oanh oanh của anh

Vào một tối khuya, Tống Oanh cảm nhận được cuộc gọi đoạn phim kể từ Lâm Tống Tiện.

Nơi cơ tối đen ngòm vô vàn, tuy nhiên một giây sau đó, ống kính xoay đem, vô số những đặc biệt quang đãng [1] màu xanh lá cây lá hoạt động thời gian nhanh ở chân mây, thắp sáng toàn cỗ khung trời tối.

Bạn đang xem: oanh oanh của anh

[1] Trong thiên văn học tập, cực quang là một hiện nay tượng quang học được đặc thù vị sự thể hiện nay lênh láng sắc tố của độ sáng bên trên khung trời về tối, được sinh đi ra bởi sự tương tác của những phân tử đem năng lượng điện từ phong ấn mặt mũi trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh ranh. (Wikipedia)

Tiếng mỉm cười nhạt nhẽo và tiếng nói của Lâm Tống Tiện vang lên phía trên mặt tai.

“Nhân Nhân, nhìn tề, đặc biệt quang đãng.”

“Đẹp quá….” Tống Oanh lẩm nhẩm, quá bất ngờ nhìn màn hình hiển thị.

Trong tối tối, vô số những độ sáng bùng cháy hoạt động rập rình, từng khung trời là những ngôi sao sáng xen kẹt với quang đãng, một cảnh tượng rất đẹp vời.

Lâm Tống Tiện xuất hiện nay vô màn hình hiển thị, khuôn mặt thiếu hụt niên tuấn tú, song tuỳ nhi sáng sủa ngời.

“Nhân Nhân, chuyến sau tất cả chúng ta nằm trong cút nhé, tận đôi mắt ngắm nhìn và thưởng thức đặc biệt quang….”

Lời thưa khá ngừng lại, điện thoại cảm ứng không tồn tại tín hiệu nên bị tách đứt, chống chợt yên tĩnh tĩnh lại, Tống Oanh nhìn chằm chằm màn hình hiển thị hội thoại bên trên điện thoại cảm ứng, một hồi lâu sau cô mới nhất trả hồn.

Cô đợi rất rất lâu tuy nhiên Lâm Tống Tiện ko gọi lại, Tống Oanh kéo cao chăn phía trên chóng đợt tiếp nhữa, nhắm đôi mắt, ngón tay vô thức siết chặt, tóm điện thoại cảm ứng trong trái tim bàn tay.

Cực quang đãng hiện hữu ở vô đầu cô, tuy nhiên lại nhanh gọn lẹ bị một khuôn mặt không giống thay cho thế.

Dáng vẻ tươi tắn mỉm cười của Lâm Tống Tiện in rõ ràng trước đôi mắt cô.

Tống Oanh cảm nhận thấy chừng như bản thân với khá ghi nhớ cậu.

Mãi cho tới ngày bữa sau, Tống Oanh mới nhất cảm nhận được lời nhắn của Lâm Tống Tiện, khi cơ sức nóng phỏng điểm cậu quá thấp nên điện thoại cảm ứng tự động hóa tắt mối cung cấp.

Tống Oanh chất vấn cậu lúc nào về, cậu chỉ vấn đáp nhị chữ.

“Sắp rồi.”

Lúc những tấm bưu thiếp chuẩn bị hóa học lênh láng vô ngăn tủ của cô ấy thì kỳ ngủ hè vẫn trôi qua quýt rộng lớn 50%.

Cuối cùng thời điểm ngủ hè lớp mươi một cũng chuẩn bị kết thúc đẩy, ngày hè cũng chuẩn bị tiếp cận kết quả cuối cùng.

Ngày ngủ Tống Oanh ko ra đi ngoài nghịch ngợm, cô ĐK một tấm học tập tăng, thường ngày đều đến lớp đích giờ, cho tới trưa tiếp tục về mái ấm, ăn cơm trắng đoạn lại nối tiếp xem sách, một ngày thoải mái và dễ chịu và yên tĩnh ổn định, hòn đảo đôi mắt cũng chuẩn bị mất tích.

Cuối tuần khi nghỉ dưỡng, thỉnh phảng phất cô tiếp tục ra bên ngoài với một trong những buổi tụ tập luyện nhỏ với đám Điền Gia Gia, coi bộ phim truyện tiên tiến nhất vừa phải trình làng, cút xuống phố, ăn cơm trắng và húp trà sữa.

