ngôn tình thầy trò ghen

Du Nhiên ngồi bên trên bậc thang, tay chống cằm, nhìn Khuất Vân đang được để ý xem sách bên trên sô trộn, nhập đôi mắt tràn trề tình yêu.

Đẹp trai, quá đẹp nhất trai.

Bạn đang xem: ngôn tình thầy trò ghen

Nước miếng của Du Nhiên chảy rời khỏi ào ào, chàng trai đẹp trai này trong tương lai được xem là của 1 mình cô.

Nghĩ sắp tới, Du Nhiên ngước đầu lên, chính thức cười cợt to tát.

Nhưng nụ cười cợt này còn có chút ko tinh khiết.

Du Nhiên ko nên là kẻ rất có thể lấp liếm được chuyện gì trong tim, bởi vậy cô thẳng căn vặn anh: “Khuất Vân?”

“Ừ?” Lông ngươi Khuất Vân nhướng lên, tuy nhiên góc nhìn vẫn nhìn cuốn sách chằm chằm.

“Trước trên đây anh từng sở hữu nữ giới chưa?” Du Nhiên bắt đầu điều tra thông tin.

“Từng sở hữu.” Khuất Vân là 1 trong những người trực tiếp thắn, nhưng cũng là 1 trong những người ko Chịu bị thiệt: “Em thì sao? Đã từng sở hữu chúng ta trai chưa?”

“Coi như thể sở hữu chuồn.” Du Nhiên vấn đáp sở hữu chút trở ngại, dừng lại một chút ít rồi lại hỏi: “Này, tất cả chúng ta cứ thế yêu thương nhau à? Vì sao em cảm thấy dường như thân ái tất cả chúng ta không đủ vật gì cơ.”

“Có sao?” Khuất Vân căn vặn mang đến sở hữu lệ.

“Này, suy nghĩ cho tới chuyện em là nữ giới của anh ý, anh có vui không?” Du Nhiên căn vặn.

“Cũng được.” Khuất Vân vẫn vấn đáp ko đậm không nhạt như trước đó.

Du Nhiên ko nhịn được nữa, “thịch thịch thịch” chạy xuống, lúc lắc lấy cuốn sách bên trên tay Khuất Vân, bao bọc lấy mặt mũi anh, hóa học vấn: “Nói thật chuồn, vì như thế sao anh lại đồng ý quen thuộc em?”

Trong hai con mắt sáng sủa ngời của Du Nhiên phản chiếu gương mặt điềm đạm của Khuất Vân: “Bởi vì… em tương đương mèo.”

Nghe vậy, Du Nhiên tức thời kinh hoàng mà đến mức rần rần lùi lại tía bước, lùi cho tới góc tường rồi mới mẻ nói: “Lẽ nào… anh quí nhân thú?”

Khóe mồm Khuất Vân cong lên: “Em suy nghĩ tôi là người?”

Du Nhiên gật đầu, ko sai, anh là thú mới mẻ đích thị.

Ngay khi Du Nhiên đang được cảm nhận thấy yếu tố này vô nằm trong hợp lý, Khuất Vân đùng một cái thể hiện một vấn đề: “Em đã từng bài xích luyện thực tiễn xã hội chưa?”

Du Nhiên cười cợt hì hì: “Anh ko nên chúng ta trai em sao? Làm canh ty em chuồn.”

Khuất Vân cười cợt nhạt: “Tôi còn là một giáo viên của em nữa… Khai giảng kỳ sau còn ko nộp, đem đầu cho tới thay đổi.”

Du Nhiên thiệt sự không trở nên mùng uy hiếp này nạt, cô nàng đang suy nghĩ cho tới một chuyện khác: “Chuyện này, giờ coi lại, nhì tất cả chúng ta thật giống Dương Quá và Tiểu Long Nữ, tuy rằng tuổi thọ không giống nhau tuy nhiên vẻ ngoài đều đẹp như nhau nha.”

Khuất Vân ngước đầu, coi cô, góc nhìn nhập trong cả, giống như khung trời tụt xuống mạc, một khi sau anh nói: “Nể mặt mũi tất cả chúng ta đang được hò hẹn, tôi sẽ không còn công kích em.”

Du Nhiên lại đang được suy nghĩ cho tới một chuyện khác: “Anh nói xem, nếu như tất cả chúng ta bị ngôi nhà ngôi trường phân phát hiện tại, liệu sở hữu bị tiêu diệt trở nên thây khô không?... A, chuyện của tất cả chúng ta trong thời điểm tạm thời lưu giữ kín, anh thấy sao?”

Khuất Vân gật đầu: “Được, nhưng… em đang khiến gì vậy?”

“Nhìn anh.” Du Nhiên vấn đáp thiệt trở nên thật: “Dùng ánh đôi mắt trả tình để xem anh.”

Khuất Vân khẽ hít vào trong 1 khá, tiếp sau đó vực lên.

“Anh chuồn đâu vậy?” Du Nhiên túm lấy góc áo Khuất Vân.

Khuất Vân kể từ bên trên cao coi xuống cô, sau cùng phun ra một câu: “Nhà vệ sinh… Sao, ham muốn chuồn nằm trong không?”

Du Nhiên nhấp lên xuống lắc góc áo, khuôn mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Chưa gì đang được trực tiếp thắn cùng nhau như vậy? Thật xấu xí hổ… Nhưng nếu như anh đang được có lòng mời mọc thì em cũng cho tới coi một chút ít chuồn.”

Khuất Vân “…”

Du Nhiên cứ vì vậy ở lại ngôi nhà Khuất Vân, nhì người đều bất lực trong các việc nấu nướng nướng, chỉ rất có thể từng bữa đều ra bên ngoài mua sắm hoặc cho tới nhà hàng ăn. Dinh chăm sóc quá quá, Du Nhiên bự lên tía cân nặng, tuy nhiên suy nghĩ cho tới việc đã tìm được vùng dung thân ái, cô gái không tồn tại chút ý thức nguy hại.

Trong khi ở trên đây, Du Nhiên luôn luôn trực tiếp tắt điện thoại cảm ứng, cũng ko biết sẽ có được ai dò thám bản thân.

Qua khoảng tầm một tuần, Du Nhiên đoán chừng người cơ đã đi, ngay lập tức há địa hình rời khỏi.

Quả nhiên, sở hữu thật nhiều lời nhắn thông tin cuộc gọi nhỡ, tuy nhiên số của Thừa Viễn chỉ xuất hiện tại một thứ tự.

Không cần thiết thưa nhiều, chỉ coi một chút ít đang được làm rõ mọi chuyện.

Vĩnh viễn đều như vậy, anh tớ ko lúc nào thực hiện bất cứ chuyện gì dư quá.

Những số còn sót lại đó là số của u cô, Bạch Linh, Du Nhiên đang được ấn định gọi lại, thân mẫu đại nhân đang được gọi cho tới.

Trong tiếng nói của Bạch Linh không tồn tại bất kì trách cứ cứ gì, chỉ thong thả nhạt nhẽo nói: “Anh con cái chuồn rồi, về chuồn.”

Ngắt máy, Du Nhiên thở lâu năm một khá.

“Sao vậy?” quý khách hàng trai mới mẻ, Khuất Vân, căn vặn.

“Em nên về.” Du Nhiên thưa.

“Ừ.” Chỉ sở hữu một giờ đồng hồ như vậy, phân phát âm quá ngắn ngủi, Du Nhiên ko nghe cho tới bất kể hàm nghĩa gì bên phía trong.

“Chẳng lẽ anh không tồn tại bất kể cảm hứng lưu luyến gì với cô nữ giới này à?” Du Nhiên vô nằm trong bất mãn.

“Khoảng cơ hội tạo thành nét đẹp.” Khuất Vân vấn đáp.

