những người thông thường nhạy bén rộng lớn, "Đêm ngày qua bác bỏ trai và bác gái trên đường đi ra trường bay, bắt gặp cần tai nạn thương tâm xe pháo, tức thì bên trên vị trí..."

Chuyện trên đời, luôn luôn xẩy ra bất thần như thế.

Tổng giám đốc nhà máy sản xuất Hồng Đại Vu Hưng Nghiệp và bà xã bắt gặp cần tai nạn thương tâm xe pháo, tử vong bên trên vị trí, ngày bữa sau thông tin tràn lan những mặt mũi báo, kèm cặp Từ đó là nhà máy sản xuất Hồng Đại bắt gặp nguy hại, khi còn sinh sống Vu Hưng Nghiệp đem kí kết một số hợp ý đồng, những mảng tối nhập này đều được trình diện.

Có những chuyện, không phải là sẽ theo người bị tiêu diệt nhưng mà bặt tăm, chuyện này, đã trở trở thành xài điểm lớn số 1 nhập năm, chính vì tiếp sau đó dẫn cho tới rất đông người nhận ăn năn lộ, trong vòng thời hạn ngắn ngủn toàn cỗ người xem đều bàn luận xôn xang.

Bởi vì thế cả nhì bà xã ck đều từ trần, thông thoáng khuôn từng góc nhìn đều tập luyện trung trên người con gái duy nhất của mình, người thừa kế có một không hai của nhà máy sản xuất Hồng Đại, Vu Giai Thần.

Nhưng nhưng mà Vu Giai Thần, tựa như là bặt tăm, khoác kệ phóng viên báo chí nghe ngóng thông tin thế nào là cũng không thể nhìn thấy tông tích của cô. đi tới ngôi trường hỏi thì biết ngay sát mon trước cô xin nghỉ ngơi, trước mắt không rõ tung tích, nhưng mà trong cả bạn làm việc của cô cũng không biết cô xin nghỉ đi chỗ nào là.

Tìm không được người nhập cuộc, cả chút giờ gió máy cũng không nghe được, xài điểm của truyền thông thời điểm hiện nay dời quý phái những quan liêu chức tương quan, cho tới toàn bộ thành phẩm report công tác làm việc.

Trong khi từng điều đồn đang lan lan, Vu Giai Thần đáp máy cất cánh cá nhân, trong không khí tươi tắn xanh rờn của tối hè, kể từ nước Australia cất cánh trực tiếp về Đài Bắc.

Gương mặt mũi xài điều, cái kính đen giòn to tướng đứng sau ngay sát nửa khuôn mặt mũi, theo đuổi tuyến đường chuyên được dùng, tiến bộ nhập con xe không xa lạ.

Vu Giai Thần phụ thuộc ghế ngồi quyến rũ, nhìn cảnh quan xẹt qua chuyện ô cửa, hốc mắt một mảnh trống trải trống rỗng.

một tháng trước, cô cũng nhìn cảnh quan này tách ngoài Đài Bắc, thứ tự này về bên, tất cả lại trọn vẹn thay cho thay đổi.

không có nước đôi mắt, không hôn máu mê, không có khóc cho tới đứt gan góc đứt ruột đứt gan, toàn bộ những xúc cảm nên đem ở nhìn những bộ phim truyền hình tình cảm trên ti vi, cô đềukhông có thực hiện, chính vì đây không phải là kịch phiên bản phim truyền hình, đấy là cuộc sống thường ngày.

cô không biết bản thân nên đem phản xạ gì, thực hiện thế nào là nhằm đương đầu với từng chuyện, cô chỉ lưu giữ khi Vu Tống Hãn xuất hiện ở Úc, lúc hắn đứng trước mặtcô, nhẹ nhàng nói: "Trở về đi."

Trong khoảng tầm xung khắc tê liệt, cô cảm thấy trời khu đất tảo cuồng.

Kế tiếp từng chuyện đột biến, cô hoàn toàn mất đi nhận thức.