“Cậu thưa coi, sao thương hiệu Lâm Tống Tiện ra đi ngoài nghịch ngợm tuy nhiên ko đăng tấm hình nào là vậy, Triệu Mẫn cút Bali, cả vòng bằng hữu đều bị spam không còn rồi.” Trong trung tâm thương nghiệp, Cao Kỳ vừa phải lựa chọn ăn mặc quần áo vừa phải vướng mắc, Điền Gia Gia phụ họa theo đuổi.

“Lần trước tớ nghe Phương Kỳ Dương thưa, bao nhiêu ngày trước Lâm Tống Tiện vẫn còn đó ở Ai Cập, tớ còn suy nghĩ hoàn toàn có thể nhận ra Kim Tự Tháp ngoài đời thiệt đấy, thành quả vô coi thì vòng bằng hữu của cậu tao chỉ tạm dừng ở một mon trước.”

Cô ấy thả tay xuống mặt mũi túi xách tay, cảm khái, “Nói chứ Lâm Tống Tiện thực sự quá bạo, ko thưa ko rằng chạy cút du ngoạn từng những điểm bên trên trái đất, cần thiết là chỉ cút 1 mình, người tao khi mươi tám tuổi hạc có lẽ rằng vẫn ngắm nhìn và thưởng thức toàn cỗ những cảnh quan tuy nhiên cho tới tám mươi tuổi hạc tất cả chúng ta vừa mới được nhận ra không còn.”

“Tớ ngay lưng lắm, thông thường chỉ coi bên trên điện thoại cảm ứng là được rồi, 1 năm tiếp cận nhị điểm vẫn chính là đặc biệt hạn của tớ rồi cơ.” Cao Kỳ thưa tử tế, đùng một cái quan sát về phía Tống Oanh vẫn luôn luôn ko vạc đi ra tiếng động gì lân cận, nghi hoặc gọi “này”.

“Nhân Nhân, cậu và Lâm Tống Tiện với mối quan hệ chất lượng tốt như thế, có lẽ rằng cậu tao với liên hệ với cậu ha.”

“Đúng vậy, đích vậy, với gửi hình qua quýt mang đến cậu ko, mang đến tớ bọn tớ coi chút đi!” Điền Gia Gia cũng kịp phản xạ lại, vô nằm trong hào hứng. Tống Oanh khá do dự trước tầm nhìn để ý của nhị người bọn họ.

“Có thì cũng có….. Gửi một không nhiều, tuy nhiên chừng như cậu ấy ko tiện nhằm nhắn tin yêu lắm nên ko thông thường xuyên liên lạc…..” Cô lấy điện thoại cảm ứng ra bên ngoài, mới nhất vừa phải ngỏ khóa, nhấp vào biên chép chuyện trò thì Điền Gia Gia vẫn rét lòng cụ lấy điện thoại cảm ứng nhằm coi.

“Wow —-“ Hai người bọn họ hàng loạt vạc đi ra giờ cảm thán.

Quả thiệt hình Lâm Tống Tiện gửi mang đến cô không nhiều nếu không muốn nói là rất ít, không dừng lại ở đó có những lúc tiếp tục xa nhau tận bao nhiêu ngày, tuy nhiên từng chuyến gửi hình mang đến cô đều tựa như một tập san địa lí vương quốc rộng lớn vậy, với cột mốc của những dự án công trình phong cách xây dựng và cảnh quan có tiếng bên trên trái đất, cũng có thể có những cảnh sắc trước đó chưa từng nghe nói đến việc, từng một tấm hình họa đều khiến cho người tao ham muốn lưu lưu giữ mãi ko thôi.

Thỉnh phảng phất cậu cũng tiếp tục gửi mang đến cô đôi khi những khoảnh tương khắc nhỏ vô cuộc sống thường ngày, tỷ tựa như những đứa con trẻ domain authority đen ngòm bên dưới tường ngăn trở thành cổ ở Jerusalem, bọn chúng ngỏ to lớn hai con mắt thơ ngây ko biết gì quan sát về phía ống kính, lòng bàn tay phình lên, là kẹo Lâm Tống Tiện vẫn mua sắm mang đến bọn chúng.

Một chú chó nhỏ long dong đang được ngủ gà ngủ gật bên dưới ánh mặt mũi trời vô một góc bên trên trên phố Tây Ban Nha, lân cận với bao nhiêu nhành hoa ko biết thương hiệu nhỏ nhắn, hình hình họa ấy êm ấm và thanh nhàn. Một cái bóng phản chiếu bên trên mặt mũi đấy, này đó là hình họa Lâm Tống Tiện vẫn chụp và đánh dấu.

