lôi dận h

“Không… nhức quá!” Mạch Khê cảm biến được vật bên dưới đằm thắm hắn ngày càng rắn rỏi, rét rực. Từ cổ tay cũng truyền cho tới lần đau khiến cho cô thở hắt đi ra.

Ánh mặt mũi trời tỏa nắng chiếu xuống bóng hình Mạch Khê hiện nay đang bị người con trai phục trang chỉnh tế áp chặt lên đằm thắm cây. Chiếc váy láo lếu độn thực hiện lòi ra gần như là cả đằm thắm bản thân cô, vô cùng mải miết người tuy nhiên lại có vẻ như bất lực, tương tự như con cái dê non thất lạc lên đường năng lực phản kháng. Cô chỉ rất có thể nhằm đem người con trai vạc tiết nhưng mà đùa bỡn bên trên đằm thắm thể bản thân.

Bạn đang xem: lôi dận h

Cách cơ ko xa cách truyền cho tới giờ đồng hồ bước đi như thể với người sắp đến. Trong Khi cơ, Lôi Dận vẫn gục đầu, gặm mút bầu ngực cô.

“Không… với người đến…cha nuôi buông ra!” Khi hắn gặm vô nụ hoa nhạy bén bên trên ngực, Mạch Khê ngửng đầu thở hào hển, hiểm nguy nhưng mà cầu nài hắn.

Cha nuôi của cô ý tuy rằng rằng trước sau rét lùng, tàn nhẫn tuy nhiên ko khi nào tức phẫn uất như thời điểm ngày hôm nay. Thậm chí điều thực hiện Mạch Khê càng thêm thắt vô vọng là hắn sao rất có thể mong muốn cô ngay lập tức vô rừng hoa của khu dã ngoại công viên thế này!

Lôi Dận căn bạn dạng ko nhằm ý cho tới cô. Thân bản thân tươi trẻ của Mạch Khê tản đi ra mừi hương thanh khiết; làn domain authority mềm mượt, nõn nường khiến cho con trai nhanh gọn phát sinh dục vọng; vòng eo thon tinh ranh tế; lại thêm thắt song bầu ngực căng tròn xoe, ngạo nghễ… ngược thực đẹp mắt như tiên phái nữ giáng trần.

Hành vi của hắn tàn nhẫn, thông tục vẫn hiện hữu lên vẻ thanh nhã, cao cao bên trên thượng. Hai gò má anh tuấn nằm trong góc nhìn sắc và nhọn vừa vặn như thưởng thức vừa vặn ánh lên phỏng hưng phấn. Đối với giờ đồng hồ bước đi sắp đến ngay gần, hắn nhường nhịn như chẳng thèm quan hoài.

Mạch Khê run rẩy lên.

Cha nuôi của cô ý là tên gọi quái quỷ nổi bật, vì vậy hắn đương nhiên ko tuân hành quy tắc của nhân gian giảo. Quy tắc so với hắn nhưng mà rằng thực sự cực kỳ hài hước, rưa rứa không có ý nghĩa gì vì như thế hắn mới mẻ đó là người dẫn đến quy tắc.

Nhưng Mạch Khê thì rất khác vậy. Cô mong muốn trở nên ca sĩ, cô không thích bị quý khách nhạo báng.

“Cha nuôi, tôi biết sai rồi. Về sau, về sau không tồn tại sự được cho phép của ông, tôi sẽ không còn hát bài xích hát cơ nữa.”

“Em rằng gì?” Người con trai kể từ trước vùng ngực cô, thổi lên cặp đôi mắt thâm nám thúy khiến cho cô không đủ can đảm rời tầm đôi mắt.

Ánh nắng và nóng vàng chiếu loang lổ bên trên ngực cô; nhì đỉnh nhọn vì như thế bị người con trai giầy xéo nhưng mà càng thêm thắt đỏ tía ửng; lại vày vừa vặn mới mẻ thoát khỏi vùng mồm êm ấm của những người con trai, vấp ngay lập tức cần luồng khí se rét nên khẽ run rẩy lên, tương tự như còn đang được khiêu khích người con trai đối lập.

Khuôn mặt mũi Mạch Khê đỏ tía hồng lên. Cô nhanh gọn ngửng đầu, ko bởi dự nhưng mà nhìn vô cặp đôi mắt rét lùng cơ, “Tôi tiếp tục ngoan ngoãn ngoãn nghe lời!”