Lúc về bên, xử lí chuyện phụ vương u, cô một mực lạng lẽ, kiểu như như một đứa trẻ em mất đi toàn cỗ sinh lực, ngoan ngoãn ngoãn thực hiện từng chuyện nhưng mà người không giống bảo,không cảm xúc, cũng không bị rơi rụng kiểm soát.

trên cơ phiên bản từng chuyện đều kí thác cho doanh nghiệp trình độ xử lí, cô không cần quan hoài, nhưng mà Vu Tống Hãn sau khoản thời gian đưa cô về đã rời đi rồi,may mắn, côchưa khi nào hy vọng xa thẳm vời hắn sẽ ở cạnh cô, do đó cũng không thất vọng.

Ngay khi còn sinh sống nhì bà xã ck đều thanh quang vô hạn, bạn hữu tấp nập, sau khoản thời gian rơi rụng chỉ mất nghi tiết giản dị nhưng mà thôi, những người dân... gọi là bạn hữu tê liệt, một người cũng không xuất hiện. Đúng vậy, người đi cũng như trà lạnh lẽo, huống chi nhà máy sản xuất Hồng Đại đã không còn như ngày trước, sao đem người cho tới.

Làm xong xuôi từng chuyện, Vu Giai Thần nằm trong má Trương, chậm chạp rãi phi vào cửa ngõ ngôi nhà.

Từ khi ở nước Australia về bên, cô không dám bước đi vào trong nhà, tình nghuyện ở ngoài hotel, tuy nhiên bây giờ cô phải về, nhằm xử lí toàn bộ từng chuyện.

"Tiểu thư, cô có muốn đi nghỉ một chút không?" Má Trương nhìn đái thư, thời điểm hiện nay mới mẻ vài ba ngày, đái thư đã gầy như thế, thân thích thể nhỏ gầy khoác cái váy đen giòn tuyền, lòi ra vẻ yếu ớt.

Xem thêm: truyện đẹp trai là số 1

Haizz, ai hoàn toàn có thể suy nghĩ cho tới đùng một cái đột biến chuyện như thế.

"Má Trương." Vu Giai Thần nhẹ nhàng cởi mồm, giọng nói khàn khàn.

"Vâng, đái thư." Má Trương nghe giọng nói của cô, nhức lòng không nhịn được, đấy là câu nói đầu tiên nhập bao nhiêu ngày qua chuyện, đứa nhỏ đáng thương, dĩ nhiên cần cực kỳ đau khổ sở, lão gia và phu nhân yêu thương đái thư như thế, bà biết rõ, thứ tự này đái thư, chỉ sợ hãi là thương tâm cho tới đỉnh điểm.

"Chuyện này." Vu Giai Thần đem chi phiếu mang lại bà, "Má phân mang lại người xem, nên đi thì đi."

"Tiểu thư..."

"Ngôi ngôi nhà này giờ đây, không cần nhiều người như thế." Vu Giai Thần liếc mắt nhìn tòa nhà không xa lạ, từng ngóc ngóc, nhìn nhưng mà thấy nhức nhối.

"Tiểu thư..."

"Tôi mệt nhọc." cô cúi đầu, bước về phía bậc thang, "Mọi người cứ đi đi, không cần Chào thân ái với tôi."

"Tiểu thư..."

Vu Giai Thần tựa như là không nghe thây, nhẹ nhàng từng bước đi lên trên lầu.

cô thấy mệt rũ rời quá, thực sự quá mệt nhọc, mệt nhọc cho tới mức không muốn nói chuyện, đồ vật gi cũng không muốn thực hiện.

"Muốn tôi chúc mừng cậu sao?" Ngón tay thon nhiều năm của những người nam nhi mơn trớn li rượu, con cái ngươi choàng lên vẻ chây lười biếng nhìn các bạn tốt đang ngồi kề bên, người này đang chăm chú nhìn nhập screen PC.

Người nam nhi nở nụ cười cợt tất nhiên ý tứ hàm xúc, "Cảm giác báo oán, vị của chính nó đem cần quan trọng đặc biệt thơm nức ngọt?"

Đối phương trái ngược nhiên là trầm khoác chống hứng.

"Tôi liệu có phải là nên cảm tạ cậu?" Người nam nhi miễn chống cười cợt phụ thuộc ghế salon làm tóc, "Cậu chung tôi trừ khử anh hai, lại mang lại tôi tiện nghi lấy được quyền quá kế tiếp."

Cũng không phải là nói bạn đảm bảo chất lượng trả toàn không có quyền lợi, một hồi bàn bạc: cả nhì liên minh, hắn bị người nào là tê liệt tận dụng nhằm trả oán, người nào là tê liệt bịhắn lợi dụng nhằm giành quyền, kết viên là, toàn bộ đều đạt được tiềm năng.

