ngọn sóng tình yêu

Cả người anh lan rời khỏi ham muốn

không thể chế ngự, như là như

Bạn đang xem: ngọn sóng tình yêu

ngọn lửa tiếp tục áp dụng ngàn năm. Hơi

thở nguy hại bao quấn. Chỉ cần thiết cô

không cẩn trọng một ít ngay tắp lự sẽ

trâm luân phát triển thành vật quyết tử còn

sót lại của anh ấy.

Ngọn lửa thô rét tràn trề khắp

phòng, Bạch Nhược Hy thở hào hển,

cẩn thận dè dặt phanh miệng: “Anh phụ thân,

anh thả em rời khỏi được không? Không…

không được như thế. Em là Nhược

Hy, Bạch Nhược Hy… Anh…

Kiều Huyền Thạc gặm răng, lông

mày càng nhíu càng chặt, cường

hành nhịn xuống, chế ngự, dùng

hết mức độ lực đang được kiểm soát chính

mình.

Nhưng mặt mũi không giống, tuy nhiên thân thích thể

anh khát vọng, tuy nhiên ko so

được với 1 phần vạn tim anh.

Khó lòng kiểm soát nhất chủ yếu là

khát vọng và sở hữu kể từ tâm tư.

Môi anh nhẹ dịu dán lên cổ cô.

Sự vấp đụng dịu dàng êm ả khiến cho Bạch

Nhược Hy sững sờ, kinh hãi hãi cho tới nổi

không biết thực hiện gì: “Đừng mà…”

Giọng rằng của anh ấy khàn khàn trâm

thấp không dễ chịu, thì thào nói: “Nhược

Hy, tất cả chúng ta là phu nhân ông chồng. Chuyện

này là danh chủ yếu ngôn thuận.”

Tim Bạch Nhược Hy rung rinh động,

thân thể là thật thà nhất. Cô trừ

việc xấu xí hổ và kinh hãi hãi rời khỏi vì sao lại

thỏa mãn, mong đợi như thế?

Cô kể từ từ nhắm đôi mắt, vô phút chốc

đem đạo đức nghề nghiệp vứt ngoài chín tâng

mây. Thân thể cứng ngắc trở nên

mềm mại, kể từ từ buông chống bị

xuống.

Cô tiếp tục dìm đồng ý rồi.

Tay của anh ấy cũng mạnh dạn, không

kiêng nể gì cả.

Cô gặm môi gật đầu loại cảm

giác xa vời kỳ lạ rung rinh động vong hồn này.

Bên tai truyên cho tới tiếng nói kể từ tính

trâm thấp của anh: “Cũng không

phải là lân đầu của cô ý, ko cần

căng trực tiếp như thế.”

Lúc này, toàn bộ lý trí của Bạch

Nhược Hy vô chớp đôi mắt quay trở lại,

cô phanh đôi mắt, nhị đôi mắt hóa trở thành mơ

hồ, thẫn thờ coi trân ngôi nhà, tim như

dao rời.

Không nên lần thứ nhất của cô?

Trong lòng anh, bạn dạng thân thích cô chính

là loại phụ nữ dơ không sạch như thế sao?

Từ khi chính thức hiểu chuyện tiếp tục thích

anh, kể từ nhỏ vô mơ tiếp tục ham muốn gả

cho anh.

Bởi vì thế anh, do đó lưu giữ thân thích như

ngọc.

Bởi vì thế anh, do đó ko nhằm ý đến

bất cứ người nam nhi này.

Bởi vì thế anh, nhị mươi lăm tuổi tác cũng

chưa từng demo đồ vật gi gọi là hít môi,

cái gì gọi là thương.

Thế tuy nhiên, vô đôi mắt anh, cô lại dơ

bẩn như vậy?

Chỉ là phản xạ lại vô nháy đôi mắt,

hai tay Bạch Nhược Hy người sử dụng sức

đẩy ngực anh rời khỏi, dốc mức độ phản

kháng, cuồng nộ nói: “Không được

chạm vô tôi, anh chống tôi ra…

Kiều Huyên Thạc sững sờ, giới hạn tay

lại.

“Anh buông ra… Bạch Nhược Hy

dùng rất là giãy đạp giụa. Giọng nói

nghẹn ngào, thống khổ ham muốn khóc,

tâm tình cũng trở thành khích động.