Giọng rằng của cô ý với chút run rẩy rẩy. Cô ko nghĩ về như thế tuy nhiên thực sự không hề sự lựa lựa chọn này không giống. Tại trên đây, nếu như còn nối tiếp như thế chắc chắn rằng có khả năng sẽ bị người vô khu dã ngoại công viên tấn công đồng cô với loại phụ phái nữ hạ tiện. Cô ko thể dễ dàng và đơn giản buông bỏ cho tới góc nhìn khinh thường thông thường cơ.

“Sẽ nghe điều chứ?”

“Sẽ…”

Lôi Dận nghe vậy thì cười cợt khẽ, đứng trực tiếp dậy. Hắn nâng tay sửa sang trọng lại váy cho tới cô, mơn trớn nhì má cô, lại thay cho cô vuốt mái đầu láo lếu độn, nhẹ dịu như thể chiều chuộng vật cưng vừa vặn mang về cho tới hắn thú vui.

Tiếng bước đi đang được ngay gần cho tới. Một song tình nhân con trẻ đi qua, góc nhìn chúng ta nhìn thông thoáng qua chuyện nhì người nùng tình mật ý có vẻ như như tình nhân bên dưới nghiền liễu. Họ không xoay đầu lại tuy nhiên thầm thào cùng nhau, góc nhìn cũng xẹt qua chuyện song phần hâm mộ. Người con trai cơ quá mức cho phép anh tuấn, lại nằm trong cỗ dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp mắt của những người phụ nữ, thực khiến cho người không giống ngưỡng mộ.

“Thế này mới mẻ ngoan!” Lôi Dận cúi đầu thơm lên trán cô, ko hề nhằm ý cho tới những người dân đi qua bản thân.

________________

Chiếc xe pháo đen sạm sang chảnh chạy kể từ từ bên trên quốc lộ. Trong xe pháo, đằm thắm mặt hàng ghế trước và ghế sau và đã được ngăn vày một bức vách.

“Tôi là quái quỷ sao?” Lôi Dận nhẹ dịu nhấp lên xuống ly rượu vô tay, hai con mắt sắc bén quan sát về phía Mạch Khê đang được ngồi tháo lui ở một góc, tiếng nói cũng lòi ra vẻ nguy nan khó lường.

Mạch Khê nhấp lên xuống đầu, góc nhìn trốn rời lên đường.

“Không cần sao? Ánh đôi mắt của Khê nhi rõ rệt rằng với tôi như thế, còn nếu không cần như thế sao cứ trốn tránh?” Khóe môi Lôi Dận dần dần cong lên.

Mạch Khê gặm môi, nhì tay ôm chặt lấy nhì mồi nhử vai.

“Lạnh thì lại trên đây, phụ thuộc lòng tôi!” Giọng rằng Lôi Dận cực kỳ nhẹ dịu tương tự như đang được rằng một chuyện rất là thông thường.

Mạch Khê do dự nhìn hắn một chiếc, “Không, tôi ko rét.” Nói rồi cô lại ngồi tháo lui về phía cửa ngõ xe pháo. Cô thấu hiểu giọng hắn càng nhẹ dịu như thế thì sẽ càng nguy nan.

Thấy cô như thế, người con trai lãnh đạm nhíu mi, “Lại đây!” Giọng rằng hắn vẫn nhẹ dịu như trước đó.

Mạch Khê nhấp lên xuống đầu, “Tôi thiệt sự ko lạnh!”

Khóe môi người con trai khẽ cong lên, lòng đôi mắt thì đang được tràn ngập ý cười cợt, “Lại đây!” Giọng rằng hắn trầm thấp như dung dịch độc, như cây dung dịch phiện lại lạnh giá, ko cho tất cả những người không giống thời cơ phản kháng.

Nụ cười cợt như thế khiến cho Mạch Khê rùng bản thân một chiếc. Cô chậm chạp rãi nhích qua chuyện. Cánh tay người con trai như ko đợi nổi sự chần chờ của cô ý, nhanh gọn kéo lấy cánh tay cô, ôm toàn bộ cơ thể cô vô trong tim.

“A…”Cô kêu lên một giờ đồng hồ, dòng sản phẩm trán đập mạnh vô ngực Lôi Dận.

Lồng ngực người con trai rung rinh lên, hắn cúi đầu cười cợt trở nên giờ đồng hồ, ngón tay vuốt mái đầu lâu năm của Mạch Khê, khẽ mơn trớn khuôn mặt mũi cô.