Kết luận là, hắn cả đời này chớ khi nào thực hiện kẻ địch của Vu Tống Hãn, chính vì người tê liệt, quả thật đáng sộ.

"không cần cám ơn." Vu Tống Hãn gõ kể từ khóa, nhằm lịch trình vừa phải thiết lập tự động hóa vận hành, đem tay vuốt nhẹ huyệt thái dương, cảm hứng vị trí tê liệt đem chút nhức.

"Tất nhiên là không thoải cái." Người nam nhi cười cợt nhạo, "Cậu đã làm việc liên tiếp bảy mươi nhì giờ đồng hồ đeo tay, không nghỉ ngơi, Hãn, mặc dầu mình muốn cụ phần thưởng Nobel, cũng không cần quyên sinh như vậy."

Tống Hãn coi như không nghe thấy được.

"Cậu không lo lắng mang lại em gái xinh đẹp mắt tê liệt, làm thế nào hoàn toàn có thể đương đầu với chuyện này?"


"..."

"cô ấy hoàn toàn có thể suy nghĩ quẩn?"

"Lôi Á Lực."

"Hả?" Làm sao vậy, không chịu nổi?

"Tôi vừa phải báo mang lại tì tước đoạt, cậu đang ở Đài Loan."

"Mẹ nó!" Con u nó, nếu hắn bị người nọ bắt về, chỉ sợ hãi kĩ năng chạy trốn được đơn thuần con cái số không, " Cậu dám cư xử với tôi như vậy?"

Tống Hãn khép PC thản nhiên vực lên, đi tới cạnh cửa ngõ, tức tốc kéo cửa ngõ đi ra, trầm mặc nói: "Lôi Á Lực, nếu như nhập lòng không tự bởi, mặc dầu chạy trốn được cũng uổng công." Đóng cửa ngõ chống, rời đi.

Lôi Á Lực lạng lẽ nhìn ô cửa phòng đã đóng, sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc thở dài nói, "nói rất đích, tuy nhiên còn cậu thì sao, Hãn?"

Tống Hãn vững vàng vàng chạy xe trên đường khuôn, khoác dù đã bảy mươi nhì tiếng không ngủ, tuy nhiên giờ đây, hắn vô nằm trong tươi tắn.

Cách hắn lái xe pháo cũng tương tự tính cơ hội của hắn, ổn định trọng điềm tĩnh, không hề vi vi phạm giao thông vận tải, cũng không vượt quá vận tốc.

Cuộc sinh sống của hắn, vẫn luôn luôn như thế, toàn bộ đều dựa trên plan mà hắn vạch đi ra, khi nào là nên thực hiện chuyện gì, đều tức thì ngắn rõ ràng, không sai một chút nào.

Chuyện bất thần xẩy ra năm hắn bảy tuổi hạc, tuy nhiên tuổi hắn còn nhỏ, nhưng đã rất tươi tắn biết tuyến đường sau đó bản thân phải đi thế nào là, từng bước từng bước, một năm lại một năm, chậm chạp rãi đi.

Ngay cả báo oán, hắn cũng đo lường và tính toán cẩn trọng từng bước một, sau đó một kích trúng đích.

hắn thành công rồi, cũng không có khuôn cảm hứng trống trải trống rỗng sau khoản thời gian báo oán, thành phẩm như thế, chục chín năm vừa qua, nên đột biến, tuy rằng chậm chạp, tuy nhiên đảm bảo chất lượng rộng lớn là không tới.

Xem thêm: lạc lối trong tim anh

trên đời này, ai ai cũng cần phụ trách về sự bản thân thực hiện, đơn thuần trách móc nhiệm của Vu Hưng Nghiệp, được kết đốc quá nhanh chóng.

Kế hoạch của hắn là nhằm quãng đời sót lại của Vu Hưng Nghiệp trải qua chuyện nhập trại nhốt, còn tồn tại gì khoan khoái rộng lớn việc để một kẻ đang vinh quang đãng vô hạn bỗn nhiên rớt vào lòng ly, cả đời cần ở nhập trại nhốt tăm tối?

Đáng tiếc, Vu Hưng Nghiệp vẫn tránh khỏi.