mơ xanh ngâm đường

Chương 13

“Lên chuồn, tôi cõng.”

Bạn đang xem: mơ xanh ngâm đường

Lê Tốc ngạc nhiên quan sát về phía Cận Duệ, xúc cảm anh ko hề phát biểu đùa.

Nhưng cô ko cho tới nỗi ko biết xấu xí hổ tuy nhiên nhằm Cận Duệ cõng bản thân, đùng một phát đem chút cảm nhận thấy buổi sáng sớm ăn rất nhiều, nhập cặp sách cũng đều có rất nhiều vật dụng, trong cả áo khóa ngoài cũng quá dày…

Lê Tốc liên tiếp rung lắc đầu: “Không cần thiết ko cần thiết, cậu dìu tôi một chút ít là được rồi. Tay vịn bậc thang này ở phía bên trái, tôi mượn lực tương đối trở ngại.”

Cận Duệ cũng ko phát biểu gì, tiếp cận cạnh bên cô, trả cánh tay mang lại cô mượn.

Cánh tay của cậu thiếu thốn niên vừa vặn uy lực lại vững vàng vàng, Lê Tốc bám lấy Cận Duệ, nằm trong anh chậm chạp rãi trở xuống tầng.

Hành y sĩ ko được thoáng rộng, nhị người gần như là dựa vào nhau.

Có lẽ cũng chính vì Cận Duệ đem rất nhiều kín tuy nhiên Lê Tốc ko biết, nên cô luôn luôn cảm nhận thấy anh thiệt khó khăn tiếp cận, mặc dù là ngày ngày qua ở nhập mái ấm anh, anh cũng ko hề trầm trồ ngẫu nhiên xúc cảm dửng dưng nào là.

Nhưng Lê Tốc lại là một trong cô nàng phía nước ngoài, lặng lẽ chuồn sát cùng mọi người trong nhà bên trên hiên chạy dọc như thế, chỉ nghe giờ đế giầy rơi bên trên từng bậc thang, cứ cảm nhận thấy đem chút kỳ quái ác.

Cô ngẫm suy nghĩ rồi dò thám một công ty đề: “Cậu vẫn bữa sáng chưa?”

Sợ Cận Duệ Ngôn treo tai nghe ko nghe rõ ràng, Lê Tốc xoay đầu lại, túm lấy cánh tay của anh ấy, cao tiếng nói từng chữ một nhập cái tai nghe thoạt nhìn thấy khá vướng đỏ hỏn, “Cậu, vẫn, ăn, sáng sủa, chưa?”

“Ăn rồi.”

“Sáng, ni, tôi, ăn, cháo, còn, cậu, thì, sao.” Lê Tốc kế tiếp rộng lớn giờ căn vặn.

“Tụ chỉ Cư.”

Lê Tốc bị sốc.

Tối ngày qua cô bị ông nước ngoài tẩy óc, vì thế một câu “Cận Duệ là một trong thằng nhóc xứng đáng thương nên mới mẻ học tập cấp cho tía vẫn cần tự động dò thám tiền” tuy nhiên đem chút mất mặt ngủ.

Anh xứng đáng thương ở nơi nào chứ?

Sáng sớm vừa vặn bảnh đôi mắt đi ra vẫn ăn Tụ chỉ Cư đấy!

Chính là Tụ chỉ Cư đấy!

Nhưng tuy nhiên, quán ăn Tụ chỉ Cư cơ hội tòa mái ấm của mình thiệt sự xa tít. Lê Tốc đem chút khó khăn hiểu, căn vặn anh sao lại chạy xa xôi như thế chỉ nhằm ăn sáng rồi trở về?

Cận Duệ phát biểu Tụ chỉ Cư đem đầu nhà bếp riêng biệt thực hiện điểm tâm, canh và bánh ngọt, thực hiện đoạn sẽ tiến hành gói gọn và phân phối nhập vỏ hộp đặc trưng của mình, rất rất tiện lợi. Lúc trước anh mua sắm thật nhiều, nhằm ở bên trong gầm tủ giá buốt, chỉ việc đun sôi lên là hoàn toàn có thể ăn được.

“Đắt không?”

“Cũng được, một gói bao nhiêu chục tệ.”

“Có bao nhiêu phần?”

“Bốn phần thì cần.”

Lê Tốc thì thào: “Quá sang chảnh, quá tiêu tốn lãng phí.”

Hai người vừa vặn chuồn vừa vặn rỉ tai, thông thoáng chốc vẫn xuống tới tầng tía.