“Khê nhi của tôi, khuôn mặt mũi em rét thế này, còn chối sao?” Lôi Dận nhìn cô, cánh tay buộc chặt khiến cho cô ko động che nổi.

Hắn nâng cằm cô, thơm lên song môi đỏ tía mọng, khẽ gặm, quá thời điểm cô kêu nhức thì vị giác hắn đang được uy lực tiến thủ vô.

“Ưm…” Dưới kĩ năng thơm của Lôi Dận, Mạch Khê gần như là ko thở nổi.

Bàn tay người con trai vuốt ve sầu thắt sống lưng cô.

“Đừng!” Mạch Khê bắt lấy bàn tay ko thủ phận của hắn, “Không, nài ông!”

“Bé con cái, không nhất thiết phải nài tôi đâu, tôi tiếp tục vừa lòng em!” Lôi Dận cố ý xuyên tạc ý của cô ý, bàn tay bên cạnh hông kéo nhì tay cô về đàng sau, thủ thỉ mặt mũi tai cô, “Ngoan!”

Ngay tiếp sau đó, đằm thắm bản thân to lớn đem một chiếc, toàn bộ cơ thể Mạch Khê đang được ngồi phụ thuộc trở nên ghế domain authority. Một chúng ta tay hắn kể từ bên dưới vạt váy tiến thủ vô.

Mạch Khê rõ rệt cảm biến được ngọn lửa phẫn uất của phụ thân nuôi đang được tích gom từng chút một, càng ngày càng rộng lớn. Bởi biểu tình của hắn quá mức cho phép êm ả càng khiến cho cô không thở được. Kiểu êm ả dàng này thông thường kéo đến kết quả thông thường là vô nằm trong tàn nhẫn.

Cô vốn liếng cho là tôi đã bay ngoài kiếp nàn, tuy nhiên ko thể ngờ rằng chạy trời vẫn ko ngoài nắng và nóng.

Trong xe pháo trào lên nhiệt độ ái muội.

Thân bản thân nhỏ nhắn của Mạch Khê bị buộc chặt bên dưới đằm thắm người con trai.

“Nhìn tôi!”

Lôi Dận nâng mặt mũi cô lại, hắn thực ko quí cô nhằm hắn ngoài tầm đôi mắt. Cho cho dù khiến cho cô hoảng hốt hãi tuy nhiên hắn vẫn mong muốn cô phục tòng vô ĐK.

Đây là đòi hỏi của hắn dựa vào quyền uy vô cùng, là đòi hỏi cũng là một trong những sự kiểm soát. Lúc đương đầu với cô, hắn ko được cho phép cô với tâm trí gì không giống.

Khuôn mặt mũi Mạch Khê tràn vẻ không can tâm. Cô biết trước vẻ cường hãn của hắn thì ko thể chọc phẫn uất hắn được.

“Em là vì tôi nuôi rộng lớn, tại vì sao cứ trốn rời góc nhìn tôi?”

Giọng rằng lãnh đạm của Lôi Dận đem theo gót sự uy hiếp ko rằng trở nên điều. Yên tay hắn áp chặt sau gáy cô. Cách qua chuyện vài ba sợi tóc, cô cảm biến rõ rệt sự áp lực đè nén ko nằm trong này.

Cô biết hắn đang được tức phẫn uất.

“Tôi thiệt sự sẽ không còn thực hiện ngược ý ông nữa.” Mạch Khê bất lực nhưng mà thổ lộ một câu, trong cả đằm thắm tôi cũng không đủ can đảm tránh mặt. Ngay tiếp sau đó cô bị hắn như dã thú nhưng mà ôm chặt lấy.

Bên môi thương hiệu quái quỷ nổi lên nụ cười cợt thỏa mãn nhu cầu. Hắn khẽ vuốt mái đầu mượt mượt của cô ý, “Nói cho tới tôi biết, tôi cần thực hiện thế này thì em vừa mới được sung sướng đây?” Hắn khẽ thơm Tột Đỉnh đầu cô.

“Tôi cực kỳ sung sướng.” Mạch Khê thiếu hiểu biết sao hắn lại rằng như thế, chỉ cảm nhận thấy nụ thơm của hắn càng ngày càng ướt sũng, tuy nhiên hai con mắt thì như ngày càng đã cho chúng ta thấy vẻ tức phẫn uất.