Những khoảnh tương khắc nhỏ như thế với thật nhiều, giống như Tống Oanh đang di chuyển nằm trong cậu vậy, bên cạnh nhau cút đi dạo bên trên đàng, nhìn nhìn những cảnh quan không giống nhau bên trên một non sông trọn vẹn xa vời kỳ lạ.

Điền Gia Gia nhận ra Kim Tự Tháp tuy nhiên bản thân luôn luôn ghi nhớ khao khát vô điện thoại cảm ứng Tống Oanh theo đuổi như yêu cầu nguyện, những cô ấy nhanh gọn lẹ lướt không còn biên chép chuyện trò vô một mon ni, tiếp sau đó trả điện thoại cảm ứng lại mang đến Tống Oanh, bên trên mặt mũi tràn trề ý tứ thâm thúy xa vời.

“Chỉ mang đến 1 mình cậu coi thôi nha.”

“Phong cảnh vô đôi mắt chỉ ham muốn phân tách ham muốn share nằm trong em ~”

“Kết hít cút, cậu chỉ việc đứng yên tĩnh ở vị trí này, chớ động che, tớ đem cả viên dân chủ yếu cho tới phía trên mang đến cậu ha.” Cao Kỳ thưa đặc biệt phô trương, còn nháy nháy đôi mắt với cô, Tống Oanh chứa chấp điện thoại cảm ứng cút, ko nhằm ý cho tới những cô ấy nữa.

“Chiếc váy này sẽ không tệ, Gia Gia, cậu cũng muốn cút test chút không?” Cô ấy nhấc một cái váy Trắng lên rồi thưa, chuyển hướng làn phân cách thanh lịch chuyện khác ví như trước đó chưa từng với gì xẩy ra, Điền Gia Gia thấy vậy thì cũng bỏ lỡ mang đến cô, nhận lấy váy kể từ tay cô ấy và cút vô chống test đồ dùng.

“Đúng rồi, Lâm Tống Tiện thưa khi nào là cậu tao về vậy?” Giọng thưa truyền đi ra cơ hội một cơ hội cửa ngõ, Tống Oanh thì thầm điểm tháng ngày trong trái tim.

“Tuần cho tới.”

“Vậy chuẩn bị rồi cơ, Nhân Nhân, mau mua sắm váy mới nhất cút đón người tao cút, ăn diện thiệt xinh rất đẹp.” Điền Gia Gia thưa, Cao Kỳ nâng lên giọng.

“Nhân Nhân của tất cả chúng ta tuy nhiên rất cần phải đi ra vẻ sao! Chỉ cần thiết đứng này đó là đầy đủ xinh rất đẹp rồi.”

“Cậu thưa ko sai.”

Ngày chuyến cất cánh của Lâm Tống Tiện hạ cánh, Tống Oanh ko sẵn sàng vật gì cả.

Lúc cảm nhận được lời nhắn, cô đang được đem em trai và em gái bọn họ cho tới cửa hàng bánh kẹo bên phía ngoài ăn bánh kem, Lâm Tống Tiện gửi địa điểm mang đến cô. Đây là thói quen thuộc của cậu, tiếp cận đâu cũng tiếp tục gửi vị trí mang đến cô, từng chuyến như thế Tống Oanh tiếp tục ngỏ Baidu, đánh giá tư liệu về vương quốc và TP. Hồ Chí Minh cơ.

Mà thời điểm ngày hôm nay cậu lại gửi mang đến cô một địa điểm vô nằm trong thân thuộc.

Sân cất cánh quốc tế Cẩm Thành.

Tống Oanh ngay thức thì đẩy ghế đi ra đứng lên, khó khăn tin yêu cụ điện thoại cảm ứng, bao nhiêu giây sau mới nhất thưa với bao nhiêu đứa con trẻ trước mặt mũi.

“Ăn no chưa? Chị đem những em về mái ấm nhé.”

“Chị Nhân Nhân, em còn ko ăn xong…..” Người các bạn nhỏ chứa chấp tiếng nói thơ ngây non nớt, Tống Oanh vẫn hãy nhanh tay thời gian nhanh chân tiếp cận quầy thu ngân lấy vỏ hộp đựng đem về, điều thưa vang lên ở phía xa vời xa vời.

“Chưa ăn đoạn thì vứt vỏ hộp đem về, chị với việc vội vàng nên ko thể nghịch ngợm với những em được.”

Đưa đám con trẻ này về mái ấm đoạn, Tống Oanh thẳng bảo lái xe xe taxi xoay đầu tiếp cận trường bay, vẻ mặt mũi cô đặc biệt nóng tính, chú lái xe nhìn cô qua quýt gương chiếu sau, hăng hái hỏi: “Đi đón người à?”

