nông viên tự cẩm

Ýthức của Lâm Tiểu Uyển trĩu nặng mơ tưởng, ngửi thấy mùi vị tanh tưởi nồng đặc thù của biển cả vô lồng mũi, mặt mũi tai thoang thoáng truyền cho tới giờ sóng tiến công vô bờ cát “rào rào”. Nhất toan là đang được ở mơ, chắc chắn vì vậy rồi! Quê cô ở vùng lục địa, nhờ phúc của em gái học tập ĐH ở thành phố Hồ Chí Minh Tân Hải nhưng mà cô được nhận ra biển cả một đợt độc nhất vô đời, tại vì sao lại nghe được giờ sóng biển cả chứ?

Lâm Tiểu Uyển nỗ lực ham muốn cởi lớn đôi mắt, vẫn luôn luôn bị một vùng bóng tối âm u vây xung quanh, cảm xúc tương tự khi bị bóng đè - ý thức Hình như đặc biệt tươi tỉnh, lại ko thể này tỉnh lại được.

Bạn đang xem: nông viên tự cẩm

“Nhị tỷ, nhị tỷ! Hu hu hu… Nhị tỷ, tỷ ko được bị tiêu diệt nhé! Thạch Đầu ko đói bụng nữa, Thạch Đầu ko ăn mùng thầu nữa! Nhị tỷ tỷ tỉnh lại đi…” Lâm Tiểu Uyển cảm xúc mang trong mình một mức độ nặng nề nho nhỏ nhào cho tới ở kề bên bản thân, rung lắc cánh tay bản thân thiệt mạnh.

Chị hai? Không cần chứ? Cô rõ nét là chị cả vô căn nhà, năm cấp cho nhị Lúc phụ thân u thứu tự tắt thở, cô là chị cả nên tiếp tục vứt học tập đi làm việc mướn nuôi rộng lớn nhị đứa em trai và em gái trở nên người. Cô và được gọi chị cả rộng lớn nhị mươi năm, tại vì sao đùng một cái lại trở thành “chị hai” chứ? Nhất toan là nhận sai người rồi!

“Tạo nghiệp mà! Không cần con cái bé xíu này chỉ nhặt một chiếc mùng thầu ăn sao? Tại sao cần tiến công người tớ lại gần bị tiêu diệt mới mẻ thôi? Con bé xíu Tiểu Thảo này vốn liếng dĩ dường như không mạnh bạo gì, thời điểm hôm nay bị vấp cho tới chảy tiết vỡ đầu, sẽ không còn tắt thở luôn luôn chứ?”

“Còn là đại bá kiểu của đứa bé xíu nữa chứ! Một kiểu mùng thầu cũng chẳng xứng đáng từng nào, lại rất có thể cầm đầu đứa bé xíu đập vô mạn thuyền, trước đó chưa từng thấy người tâm địa tàn ác tàn nhẫn như vậy!”

“Cha của Tiểu Thảo chủ yếu người bắt cá chất lượng nức tiếng thôn bên trên thôn bên dưới, còn biết săn bắn thú nữa. Căn căn nhà mới mẻ năm gian giảo và thuyền mới mẻ căn nhà lão Dư đều là phụ thuộc cậu tớ mới mẻ thiết kế xây dựng nên được. Đứa bé xíu chỉ ăn kiểu mùng thầu thì đem sao đâu chứ?”

“Ta thấy đứa bé xíu không đúng rồi. Mau chóng gọi u Tiểu Thảo cho tới phía trên lên đường, còn đủng đỉnh nữa chỉ hoảng hồn ko kịp nhìn mặt mũi đợt cuối mất!”

“Lý Hoa Quế trái khoáy nhiên là đồ vật mồm mép ngoa ngoắt, tâm địa tàn ác, trong cả con cháu gái tôi cũng đi ra tay ác vì vậy. Chúng tớ cần rời ra nường tớ một ít, tách cho 1 ngày này cơ ko cảnh giác đắc tội nường tớ lại bị đâm sau sống lưng khi nào thì cũng ko biết đâu!”