Dưới tầng truyền cho tới giờ bước đi, còn tồn tại giờ nói chuyện đang tới ngay gần của nhị người phụ nữ giới trung niên:

“Chị nghe phát biểu gì ko, cải bắp tạo thêm 8 hào một cân nặng đấy.”

“Cũng may là từ thời điểm cách đó vài ba ngày tôi vẫn mua sắm rồi, chỉ mất 5 hào!”

“Tôi cũng mua sắm với giá bán 5 hào, u tôi mặt mày bại liệt mua sắm rẻ mạt rộng lớn, 3 hào 5, bà cụ tích trữ nhiều lắm.”

“Cái mái ấm trên tầng bên dưới bại liệt, bảo cô tớ mua sắm sớm một chút ít tuy nhiên ko nghe, đến thời điểm chuồn mua sắm thì đích thời gian vướng nhất.”

“Lớp con trẻ lúc này sinh sống như thế không đúng 1 chút nào, ko biết tiết kiệm ngân sách và chi phí, trong cả ngày chỉ biết son phấn lòe loẹt.”

Lê Tốc sinh sống nhập tòa mái ấm này kể từ khi nhỏ nên láng giềng là ai cô đều thân quen, vừa vặn nghe giờ rỉ tai vẫn biết nhị dì này sinh sống trên tầng 5. Cô vịn cánh tay của Cận Duệ, nhảy lò cò nép quý phái một phía nhằm nhượng bộ lối chuồn bên trên bậc thang vốn liếng dĩ đã biết thành bọn họ ngăn không thể khoảng tầm trống không.

Hai người phụ nữ giới kể từ phía bên dưới tăng trưởng, Lúc bọn họ vừa vặn ló mặt mày đi ra, Lê Tốc lễ phép tắc gọi: “Dì Trương, dì Lý.”

“Ừ, Lê Tốc đấy à, tới trường sao?”

“Vâng ạ, con cháu tới trường.”

Lúc đi qua Lê Tốc và Cận Duệ, nhị người phụ nữ giới liếc mắt review Cận Duệ ở đàng sau cô.

Chờ bọn họ trải qua đoạn, Lê Tốc toan căn vặn Cận Duệ rằng anh đem ghi nhớ dì Trương và dì Lý ko.

Nhưng vừa vặn ngoảnh đầu lại, vẻ mặt mày của Cận Duệ lại ko chút xúc cảm, thế là điều cho tới mặt mày môi đành nuốt xuống.

Cô đi đi lại lại ko tiện, chậm trễ bao nhiêu giây mới mẻ sẵn sàng kế tiếp xuống lầu, chợt kể từ bên trên lầu truyền cho tới tiếng nói cố ý hạ thấp của dì Trương: “Người chuồn nằm trong Lê Tốc, liệu có phải là …”

Nghe thấy thương hiệu của tôi, Lê Tốc tạm dừng ko dịch rời tiếp nữa.

“Nó đấy. Không biết vì sao lại gửi về phía trên. Hừ, càng rộng lớn càng ko lễ phép tắc, gặp gỡ người rộng lớn tuy nhiên trong cả một câu xin chào căn vặn cũng không tồn tại.”

“Chẳng thế thì sao, mặt mũi như trả đám, tựa như ai thiếu thốn nợ nó vậy.”

Lê Tốc vô thức nhíu mi.

Cô thiết suy nghĩ Cận Duệ đơn giản ko xin chào căn vặn, bọn họ đem cần được phát biểu những điều quá xứng đáng như thế ko.

Lúc còn nhỏ Cận Duệ rất rất được những cô chú nhập tòa mái ấm quý mến, anh đẹp mắt trai lại ko tinh nghịch tựa như các đứa con trẻ không giống, luôn luôn ngoan ngoãn ngoãn theo dõi cạnh bên Trần Vũ, Lúc họp mặt cũng lễ phép tắc xin chào căn vặn toàn bộ người xem.

Khi bại liệt, anh thông thường được tuyên dương ngợi và xem như là “con mái ấm người ta” nổi bật.

Chỉ là phen quay trở lại này của Cận Duệ, nước ngoài trừ Lê Kiến Quốc đi ra thì hầu tựa như các người không giống anh đều xa lạ.

Bất luận gặp gỡ người nào là ở đâu anh cũng trầm trồ xa xôi lánh và lạnh nhạt, khiến cho những dì bại liệt rất rất không dễ chịu và bất mãn.

Có lẽ nhận định rằng bọn họ vẫn sớm xuống tầng, nên tiếng nói của những người dì bọn họ Lý chợt to hơn một chút ít.

