ngọt ngào em trao

Giọng anh thời điểm hiện tại nhẹ dịu vô nằm trong.

Một tia chớp xuyên qua quýt khung trời xé toạc mây thong manh, mưa càng khi nặng trĩu phân tử, từng tiếng động xung xung quanh đều bị chôn vùi nhập giờ mưa rộng lớn.

Bạn đang xem: ngọt ngào em trao

Trong không khí chật hẹp bên dưới nghiền dù, một tiếng nói trầm rét mướt ấy vang lên vô cùng rõ rệt.

Cuộc sinh sống đó là loại “lên voi xuống chó” vì vậy.

Vào thời khắc chật vật thế này, người nhưng mà Giang Tầm không thích gặp gỡ cũng không thích nghĩ về cho tới nhất đó là Phó Dĩ Hành.

Giang Tầm trong tâm địa con quay cuồng, tuy nhiên phía bên ngoài vẫn giữ lại vẻ bình tĩnh: “Không cần Phó tổng với hứa hẹn ư, sao anh lại xuất hiện tại ở đây?”

Phó Dĩ Hành nhướng ngươi, khá ngờ vực hỏi: “Phó phu nhân ở phía trên, anh hứa hẹn ai nữa chứ?”

“Ồ.”

Nghe câu vấn đáp qua chuyện lấy lệ của cô ấy, Phó Dĩ Hành cong môi: “Phu nhân có vẻ như rất rất thất vọng?”

Giang Tầm hừ nhẹ nhàng một tiếng: “Đúng vậy, tôi ước rằng Phó tổng tiếp tục vi phạm thỏa thuận hợp tác, rồi ngày mai cuốn gói tách cút tức thì ngay tức thì.”

Phó Dĩ Hành cười cợt nhẹ nhàng, ý cười cợt nhập đôi mắt càng sâu: “Làm phu nhân tuyệt vọng rồi, tôi nhất định…. -” dừng một lúc, anh tràn rạm ý phát biểu “Tôi tiếp tục tuân hành thỏa thuận hợp tác và tiến hành tráng lệ và trang nghiêm nhiệm vụ của tớ.”

Giang Tầm còn còn chưa kịp hiểu đi ra ý nghĩa sâu sắc của câu này, anh đã lấy tay về phía cô.

“Đi thôi?”

Bàn tay anh miếng khảnh và cân nặng so với những khớp xương rõ rệt.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng lên độc nhất bên trên lantruyen.vn!

Giang Tầm ko chớp đôi mắt nhìn trực tiếp anh, vì thế dự khoảng tầm thân phụ giây, sau cuối cô mới nhất ngập ngừng tóm lấy bàn tay anh.

Vào khi nhị bàn tay đan chặt nhập nhau, khóe mồm Phó Dĩ Hành cong lên một nụ cười cợt thoắt ẩn thoắt hiện tại.

Anh nhanh gọn thay đổi khách hàng trở nên công ty, tóm chặt bàn tay Giang Tầm, sử dụng lòng bàn tay đồ sộ rộng lớn của tớ chứa đựng lấy bàn tay của cô ấy.

Sau trận mưa kéo dãn dài vài tiếng đồng hồ đồng hồ thời trang, sức nóng chừng nhập đêm tối hạ thấp, bão thổi nhập đem theo gót cảm hứng ớn rét mướt.

Buổi sáng sủa ra đi ngoài, Giang Tầm ko ngờ lại gặp gỡ cần chuyện này, chỉ đem một chiếc áo cộc nên từ đầu đến chân giờ đang được ngấm rét mướt.

Bàn tay lạnh giá của cô ấy bị Phó Dĩ Hành tóm chặt, khá rét mướt truyền qua quýt lòng bàn tay. Vốn dĩ Giang Tầm cho là cơ chỉ hành vi đại diện, ​​không ngờ anh lại đi ra bất thần thực hiện vì vậy.

Trái tim cô nhảy loàn lên, test níu tay một ít, tuy nhiên cũng ko buông đi ra.

Giang Tầm cảm nhận thấy khó khăn tin cậy, xoay đầu nhìn người lân cận, Phó Dĩ Hành nhìn trực tiếp về phía đằng trước như không tồn tại chuyện gì xẩy ra, hành vi dắt cô cút bên trên vỉa hè vô nằm trong ngẫu nhiên.

Chiếc dù quá nửa nghiêng hẳn về phía cô.

Giang Tầm nhìn xuống nhị bàn tay đang được tóm chặt nhau đợt nữa, trong tâm địa nhói lên một cảm hứng khó khăn miêu tả.