“Vâng.” Tống Oanh vô thức siết chặt điện thoại cảm ứng đang được nhằm ở đầu gối.

Nửa giờ trước, Lâm Tống Tiện thưa cậu đang được đợi lấy tư trang, giờ đây cho tới cơ hoàn toàn có thể ko kịp, mặc dù là vậy tuy nhiên thân thuộc thể lại thể hiện ra quyết định thay cho mang đến óc của cô ấy.

Tống Oanh nhìn tín hiệu đèn đỏ phía đằng trước, chẳng hiểu sao sự tổn thất đuối lại lên cao.

Điện thoại vô tay rung rinh lên, cảm nhận được một lời nhắn mới nhất, cô thời gian nhanh cúi đầu, thấy được một chiếc thương hiệu thân thuộc.

Lâm Tống Tiện: “Tớ lên xe pháo rồi.”

Sự nóng bức ruột và mong ngóng vô nằm trong mất tích vô nháy đôi mắt, Tống Oanh ngây người, một lúc sau mới nhất chậm chạp rãi gõ keyboard vấn đáp cậu, vô tay chẳng với mức độ lực gì.

“Tớ còn quyết định cút đón cậu.”

Cậu vấn đáp lại đặc biệt thời gian nhanh.

“Cậu đang được ở đâu?”

“Trên xe pháo.”

“Vậy giờ đây cậu về mái ấm cút, mặt mũi tớ có lẽ rằng cần rộng lớn tứ mươi phút nữa, tớ ngóng cậu bên dưới lầu.”

Trái tim lại vô thức nhảy cà tửng lên thình thịch, sự tổn thất đuối đau đớn sở vừa phải rồi thông thoáng dòng sản phẩm đã trở nên quét tước sạch sẽ, Tống Oanh gõ một chữ.

“Được.”

Ráng chiều trôi lửng lơ bên trên những ngọn cây trái mướt tươi tốt, ánh chiều lặn khi sẩm tối thiệt dịu dàng êm ả.

Tài xế xe taxi chạy cho tới tuyến phố đang được xẩy ra một vụ tai nạn đáng tiếc nhỏ, công an giao thông vận tải đang được xử lý tình hình, bị ngăn lại rất rất lâu, Tống Oanh ngồi phí a đằng sau nóng bức ruột mong chờ, nhìn tia nắng chiều từ từ mất tích sau tòa chung cư.

Lúc xe pháo cho tới điểm thì cũng xấp xỉ cho tới thời hạn nhị người hứa hẹn nhau, Tống Oanh tất tả vàng xuống xe pháo, ngừng hoạt động lại rồi xoay người nhìn xung xung quanh.

Ở cửa ngõ tè quần thể mới nhất trồng một mặt hàng cây long óc, ngày hè đang được khi mừi hương nở rực, bên trên mặt hàng lan can phía đằng trước quấn lênh láng chạc leo, góc nhìn Tống Oanh tìm ra người cơ dễ dàng như trở bàn tay.

Nam sinh kéo một cái vali khăn gói màu xanh lá cây đậm, tay đặt điều bên trên cần thiết kéo, đứng ghẻ lạnh. Cậu khoác quần nhiều năm black color và áo tay cộc, domain authority vẫn Trắng sáng sủa như trước đó, mặt mũi mũi ko không giống trước khi rất nhiều, tuy nhiên khí hóa học xung quanh người lại sở hữu sự biến đổi khó khăn tuy nhiên thổ lộ được.

Dường như có không ít loại vẫn ngọt ngào và lắng đọng, cho tới Lúc Tống Oanh đối lập với hai con mắt của cậu, cô mới nhất cảm hứng mơ hồ nước rằng chừng như cậu lại chín chắn rộng lớn đôi khi, người thiếu hụt niên đang trở thành một người rộng lớn chân chủ yếu.

“Nhân Nhân.” Lâm Tống Tiện nhìn qua quýt, lên giờ gọi cô, khóe mồm cậu khá nhấc lên, đứng ở cơ với tư thế mong chờ, sự khích động đùng một cái trào dưng vô Tống Oanh, khó khăn tuy nhiên tương khắc và chế ngự được.

Cô chạy từng bước nhỏ cho tới trước mặt mũi Lâm Tống Tiện, nhắm nhị đôi mắt, hồi lâu không nói.

Chốc lát sau Lâm Tống Tiện chứa chấp tiếng nói tràn trề ý mỉm cười.