Dì tớ châm chọc: “Quên chuyện Trần Vũ rồi sao? Đúng là ko biết xấu xí hổ, cho tới tài xế mái ấm tôi cũng hấp dẫn, sao hoàn toàn có thể giáo dục được người con ngoan…”

Tin tức Trần Vũ tắt thở vốn liếng là một trong chỗ bị thương tuy nhiên Lê Tốc chôn sâu sắc trong tâm bao nhiêu thời buổi này.

Ngày bại liệt Lê Kiến Quốc phát biểu với cô rằng dì Tiểu Vũ trước lúc rời chuồn bị oan uổng, cô vẫn rất rất tức tức giận, lúc này đùng một phát nghe thấy đem người sau nhiều năm vẫn còn đấy khua môi múa mỏ, cơn tức giận của Lê Tốc nháy đôi mắt lại bốc lên.

Thực đi ra cá tính của cô ý ko chất lượng tốt lắm, một Lúc vẫn nóng tính là rất giản đơn mất mặt trấn áp.

“Các người đang được phát biểu nhảm nhí gì vậy hả!”

Lúc này Lê Tốc cũng ko quan hoài mắt cá chân chân của tôi đem đang được sưng hay là không, ngay thức thì xoay người toan chuồn lý luận cần trái ngược với bọn họ. Cận Duệ ngay lập tức bụm mồm cô lại, kéo cô bước xuống bên dưới lầu một bước.

“Các người phụ thuộc vào đồ vật gi mà… ưm ưm ưm…”

Hai người bên trên tầng vẫn sớm lạng lẽ, Lê Tốc không thích mang lại qua quýt như thế. Cô giãy đạp dụa ham muốn tảo ngược quay về, tuy nhiên lại bị Cận Duệ không ngừng nghỉ bụm mồm, chỉ hoàn toàn có thể tức tức giận hét lên trong tâm bàn tay anh.

Lúc cơn tức giận Tột Đỉnh điểm còn gặm Cận Duệ một chiếc.

Thành thiệt tuy nhiên phát biểu, vết gặm này khá là tàn nhẫn.

Xem thêm: tiến vào lòng anh

Cận Duệ nhíu mi, tuy nhiên bàn tay bịt mồm cô vẫn ko thả lỏng. Sợ chỗ bị thương ở mắt cá chân chân của cô ý càng thêm thắt nguy hiểm, anh thẳng ôm cô lên, sải bước chạy xuống tầng, nhét nhập vào xe pháo xe taxi vẫn hóng sẵn ở bên dưới.

Cửa xe pháo đóng góp lại, Lê Tốc vẫn còn đấy tức tức giận đến mức độ lồng ngực phập phồng: “Cậu cản tôi thực hiện gì!”

Cận Duệ ko vấn đáp tuy nhiên chỉ nhắn dò thám lái xe tài xế chuồn.

“Hỏi cậu đấy, vì sao cậu lại ngăn chặn tôi!”

Lê Tốc tức tức giận cho tới hốc đôi mắt đỏ hỏn lên, rõ rệt rất rất khích động, vận tốc phát biểu cũng nhanh chóng, “Cậu căn phiên bản ko biết bao nhiêu người bại liệt đang được phát biểu cái gì! Nếu cậu nghe được…”

“Tôi nghe rồi.” Cận Duệ chậm chạp rãi xoay đầu qua quýt, cắt theo đường ngang điều Lê Tốc.

Giọng điệu của anh ấy rất rất điềm tĩnh, đơn giản ánh nhìn đem chút trào phúng, “Từ mươi năm vừa qua tôi vẫn nghe rồi, đem những điều phát biểu còn khó khăn nghe không dừng lại ở đó này.”

Khi bại liệt anh tương tự như Lê Tốc lúc này, rét lòng vì thế u tuy nhiên phân tích và lý giải.

Anh đối với Lê Tốc càng khích động rộng lớn, hét to ra nhiều thêm, tuy nhiên không có ai ham muốn nghe.

Ngoại trừ ông nước ngoài của Lê Tốc thì ko một ai đứng đi ra lên giờ bênh vực u anh.

Chỉ đem điều, sau mươi năm, anh gặp gỡ được người loại nhị bảo đảm mang lại Trần Vũ.

Chiếc xe đua qua quýt cầu sông Linh Thủy, chuồn nhập tuyến phố đem ánh mặt mày trời chiếu rọi.

Lê Tốc dần dần điềm tĩnh lại, nhìn Cận Duệ vẫn còn đấy treo tai nghe, ngập ngừng hỏi: “Cậu ko nghe nhạc sao? “

“Ấn tạm ngưng.”