“Vô tình bất nghĩa.” Du Nhiên thay cho mặt mũi Khuất Vân giải thích chân thành và ý nghĩa lời nói.

Khuất Vân nhướng ngươi, kể từ chối mang đến chủ ý.

Du Nhiên mím môi, đột tương tự con cái mèo nhỏ, nhào tới đẩy Khuất Vân trượt xuống sô trộn.

“Em làm những gì vậy?” Khuất Vân căn vặn.

“Thật rời khỏi, trước đó em đặc biệt ghét bỏ anh.” Du Nhiên nhìn thẳng nhập đôi mắt anh, ngón tay chính thức ngứa ngày, vô nằm trong ham muốn sờ dọc từ đường viền mê hoặc cơ.

“Vậy sao? Thật sự ko coi rời khỏi được.” Khuất Vân mỉm cười.

Du Nhiên vươn tay nhéo khóe mồm anh, trang nghiêm nói: “Nhưng hiện nay tình yêu của em với anh đang được không giống, em nghiêm chỉnh túc… Khuất Vân, anh thì sao?”

Du Nhiên cứ như vậy, nằm úp mặt bên trên người Khuất Vân, thân thể nhì người vô nằm trong sát sát, thậm chí là sở hữu rất có thể cảm hứng được cơn gió khi anh chớp song lông nheo, phất nhập gò má cô, tương đương như các sợi phần lông tơ nho nhỏ, quyến rũ.

Khuất Vân ko thưa gì, anh chỉ chậm chạp rãi ngước đầu, đưa song môi cho tới sát môi Du Nhiên.

Không khí nhịn nhường như trở thành vô nằm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng canh nấm White đang được ục ục sôi nhập chống nhà bếp, lóng lánh, sở hữu chút ngọt, có chút khét.

Ngay khi nhì cánh môi quyến rũ chuẩn bị đụng chạm nhập nhau, Du Nhiên vươn rời khỏi một tay, đẩy mặt mũi Khuất Vân rời khỏi.

“Tôi nghĩ…” Khuất Vân xoay đầu lại, dương dương tự động đắc nói: “Em ham muốn hít.”

“Trước khi hôn nhau nên bắt tay.” Du Nhiên hừ nhẹ nhõm một tiếng: “Không sở hữu văn hóa truyền thống, thiệt kinh sợ, khinh thường bỉ anh.”

Nói xong xuôi, Du Nhiên chống tay lên ngực Khuất Vân, đè một khuôn thiệt nặng nề, thuận thế vực lên, núm lấy túi đeo của tôi, thản nhiên khoác lên vai, nói: “Bạn gái anh nên chuồn trước, sở hữu việc thì gọi năng lượng điện.”

Sau cơ, Du Nhiên kiêu dũng chứa chấp bước loại bỏ đi, tuy nhiên vừa vặn mở cửa, cô đang được nghe Khuất Vân gọi thương hiệu bản thân ở phía sau: “Du Nhiên.”

Chịu thưa rồi, tiếng nói còn thiệt dịu dàng êm ả.

Du Nhiên khích động, sau cùng cũng nghiền được anh chàng này tâm sự tình yêu thiệt.

Cô tràn ngập kỳ vọng, xoay đầu, dịu dàng êm ả nói: “Chuyện gì vậy?”

Nếu thời điểm này Khuất Vân bảo cô ở lại, Du Nhiên suy nghĩ, mình vô cùng tiếp tục đồng ý.

Nhưng, Khuất Vân mỉm cười cợt, mỉm cười cợt, rồi lại mỉm cười: “Nhớ lấy, bài xích luyện thực tiễn xã hội, khi khai học chắc chắn nên nộp.”

Du Nhiên: “…”

Bạch Linh ko lừa Du Nhiên, Thừa Viễn quả thực đã đi.

Đối với hành vi trốn tách của Du nhiên, Bạch Linh cũng ko căn vặn nhiều, chỉ bảo cô về phòng ngủ ngơi.

Du Nhiên phía trên nệm, coi xà nhà, trước mặt không sở hữu khung trời sao, còn ko thích nghi được.

Nghĩ vậy, Du Nhiên ko nhịn được tuy nhiên gọi năng lượng điện cho Khuất Vân: “Đoán coi em là ai?”

Tiếc rằng Khuất Vân không tồn tại hào hứng với trò con trẻ con này, trực tiếp thắn nói: “Không biết.”

Du Nhiên cũng ko tức phẫn uất, kế tiếp hỏi: “Anh đang làm gì?”

Khuất Vân nói: “Nghe điện thoại cảm ứng.”

“Nhớ em không?” Du Nhiên vẫn bám cứng lấy ko thả.

Khuất Vân nói: “Em mới mẻ chuồn không được nhì giờ đồng hồ.”

Liên tiếp căn vặn tía yếu tố đều không sở hữu và nhận được câu trả lời ưng ý, thậm chí là còn không sở hữu và nhận được thái phỏng ưng ý, sự năng nổ của Du Nhiên cũng tan mất tích 1/2.

“Khuất Vân.”

“Ừ?”

“Chúng tớ là tình nhân, đích thị không?” Du Nhiên nhẹ giọng căn vặn.

“Em thấy sao?” Khuất Vân căn vặn ngược lại.

Đáp án này khiến cho Du Nhiên lặng ngắt.

Trong điện thoại cảm ứng không thể tiếng nói của Du Nhiên, chỉ có giờ đồng hồ không gian lưu trả, vù vù, nghe ko tự do thoải mái.

“Sao vậy?” Khuất Vân cảm nhận thấy Du Nhiên ko giống bình thông thường.

“Không, vừa vặn rồi quá mệt rũ rời, ngủ gật, hôm không giống em lại gọi mang đến anh.” Du Nhiên người sử dụng những lời nói này kết đốc đoạn hội thoại.

Khi buông điện thoại cảm ứng, Du Nhiên liên tiếp lăn chiêng qua chuyện lăn lại bên trên nệm, ko ngờ lăn chiêng mà đến mức rơi xuống khu đất, nhức ham muốn nội thương, suýt rớt nước đôi mắt.

Đúng thời điểm này, gái Diệp gọi tới: “Bạn yêu thương, ghi nhớ tớ không?”

Nhìn gái yêu thương người tớ này, thế này mới mẻ tương đương chúng ta trai thật sự chứ, Du Nhiên chỉ rất có thể oán thù hận chủ yếu bản thân không tồn tại đôi mắt coi người, hoặc là tiêu xài chuẩn chỉnh lựa chọn tình nhân quá thông thường.

“Nghe giọng cậu dường như ko thông thường.” Gái yêu thương ngửi ra mùi hương phi lý.

“Tớ sở hữu người rước rồi.” Du Nhiên trực tiếp thắn.

“Ai? Ai lại kiêu dũng như vậy, tớ phục sát khu đất.” Gái Diệp vô nằm trong sở hữu hào hứng với chúng ta trai của Du Nhiên.

“Bạn trình làng, cậu ko biết.” Sợ gái yêu thương lắm mồm, Du Nhiên suy nghĩ trong thời điểm tạm thời ko thể thưa từng chuyện mang đến cậu tớ.

“Có người rước là chất lượng tốt rồi, tuy nhiên nghe tiếng nói của cậu cũng ko thông thường lắm, chắc chắn lại sở hữu chuyện gì nên tâm trí rồi, tới trên đây, sắp tới, thưa từng chuyện từ trên đầu cho tới cuối mang đến tớ nghe, nhằm người ngoài phân tích kỹ lưỡng coi thế nào là.” Sở quí số 1 của gái Diệp là hóng bát quái, loại nhì là chén quái ác, loại tía là loại nhất và loại nhì nằm trong lại.

Du Nhiên thở dài: “Lần này là tớ thổ lộ với anh ấy trước.”

Gái Diệp nhấp lên xuống đầu: “Tối kỵ.”