“Nhớ tớ à?”

“Ừm.” Qua khi lâu sau Tống Oanh mới nhất vấn đáp.

_

Lớp mươi nhị chắc hẳn rằng là 1 trong những năm vất vả nhất.

Trường học tập bố trí tiết tự động học tập sáng sủa và tối, thường ngày học tập nhiều hơn thế nữa bao nhiêu tiết học tập, cuộc sống thường ngày bị việc học hành lấp lênh láng, ko rảnh rỗi nhằm tâm trí cho tới những chuyện không giống.

Xem thêm: thời gian may mắn

Năm ni vô lớp đạt thêm một học viên mới nhất cho tới, đem đến từ phương Bắc, nghe thưa là quay trở lại quê mái ấm để tham dự thi đua, phái nữ sinh cao gầy đét tươi sáng, ngày thứ nhất mới nhất đem tới đã thử người tao ghi nhớ được thương hiệu của cô ấy ấy.

Hoắc Thuần.

Trong cuộc sống thường ngày đã tạo nên thì bất biến, người mới nhất luôn luôn đơn giản hấp dẫn sự để ý, tính cơ hội của Hoắc Thuần đặc biệt tùy ý, giống như nam nhi vậy, nhanh gọn lẹ hòa phù hợp với chúng ta học tập ở lớp phụ thân, hòa nhập với tập luyện thể.

Có chuyến cơ, Tống Oanh ăn cơm trắng đoạn, bên trên đàng kể từ chống ăn trở lại chống học tập với đi qua thao ngôi trường, cô còn thấy Hoắc Thuần đang được nghịch ngợm bóng rổ với đám Phương Kỳ Dương, ở vô một đám phái mạnh sinh tuy nhiên cô ấy ko hề với chút quan ngại ngùng nào là, thản nhiên phóng khoáng, nụ mỉm cười sáng sủa ngời vô nằm trong thú vị người không giống.

Nhập học tập chuẩn bị được nhị tuần lễ, cũng rất nhiều học viên vẫn ko thích nghi được với tiết tự động học tập ban đêm, ngay gần cho tới giờ học tập, chống học tập mới nhất dần dần tấp nập đầy đủ rộng lớn, đám Lâm Tống Tiện mới nhất vừa phải nghịch ngợm bóng đoạn, một nhóm ngũ rộng lớn cút vô cửa ngõ, tự động trở lại số chỗ ngồi của tớ.

Ghế lân cận bị lôi ra, Lâm Tống Tiện ngồi xuống, trán cậu ướt đầm các giọt mồ hôi, đang được ngỏ nắp hấp thụ nước, Tống Oanh vừa phải quyết định dò la khăn giấy tờ thì trước mặt mũi đạt thêm một người.

Hoắc Thuần đứng ở cơ, mỉm mỉm cười yêu thương kiều, đem túi khăn ướt sũng vô tay cho tới.

“Lau chút cút này.” Cô ấy chỉ chỉ trán Lâm Tống Tiện.

Tống Oanh rút tay đang được dò la khăn giấy tờ lại, nhét vô vào học tập bàn lại đợt tiếp nhữa.

“Không cần thiết.” Lâm Tống Tiện hấp thụ nước đoạn thì đóng góp nắp ly lại, nhìn cô ấy rồi kể từ chối, tiếp sau đó thản nhiên vấp đụng vô cánh tay Tống Oanh.

“Có giấy tờ ko, mang đến tớ một miếng.”

“Tớ chỉ mất khăn giấy tờ thông thường thôi.” Tống Oanh vừa phải thưa vừa phải lấy khăn giấy tờ mới nhất nhét vô đi ra đợt tiếp nhữa và đem mang đến cậu.

“Vậy van nài chất vấn vật gì là khăn giấy tờ cao cấp?” Hình như cậu đang được khôi hài với lời nói của cô ấy, nhìn cô với hai con mắt đen ngòm nhánh lộng lẫy tràn trề ý mỉm cười, Tống Oanh mặt mũi ko thay đổi sắc, chỉ khăn ướt sũng của Hoắc Thuần, thông dụng mang đến cậu.

“Loại này gọi là khăn ướt sũng, vệ sinh mặt mũi tiếp tục sạch sẽ rộng lớn khăn giấy tờ thông thường.”

“À….” Lâm Tống Tiện gật đầu, vẻ mặt mũi như đang được giao lưu và học hỏi thiệt vậy cơ.

“Vậy chuyến sau khoản thời gian mua sắm cậu thay đổi trở thành loại này cút.”