“Khi nào?”

“Khi tôi gặp gỡ cậu.”

Anh nghe thấy cả, dì Trương và dì Lý phát biểu những gì, anh đều nghe thấy.

Nhưng Cận Duệ ko khích động như cô, chỉ dựa sống lưng nhập trở nên ghế, nói: “Đừng chuồn tranh cãi với bọn họ làm những gì, loại chuyện này cậu đâu đem tay nghề. Còn đòi hỏi chạy về nữa chứ, chân không còn nhức rồi à?”

“Nhưng bọn họ phát biểu dì Tiểu Vũ… bè bọn họ phụ thuộc vào đồ vật gi tuy nhiên phát biểu như vậy? bè bọn họ cũng đâu đem tận mắt chứng kiến, vì sao lại người sử dụng lừng danh của những người không giống nhằm tung tin cậy bốt thất thiệt chứ!”

Lê Tốc rất rất tức tức giận, nghiến răng nghiến lợi chửi thề thốt một câu, “Thật ko biết xấu xí hổ!”

Từ tòa mái ấm dành riêng cho những người thân thiết ở trong phòng máy cho tới ngôi trường cấp cho tía Linh Thành, đoạn đường chỉ mất mặt rộng lớn mươi phút, nếu như gặp gỡ cần nhiều tín hiệu đèn đỏ thì tiếp tục chậm chạp rộng lớn một chút ít.

Linh Thành là một trong TP.HCM nhỏ, ko khi nào tắc đàng, người lái xe phanh xe pháo ở ngã tư đường tín hiệu đèn đỏ.

Lê Tốc rung lắc lư theo dõi quán tính chủ quan của phanh xe pháo, hóng Lúc xúc cảm trọn vẹn qua quýt chuồn, lý trí một chút ít mới mẻ suy nghĩ đi ra, có lẽ rằng người buồn hơn hết là Cận Duệ.

Cô căn vặn anh, khi nhỏ anh vẫn nghe thấy rồi sao? Những điều phát biểu như vậy?

“Ừ.”

Cận Duệ liếc cô một cái: “Cậu ko nghe thấy sao?”

Trong trí ghi nhớ của anh ấy, ngày bại liệt rõ rệt cô cũng đều có ở bại liệt, dễ thường cô ko nghe thấy gì?

Lê Tốc rung lắc đầu: “Đây là phen thứ nhất tôi nghe thấy.”

Cô tâm trí khoảnh khắc rồi yên ủi anh một câu, “Cậu chớ nhằm trong tâm, bao nhiêu bà dì nhập tòa mái ấm này là vậy bại liệt, cứ quí khua môi múa mỏ. Năm bại liệt ba mẹ tôi ly thơm, bọn họ cũng phát biểu sau sống lưng rất rất lâu.”

Anh ko phát biểu gì tuy nhiên chỉ phát biểu “ừm” một giờ.

Sau Lúc xuống xe pháo, anh vẫn mang lại cô mượn cánh tay, dìu cô nhập lớp.

Buổi tự động học tập sáng sủa sớm tiếng ồn như từng Lúc, Lê Tốc vội vã vàng bổ sung cập nhật nốt bài bác Ngữ Văn. Sau Lúc Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng tới trường, nhị người bọn họ vây lại nằm trong tiếng ồn với cô vài ba câu rồi quay trở lại ghế ngồi của tôi thực hiện bài bác tập dượt.

Cận Duệ nhìn qua quýt không tồn tại gì khác lạ đối với ngày thông thường, tuy nhiên Lê Tốc lại sở hữu chút đãng trí.

Làm được nửa bài bác, cô tảo quý phái nhìn Cận Duệ.

Bài tập dượt được trải đi ra bên trên mặt mày bàn, anh chống tay nâng đầu, đầu cây viết tùy ý tích nhập những lựa lựa chọn bên trên bại liệt.

Trong mái ấm Của Duệ còn một tấm hình chụp của Trần Vũ, được đặt tại hiên chạy dọc.

Anh nghe thấy những điều bại liệt, chắc rằng còn ko vui mừng rộng lớn cô đích không?

Lê Tốc hiếu động nhập cặp sách của tôi, lấy bao nhiêu tờ giấy tờ đánh giá xếp ông chồng lên nhau đã và đang được vội vã lại một góc đi ra, cái túi nilon color hồng nằm cạnh nhập vẫn tương đối nhăn nhúm.

Đó là cây kẹo mút cô vẫn mua sắm Lúc ham muốn tiếp nhận Cận Duệ.