Trong tai Lâm Tiểu Uyển ong ong, tràn ngập đầy đủ từng tiếng nói của những người dân xa thẳm kỳ lạ. Ý thức từ từ rõ nét của cô ý cảm xúc được bản thân đang được phía trên bờ cát mềm mịn và mượt mà, bên trên trán truyền cho tới các mùa đau nhức, xung xung quanh nhượng bộ như đem rất nhiều người vây xung quanh.

Giấc mơ kì quái này khi nào mới mẻ rất có thể tỉnh lại đây?

“Các người phát biểu linh tinh ma vật gì vậy! Không biết thì chớ phát biểu bậy! Con bé xíu bị tiêu diệt dẫm cơ ăn trộm mùng thầu tớ đem kể từ căn nhà u đẻ về, tớ cũng chỉ quát mắng nó bao nhiêu câu, nhẹ dịu xô đẩy nhị kiểu, ai biết này lại trượt vô thuyền chứ? Chẳng cần tớ tiếp tục bảo Hắc Tử căn nhà tất cả chúng ta lên đường chào đại phu sao? Hừ! Con căn nhà quân tính căn nhà quan tiền, y sì u nó! Một đứa nhức nhối nhức miên man chỉ biết tiêu tốn lãng phí lương bổng thực!” Giọng một người thanh nữ sắc bén hét rộng lớn.

“Nhị tỷ ko hề trộm mùng thầu, kiểu mùng thầu này là Hắc Tử ca thực hiện rơi bên trên khu đất, thấy không sạch ko thèm nữa! Nhị tỷ thấy con cháu đói nên mới mẻ nhặt lên! Nhị tỷ ko cần ăn trộm!” Giọng con trẻ con cái non nớt cơ thút thít cho tới nghẹn ngào.

“Cái thằng nhãi con con cái này, tuổi tác còn nhỏ lại đến lớp phát biểu dối! Hắc Tử ca của ngươi rõ nét phát biểu là Nhị tỷ căn nhà ngươi trộm mùng thầu, còn ko quá nhận! Ta chỉ nhẹ dịu xô đẩy nó một ít, đem Lúc nó cố ý vấp vô mạn thuyền, sử dụng đau khổ nhục tiếp nhằm tách bị trị đấy!” Trong tiếng nói chanh chua của những người thanh nữ cơ nhằm lòi ra chút chột dạ.

“Vợ Đại Sơn à, ngươi phát biểu thế là ko đích rồi! Chỗ vấp đầu của con cái bé xíu chảy nhiều tiết thế cơ, thậm chí còn tiếp tục tắt thở rồi nhưng mà ngươi còn vu oan giáng họa đứa bé xíu sử dụng đau khổ nhục kế! Đứa bé xíu này mới mẻ bao tuổi tác, sao rất có thể có không ít toan tính vì vậy được!” Một tiếng nói già cả nua tuy nhiên sắt đá, chứa đựng sự tức tức giận.

Đúng vậy, đích vậy! Người thanh nữ này cũng thiệt đầy đủ đặc biệt phẩm, vì thế một cái mùng thầu nhưng mà tiến công đứa bé xíu cho tới vỡ đầu chảy tiết, còn là một chúng ta mặt hàng nữa chứ! Lâm Tiểu Uyển ham muốn cởi lớn đôi mắt nhìn coi người thanh nữ đặc biệt phẩm này rốt cuộc đem từng nào “cực phẩm”, tuy nhiên mí đôi mắt tương tự nặng nề ngàn cân nặng, ko tài này nhấc lên nổi.

“Thảo Nhi...” Đây là 1 tiếng nói mệt rũ rời, đem theo dõi cuống quýt và nhức lòng. Lâm Tiểu Uyển cảm xúc được khung người của tôi được một song cánh tay gầy đét yếu ớt bế lên, vài ba giọt nước đôi mắt đem theo dõi nhiệt độ rơi xuống bên trên mặt mũi cô.

Cái ôm thiệt êm ấm, đem mùi vị của… u. Đã bao lâu rồi? Từ năm mươi tư tuổi tác, sau thời điểm phụ huynh xẩy ra tai nạn ngoài ý muốn tắt thở, cô tiếp tục không hề cảm biến được cảm xúc êm ấm thư nhàn tự do như vậy này rồi. Cho cho dù tiếp tục gặm răng học tập được cơ hội suy nghĩ vô cuộc sống thường ngày, Lâm Tiểu Uyển vẫn cảm nhận thấy xúc động ham muốn khóc.

“Tiểu muội… chảy nhiều tiết quá! Mẹ, lúc này ko cần khi khóc, mau lên đường chào đại phu!” Đây là giọng một cô bé xíu, rộng lớn mươi tuổi tác, tuy nhiên cô bé xíu gọi ai là đái muội thế? Không cần là cô chứ? Trong lòng Lâm Tiểu Uyển đùng một cái xuất hiện tại dự cảm không đúng - tại vì sao cảnh vô mơ đó lại ngày càng chân thực vậy?

Ui, bên trên trán nhức quá, còn tồn tại cảm xúc được người ôm vô vào ngực… Đây vô cùng ko cần mơ! Nhưng cô rõ nét là Lâm Tiểu Uyển nhị mươi chín tuổi tác nhưng mà, tại vì sao đùng một cái lại trở nên “Thảo Nhi”?

“Tránh đi ra, mau tách đi ra, Vưu đại phu cho tới rồi!”

“Vưu đại phu, mau cứu vãn Thảo Nhi, cầu van lơn ông cứu vãn lấy phái đẹp nhi của ta!” Người phụ phái đẹp ôm cô chỉ biết khóc thút thít, ở đầu cuối cũng ngửng đầu run rẩy rẩy cầu van lơn, tiếng nói yếu mềm lại bất lực.

Xem thêm: tỏ tình tiểu thuyết

“Đặt đứa bé xíu ở xuống lên đường, tớ cầm và không để mất máu chung nó trước…” Lâm Tiểu Uyển cảm xúc một đôi bàn tay nhẹ dịu vệ sinh lên đường vết tiết bên trên thái dương cô, Lúc cọ sạch sẽ mồm chỗ bị thương đặc biệt nhức xót thực hiện đằm thắm bản thân cô đùng một cái run rẩy lên. Cô khẽ nhấc mi đôi mắt lên, độ sáng chói lóa thực hiện cô ko thể ko nhắm đôi mắt lại một lần tiếp nữa.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Tiểu Thảo tỉnh rồi!” Có đứa ở sát cơ trị đi ra một giờ hét hãi kinh.

Vưu đại phu một vừa hai phải nhẹ dịu băng bó mồm chỗ bị thương chung cô, một vừa hai phải nói: “Tỉnh lại là chất lượng rồi, tuy nhiên đằm thắm bản thân con cái bé xíu vốn liếng dĩ tiếp tục yếu ớt, lại mất quá nhiều tiết vì vậy, cần tĩnh chăm sóc thiệt chất lượng một thời hạn, thực hiện chút đồ vật đem đủ dinh dưỡng mang lại con cái bé xíu bồi vấp ngã.”

Lâm Tiểu Uyển đủng đỉnh rãi hé đôi mắt đi ra, kể từ từ thích nghi với độ sáng trước đôi mắt. Khi cô nhận ra rõ ràng toàn bộ ở kề bên, ko ngoài chấn động, tại vì sao vây xung quanh mặt mũi người cô là 1 group người đem đồ vật thời cổ xưa trang? Nhớ lại những tiếng động mặt mũi tai một vừa hai phải rồi… Chẳng lẽ tình tiết xuyên ko cẩu huyết(1) tiếp tục rơi xuống bên trên đầu cô rồi sao?

(1) Cẩu huyết: Những trường hợp lặp lên đường tái diễn nhàm ngán, không tồn tại gì mới mẻ mẻ.

“Thảo Nhi, con cái tỉnh rồi? Đầu đem nhức không? Nói mang lại u, còn tồn tại nơi nào ko tự do không?” Lâm Tiểu Uyển xoay đầu theo dõi khẩu ca, nhận ra vô một hai con mắt chứa chấp ăm ắp quan hoài và nhức lòng. Ôi... Đây là u cô sao? Tuổi cũng quá con trẻ rồi, thoạt nhìn tầm vóc ko thể to hơn bản thân từng nào.