“……”

Hai người chuyện trò ko coi ai đi ra gì, Hoắc Thuần đứng cơ, mỉm cười một giờ, trước lúc cút luôn luôn nhớ thưa với Lâm Tống Tiện một câu.

“Cậu nghịch ngợm bóng rất hay.”

Hoắc Thuần với tuyệt vời chất lượng tốt với Lâm Tống Tiện, điều này sẽ không thể nghi hoặc.

Ngày thứ nhất mới nhất đem ngôi trường cho tới, cô ấy vẫn để ý cho tới cậu, Lâm Tống Tiện dù là đặt tại đâu thì cũng tiếp tục trở nên chi phí điểm, hình thức rất đẹp trai, từng một điều thưa hoặc hành vi đều tràn trề mức độ lôi kéo, trọn vẹn khác lạ với những phái mạnh sinh cô ấy thấy vô ngôi trường học tập trước khi, tùy ý một chút ít vẫn khiến cho người tao đắm chìm vô.

Từ nhỏ Hoắc Thuần vẫn với thực trạng sinh sống đặc biệt tự do thoải mái, cô ko che giấu quanh việc mình yêu thích Lâm Tống Tiện, thậm chí còn vẫn chính thức chất vấn thăm hỏi những người dân xung xung quanh về cậu, chỉ là lúc đối phương nghe đoạn đều bày đi ra vẻ mặt mũi một điều khó khăn thưa không còn.

“Bạn học tập Hoắc này, cậu cho tới phía trên nhiều ngày rồi tuy nhiên không sở hữu và nhận đi ra điều gì cơ sao?”

“Cái gì cơ?”

“Lâm Tống Tiện và Tống Oanh vẫn là 1 trong những CP được lớp tất cả chúng ta thừa nhận rồi.”

Hoắc Thuần nhìn nhị người đang được ngồi thực hiện đề phía đằng trước, nước ngoài trừ việc thỉnh phảng phất thảo luận bên cạnh nhau thì trọn vẹn ko thấy hành vi không giống thông thường nào là.

Cô nghi hoặc đặt điều câu hỏi: “Họ đang yêu thương nhau sao?”

“…. Vậy thì chừng như không tồn tại.”

“Nhưng mà….” Cậu tao khá suy tư, tiếp sau đó thể hiện một sự tưởng tượng phù hợp.

“So với yêu thương thì sẽ càng như thể yêu thương rộng lớn.”

Quan hệ thân thuộc Lâm Tống Tiện và Tống Oanh thân thuộc thiết rõ nét hay thấy là việc thiệt, tuy nhiên Hoắc Thuần nhận định rằng này đó là vì như thế nhị người ngồi nằm trong bàn, cô không thích quá nhận những điều người không giống thưa, chính vì thế thông thường cũng để ý cho tới bọn họ nhiều hơn thế nữa.

Một tuần sẽ có được một tiết học tập thể dục thể thao, Tống Oanh van nài ngủ phía trên phòng ngủ ngơi, Hoắc Thuần nghịch ngợm bóng đoạn cút vô, vẫn với bao nhiêu người ngồi bên phía trong, phần rộng lớn đều đang được học hành, vô chống đặc biệt yên tĩnh tĩnh.

Tống Oanh gục xuống bàn, sắc mặt mũi khá Trắng bệch, ko bao lâu sau, Lâm Tống Tiện cụ ly lưu giữ sức nóng của cô ấy kể từ bên phía ngoài cút vô, vô không gian thông thoáng mùi hương mùi hương đặc trưng của nước đàng đỏ lòm.

Cậu ngỏ nắp ly rồi mang đi mang đến cô, Tống Oanh gượng gập dậy húp nhị ngụm, tiếp cơ Lâm Tống Tiện lấy cái gì cơ vô hộc bàn đi ra và nhét vô lòng cô, thị giác của Hoắc Thuần rất hay, nên có thể bao nhiêu giây đã nhận được đi ra cơ đó là túi chườm nước nóng.

Cô mung lung ngồi cơ, cảm hứng nhường nhịn như Lâm Tống Tiện khi giờ đây đang được là 1 trong những người không giống vậy, tầm vóc trả toác không giống với những người giá buốt nhạt nhẽo lạnh lùng trước mặt mũi người không giống.

Cô vô nằm trong đau đớn sở, khá chán nản lòng.

Chuyện như thế không chỉ là với cùng 1, chừng như người vô lớp phụ thân vẫn quen thuộc cả rồi, ko cảm nhận thấy với bất kì điều gì xứng đáng quá bất ngờ hay là không đích.