“Không cần thiết thưa nguy hiểm như vậy chứ.” Tim Du nhiên nhảy lên một chiếc.

“Tớ căn vặn, sở hữu nên trong lúc nhì người hò hẹn, cậu là người thưa nhiều hơn nữa không?” Gái Diệp căn vặn.

“Đúng.” Du Nhiên gật đầu.

“Có nên anh tớ luôn luôn nhu hòa với cậu không?” Gái Diệp lại căn vặn.

“Đúng.” Du Nhiên lại gật đầu.

“Có nên anh tớ trước đó chưa từng thưa yêu thương cậu, đích thị không?” Gái Diệp căn vặn một câu sau cùng.

“… Đúng.” Trái tim Du Nhiên bị bao nhiêu thắc mắc này chọc đau: “Điều này tức là gì?”

“Có tức thị cậu so với anh tớ là sở hữu cũng khá được mà không sở hữu cũng không vấn đề gì, ở kề bên anh tớ, nhận thêm cậu cũng rất ít tuy nhiên thiếu đi cậu cũng rất nhiều. Cậu đang được dữ thế chủ động thổ lộ rồi tuy nhiên anh tớ khuôn gì rồi cũng không nói, cứ dò thám một cô nữ giới nấu nướng cơm trắng giặt ăn mặc quần áo rồi tính sau.” Gái Diệp nói chuyện khi nào thì cũng ko biết vuốt mặt mũi nể mũi.

Nghe vậy, ngược tim Du Nhiên thiệt giá buốt, một khi sau, cô nàng hỏi: “Vậy… Tớ nên làm những gì bây giờ?”

“Chia tay, chia ly chuồn, loại chúng ta trai này, sở hữu cũng vô dụng.” Gái Diệp còn kinh hoàng thiên hạ ko đầy đủ loạn: “Tháng bảy vốn liếng là mùa chia tay nha.”

“Chờ một chút ít.” Du Nhiên đã nhận được rời khỏi sở hữu điều gì đó không đúng: “Có nên mới đây cậu mới mẻ thất tình ko, nên mới mẻ ham muốn tớ chết chung?”

Gái Diệp chính thức ha ha cười: “Sao rất có thể, ha ha, ha ha.”

Du Nhiên biết, tuy rằng mô tơ của gái Diệp ko thuần khiết, tuy nhiên lời nói của cậu tớ cũng ko nên vô lý, nhập quan hệ với Khuất Vân, quả thực cô là mặt mũi để nhiều tình yêu rộng lớn.

“Đời người ngắn ngủi ngủi, nể tình bè bạn đang được lâu, mau tới du ngoạn giải phiền với tớ.” Gái Diệp thưa.

Du Nhiên nhận định rằng yếu tố thân ái cô và Khuất Vân cần thiết có thời gian ngoan nhằm tâm trí kỹ coi nên giải quyết và xử lý thế nào là, bởi vậy, cô đồng ý lời nói đề nghị này.

Có lẽ Khuất Vân cũng sẽ không còn dò thám cô, Du Nhiên không thông báo mang đến anh, núm tư trang lên, lại thoát ra khỏi ngôi nhà.

Nhưng Du Nhiên ko ngờ gái Diệp thiệt sự ham muốn dẫn mình chuồn chu du, lại còn là một Hoa Sơn.

Du Nhiên ko nên Lệnh Hồ Xung, coi ngọn núi cơ, chân chính thức run rẩy lên, thưa thế nào thì cũng ko Chịu trèo lên.

Không còn cơ hội nào là không giống, gái Diệp đành kéo Du Nhiên vào ngôi nhà trọ bên dưới chân núi ngủ nhì ngày, đồng ý nhằm Du Nhiên yên ủi ngược tim đau thương.

Nhưng yên ủi nhì ngày, Du Nhiên cứ hở rời khỏi một thời gian là lại lên mạng, rảnh được một giây là núm điện thoại cảm ứng đờ người coi màn hình hiển thị.

Gái Diệp đưa ra quyết định hạ độc thủ: “Đang đợi anh tớ gọi tới à?”

“Không.” Du Nhiên suy nghĩ một đằng nòi một nẻo, nhì ngày này, cô vẫn mong đợi Khuất Vân dữ thế chủ động gọi cho tới, tuy nhiên từ trên đầu cho tới cuối, người ta ko thèm ghi nhớ cho tới bản thân một thứ tự.

“Bắt đầu hận anh tớ rồi chứ?” Gái Diệp căn vặn.

“Ừ.” Lần này Du Nhiên thưa thiệt, sau cùng cũng vì như thế yêu mà sinh hận.

“Tớ sở hữu một cơ hội rất có thể khiến cho anh tớ nhằm ý cho tới cậu.” Gái Diệp thưa.

“Cách gì?” Du Nhiên nhướng ngươi.

“Đứng bên trên sườn núi Hoa Sơn, hét to tát thương hiệu anh tớ, sau đó nhảy xuống.”

“Sau cơ thì sao?”

“Tớ tiếp tục ở ở kề bên quay trở lại quy trình này, mang đến anh ta xem, làm cho anh vĩnh viễn ghi nhớ sở hữu một cô nàng vì như thế anh tớ tuy nhiên vứt mình… thế nào?”

Bởi vì như thế đang được biết những kẻ ở kề bên không một ai ko ác độc, Du Nhiên cũng ko tức phẫn uất, tuy nhiên trong tim ko ngoài nhảy rời khỏi một suy nghĩ: nếu như bản thân thiệt sự nhảy xuống, ko biết Khuất Vân sở hữu nhức lòng hay là không.

“Đi thôi, chuồn thôi, leo Tột Đỉnh núi, tất cả chúng ta lại bàn bạc coi chuồn đâu nghịch ngợm tiếp.” Gái Diệp núm tía lô lên trả mang đến Du Nhiên, kéo cô nàng lên núi.

Du Nhiên cúi đầu, ỉu xìu tiếp cận trước, mới mẻ chuồn được vài bước, gái Diệp chuồn phần bên trước đùng một cái tạm dừng, Du Nhiên ko giới hạn kịp, mặt đập trực tiếp nhập khuôn mông cậu tớ.

“Cậu sở hữu tin cậy tớ gặm rụng mông cậu không?” Du Nhiên xoa mũi.

“Cậu sở hữu tin cậy tớ nhận ra một người còn kinh xịn hơn cả ác chiêm bao của cậu không?” Gái Diệp lùi lại, hạ khuôn mông xuống.

Du Nhiên không hiểu biết, vươn cổ, tầm coi lướt qua chuyện người gái Diệp, phía lên bên trên.

Khủng khiếp, bên trên tuyến đường phần bên trước, sở hữu một người đàn ông.

Chính là kẻ lưu giữ chức chúng ta trai thời điểm hiện tại của Du Nhiên – chàng trai giáo viên Khuất Vân.

Du Nhiên lùi đầu về sau khuôn mông gái Diệp, người sử dụng sức dụi đôi mắt.

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

Gái Diệp lên tiếng: “Du Nhiên, nhắc một câu, tớ sở hữu cảm giác ham muốn xì khá.”

Trời khu đất mênh mông, không tồn tại vật gì sở hữu uy thế kinh sợ hơn mùi thối, Du Nhiên tức tốc nhảy rời khỏi kể từ đàng sau gái Diệp.

Vừa nhảy rời khỏi, tiềm năng trọn vẹn vỡ lở, tuy nhiên Du Nhiên cũng nhận ra rõ rệt Khuất Vân.

Khuất Vân mang 1 cỗ ăn mặc quần áo thể thao, sườn lưng treo một cái tía lô rộng lớn, chuẩn bị leo núi nổi bật, bên trên phông nền núi xanh lơ, gương mặt anh càng thêm thắt mềm mại.