Đề đánh giá ở TP.HCM điểm Cận Duệ sinh sống trước đó khó khăn rộng lớn một chút ít đối với đề ở Linh Thành. Nên Lúc luyện đề của ngôi trường trung học tập phổ thông số kỹ thuật 3, anh ko cần thiết làm cho đầu đau vẫn hoàn toàn có thể dò thám đi ra đáp án.

Ngay cả khi đang được học tập, lực lưu ý cũng không thật triệu tập.

Anh ghi nhớ cho tới năm bại liệt người xem vây xung quanh trước cửa ngõ mái ấm anh.

Nhớ cho tới dì Trương và dì Lý bại liệt, bọn họ tụ tập dượt cùng nhau và nhìn Trần Vũ một cơ hội mai mỉa.

Thật khó khăn nhằm ko oán thù hận.

Nhưng u anh vẫn phát biểu, Tiểu Duệ, con cái cần tiếp thu kiến thức chịu thương chịu khó.

Vậy nên anh chịu thương chịu khó tiếp thu kiến thức và bất luận đem thực hiện gì rồi cũng ko khi nào nhằm lỡ kết quả.

Mẹ anh còn phát biểu, Tiểu Duệ, con cái cần phát triển thành một người cương trực, cần sinh sống chất lượng tốt, cần hạnh phúc.

Vậy nên anh cất giấu chuồn những hận thù hằn bại liệt, nuôi chăm sóc phiên bản thân thiết và vờ vịt niềm hạnh phúc.

Trần Vũ vào viện nhập trình trạng mê mệt, bại liệt là sự việc kỳ vọng đẫm nước đôi mắt tuy nhiên bà giành riêng cho anh trong mỗi khi rất ít tươi tắn.

Cận Duệ nhắm đôi mắt lại, hít một tương đối thiệt sâu sắc, ham muốn rước nỗi phiền não không dễ chịu ép xuống, đùng một phát xúc cảm được cạnh bên đem người nhẹ dịu túm lấy ống tay áo đồng phục của tôi.

Cận Duệ còn chưa kịp động đậy vẫn nghe thấy Lê Tốc căn vặn anh: “Buổi sáng sủa tôi gặm cậu đem cần rất rất nhức không? Có bị rách rưới domain authority đi ra chưa?”

“Không cho tới nỗi bại liệt.” Anh phát biểu.

“Cái này mang lại cậu.”

Một cây kẹo mút hình ngôi sao sáng năm cánh màu xanh lá cây lam quấn nhập giấy tờ bóng kính được mang đến trước đôi mắt Cận Duệ, phía bên trong đem phân tử đàng nhỏ, rung lắc nhẹ nhõm một chiếc còn trị đi ra giờ động.

Cô gái nhỏ phiền lòng nói: “Cậu mau đựng chuồn, một chốc nữa gia sư phát hiện ra tiếp tục gặp gỡ phiền nhiễu đấy.”

Cận Duệ nhận lấy, Lê Tốc vẫn đang được nói: “Tôi đặc trưng cho tới siêu thị thức ăn nhập vào lựa chọn đấy. Lúc nào là ăn mặc dù có ngon hay là không cậu cũng cần phát biểu mang lại tôi biết một giờ. Còn nữa, nó là dạng kẹo trống rỗng ruột, tôi ham muốn biết phân tử đàng phía bên trong đến thời điểm ăn đem rơi ra phía bên ngoài hay là không.”

Vốn còn tưởng đó là Lê Tốc cũng chính vì gặm anh một chiếc nên xúc cảm xấu xí hổ mới mẻ vạn bất đắc dĩ tặng anh kẹo mút.

Cận Duệ cũng kìm nén sự không dễ chịu của tôi lại, nỗ lực rỉ tai với cô một cơ hội điềm tĩnh nhất đem thể: “Cảm ơn.”

Sau Lúc chuông tự động học tập vang lên, Lê Tốc đùng một phát gọi anh: “Cận Duệ.”

Xem thêm: hóa ra anh là chàng trai năm ấy

“Ừm?”

“Bất kể bọn họ đem phát biểu đồ vật gi chuồn chăng nữa, thì tối thiểu trước lúc cậu quay trở lại, tôi và ông nước ngoài lúc biết tin cậy thường rất mong đợi cậu quay trở lại.”

Lê Tốc lo ngại ngùng phát biểu không còn câu, nằm úp mặt bên trên bàn, đầu vùi nhập khuỷu tay: “Cái này vốn liếng là kẹo mút tiếp nhận cậu.”