Nhưng nhằm khiến cho cô thiệt sự tổn thất không còn kỳ vọng là vô hội thao ra mắt ko lâu tiếp sau đó.

Lớp mươi nhị vốn liếng ko được nhập cuộc, tuy nhiên đau đớn dòng sản phẩm là đám Phương Kỳ Dương quá yêu thương hoạt động, ngồi bên dưới kháng nghị, Từ Chân test thưa với cung cấp bên trên, thế tuy nhiên mái ấm ngôi trường lại đồng ý.

Mấy lớp không giống vốn liếng dĩ cũng có thể có bất mãn về chuyện này, chính vì thế mái ấm ngôi trường vẫn phê duyệt mang đến bọn họ nhập cuộc, tuy nhiên chỉ nhập cuộc mang đến hí hửng thôi, học hành vẫn chính là số 1, ý phiên phiến đó là tùy ý cảm biến chút là được rồi, không nhất thiết phải dành riêng thời hạn nhằm rèn luyện.

Tống Oanh vẫn ĐK chạy cự li nhiều năm như cũ, cô vẫn đạt được á quân 2 năm liên tục nên trước lúc chất lượng tốt nghiệp, cô ham muốn cụ huy chương vàng một chuyến.

Mỗi ngày sau khoản thời gian ăn cơm trắng tối đoạn, trước lúc chính thức tiết tự động học tập tối, Lâm Tống Tiện tiếp tục nằm trong chạy cỗ bên trên đàng đua với cô, mặt khác tính giờ canh ty cô.

Khi cơ Hoắc Thuần đang được nghịch ngợm bóng rổ ở thao ngôi trường lân cận, Lâm Tống Tiện cần rèn luyện nằm trong Tống Oanh, group nghịch ngợm bóng thiếu hụt người, đúng vào khi cô đang được ở cơ nên Phương Kỳ Dương gọi cô vô.

Nửa mon trôi qua quýt như thế, hội thao ra mắt đích thời hạn vẫn hứa hẹn.

Lâm Tống Tiện cũng đăng kí khuôn khổ cho chính bản thân, của cậu là chạy nước rút 400m, ngày cuộc thi đua ra mắt mới nhất hiểu rằng, phần tranh tài của nhị người một trước một sau, xa nhau không thực sự nửa giờ.

Lúc chạy cự li nhiều năm 800m phái nữ chính thức, Lâm Tống Tiện vẫn đang hoạt động bên trên đàng, bọn họ đang đi vào quy trình tiến độ nước rút sau cuối, Lâm Tống Tiện đứng vị trí số 1 ở phía xa vời, tuy nhiên mặc dù như thế thì cậu vẫn tăng cường thiệt thời gian nhanh, mạnh mẽ xông về phía vạch đích như 1 cơn dông tố.

Sau cơ toàn bộ người xem đều vây xung quanh chúc mừng, tuy nhiên cậu lại xoay người ko chút lưu luyến, trở về một phía không giống.

Chạy cự li nhiều năm 800m tổ chức được 50% thời hạn, Lâm Tống Tiện đứng vô đám đứa ở vạch đích, chậm chạp rãi kiểm soát và điều chỉnh khá thở, góc nhìn nhìn chằm chằm cô nàng bên trên đàng đua, trước đó chưa từng tách đôi mắt cút.

Tống Oanh vẫn xếp thứ hạng nhị, những cô lại chạy không còn một vòng đợt tiếp nhữa, chỉ với lại 100m trực tiếp sau cuối.

Chênh chênh chếch thân thuộc Tống Oanh và hạng nhất ko rộng lớn, vẻ mặt mũi cô triệu tập cao phỏng, nhường nhịn như ko cảm biến được những loại xung xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm về phía đằng trước và dồn rất là chạy thời gian nhanh, làn dông tố cuốn tung làn tóc cô lên, lòi ra khuôn mặt mũi kiên quyết định của cô nàng, vô khoảng thời gian ngắn bên trên đàng đua, toàn bộ cơ thể cô hiện hữu lên một mức độ thú vị hơn hết khi thông thường.

Trong bao nhiêu chục mét sau cuối, Tống Oanh vượt lên hạng nhất, rốt cuộc cũng đứng vị trí số 1 được đôi khi, kéo dãn dài khoảng cách.

Tiếng tung hô mặt mũi tai vang lừng nồng nhiệt.

Cô chạy về phía vạch đích, vô đám đứa ở cơ, Lâm Tống Tiện đứng ở thứ nhất, giơ tay đi ra với cô.