Du Nhiên là 1 trong những cô gái háo sắc, chỉ việc liếc đôi mắt nhìn thấy vì vậy, cô gái đang được trọn vẹn bỏ qua cho việc giá buốt lùng trước đó của Khuất Vân, cũng ko tâm trí nhiều, thở hào hển bước thời gian nhanh cho tới ở kề bên anh, hỏi: “Thật khéo, sao anh cũng cho tới đây?”

Trong hai con mắt Khuất Vân sở hữu trời xanh lơ mây White, sở hữu cảm giác thanh thản như suối chảy kể từ đỉnh núi xuống, tuy nhiên góc nhìn này quá mức cần thiết bình tĩnh, điềm đạm mà đến mức làm cho Du Nhiên cảm hứng bị găm đứng tức thì bên trên địa điểm.

Du Nhiên ko Chịu nổi, lại hỏi: “Vì sao lại coi em như thế?”

“Bài luyện thực tiễn xã hội đã từng chưa?” Tại một nơi phong cảnh thơ mộng vì vậy, yếu tố trước tiên tuy nhiên Khuất Vân căn vặn lại là yếu tố như vậy.

“Chưa thực hiện.” Du Nhiên sở hữu chút ngây người.

“Vậy vì như thế sao còn rảnh rỗi ở trên đây du quật ngoạn thủy?” Khuất Vân lại đâm thêm 1 nhát nữa.

Du Nhiên cảm biến được tiếng nói Khuất Vân ko giống với thông thường, nhịn nhường như sở hữu sự châm biếm khó khăn phân phát hiện tại, tuy nhiên rốt cuộc không giống ở chỗ nào là, Du Nhiên còn ko xem sét, bởi vậy, cô đành kế tiếp căn vặn yếu tố lúc trước: “Vậy, vì như thế sao anh lại ở đây?”

Khuất Vân nhướng ngươi, thông thoáng quan sát về phía gái Diệp: “Vậy, vì như thế sao em và cậu tớ lại ở đây?”

Du Nhiên còn ko ngốc mà đến mức đấy, cô ngửi được từ trong những lời nói này một mùi hương gì cơ hơi chua chua.

Khuất Vân, nhịn nhường như, có lẽ rằng, hoặc là, sở hữu năng lực, đang ghen ghét.

Ngẫu nhiên, Du Nhiên trả tay rời khỏi sau sườn lưng, chìa rời khỏi hai ngón tay.

Du Nhiên mới mẻ chỉ há mồm thưa một chữ “em”, Khuất Vân đã căn vặn tiếp: “Còn nữa, vì như thế sao tắt năng lượng điện thoại?”

“Đâu có?” Để chứng tỏ sự trong sáng, Du Nhiên lấy di động rời khỏi, nhấc lên.

Khuất Vân loay hoay một khi, tức tốc đang được khảo sát rõ ràng chân tướng: “Nợ chi phí bị khóa sim tuy nhiên cũng ko biết?”

Thảo nào là bao nhiêu thời buổi này trong cả một lời nhắn cũng không có, thế ra bị khóa sim.

Về phần vì như thế sao không sở hữu và nhận được lời nhắn khóa sim, Du Nhiên không tồn tại hào hứng phân tích, việc khiến cho cô gái hào hứng chủ yếu là: “Vì sao anh biết em ở đây?”

“Từ tuột liên hệ tìm kiếm ra số điện thoại cảm ứng ngôi nhà em, sau khi gọi cho tới, u em thưa mang đến tôi biết.” Khuất Vân vấn đáp.

“Anh trình làng bạn dạng thân ái thế nào?” Du Nhiên tò lần.

“Ăn tức thì thưa thiệt,” Khuất Vân thưa.

Du Nhiên chính thức vò góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng: “Sau lúc biết anh là chúng ta trai em, u em sở hữu phản xạ gì?”

“Tôi ko thưa với bác bỏ gái tôi là chúng ta trai em.” Khuất Vân thưa.

“Vậy anh thưa thế nào?” Du Nhiên sở hữu dự cảm ko lành lặn.

“Tôi thưa tôi là giáo viên của em, ham muốn thông tin việc em bị trượt kỳ thi đua thời điểm cuối kỳ và việc học tập kỳ sau học tập lại. Đúng rồi, nhắc em một chuyện, nên ở trên đây nghịch ngợm lâu một chút ít, ngóng bác bỏ gái không còn phẫn uất rồi hãy về… Em đang nghĩ vật gì vậy?”

“Em đang được nghĩ…” Du Nhiên nói: “Sau khi đẩy anh xuống núi nên tạo ra hiện tại ngôi trường tự động sát thế nào là.”

“Quên chuyện cơ chuồn, em ko thực hiện được.” Khuất Vân hoàn toàn không trở nên uy hiếp.

Du Nhiên nên quá nhận, điều Khuất Vân thưa là việc thật - mặc dù vậy nào thì cũng nên ăn anh tớ trước rồi mới mẻ làm thịt.

“Cậu tớ là ai, tôi ghi nhớ bao nhiêu thứ tự gặp gỡ ở ngôi trường, cậu ta luôn ở ở kề bên em.” Câu căn vặn của Khuất Vân tương tự một chiếc lưới thực hiện bởi tơ tằm, coi dường như đặc biệt nhẹ nhõm, tuy nhiên sờ nhập đặc biệt giá buốt, trong những khi người tớ đang được lơ đãng đã thắt chặt.

Du Nhiên thông thoáng kiễng chân, nhì tay nhéo khuôn mặt vì khung cảnh blue color phía sau tuy nhiên trở thành càng mềm mượt của Khuất Vân, cười cợt nói: “Bạn trai, chúng ta đang được ghen ghét.”

Sờ thế này cảm hứng quan trọng đặc biệt chất lượng tốt, thiếu thốn chút nữa là nhéo rời khỏi nước rồi.

Khi nhì người đang được nghịch ngợm trò nghịch ngợm tình ái, đột nhiên cảm thấy ở kề bên vang lên giờ đồng hồ xương cốt run rẩy run rẩy, đụng chạm va nhập nhau kêu lách cách.

Quay lại coi, phân phát hiện tại gái Diệp đang được người sử dụng sắc mặt trắng bệch coi chúng ta, trở ngại phun rời khỏi vài ba chữ: “Tình yêu… thầy trò, loàn, loạn, luân.”

Vừa thưa xong xuôi, mặt mũi gái Diệp lại càng White, cũng chính vì cậu ta nhận ra hàm răng của Du Nhiên, khóe mồm của Khuất Vân, bên cạnh đó lóe lên một tia sáng sủa nạt người.

Một người tương tự một con cái mèo đen sạm ham muốn cào người, một người tương tự một con cái dã thú ham muốn ăn thịt người.

Giác quan tiền loại sáu nhạy cảm của gái Diệp thưa mang đến cậu ta biết, hành vi tiếp theo sau của nhì người này đó là làm thịt người khử khẩu, hủy thi khử tích.

Vì vậy, chỉ nghe một giờ đồng hồ hét thảm vang lên, một cậu trai miếng khảnh suýt chút nữa té xuống, tất tả vàng chạy xuống núi.

“Sau này không nhiều hỗ tương với cậu tớ một chút ít.” Khuất Vân nhìn bóng sườn lưng hốt hoảng của gái Diệp.

“Cậu ấy là chúng ta chất lượng tốt của em.” Du Nhiên lý giải.

“Tôi biết, tuy nhiên cậu tớ là đàn ông, còn tôi, là bạn trai của em.”

“Vậy thì sao?”

“Ít nhất chớ nhằm từng thứ tự tôi gặp gỡ em đều thấy cậu tớ ở bên cạnh.”

“Thật bá đạo.” Du Nhiên oán thù phẫn uất.

“Cảm ơn lời nói khen ngợi.” Khuất Vân coi như không tồn tại việc gì.