Kiều Huyền Thạc một tay bắt lấy

cánh tay đang được giãy đạp giụa của cô ý, ép

lên bên trên gối. Anh kháng người dậy,

chau ngươi nghi ngại coi Bạch

Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy cù mặt mũi về một

bên, mặc dù vậy nước điểm khóe mắt

lộ rời khỏi tâm tình của cô ý. Gương mặt mũi cô

đỏ hồng lại lòi ra ánh nhìn kháng cự.

Kiêu Huyền Thạc nhỏ giọng hỏi:

“Sao lại khóc?”

Bạch Nhược Hy gặm môi, hận không

thể gặm cho tới chảy huyết, nén nước

mắt, nén nhức thương, lạng lẽ không

lên giờ đồng hồ.

Đôi đôi mắt cô lộng lẫy như nước,

khiến tim Kiêu Huyền Thạc lạnh

phát lập cập. Anh kể từ từ nhắm đôi mắt lại, hít

một tương đối sâu sắc, không dễ chịu nhấn mạnh

thêm ngữ điệu: “Trả tiếng tôi, sao lại

khóc?”

“Không được vấp vô tôi.ˆ

Bạch Nhược Hy tuyệt tình rằng một

câu, thẳng nghiền nhừ tim anh ra

thành từng miếng.

Anh đau đớn sở mỉm cười khẩy một giờ đồng hồ, rất

trào phúng nói: “Đã không thích để

tôi vấp vô, đợt sau với ngủ thì

cách tôi xa vời một ít.”

Nói kết thúc, anh lật chăn xuống

giường.

Bạch Nhược Hy cảm nhận thấy cả người

nhẹ nhàng, mặc dù vậy tim lại nặng

nề không dễ chịu. Cô châm chậm trễ xoay

người, sống lưng trở lại phía Kiều

Huyền Thạc, kể từ từ cuộn nhị chân, co

người lại, bao bọc lấy thân thích thể tiếp tục tổn thất đi

độ rét. Tim đang được nhỏ huyết, nước

mắt bất ngờ chảy rời khỏi, rơi xuống

giường.

Nghe thấy giờ đồng hồ bước đi của anh

đi vô chống tắm, thẳng truyền

đến giờ đồng hồ xả nước, cô mới mẻ kể từ từ kéo

chăn, lấy cả đầu và người đều vùi

trong chăn.

Xem thêm: ỷ sủng mà cưới

Lúc này, người vô chăn đang được run

rẩy, từng đợt động đậy đều teo người

lại, giờ đồng hồ khóc thút thít vang lên, là

loại tiếng động nghẹn ngào liều

mạng kiêm nén bạn dạng thân thích.

Sáng sớm ngày đông vẫn cực kỳ rét mướt,

đáng tiếc nước cũng ko thể rửa

trôi ngọn lửa trong trái tim Kiều Huyền

Thạc.

Sau chục lăm phút.

Kiều Huyền Thạc quấn người trong

khăn kể từ chống tắm rời khỏi, coi thấy

cả người Bạch Nhược Hy trốn trong

chăn, ko biết cô tiếp tục ngủ hay

chưa.

Đứng bên trên cửa ngõ chống tắm coi cô vài

phút, lòng trầm say mê ko thể giải

thoát, rất rất lâu mới mẻ xoay người lên đường đến

trước tủ đồ vật, lấy đồ vật rời khỏi đem lên trên người.

Hai người ko rằng nửa câu, anh

trực tiếp thoát khỏi chống.

Tinh Thần tiếp tục coi chừng ở ngoài

hành y sĩ rất rất lâu, trông thấy Kiều

Huyền Thạc ở rời khỏi ngay tắp lự cung kính

chào chất vấn anh: “Cậu phụ thân, cậu muốn

uống canh giải rượu không?”

“Không cần thiết.” Kiều Huyền Thạc bước

đi vững vàng vàng ổn định trọng, Tinh Thần

vội vàng theo gót sau.

Từ sắc mặt mũi Kiều Huyền Thạc với thể

thấy được tâm tình của anh ấy cực kỳ tệ.

Mặt thâm cho tới đỉnh điểm, ánh mắt

lạnh lùng.

Tinh Thần cẩn trọng từng ly từng tí

mở miệng: “Cậu phụ thân, với điện thoại thông minh từ

tổng quản trị nước, bảo cậu đến

nhà ông ấy một chuyến.”

Kiều Huyên Thạc sững sờ, dừng

bước.

Anh lấy điện thoại thông minh kể từ vô áo

khoác, cúi đâu coi screen.

Hiện lên phụ thân cuộc gọi cho tới.

Hóa rời khỏi anh tắt âm điện thoại thông minh rồi.