Lôi Dận cong môi cười cợt, ngón dòng sản phẩm miết qua chuyện như đang được hương thụ cánh môi cô. Hắn thở lâu năm, tương đối thở như dông tố xuân phả qua chuyện song môi hồng khiến cho Mạch Khê ko ngoài run rẩy rẩy.

“Khê nhi, em hẳn cần thấy sung sướng chứ!”

Hắn như đang được rằng cho tới cô nghe tuy nhiên lại như lẩm bẩm cho tới chủ yếu mình: “Từ nhỏ cho tới rộng lớn, chỉ việc em quí tôi đều vừa lòng. Em quí váy đẹp mắt, tôi mua sắm cho tới em; quí trang sức đẹp tinh ranh xảo, tôi ngay lập tức đòi hỏi Chuyên Viên bậc thầy kiến thiết cho tới em. Em quí lượn lờ bơi lội, tôi chào nhà giáo cho tới dạy; quí nghịch tặc nhạc cụ, tôi đang được sai người sẵn sàng cả một chống nhạc cụ cho tới em. Chỉ phải là loại em liếc đôi mắt một chiếc đang được quí, tôi đều mệnh lệnh cai quản gia sẵn sàng cho tới em. Hiện bên trên em quí ca hát, tôi cũng đáp ứng nhu cầu. Chẳng nhẽ như thế em còn ko sung sướng, cứ chắc chắn cần người sử dụng hành động con trẻ con cái cơ nhằm sinh chuyện chọc phẫn uất tôi sao?”

Trong đầu Mạch Khê hiện thị lên cảnh tượng cuộc sống đời thường trước đó. Đúng vậy! Những điều phụ thân nuôi rằng ko sai 1 chút nào. Đáng tiếc! Chính vì thế cô mới mẻ ko hí hửng, một chút ít sung sướng cũng ko. Tính đến lúc này cô rốt viên cũng hiểu vẹn toàn nhân nằm tại vị trí đâu…Không cần cũng chính vì phụ thân nuôi đang được xuất hiện nay, cũng ko cần vì như thế người con trai này đang được tàn nhẫn đem đi sự vô white của cô…mà cũng chính vì hắn xuất hiện ở mọi nơi nhằm kiểm soát cô. Từ nhỏ cho tới rộng lớn, từng sinh hoạt của cô ý đều ở trong tầm kiểm soát vô hình dung của hắn, cho tới lúc này vẫn ko thể trốn bay được.

“Thực mong muốn cho tới tôi bị tiêu diệt quách đi?” Lôi Dận tiến thủ lại gần cô, gằn từng giờ đồng hồ căn vặn.

Xem thêm: vợ cũ của tổng tài lạnh lùng

“Không!” Mạch Khê vô nằm trong hoảng loạn, thay đổi ko thông, “Ca kể từ là vì tôi vô tình nghĩ về đi ra, tôi, tôi sẽ không còn hát ca khúc cơ nữa.” “Đáng tiếc, với người thích!” Lôi Dận vén tóc cô đi ra sau tai, gặm lên dái tai tuyết white của cô ý.

“A” Mạch Khê kêu lên, xoay đầu trốn rời.

Lôi Dận liếc cô một chiếc, tương đối nhíu mi, bàn tay to lớn ngay tắp lự kéo mái đầu lâu năm của cô ý, “Tiết mục này nhằm cho tới tối lên đường, như thế mới mẻ với hứng thú, còn lúc này thì miễn!” Nói hoàn thành, hắn há trong miệng được ngậm lấy khoanh tai cô.

Mạch Khê gặm chặt môi, hai con mắt nhức thương đang được tràn đi ra một giọt lệ.

Đôi môi Lôi Dận dán mặt mũi tai cô, ngữ khí thản nhiên, “Tại sao lại thân thương với thương hiệu nhạc sĩ cơ cho tới vậy, hả? Hắn tớ là nhạc sĩ, mò mẫm hắn thực hiện kim công ty cũng mệt mỏi bị tiêu diệt lên đường. Hắn với vấp cho tới vị trí này của em không? Chỗ này….vị trí này…hay là nơi này?” Tay hắn mơn trớn domain authority thịt cô, như đem theo gót cả dòng sản phẩm năng lượng điện mạnh.

“Không…”

Mạch Khê khuất nhục nhìn hắn, “Anh ấy là nhạc sĩ chuyên nghiệp sáng sủa tác cho tới tôi. Anh ấy là kẻ đảm bảo chất lượng. Ánh ấy không tồn tại vấp vô tôi…” Cô gần như là chuẩn bị khóc nấc lên.