Du Nhiên núm tía lô lên, nhíu ngươi nói: “Con người của anh thiệt kỳ quái ác, khi thì giá buốt lùng với em, khi lại quí nốc dấm như vậy.”

“Không nên tôi ghen ghét.” Khuất Vân sửa lời: “Tôi chỉ không ham muốn đồ vật của tôi bị người không giống nhúng chàm.”

Du Nhiên xác định phản bác: “Em ko nên đồ vật của anh.”

Khuất Vân nhướng ngươi, phỏng cong đem theo đòi một chút ít nguy hiểm.

Nhưng tiếp theo sau, Du Nhiên nghiêng mặt mũi, cúi đầu, lắc lắc góc áo, nhỏ giọng nói: “Người tớ là kẻ của anh ý.”

Khuất Vân: “…”

Dù sao đã đi đến tận trên đây, Du Nhiên và Khuất Vân quyết định leo không còn Hoa Sơn.

Xem thêm: thần đan đạo tôn

Nhưng ngọn núi này thiệt sự ko chất lượng tốt, dốc như leo vách đá tuy nhiên không tồn tại thừng bảo đảm.

Tuy Du Nhiên từng đạt được kết quả đầu bảng trong lượt chạy 800 mét nữ giới, tuy nhiên thể lực thiệt sự ko đầy đủ, leo được một giờ đồng hồ, chân bắt đầu run rẩy lên, tay cũng run rẩy theo đòi.

“Quên chuồn, tất cả chúng ta trở xuống chuồn.” Khuất Vân thưa.

Du Nhiên ngước đầu coi lên bên trên – thiệt sự đặc biệt cao, đầu suýt nữa rơi ngoài cổ.

“Không ham muốn, không thích, thiệt vất vả mới mẻ leo được đến đây, sao rất có thể vứt cuộc được? Em thấy tất cả chúng ta cơ hội thành công xuất sắc không thể xa cách nữa đâu.” Du Nhiên ngồi xuống khu đất, há chai nước khoáng rời khỏi tu ừng ực.

Lúc này, một song tình nhân trải qua ở kề bên chúng ta, cô gái bóp chân, nũng nịu thưa với chúng ta trai: “Em mệt mỏi rồi, cõng em.”

Anh chàng cơ không đủ can đảm cãi lời nói, ngồi xổm xuống nhằm bạn gái ở lên sườn lưng bản thân, kế tiếp trở về phần bên trước với vận tốc ốc sên trườn.

Du Nhiên coi song nam giới nữ giới cơ ra đi bởi góc nhìn ao ước, tiếp sau đó hắng giọng, học theo tiếng nói nũng nịu kia: “Em cũng mệt mỏi rồi.”

Khuất Vân xoay đầu, người sử dụng tiếng nói nhạt nhẽo như nước ốc nói: “Tôi ko thể cõng em chuồn tiếp.”

“Vì sao?” Du Nhiên vô nằm trong, vô nằm trong tuyệt vọng.

“Bởi vì như thế vì vậy quá nguy nan.” Khuất Vân thể hiện lý do này.

“Lý bởi lý trấu.” Du Nhiên nhỏ giọng nhâm nhẩm, rõ rệt ràng đôi vừa vặn rồi đã từng vậy, sở hữu chuyện gì xẩy ra đâu.

Vì giận hờn, sau thời điểm nghỉ dưỡng, Du Nhiên rời khỏi mức độ chuồn về phía trước, ham muốn vứt Khuất Vân lại đàng sau, tuy nhiên bất kể bước đi cô sở hữu nhanh thế nào là, Khuất vân luôn luôn giữ lại khoảng cách chắc chắn, theo đòi đàng sau cô.

Trèo, trèo, không ngừng nghỉ trèo, Du Nhiên đột phân phát hiện phía trước sở hữu một đám khác nước ngoài đang được tụ luyện, tiến thủ lên coi, phân phát hiện tại ở thân ái là đôi tình nhân lắng đọng vừa vặn rồi.

Lúc này, chúng ta đang được phía trên mặt mũi khu đất, vẻ mặt mũi khổ cực.

“Chỗ thế này tự động bản thân chuồn đang được mệt mỏi rồi, lại còn cõng nhau? Mấy đứa con trẻ này luôn luôn ko biết trời cao khu đất rộng lớn, thấy ko, ko ngờ là sẽ ngã xuống chứ gì.”

Du Nhiên hiểu rằng tình đầu vấn đề từ 1 khác nước ngoài.

Thì rời khỏi nguyên do của Khuất Vân là đặc biệt chính đại quang minh.

Nhưng Du Nhiên nổi tính con trẻ con cái, ko Chịu nhận sai, đành nên kiên trì kế tiếp trở về phần bên trước.

Khi đang được người sử dụng không còn toàn cỗ mức độ lực, Du nhiên rốt cuộc không cậy mạnh nữa, ngồi xổm bên trên mặt mũi khu đất thở dốc.

Khuất Vân chậm chạp rãi kể từ đàng sau tăng trưởng, tuy rằng nằm trong chuồn một quãng đàng với Du Nhiên, tuy nhiên mặt mũi anh ko đỏ hỏn, cũng ko thở dốc, thậm chí còn ko sụp đổ một giọt các giọt mồ hôi.

“Không chuồn nổi nữa à?” Chân Khuất Vân tạm dừng trước mặt Du Nhiên.

“Tự anh chuồn chuồn.” Lần này Du Nhiên ko nên đang được giận dỗi, cô thiệt sự chuồn ko nổi nữa.

Khuất Vân ko thưa gì, chỉ kéo tía lô của Du Nhiên xuống, đeo phía trước ngực bản thân, tiếp sau đó bắt lấy tay cô, thuận tay kéo cô lên.

Vì vậy, Khuất Vân đã nâng Du Nhiên kế tiếp tăng trưởng như thế.

Bởi vậy, Du Nhiên di chuyển đơn giản và dễ dàng rất là nhiều.

Khi đang được tự do thoải mái rộng lớn, Du Nhiên lại chính thức không an phận.

“Khuất Vân.”

“Ừ?”

“Anh trước sau đều treo tía lô vì vậy thiệt tương đương một con rùa.”

“Nếu em không thích bị đẩy xuống núi thì tránh việc nói nữa.”

“Này, anh sở hữu biết hiện nay tất cả chúng ta đang được ở giai đoạn nào không?” Du Nhiên kéo kéo tay Khuất Vân.

“Giai đoạn nào?” Khuất Vân thưa.

Du Nhiên cười cợt trộm: “Nắm tay nha, thiệt rời khỏi em biết là anh cố ý, coi thì dường như là quan hoài cho tới em, thiệt rời khỏi là đang được ăn vụng trộm đậu phụ của em.”

Khuất Vân: “… Em tâm trí rất nhiều, thiệt đấy.”

Du Nhiên kế tiếp cười cợt trộm: “Đừng xấu xí hổ vì như thế em đoán trúng ý đồ vật phi nghĩa của anh ý, đích thị rồi, anh sở hữu biết bước tiếp theo sau sau thời điểm nắm tay là gì không?”

Khuất Vân: “Tôi rất có thể ko biết không?”

Du Nhiên: “Đừng suy nghĩ một đằng thưa một nẻo như vậy, bước tiếp theo sau của tất cả chúng ta đó là hít nhập song môi tuy nhiên anh hòng đang được lâu.”

Khuất Vân: “…”

Du Nhiên: “Anh sở hữu mừng ko, mừng thì ừ một giờ đồng hồ, không mừng thì kế tiếp lặng ngắt.”

Khuất Vân: “…”

Du Nhiên: “Nhìn anh tề, mừng mà đến mức thưa tránh việc lời nữa.”

Khuất Vân: “…”

Trải qua chuyện bao nhiêu giờ oanh kích vô địch của Du Nhiên, cuối cùng nhì người cũng trèo lên đến mức đỉnh núi.