Xem thêm: hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản

Biết rằng toàn bộ đơn giản fake xảo trá, cô ko ngoài khẽ nhếch khóe mồm.

Tuy nhiên sự fake xảo trá giữ lại ko được bao lâu ngay lập tức bị đánh tan một cơ hội vô tình.

“Nói mới nhất ghi nhớ, tôi ghi nhớ cho tới một chuyện.”

Khi cho tới xe cộ, Phó Dĩ Hành đùng một cái phát biểu. Giang Tầm toan tạm dừng hoạt động xe cộ thì nghe thấy tiếng nói của anh ý, vô thức xoay đầu lại, nhìn trực tiếp nhập hai con mắt đen giòn láy như cười cợt như ko ấy: “Thưa phu nhân, ko cần em đang được tăng ca sao?”

Mọi cảm hứng xúc động trước này đều tan biến đổi như khủng hoảng bong bóng xà chống.

Giang Tầm xoay đầu tạm dừng hoạt động xe cộ, hít một khá thiệt thâm thúy, ức hiếp khóe mồm cứng ngắc, nhanh gọn kiểm soát và điều chỉnh lại thể trạng, sau này lại nhìn Phó Dĩ Hành, quay về với nụ cười cợt như cũ: “Phó tổng à, tuồng như pháp lý không tồn tại quy toan ban đêm tăng ca thì ko được ăn cơm trắng, đích thị không?”

Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Đúng vậy, pháp luật trái ngược thực không tồn tại quy toan này vì vậy.”

“Hơn nữa, tôi vừa vặn có được thông tin rằng thời điểm hôm nay trời mưa đồ sộ nên tôi đem thanh lịch tăng ca ở trong nhà.” Cô phát biểu thêm thắt nhưng mà mặt mày ko đỏ lòm tim ko run rẩy.

Phó Dĩ Hành có vẻ như trầm dìm suy nghĩ: “Vậy sao? Tôi hiểu rồi.”

Anh hiểu vật gì chứ?

Giang Tầm trong tâm địa đề ra một vệt chấm căn vặn, ko ngoài liếc nhìn anh một chiếc nhìn tràn nghi hoặc vấn, tuy nhiên không sở hữu và nhận được câu vấn đáp xác nhận.

Xe phát động, nhẩy vào nhập làn mưa hòa nằm trong mùng tối.

Sau Lúc thoát ra khỏi đàng vòng đai, bên trên đàng có khá nhiều phương tiện đi lại dịch chuyển rộng lớn.

Chiếc xe cộ vững vàng vàng hòa nằm trong nhãn hiệu xe cộ, ánh đèn sáng neon sáng sủa rực phát sáng lộn nằm trong đèn đàng.

Ánh sáng sủa bên phía trong xe cộ lờ mờ ảo, từng loại người lướt ngang qua quýt xe cộ phủ lên gò má của Phó Dĩ Hành một tầng khả năng chiếu sáng dọc, vẽ nên một đàng đường nét tinh tế và sắc sảo bên trên khuôn mặt anh.

Giang Tấn nhìn chằm chằm gò má anh, nỗ lực tìm hiểu đi ra vài ba manh côn trùng kể từ khuôn mặt mày này. Nhưng lại thực hiện cô tuyệt vọng, khuôn mặt anh không tồn tại một biểu cảm dư quá này.

Hai mươi phút sau, Giang Tầm sau cuối cũng biết câu vấn đáp mang đến thắc mắc vừa vặn rồi.

Xe chậm chạp rãi tiến thủ nhập kho bãi đỗ xe cộ của trụ sở tập đoàn lớn Quân Trạch..

“Chờ đã!”

Nhận đi ra với gì cơ bất ổn, Giang Tầm tất tả gọi anh: “Phó Dĩ Hành, sao anh lại đem tôi cho tới đây?”

Bên ngoài cộng đồng đang được mưa, qua quýt một tấm kính, cảnh vật xung xung quanh u ám và mờ mịt khiến cho cô ko nhằm ý đàng xe đua ko cần đàng về ngôi nhà.

Xe chạy nhập vị trí đỗ xe cộ rồi tạm dừng.

Xem thêm: bàn tròn trí mạng

Phó Dĩ Hành kéo phanh tay xuống, thả lỏng cà vạt, chỉnh lại kiểu ngồi, điềm tĩnh nói: “Em ko cần tăng ca sao? Chúng tớ nằm trong tăng ca.”

Giang Tầm:???

Anh liệu có phải là quỷ không? Ai mong muốn tăng ca với anh chứ!