Trong sự để ý kỹ lưỡng của toàn bộ người xem, Tống Oanh giống như một chú chim yến đang được kiệt mức độ, chạy băng băng kéo theo dông tố sà vô lòng cậu.

Lâm Tống Tiện ôm chặt lấy cô.

Hai người ôm nhau ở vạch đích, biển khơi người náo sức nóng, Hoắc Thuần thấy Lâm Tống Tiện cúi đầu, thưa gì cơ mặt mũi tai Tống Oanh.

Qua một hồi lâu sau.

Từ đầu cho tới cuối cậu vẫn ko buông tay đi ra.

Hoắc Thuần hung hăng chửi tục một câu trong trái tim.

Mối tình đơn phương của cô ấy vẫn trọn vẹn kết thúc đẩy.

Nếu góc nhìn vừa phải rồi của Lâm Tống Tiện ko cần là tình thương yêu, thì nhị chữ Hoắc Thuần của cô ấy tiếp tục ghi chép ngược.

Sự hăng hái của chúng ta học tập mới nhất chỉ kéo dãn dài ko cho tới nhị mon, lân cận Lâm Tống Tiện yên tĩnh tĩnh quay về.

Lúc gửi gắm mùa, trận tuyết rộng lớn rơi đích hứa hẹn.

Ngày lễ lễ giáng sinh cơ, cần ở ngôi trường học tập bù, vô lớp ko biết tìm không thấy nhị giấy ốp hình ông già cả Noel và bông tuyết, miễn chống tạo nên không gian ngày nghỉ lễ.

Tống Oanh cọ sạch sẽ táo được tặng tối Giáng Sinh, vừa phải thực hiện đề vừa miệng, coi như thể cơm trắng tối.

Lúc tan lớp vẫn chính là sáu giờ.

Trời âm u ám u, ngày đông tối sớm, chỉ mất độ sáng tản đi ra kể từ tòa mái ấm dạy dỗ học tập sau sườn lưng, tiếp cận cổng ngôi trường, đèn đàng trở thành lù mù tối.

Tống Oanh cần cút mua sắm tư liệu học hành, nên cô và Lâm Tống Tiện nằm trong tiếp cận tiệm sách ở lân cận, phần đường cút ko xa vời, bên trên đàng ứ thật nhiều tuyết, thân thuộc chừng cô còn ko cẩn trọng giẫm cần một vũng nước ứ, ko bao lâu sau ủng cút tuyết của cô ấy vẫn ướt sũng.

Cảm giác giá rét kể từ đế giầy từ từ lan cho tới nhị chân, động tác trở thành cứng nhắc, cô đi dạo mỗi lúc càng chậm chạp, Lâm Tống Tiện vạc sinh ra, giới hạn bước xoay đầu lại, quan sát về phía ủng cút tuyết bám nước của cô ấy.

“Có cần giầy cậu ướt sũng rồi không?”

“Có khá khá.” Tống Oanh cau mi, tổn thất bất ngờ rung rinh giật chân.

“Không sao, cút tiếp thôi.”

Cách cơ ko xa vời với cùng 1 quán chào bán sách vở, cụ già cả rộng lớn tuổi hạc ăn diện kín kẽ đang được hơ lửa sưởi rét, Lâm Tống Tiện tiếp cận trước cơ mua sắm bao nhiêu quyển tập san, tiếp sau đó kéo Tống Oanh ngồi xuống cái ghế lâu đời lân cận.

“Cụ ơi, giầy các bạn con cháu bị ướt sũng, hoàn toàn có thể mượn lò sưởi rét của cụ ko ạ?”

“Được chứ được chứ, mau cút vô vào ngồi cút.” Cụ già cả hăng hái nhích đi ra sau, chừa điểm trống không mang đến nhị người.

Xem thêm: nếu ánh trăng có thể quay lại

Lâm Tống Tiện khom người, túa ủng cút tuyết của Tống Oanh đi ra, dò la một điểm lân cận chậu kêu ca, đặt điều vớ của cô ấy ở lân cận nhằm hong thô.

Tống Oanh với khá ngượng ngùng, đầu ngón chân lòi ra ngoài không gian xúc tiếp với cơn giá rét, vừa phải mới nhất teo rụt lại, Lâm Tống Tiện ngay thức thì kéo nhị chân cô qua quýt che kín trong trái tim bản thân, cơ hội một tầng áo len ấm, cậu người sử dụng áo khóa ngoài bao quấn lấy một cơ hội kín kẽ.

“Tớ ủ rét canh ty cậu.”