Trước cơ Du Nhiên thấy hình hình ảnh đỉnh núi vô nằm trong nguy hiểm, người đứng bên trên cơ tương tự một con cái loài kiến, dông thổi qua chuyện một chiếc là cất cánh.

Nhưng thời điểm này, khi bạn dạng thân ái Du Nhiên đứng bên trên cơ, lại không hề cảm nhận thấy nguy nan.

Nhưng Du Nhiên biết, nếu như thời điểm này bên trên trời sở hữu một chiếc trực thăng chụp lại hình hình ảnh bản thân đang được đứng bên trên đỉnh núi, trong tương lai nhìn lại, chắc chắn tiếp tục chân mượt tay run rẩy.

Cũng tương tự khi cô khích động thưa với Khuất Vân câu “chúng tớ demo coi sao đi”, tiếp sau đó Du Nhiên cũng cảm nhận thấy vô nằm trong ngạc nhiên về hành động cơ của tôi.

Nhưng nếu như mang đến cô lựa chọn lại một đợt tiếp nhữa, cô vẫn lựa chọn leo lên đỉnh núi, cũng vẫn lựa chọn thể hiện đề xuất hò hẹn với Khuất Vân.

Có lẽ tình thương và leo núi Hoa Sơn tương đương nhau, chưa thấy quan tiền tài ko sụp đổ lệ.

Trong ánh trời chiều, Du Nhiên và Khuất Vân tạm dừng, nơi này là vị trí coi mặt mũi trời nhú rất hay, tiếc rằng giờ đây đang được là buổi chiều, chỉ xuất hiện trời lặn.

Du Nhiên coi những mặt hàng núi xanh lơ ngắt xen kẹt nhập nhau phía xa cách xa cách, coi những đám mây ngũ vẻ đẹp ko mô tả xiết bên trên khung trời, không hiểu vì như thế sao, một luồng khí dừng tụ trong tim, bùng phát, Du Nhiên ko cách nào kiểm soát, đành nên trả nhì tay lên mồm, hô rộng lớn về phía xa: “Tên khốn kia… Em quí anh!!!”

Ráng chiều càng ngày càng dày đặc, những tia sáng sủa nhiều màu chiếu xuống, vận động nhập hai con mắt Khuất Vân.

Hô xong xuôi, Du Nhiên quay trở lại, điềm đạm nói: “Tên khốn mà em thưa đó là anh.”

“Tôi biết.” Khóe mồm Khuất Vân lúc lắc lúc lắc, nhịn nhường như… đang mỉm cười cợt.

“Vậy anh ko đáp lại vật gì sao?” Du Nhiên căn vặn.

“Em ham muốn tôi đáp lại thế nào?” Khuất Vân căn vặn.

“Giống như em vừa vặn thực hiện vậy.” Ánh đôi mắt Du Nhiên sáng sủa lên, tràn đẫy mong đợi.

Nhưng một lời nói của Khuất Vân trọn vẹn dập tắt tia sáng nhập đôi mắt Du Nhiên: “Tôi ko thực hiện được.”

“Xong rồi, thiệt rồi, em ham muốn thu lại lời nói thưa vừa rồi.” Du Nhiên xoay người, bên cạnh đó phủ lấp liếm sự tuyệt vọng trong tim.

Trong khi cô gái đang được ấn định thực hiện tương đương vừa vặn rồi, hướng về phía khung trời hô lên, thương hiệu khốn kiếp, em hận anh, thân ái thể Du Nhiên bị xoay lại.

Giống như nhập phim thần tượng, Khuất Vân hít cô, tại khoảnh xung khắc cơ.

Du Nhiên đang được không thể ghi nhớ rõ rệt tình cảnh ví dụ khi đó thế nào là, tuyệt hảo có một không hai đó là song môi Khuất Vân sở hữu mùi vị sô cô la.

Sô cô la đen sạm, ko ngọt, sở hữu chút vị chát.

Con bà nó, Du Nhiên suy nghĩ, ăn sô cô la tuy nhiên ko cho mình một miếng, không tồn tại nghĩa tình.

Giận đang được phẫn uất xong xuôi, núi đã và đang trèo xong xuôi, tay đang được bắt, môi đang được hít, Khuất Vân đưa ra quyết định trả Du Nhiên cho tới ga hỏa xa, xua đuổi cô về ngôi nhà.

Tuy vận tốc của Du Nhiên rất có thể làm cho ốc sên sinh ra cảm hứng kiêu hãnh ko nhằm đâu mang đến không còn, tuy nhiên chuồn mãi cũng nên cho tới trạm soát vé.

“Đi chuồn, cẩn trọng một chút ít.” Khuất Vân trả tía lô mang đến Du Nhiên.

“Anh ăn sạch sẽ em rồi lại ham muốn xua đuổi em đi?” Du Nhiên liếc đôi mắt bi quan.

Khuất Vấn kéo kéo làn tóc đuôi ngựa của Du Nhiên, sức lực ko rộng lớn, khóe mồm còn cong lên trở nên một nụ cười cợt lù mù ám: “Chờ cho tới ngày tôi thiệt sự ăn sạch sẽ em, trong cả mức độ nhằm thưa em cũng không tồn tại.”

Du Nhiên nghiêng mặt mũi, con quay người lại, chống tay lên tường, lặng ngắt.

“Em lại đang tiếp tục làm những gì vậy?” Khuất Vân căn vặn.

“Em đang được suy nghĩ cho tới ngày anh thiệt sự ăn sạch sẽ em.” Khuất Vân nhận ra khóe mồm Du Nhiên lại chính thức chảy nước miếng.

Lúc này đang được chính thức soát vé, Khuất Vân đốc giục Du Nhiên chuồn xếp mặt hàng.

Du Nhiên bất mãn, giang tay bao bọc lấy thắt sườn lưng Khuất Vân: “Anh thiệt sự không tồn tại gì ham muốn thưa với em à?”

“Thật sự không tồn tại.” Khuất Vân ko mang đến Du Nhiên chút mặt mũi nào là.

Nghìn thứ tự tránh việc, vạn thứ tự tránh việc bị khuôn vẻ bề ngoài xinh đẹp của Khuất Vân lường gạt nha, Du Nhiên thở lâu năm, đơn độc vác tía lô lên xếp mặt hàng soát vé.

Khuất Vân mua sắm mang đến cô một cái vé nằm tại ko tệ, cạnh hành lang cửa số, Du Nhiên ngồi xuống, buồn ngán coi xe pháo lửa trả bánh.

Thật buồn ngán, Du Nhiên đang được ấn định treo tai nghe, lại thấy di động vang lên.

Giật bản thân coi lại, thứ tự này bên trên màn hình hiển thị hiện thị lên tên của Khuất Vân.

Du Nhiên nghe máy, mặt mũi cơ Khuất Vân nói: “Vừa rồi có một câu tôi quên thưa với em.”

Giọng điệu này, tình cảnh này, tình tiết này, ngược tim Du Nhiên đều trở thành nhành hoa được tạo thiệt công phu bởi thịt trườn bên trên chảo nóng, nở thiệt sáng sủa lạn.

Tôi yêu thương em.

Hoặc là…

Thật rời khỏi, tôi ko nỡ nhằm em chuồn.

Càng rất có thể là…

Tôi ở tức thì đàng sau em.

Du Nhiên áp dụng không còn trí tưởng tượng, nhằm đem nó tự động do bay lượn.

Giọng thưa của cô ý run rẩy run rẩy, đem theo đòi ngóng mong: “Câu gì?”

“Thời gian ngoan giao hội của học tập kỳ sau là 7 giờ tối ngày 28 tháng 8, tiếp tục điểm danh, chớ cho tới muộn.”

