quãng đời còn lại có em

intro-logo

Blurb

Bạn đang xem: quãng đời còn lại có em

Bùi Vân Chi ra quyết định nghe theo gót sự bố trí của mái ấm gia đình, kết duyên với 1 người nam nhi tôi chỉ một vừa hai phải họp mặt vài ba chuyến, đem chút thiện cảm.

Nào ngờ tức thì ngày cưới của nhị người, hắn tao lại xua đuổi theo gót tình cũ, vứt cô lại 1 mình. May mà…

Tưởng chừng trên đây chỉ là 1 cuộc hôn nhân gia đình bên trên sách vở và giấy tờ, này ngờ anh lại người sử dụng không còn tài năng của tôi nhằm đảm bảo cô. Trong đôi mắt cô trên đây đơn thuần tiện tay trợ giúp, tuy nhiên trong đôi mắt anh lại là thành quả của việc đo lường vô vàn, vượt lên trước ngàn trắc trở.

chap-preview

Free preview

Chương 1: Chú rể đâu rồi?

Trong phòng ngủ nàng dâu, một cô nàng trẻ con tuổi hạc khoác váy cưới đang được ngồi bên trên ghế sô trộn, nhị tay siết chặt để lên đùi, biểu cảm bên trên mặt mày có vẻ như đặc biệt bức ruột. Thỉnh phảng phất cô lại quan sát về phía cửa ngõ, giống như là đang mong chờ một ai cơ hoặc một thông tin này cơ. Bộ váy cưới cô nàng đang khoác trên người là loại ko chão, mang trong mình 1 white color tinh anh, đem đuôi nhiều năm dính hạt lấp lánh lung linh. Trên cổ là cỗ dây chuyền sản xuất thực hiện vì thế đá quý càng tôn vinh loại cổ Trắng nõn như 1 kiệt tác nghệ thuật và thẩm mỹ. Chiếc khăn voan nhập trong cả được thắt chặt và cố định vì thế một chiếc cặp hoa tiếp tục vén đi ra sau, nhằm lộ khuôn mặt mày xinh rất đẹp đang được make up long lanh giành riêng cho ngày cần thiết nhất của những người phụ nữ. Tiếng gõ cửa ngõ ly cốc vang lên thân phụ giờ ngay tắp lự, chứa chấp ăm ắp sự gấp rút của những người phía bên ngoài. Sau cơ cửa ngõ tức tự khắc bị há đi ra, một cô nàng chỉ tầm song mươi khoác âu phục phù dâu bước tất tả nhập nhập. Thấy cô nàng này một vừa hai phải xuất hiện nay, khuôn mặt mày của nàng dâu vẫn luôn luôn ngồi bên trên ghế sô trộn nhập phòng ngủ có vẻ như thoải mái rất là nhiều. Cô dâu tất tả vùng dậy ngoài ghế, quyết định chứa chấp giờ thăm nom tuy nhiên cô nàng một vừa hai phải nhập chống tiếp tục lên giờ trước. "Vân Chi, tôi đã dò la từng vẫn ko thấy Phong Hành đâu cả!" Cô dâu, cũng đó là Bùi Vân Chi nghe thế thì sửng bức, tức tốc với lấy dế yêu được đặt điều bên trên bàn, thao tác nhanh gọn bên trên cơ như mong muốn gọi mang đến ai, tiếp sau đó trả lên trên bề mặt tai. Đôi lông mi lá liễu của cô ý nhíu chặt, bên trên khuôn mặt mày ăm ắp vẻ tức bực. "Thanh Lan, cậu tiếp tục chất vấn luôn luôn cái brand name bạn tri kỷ gì cơ của Phong Hành chưa? Có lẽ thương hiệu cơ biết hiện nay anh tao đang được ở đâu." Bùi Vân Chi quay đầu sang một bên quan sát về phía cửa ngõ thưa câu này, sau này lại lẩm bẩm: "Đến giờ này rồi nhưng mà anh tao còn ở đâu được nữa? Rốt cuộc anh tao đem quyết định kết duyên hoặc không!" Cùng khi cơ, cô nàng khoác âu phục được gọi là Thanh Lan cũng con quay người lại, giơ tay như mong muốn kéo ai cơ nhập nhập, mày mặt nhăn không còn lại nom đặc biệt cố mức độ. "Này, Hứa Triều Dương! Vào trên đây mau lên. Anh dềnh dàng gì ở cơ thế hả? Định vứt chạy à. Đừng đem hòng nhé!" Từ Thanh Lan một vừa hai phải hét một vừa hai phải kéo một thanh niên thương hiệu Hứa Triều Dương nhập phía bên trong. Sau khi cố mức độ kéo được anh tao nhập, Từ Thanh Lan kéo tay cầm cố cửa ngõ rồi đóng góp sầm cửa ngõ lại, đứng ngăn người trước cửa ngõ chống như nhằm chống hờ Hứa Triều Dương tiếp tục tông cửa ngõ vứt chạy. "Hỏi thì ko chất vấn được, tuy nhiên bản thân đã nâng anh tao cho tới trên đây mang đến cậu rồi." Bùi Vân Chi liên tiếp gọi vài ba cuộc điện thoại cảm ứng cho tới số máy của Phong Hành, tuy nhiên chỉ cảm nhận được những giờ tít nhiều năm và giọng nữ giới công cụ được thiết lập sẵn. "... Thuê bao quý khách hàng một vừa hai phải gọi hiện nay ko liên hệ được, van nài quý khách hàng phấn khởi lòng gọi lại sau… Tít tít tít…" Bùi Vân Chi thả tay xuống, ko nỗ lực gọi tiếp nữa. Nhưng bàn tay cầm cố dế yêu đang được siết chặt thể hiện nay rõ rệt tâm lý đang được chẳng phải điềm đạm trong thâm tâm cô. Bùi Vân Chi xoay đầu, nom trực tiếp nhập đôi mắt Hứa Triều Dương rồi bước từng đặt chân vào trước mặt mày anh tao, mãi cho tới khi cả nhị chỉ với cách nhau chừng khoảng tầm một bước đi mới nhất tạm dừng. Từ khi bị Bùi Vân Chi nom chằm chằm, Hứa Triều Dương dường như không dám nom trực tiếp nhập cô, chỉ rất có thể liếc mắt thanh lịch phía không giống. Có điều phối nhưng mà mũi chân Hứa Triều Dương hướng tới tỏ rõ rệt anh tao tiếp tục đặc biệt mong muốn bay ngoài điểm này tức thì tức tự khắc. "Hứa Triều Dương, nhanh chóng trung thực khai báo chuồn. Nói thiệt thì sẽ tiến hành khoan hồng. Nếu không… Hừ!" Lời thưa ăm ắp uy hiếp của Từ Thanh Lan vang lên kể từ ở phía đằng sau, khiến cho Hứa Triều Dương ko kìm được nhưng mà nuốt một ngụm nước miếng. Chủ yếu hèn là vì thế chột dạ nên mặc dù chỉ mất chút dông tố thổi cỏ lắc là anh tao tiếp tục lắc phun phủ lên rồi, chớ thưa là lời nói uy hiếp và tình hình căng như thời điểm hiện tại. “Hứa Triều Dương, tôi chỉ chất vấn anh một câu. Rốt cuộc Phong Hành đang được ở đâu?” Bùi Vân Chi đặt điều tay trước bụng, nhị tay để lên nhau tuy nhiên bàn tay phía bên dưới thì cầm lại trở nên đấm. Cô nom trực tiếp nhập đôi mắt Hứa Triều Dương, ko bỏ lỡ chút thay cho thay đổi gì bên trên mặt mày anh tao. “Tôi… Tôi ko biết. Sao tôi lại hiểu rằng cậu ấy đang được ở đâu chứ?” Lúc thưa câu này, Hứa Triều Dương nỗ lực nom nhập đôi mắt Bùi Vân Chi nhằm lời nói thưa của bạn dạng thân thiện có vẻ như xứng đáng tin yêu rộng lớn, chỉ tiếc ko nom được một giây thì anh tao dường như không kiên trì được nữa, tức tốc dời đôi mắt. “Anh đem biết thời điểm ngày hôm nay là ngày gì ko hả? Là ngày cưới của tôi và Phong Hành đấy! Nhưng thời điểm hiện tại chú rể lại rơi rụng dạng, chẳng biết đang được trốn nhập loại góc xó xỉnh này. Bây giờ anh lại thưa với tôi là ko biết anh tao đang được ở đâu? Anh suy nghĩ tôi tiếp tục tin yêu sao?” Bùi Vân Chi rít giọng, giơ tay đi ra như mong muốn cầm lấy phần cổ áo của Hứa Triều Dương tuy nhiên sau cuối lại kìm nén, thay đổi trở nên chỉ trực tiếp nhập mặt mày anh tao. Nói hoàn thành, Bùi Vân Chi thả tay xuống, cúi xuống khoảng tầm vài ba giây rồi ngấc phắt mặt mày lên, chứa chấp giờ vì thế giọng nhất quyết. “Hôm ni là ngày cưới của tôi và Phong Hành. Anh đem biết nếu như không tồn tại chú rể thì tôi tiếp tục thế này không? Hay là anh biết vẫn ko quan liêu tâm? Dù sao không tồn tại chú rể thì người rơi rụng mặt mày là tôi, người bị người không giống tâm sự thưa nhập là tôi. Còn anh và các bạn anh thì vẫn rất có thể đàng hoàng tự động bên trên, sinh sống tự do thoải mái như trước đó chưa từng đem chuyện gì xẩy ra, nhỉ?” Nghe vậy, Hứa Triều Dương mím chặt môi, bên trên mặt mày có vẻ như giãy giụa giụa vẫn lặng ngắt. Thấy lời nói thưa của tôi tiếp tục đem chút ứng dụng, Bùi Vân Chi lại nối tiếp nỗ lực. “Coi như anh tội nghiệp tôi được không? Nói mang đến tôi biết rốt cuộc Phong Hành đang được ở đâu chuồn. Đâu đem ai kề con cái dao lên cổ, nghiền anh tao nên kết duyên với tôi đâu, lúc này lại giở trò thất lạc sao! Cho cho dù anh tao không thích kết duyên thì cũng nên mang đến tôi biết nguyên nhân. Ít nhất cũng nên nhằm tôi thấu hiểu từng chuyện rồi còn xử lý chứ!” Hứa Triều Dương mấp máy môi, sau cuối cũng ngập ngừng chứa chấp tiếng: “Cậu ấy đang…”

Xem thêm: quốc tử giám có một nữ đệ tử

editor-pick

Dreame-Editor's pick

bc

Hoa Hồng Và Quái Vật

bc

Nợ Em Ngàn Lời Xin Lỗi

bc

Cô Vợ Lo Xa Của Doãn Tổng

Cứ tưởng đơn thuần bắt gặp gỡ

bc

Sugar Baby Của Tổng Tài

bc

Mùa hoa gạo nở

bc

Khẽ vấp nhập anh