“Muội muội, ai tiến công muội trở nên vì vậy hả? Ta lên đường mắng kẻ cơ chung muội!” Tiểu loli nhỏ nhỏ gầy đét gầy đét, thoạt nhìn còn ko đầy đủ mươi tuổi tác này là tỷ tỷ của cô? Lâm Tiểu Uyển cởi lớn nhị đôi mắt, cúi đầu liếc đôi mắt nhìn chủ yếu bản thân một chiếc - bàn tay nho nhỏ, đằm thắm bản thân nho nhỏ - trong tim cô mỉm cười đau khổ. Chẳng lẽ trời xanh rớt thương hoảng hồn kiếp trước thời thiếu hụt niên cô tính liệu việc căn nhà gian nan, nhằm cô tìm đến tuổi tác thơ ko hoàn toàn vẹn một đợt nữa?

Nhưng ông trời à, ông chất lượng xấu xí cũng cần chọn 1 mái ấm gia đình đem ĐK chất lượng chứ, nhìn mọi người ăn diện rách nát vung vít, xanh lè vàng phin, trong cả nửa kiểu mùng thầu người không giống vứt lên đường cũng nhặt lên ăn, cũng đều có chút quá thảm rồi nhỉ?

Lâm Tiểu Uyển từ từ phục sinh điềm tĩnh kể từ vô nỗi run sợ xuyên ko. Tới đâu hoặc cho tới cơ đi! Kiếp trước em trai em gái đều tiếp tục đem việc làm và mái ấm gia đình của tôi, giờ cũng chính là khi nên công trở nên tháo lui đằm thắm. Chỉ là ko biết em trai em gái ở thời ko xa thẳm xôi cơ, khi này còn có cần đang được vì thế cô đùng một cái “qua đời” nhưng mà thương tâm khóc thảm hoặc không?

Trong khi tức thời, ý thức của Lâm Tiểu Uyển đem chút hốt hoảng, lưu giữ lại năm cô mươi lăm tuổi tác, một vừa hai phải mới mẻ lên lớp 8, phụ thân u bộp chộp cho tới chợ buôn bán món ăn như thông thường ngày và bắt gặp cần tai nạn ngoài ý muốn xe pháo, cả nhị nằm trong tắt thở ở nửa đàng. Chú chưng giúp sức tính liệu qua chuyện hậu sự của phụ thân u rồi bộp chộp vàng tách lên đường, nhượng bộ như hoảng hồn lên đường đủng đỉnh một bước có khả năng sẽ bị phụ thân đứa con trẻ một mình cui cút bám lấy.

Cô là chị gái cả, tự động hóa vứt học tập, sử dụng mồi nhử vai đơn bạc non nớt nhận lấy nhiệm vụ che chở em trai em gái. Năm ấy, em gái mươi nhị tuổi tác, em trai mới mẻ một vừa hai phải tròn trĩnh mươi tuổi tác.

Mười tư năm vừa qua, cô không chỉ là tính liệu phụ thân kiểu đồng ruộng vô căn nhà. Vì gom đầy đủ chi phí khóa học mang lại em trai em gái, cô ko thể ko đi làm việc công mọi chỗ. Sợ ông công ty quan ngại cô còn nhỏ tuổi tác, ngay lập tức giả dối số tuổi tác phát biểu tôi đã mươi bảy, đơn giản nhìn dáng vẻ người nhỏ nhưng mà thôi.

Cô từng buôn bán món ăn, từng buôn bán trái khoáy cây cho tất cả những người tớ, từng thực hiện đáp ứng, thực hiện người công nhân vô căn nhà xưởng… Sau này, bà công ty một siêu thị số kho thấy cô Chịu đau khổ vất vả thao tác làm việc trung thực phúc hậu, lại thông cảm với yếu tố hoàn cảnh của cô ý tiếp tục lưu giữ cô lại thao tác làm việc ở tiệm.