Lôi Dận chớp đôi mắt, cười cợt rét, “Tôi nên tin cẩn em không?”

“Là thiệt, phụ thân nuôi chớ nghĩ về như vậy!” Mạch Khê nhấp lên xuống đầu.

Đáy đôi mắt rét như trời tối ko có gì.

“Tôi tiếp tục tin cẩn em một lượt, còn dối trá tôi tiếp tục khảo sát ra!”

Hắn xoay đầu cô lại, trầm thấp rằng, “Vậy còn Thiên Luật? Em bên trên danh tức là phụ nữ tôi, chẳng nhẽ lại mong muốn thực hiện con cháu dâu tôi sao?” Sắc mặt mũi hắn ko chút thay cho thay đổi, tuy nhiên hai con mắt Mạch Khê thì đang được ngấn lệ.

Cô rùng bản thân một chiếc, “Tôi…”

“Em quí nó?” Giọng hắn trọn vẹn rét bạc.

“Không cần.”

“Yêu chứ không hề cần thích?” Tiếng rằng hắn cao lên một âm bậc.

Mạch Khê bị nạt nộ vạc run rẩy, “Không thích!”

“Không được cho phép yêu thương Thiên Luật! Nếu em không thích cho tới ck sau này của em nẩy sừng!”

Ánh đôi mắt Lôi Dận nhìn trực tiếp cô, “Cho cho dù thực hiện con cháu dâu tôi thì chắc chắn cả đời vẫn cần bên dưới đằm thắm tôi rên rỉ!”

“Câm miệng!” Mạch Khê thiệt sự ko nhịn được, phủ lại nhì tai. Hắn sao nói theo một cách khác như vậy?

Ngay tiếp sau đó, kể từ cằm cô truyền cho tới lần đau, ngay tắp lự khiến cho cô kêu đi ra giờ đồng hồ. Lôi Dận người sử dụng mức độ bắt lấy cằm cô, nhường nhịn như chuẩn bị bóp nát nhừ nó. Đôi đôi mắt xanh rớt rét lùng tiến thủ sát cho tới cô, “Hai chữ này cực tốt là em rằng không nhiều thôi, hiểu không?” Hắn nhíu mi, lực bên trên tay lại gia tăng.

Khuôn mặt mũi Mạch Khê vô nằm trong đau nhức. Sự rét lùng, thảm khốc của hắn như đâm vô tận tiết tủy. Cô cảm nhận thấy như xương hàm bản thân gần như là cũng chuẩn bị bị hắn bóp nát nhừ. Mạch Khê đành khuất phục nhưng mà gật đầu. Lôi Dận thả lỏng tay đi ra, góc nhìn rét băng như khóa chặt khuôn mặt mũi cô.

“Còn nhức không?” Hắn xoa xoa dòng sản phẩm cằm đỏ tía lừ của cô ý.

Mạch Khê nâng hai con mắt phiếm đỏ tía lên, tránh mặt lên đường góc nhìn bức người của hắn.

“Đừng nhúc nhích!”

Người con trai rẽ mặt mũi tai cô trầm tiếng nói. Nhìn thấy mặt hàng mi của cô ý nhẹ nhõm run rẩy, nhìn khuôn mặt mũi nhỏ nhắn tái ngắt nhợt, nhì tay bắt chặt lại nhằm mặt mũi sườn thì hắn mím chặt môi, ngồi trực tiếp dậy rồi doạng tay đi ra kéo váy cô lên tới hông.

“Đừng!”

Hai chân Mạch Khê ko tự động công ty được khép chặt lại, đằm thắm bản thân run rẩy lên, góc nhìn khẩn cầu nhưng mà nhìn người con trai tuấn tú, rét lùng.

Ánh mặt mũi Lôi Dận sáng sủa lên, hắng giọng nói: “Chữ này cũng ko được cho phép rằng. Lần sau nhưng mà nhằm tôi nghe thấy, tôi tiếp tục hiểu này đó là ý… đem tình!”

Mạch Khê bất lực nhấp lên xuống đầu, hai con mắt đang được ngấn lệ tuy nhiên ý chí ko chảy một giọt, lại đem theo gót vẻ thơ ngây, đáng yêu và dễ thương như chú nai con cái.

“Tôi quí người phụ phái nữ ngoan ngoãn. Nếu ngoan ngoãn thì tôi còn cư xử đảm bảo chất lượng với em một chút ít, tuy nhiên còn nếu không nghe điều, kết viên tiếp tục cực kỳ thảm!”