Du Nhiên: “…”

Tuy bị chọc mang đến phẫn uất sôi lên tuy nhiên Du Nhiên vẫn nhận mệnh, ai bảo chủ yếu bản thân đâm đầu vào trong 1 chúng ta trai như vậy?

Khi về cho tới ngôi nhà, Du Nhiên có được một cuộc năng lượng điện thoại nữa – Thừa Viễn gọi cho tới.

Tình huống ngày này là Du Nhiên đang được ngồi bên trên sô pha vừa gặm táo vừa vặn coi tập san Thụy Lệ, điện thoại cảm ứng bàn vang lên, cô ngay lập tức nghe máy theo thói quen thuộc.

Ai ngờ mặt mũi cơ lại là Thừa Viễn, người tuy nhiên cô vẫn luôn cố gắng tránh mặt.

“Về rồi?” Thừa Viễn căn vặn.

“Ừ.” Du Nhiên nhai nuốt miếng táo mượt mượt, tuy nhiên đã không cảm biến rõ rệt vị của ngược táo nữa.

“Sau này chớ vứt ngôi nhà chuồn như vậy, đặc biệt nguy nan.” Thừa Viễn dặn dò, theo đòi thông thường lệ, âm cuối vẫn đem theo đòi vẻ dịu dàng êm ả nồng đậm.

Du Nhiên lặng ngắt một khi lâu, lâu cho tới nỗi ngược táo trong tay đang được biến chuyển thánh gray clolor mới mẻ chậm chạp rãi nói: “Vậy anh chớ cho tới nữa.”

“Nơi cơ, cũng chính là nhà đất của anh, em quên rồi à?” Thừa Viễn nở nụ cười cợt, đơn giản, nhiệt độ đang được hạ xuống.

“Tôi luôn luôn suy nghĩ vậy, tuy nhiên anh lại ko suy nghĩ vậy.” Du Nhiên há miệng to, gặm táo “rắc” một giờ đồng hồ.

Để lâu, ngược táo đang được sở hữu vị không giống.

Giống như từng chuyện bên trên trần gian.

Bên cơ, Thừa Viễn lặng ngắt.

Du Nhiên đặt điều câu hỏi: “Rốt cuộc anh ham muốn gì?”

“Anh ham muốn gì, em rất rõ ràng.” Thừa Viễn đẩy yếu tố trở lại.

“Thứ anh thiệt sự ham muốn, tôi thiệt sự ko biết.” Du Nhiên đặt điều ngược táo xuống.

Lại một khi lâu, sau cùng Thừa Viễn nói: “Du Nhiên, em thay cho thay đổi.”

“Thay thay đổi chất lượng tốt hoặc xấu?” Du Nhiên căn vặn.

“Với anh là xấu xí.” Thừa Viễn thưa.

“Nhưng so với Lý Du Nhiên tôi lại là chất lượng tốt.” Du Nhiên nói.

“Có chất lượng tốt hay là không nên trong tương lai mới mẻ biết.” Thừa Viễn nói.

“Tôi suy nghĩ, thật nhiều chuyện tức thì từ trên đầu đang được rất có thể biết đúng hoặc sai.” Du Nhiên thưa.

Hai người chỉ úp úp há mở vì vậy, ai ai cũng hiểu ý tứ trong lòng đối phương, hoặc là… không một ai hiểu ý tứ trong tim đối phương.

“Tôi coi TV trên đây.” Du Nhiên sẵn sàng ngắt máy.

Nhưng trong vòng xung khắc sắp xếp ống nghe xuống, Du Nhiên nghe được rõ rệt tiếng nói của Thừa Viễn: “Em thiệt sự nhận định rằng bản thân sẽ thoát được?”

Đặt ống nghe xuống, Du Nhiên ngồi bên trên sô trộn, thật lâu sau cũng ko vực lên.

Mặt trời không còn nhú rồi lặn, không còn lặn rồi lại nhú, thỉnh thoảng lười biếng nói chung biếng trốn chuồn bao nhiêu ngày, tiếp sau đó, đang được là vào cuối tháng tám.

Du Nhiên đưa ra quyết định về ngôi trường sớm, thuận tiến thủ cho tới kiểm tra ngôi nhà Khuất Vân, coi anh sở hữu chứa chấp chấp cô gái nào là không giống ko.

Nhưng ko cần thiết suy nghĩ cũng biết, điều này không tồn tại khả năng.

Cũng ko nên tin cậy tưởng phẩm giá của Khuất Vân, mà là – tính cơ hội thối hoăng như anh, sở hữu từng nào cô nàng rất có thể Chịu được?

Quyết ấn định vì vậy, Du Nhiên kéo tư trang, quay về nơi câu chuyện chính thức.

Chuyện về ngôi trường sớm, Du Nhiên ko lòi ra một chữ, vì vậy khi xuống ngoài hỏa xa, nhận ra Khuất Vân đứng trước đôi mắt, cô gái thiệt sự vô nằm trong kinh ngạc.

Lúc cơ Khuất Vân đang được dựa sườn lưng nhập lan can, đem áo ca rô, hai con mắt không tồn tại gì phủ lấp, quan trọng đặc biệt toát rời khỏi vẻ hấp dẫn bên dưới ánh mặt trời.

“Vì sao anh lại ở đây?” Du Nhiên căn vặn.

“Bởi vì như thế em ở trên đây.” Khuất Vân vấn đáp.

“Ý của em là, thực hiện thế nào là anh biết em ở đây?” Du Nhiên không hiểu, ko nên Khuất Vân là thần tiên đấy chứ?

“Em thưa mang đến tôi biết.” Khuất Vân thưa.

“Em nào là sở hữu.” Du Nhiên nhíu ngươi.

“Tối qua chuyện, khi thì thầm, giọng điệu của em không giống thông thường.” Khuất Vân trả lời vướng mắc.

Chỉ vì vậy anh đang được biết trong tim bản thân suy nghĩ gì?

Du Nhiên nhấp lên xuống đầu, Khuất Vân ko hổ là Khuất Vân.

“Đói ko, chuồn ăn thôi.” Khuất Vân nhận lấy hành ký của Du Nhiên, ngăn một cái xe taxi, về trực tiếp ngôi trường học tập.

Sau khi bố trí xong xuôi đồ đạc và vật dụng, Khuất Vân ngay lập tức kéo Du Nhiên chuồn ăn.

Du Nhiên liếc đôi mắt coi qua chuyện, đúng khi nhận ra quán lẩu tự động đáp ứng cơ, ngay lập tức đề xuất nhập cơ ăn mì.

Nhưng vài ba giây sau, Du Nhiên đột ghi nhớ lại kinh nghiệm đáng kinh hoàng đang được xẩy ra ở cơ.

Du Nhiên đang được ấn định ngăn lại, tuy nhiên vừa vặn mới mẻ xuống tàu hỏa, trí nhớ còn ko quay về thông thường, ăn thưa chậm rãi, đành nhằm Khuất Vân kéo nhập vào quán.

Không biết là trùng khớp hoặc xấu số, Khuất Vân lại chọn tức thì mì sợi.

Cho mặc dù là trai đẹp nhất, tuy nhiên mì chảy rời khỏi kể từ mũi cũng thật sát cảnh quan, nhằm tách thảm kịch xẩy ra thứ tự loại nhì, trong lúc ăn, Du Nhiên hoàn toàn lặng ngắt, cũng thông thường thường xuyên quan sát về phía Khuất Vân.

Liên tục vì vậy trong khoảng mươi phút, Khuất Vân buông đũa xuống: “Vì sao em cứ coi tôi như thế?”

“Em kinh hoàng mì kể từ nhập mũi anh… chui rời khỏi.” Du Nhiên không cẩn thận tâm sự nỗi phiền lòng trong tim.

“Tôi phân phát hiện…” Khuất Vân chậm chạp rãi nói: “Mới bao nhiêu ngày không gặp gỡ, chỉ số mưu trí của em đang được hạ xuống một trình độ chuyên môn mới mẻ.”