Cửa mặt hàng số kho đãi ngộ cũng ko tệ lắm, bao ăn ở, chi phí lương bổng cũng trả cao hơn nữa siêu thị không giống. Bà công ty còn dạy dỗ mang lại cô tay nghề ngỗng nấu nướng nướng cả đời nhưng mà ko hề hội tụ lại 1 chút nào. Sau này, bà công ty đem dự tính về quê, tiếp tục chuyển nhượng ủy quyền siêu thị số kho nổi tiếng ko tệ đang khiến ăn phát đạt này mang lại cô với tương đối rẻ. Chính phụ thuộc siêu thị đồ vật kho nho nhỏ này, nhằm cô rất có thể băn khoăn được mang lại em trai em gái học tập không còn cấp cho nhị, cấp cho ba…

Em gái hiểu chuyện, nhức lòng thương cô thức khuya dậy sớm thao tác làm việc băn khoăn mang lại con cái bé xíu đến lớp. Sau Lúc chất lượng nghiệp cấp cho phụ thân, lừa cô ko nhập cuộc đua ĐH, trộm lên đường với những cô nàng vô thôn, phi vào tuyến đường xuôi phái nam đi làm việc.

Vì việc này, Lâm Tiểu Uyển tiếp tục khóc ồn ã một trận, tức giận bản thân không tồn tại khả năng, đủng đỉnh trễ sau này của em gái. Lấy kết quả của em gái, tuy rằng rằng ko đua được ngôi trường học tập có tiếng, tuy nhiên đua đậu ĐH chủ yếu quy hẳn là ko trở nên yếu tố.

Từ nhỏ kết quả của em trai vẫn luôn luôn hàng đầu vô lớp. Hồi học tập đái học tập và cấp cho nhị đều học tập nhảy lớp. Khi mươi lăm tuổi tác còn học tập lớp mươi một, tiếp tục quấn lấy công ty nhiệm lớp chung nó lớp mươi nhị báo danh nhập cuộc đua ĐH, ngoài nguyện vọng trước tiên lựa chọn học viện chuyên nghành quân sự chiến lược, những nguyện vọng không giống đều vứt rỗng tuếch.

Trường quân group không những miễn chi phí khóa học, còn trị chi phí trợ cấp cho cơ phiên bản, kết quả xuất sắc ưu tú sau thời điểm chất lượng nghiệp sẽ tiến hành chỉ định vô quân group khu vực, hoặc trở nên một sĩ quan tiền quân đội! Cô biết, em trai thực hiện thế là ham muốn giảm sút trọng trách mang lại cô thôi!

Chỉ chớp đôi mắt, mươi tư năm tiếp tục trôi qua loa. Em gái một vừa hai phải đi làm việc một vừa hai phải tự động học tập, lấy được tấm bởi vì CN chủ yếu quy, đang trở thành một nhân viên cấp dưới cổ vấp trắng(2), cũng bắt gặp hái được tình thương yêu của tôi.

(2) Nhân viên cổ vấp trắng: Khái niệm thời Pháp nằm trong. Chỉ người làm việc trí thức, Chuyên Viên vô một nghành nghề dịch vụ này cơ, dùng trí tuệ, kỹ năng thực hiện khí cụ thao tác làm việc.

Xem thêm: sủng ngay còn kịp

Em trai vẫn luôn luôn bộc lộ đặc biệt xuất sắc ưu tú ở ngôi trường quân group. Mười chín tuổi tác chất lượng nghiệp và được phân cho tới Quân quần thể Kim Lăng, trở nên sĩ quan tiền nhỏ tuổi tác nhất quân quần thể. Sau này, em trai to lớn anh tuấn, những mặt mũi thường rất xuất sắc ưu tú được Phó tư mệnh lệnh quân quần thể Kim Lăng nhìn trúng, reviews mang lại con cháu gái nhỏ của tôi. Hai người nhất con kiến công cộng tình, tình đầu ý phù hợp.

Khi kết duyên, em gái cũng đem theo dõi ông xã là dân trí thức và nam nhi rộng lớn một tuổi tác cho tới nhập cuộc hít lễ. Nhìn em trai em gái đều tiếp tục đem mái ấm gia đình niềm hạnh phúc, cô thiệt sự là đặc biệt phấn khởi mừng, vì thế tiếp tục nốc nhiều hơn thế nhị ly…

Sau Lúc tiệc rượu tàn, Lúc cô trở xuống bậc thang, ko cảnh giác bước hụt rơi kể từ bên trên bậc thang xuống bên dưới... Tỉnh lại một lần tiếp nữa tiếp tục trở nên bé xíu gái căn nhà một ngư gia đem sức mạnh yếu ớt ớt kể từ nhỏ rồi…