Bỏ điện thoại thông minh vô biu áo, Kiều Huyền

Thạc tức thời rảo bước thời gian nhanh rộng lớn.

Tinh Thần tất tả vàng xua theo gót.

Cung năng lượng điện Dực.

Biệt thự khí thế được canh giữ

nghiêm ngặt. Cờ Tịch Quốc đang

bay phơi phới bên trên khung trời.

Ngày đẹp nhất bão táp non, rừng hoa lớn

như vậy đua nhau nở rực, đẹp nhất không

tả xiết.

Xe của Kiều Huyền Thạc cực kỳ thuận

lợi tiến bộ vô vào biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp. Anh

xuống xe pháo thẳng tiến bộ vô cung

điện Dực. Tinh Thần đứng đợi tại

cửa. Lính canh cửa ngõ cũng khá quen

thuộc với Kiều Huyền Thạc, đợt lượt

cúi xin chào.

Lính gác xuất hiện, Kiều Huyền Thạc

chân trước còn ko phi vào,

giọng rằng gấp rút của Sở Dực

Thành tiếp tục truyền lại: “Kiều đại tướng

của tôi, cậu sau cuối cũng cho tới rồi…”

Nghe giọng ngay tắp lự biết Sở Dực Thành

gấp cho tới chừng này.

Kiều Huyên Thạc ko kinh không

vội lên đường vô vô. Người nam nhi từ

trong điểm khuất rời khỏi khí vũ hiên

ngang, khí hóa học cực kỳ hạn, với loại vẻ

đẹp càng đẹp nhất hơn hết phụ nữ.

Tướng mạo đối với đàn ông càng

thêm anh tuấn.

Tuổi tác xấp xỉ anh, tuy nhiên tiếp tục là

người hàng đầu của một vương quốc.

“Chuyện gì khiến cho cậu cấp như thế?”

Bộ Dực Thành lại gân, một tay gác

lên vai anh: “Ăn sáng sủa chưa?”

“Chưa.” Kiều Huyền Thạc rét mướt lùng

hất tay anh xuống, kế tiếp lên đường vê

phía sofa phòng tiếp khách.

Bộ Dực Thành sóng vai lên đường với anh,

tà ác hỏi: “Ngủ với phu nhân rồi hả?”

“Chưa.” Kiều Huyền Thạc liên không

kiêng ky gì vấn đáp lại một kể từ.

Bộ Dực Thành mỉm cười, mỉm cười đẫy nham

hiểm.

Kiều Huyên Thạc ngôi xuống sofa,

lập tức với người ngoài trà.

“Cậu dò xét tôi cấp như thế, chủ yếu là

hỏi nhị kiểu mẫu yếu tố này sao?” Kiều

Huyền Thạc nhận lấy trà người làm

đưa cho tới, nhàn rỗi nhã phanh mồm.

Bộ Dực Thành ngồi xuống trước

mặt Kiều Huyền Thạc, nhị tay quăng quật lên

ghế sofa, ngồi cực kỳ tùy ý. So với tư

thế ngồi nghiêm túc tức thì ngắn

của Kiều Huyền Thạc, anh càng lộ

ra vẻ thong dong ngay lưng biếng.

Hai người bất luận nước ngoài hình hay

tính cơ hội đều là nhị người hoàn

toàn không giống nhau. Thế tuy nhiên hai

người đó lại là đồng đội vô sinh ra

tử, tình yêu đậm đà ko thể đo

lường.

Bộ Dực Thành mỉm cười nói: “Cậu tưởng

tôi thực hiện kiểu mẫu chức tổng quản trị nước

này ăn no nhàn rỗi rỗi không tồn tại chuyện

gì làm?”

“Thế thì rỉ tai chủ yếu lên đường.” Kiều

Huyền Thạc nhấp một ngụm trà.

Lúc này anh tương tự ngày đông

rét rét mướt phía trên sương, không tồn tại tâm

tình rỉ tai mỉm cười.

Bộ Dực Thành mỉm mỉm cười, nhỏ giọng

nói: “Thế tuy nhiên đối với chính vì sự, tôi

vấn tò mò chuyện kết duyên của cậu

hơn. Nghe rằng đối phương là em gái

dễ thương ngày ngày treo trên

miệng cậu trước cơ, Bạch Nhược Hy.”

Xem thêm: quy tắc ngầm

Kiều Huyền Thạc trong cả hít thở

đều cảm nhận thấy mệt nhọc, rét mướt nhạt nhẽo hỏi:

“Xác quyết định ko rỉ tai chủ yếu sự?”