“Anh chớ ko tin cậy, thiệt sự từng sở hữu người phun mì ra kể từ mũi.” Du Nhiên tất tả vàng giải thích: “Chính vì như thế chuyện này em mới mẻ ko hẹn hò với cậu tớ, em không thích anh cũng bị nockout chuyện này.”

“Không hò hẹn với cậu ta?” Giọng thưa của Khuất Vân vừa nhẹ nhàng, vừa vặn ngẫu nhiên, chậm chạp rãi nhai nuốt món ăn nhập mồm.

Cái chuông thông báo trong tim Du Nhiên điên cuồng rung lên, tất tả vàng cúi đầu, kế tiếp ăn.

Nhưng còn may, Khuất Vân chỉ thưa một câu vì vậy rồi tiếp tục trải nghiệm món ăn mỹ vị, thấy vậy, Du Nhiên thì thầm thở phào một khá.

Ăn cơm trắng xong xuôi, mặc dù sao về ngôi trường cũng không tồn tại việc gì làm, Du Nhiên đưa ra quyết định theo đòi về ngôi nhà Khuất Vân.

Trên đàng về, Du Nhiên thuận tiện mua sắm một không nhiều kem.

Không biết mặt mũi trời quá giá buốt hoặc thế nào là, Khuất Vân đột nhiên ga lăng canh ty Du Nhiên núm túi món ăn lặt vặt.

Tuy túi món ăn lặt vặt đặc biệt nhẹ nhõm, tuy nhiên thái phỏng săn bắn sóc này của Khuất Vân vẫn khiến cho Du Nhiên vô nằm trong ưng ý.

Khi về cho tới ngôi nhà, Khuất Vân bảo Du Nhiên cho tới chống khách nghỉ ngơi, tự động bản thân nhập chống nhà bếp, nhằm kem nhập trong gầm tủ giá buốt.

Du Nhiên đương nhiên ko thong thả rỗi, tức tốc chạy tới phòng ngủ của Khuất Vân, dò thám kiếm vết tích phụ nữ giới mọi chỗ.

Dường như Khuất Vân sở hữu chút cuồng thật sạch sẽ, căn phòng được thu vén vô nằm trong sạch sẽ, trong cả một sợi tóc cũng ko thấy, lại càng không nói cho tới vết tích của phụ nữ giới.

Nhưng Du Nhiên ko Chịu rời khỏi về mình ko, bởi vậy, cô nàng há tủ ăn mặc quần áo, tìm kiếm ra điểm nhằm nội y…

“Em đang khiến gì vậy?” Khuất Vân xuất thời điểm hiện tại cửa phòng ngủ, nhì tay khoanh trước vùng ngực.

Du Nhiên chậm chạp rãi xoay đầu lại, cười cợt như 1 thương hiệu dâm tặc: “Thì rời khỏi anh quí đem quần nhỏ tứ giác.”

Khuất Vân: “…”

Để đảm bảo cuộc sống riêng biệt còn sót lại của tôi, Khuất Vân túm phần cổ áo Du Nhiên, thả cô gái xuống lầu.

Không sở hữu chuyện gì nhằm thực hiện, đành nên coi TV, Du Nhiên thực hiện ổ bên trên sô trộn, lộn xộn ấn tinh chỉnh và điều khiển kể từ xa cách.

Trong khi lơ đãng, cô gái nghe thấy thắc mắc của Khuất Vân: “Cậu trai chuồn ăn với em ở quán lẩu tự động đáp ứng cơ học tập nhập ngôi trường chúng ta?”

“Đúng vậy.” Du Nhiên liên tiếp trả bao nhiêu kênh, đều là “bảy vị tiên nữ” thực hiện người tớ nuốt ko trôi.

Mấy nữ tiên nữ giới bên trên thiên tào này, đôi mắt từng người vẽ một color lòe loẹt, ăn diện thiếu thốn vải vóc, trọn vẹn không giống với hình tượng tiên nữ giới trong cảm nhận của Du Nhiên.

Chẳng trách cứ thời buổi này nữ giới sinh tương đương tè thư, tè thư giống SV, thế ra trong cả tiên nữ giới cũng tương tự nữ giới yêu thương, nữ giới yêu thương cũng giống tiên nữ giới.

“Lúc cơ em với cậu tớ đang được hứa hò?” Khuất Vân tiếp tục hỏi.

“Vâng… Mà, anh căn vặn chuyện này thực hiện gì?” Lực lưu ý của Du Nhiên Nhanh con quay quay về.

“Em dẫn chúng ta trai thời điểm hiện tại cho tới địa điểm em từng hò hẹn với cậu trai khác…” Khuất Vân phía tầm đôi mắt lên, góc nhìn đem theo đòi vẻ sắc bén nhè nhẹ: “Tôi rất có thể hiểu như vậy không?”

Hình như đụng chạm nên mìn rồi.

Du Nhiên giật thột một chiếc, nhảy người dậy, trả chủ đề: “Em, em nhập nhà bếp lấy món ăn.”

Chặn mồm lại sẽ không còn thể vấn đáp vật gì nữa, trên đây là tính toán của Du Nhiên.

Cầm vỏ hộp kem quay trở lại, Du Nhiên tất tả vàng há rời khỏi, xúc một thìa rộng lớn nhét nhập vào mồm.

Nhưng khi vị giác đụng chạm cho tới lại cảm nhận thấy đậm vô địch.

Du Nhiên nhảy dựng lên chạy cho tới Tolet, phun món kem tuyệt mỹ nhập mồm rời khỏi, thời điểm này mới mẻ phản xạ lại, cô bị Khuất Vân hãm sợ hãi.

Bật người chạy cho tới trước mặt mũi anh căn vặn tội: “Vì sao anh lại thực hiện thế với em?”

Câu căn vặn của Du Nhiên dựa vào công thức của Quỳnh Dao.

“Đây là em sở hữu lỗi, nên bị trừng trị.” Khuất Vân núm báo trong tay, lật một tờ, giờ đồng hồ trang giấy tờ cũng nhiễm đẫy vẻ buồn buồn bực của anh ý.

“Em cũng ko cố ý dẫn anh nhập đấy!” Du Nhiên kêu oan.

“Vậy tôi cũng ko cố ý sụp đổ muối bột nhập kem của em.” Khuất Vân vấn đáp như vậy.

Du Nhiên phẫn uất cho tới nghiến răng, nhào cho tới, gặm nhập vai Khuất Vân.

Tuy tức phẫn uất tuy nhiên khi đương đầu với của quý vẫn đang còn tâm lý trân trọng, ko gặm quá nặng.

Nhưng Khuất Vân lại ko cảm kích, người sử dụng vận tốc sét đánh gặm ngược lại cánh tay Du Nhiên, không chỉ có vậy còn người sử dụng nhiều mức độ.

“Tên khốn ngôi nhà anh!” Du Nhiên tức phẫn uất mà đến mức song mắt tóe lửa.

“Có lỗi nên nhận trừng trị.” Khuất Vân khép tờ báo trong tay lại, đặt điều bên trên bàn hấp thụ nước, dáng vóc thong thả nhã: “Lần sau còn dám vì vậy sẽ không chỉ giản dị và đơn giản mang đến em ăn kem đậm đâu.”

“Anh dám thực hiện gì?” Du Nhiên ko phục: “Chẳng lẽ anh dám ăn em!”

Xem thêm: thiếu tướng phu nhân là phúc thần

Khuất Vân coi Du Nhiên, một khi sau, khóe mồm nở một nụ cười cợt cao bồi, trêu ghẹo: “Em tưởng tượng quá đẹp nhất rồi.”

Du Nhiên: “…”

Đây là bài học kinh nghiệm loại sáu tuy nhiên Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Ghen, rất rất đáng kinh hoàng.