Đôi đôi mắt Lôi Dận ánh lên một tầng hàm ý khiến cho người tớ sợ hãi. Ánh đôi mắt hắn nhìn Mạch Khê cũng hiện hữu lên ý cười cợt khiến cho cô chợt rùng bản thân.

Từ lúc nào thì hắn chính thức gọi cô như 1 người phụ nữ?

Bàn tay nhỏ nhắn của Mạch Khê theo gót bạn dạng năng bắt chặt lại nhằm mục đích kiểm soát sự run rẩy rẩy của bạn dạng đằm thắm.

“Khê nhi của tôi…”

Lôi Dận thấy thế thì ôm chầm lấy cô, chỉ thơm nhẹ nhõm lên gò má cô như truyền tương đối rét, như yên ủi cô. “Tôi sẽ không còn thả em, tôi mong muốn em vĩnh viễn ở lân cận tôi. Người không giống chớ mơ động cho tới một ngón tay của em!”

Đôi môi hắn như đầm đìa nước, hắn thơm lên nhì gò má Mạch Khê cực kỳ nhẹ dịu, bàn tay một đợt nữa xoa bầu ngực cô. Thân thể Mạch Khê run rẩy lên. Bầu ngực đầy đủ bên dưới tay hắn vô nằm trong hấp dẫn. Cô cố tránh mặt hắn lại vô tình thực hiện bầu ngực thêm thắt căng cứng trong tim bàn tay hắn.

Lôi Dận cười cợt khẽ. Trên người hắn lan đi ra mùi hương nước hoa quấn nằm trong mùi hương rượu vô nằm trong mị hoặc.

“Khê nhi, em là của tôi. Ai dám mơ tưởng cho tới em, tôi tiếp tục lấy mạng người cơ.”

“Không!” Đột nhiên, Mạch Khê hé to lớn nhì đôi mắt, lại ngay lập tức tức tương khắc bị góc nhìn hắn lưu giữ lấy, “Tôi sợ…”

Kỳ thiệt, cô mong muốn nói: “Tôi hoảng hốt ông!”

Đáng tiếc cô ko thể thổ lộ. Cô biết, những điều này một Khi thổ lộ thì kết quả tiếp tục đi ra sao. Cô hoảng hốt hắn, rốt viên vẫn chính là hoảng hốt hắn. Cô biết, hắn đang được rằng gì thì chắc chắn rất có thể thực hiện được. Cô cực kỳ mong muốn cầu nài hắn, nài hắn chớ tàn nhẫn như thế, nài hắn chớ thực hiện hoảng hốt cho tới người vô tội; tuy nhiên căn bạn dạng là cô không đủ can đảm, trong cả điều cầu nài ít nhất cũng không đủ can đảm rằng thoát khỏi mồm.

Lôi Dận biết ý của cô ý, ko rằng điều này, góc nhìn lại như nghiền ngẫm cô rất mất thời gian. Hồi lâu sau, hắn cố ý thực hiện như hiểu sai ý cô, cúi đầu nói: “Có tôi ở trên đây em ko cần hoảng hốt. Mọi chuyện đều phải sở hữu tôi xử lý, chỉ việc em…”

Hắn cố ý kéo dãn giọng. Hai tay hắn bên cạnh hông cô doạng đi ra túa thắt sống lưng của tôi, giải tỏa cơn trướng nhức bên dưới đằm thắm. Hắn nâng một chân cô lên, ngay lập tức tiếp sau đó, vật rắn rỏi nhanh gọn đâm thiệt thâm thúy vô khung người cô.

“A… nhức quá!”

Thình lình bị xâm rung rinh khiến cho Mạch Khê đau nhức, khuôn mặt mũi nhỏ nhắn cũng nhăn lại. Cô giãy giụa giụa đẩy hắn đi ra, tuy nhiên càng như thế càng kích vạc dục vọng của những người con trai.

Lôi Dận gặm nhẹ nhõm lên cánh môi đỏ tía mọng của cô ý, nhường nhịn như hít không còn điều thở than của cô ý vô mồm. Hắn cúi đầu nói: “Nhớ kỹ cảm hứng tôi ở vô khung người em!” Nói hoàn thành, thắt sống lưng hắn tăng vận tốc đi ra vô.

Mạch Khê ở bên dưới đằm thắm hắn sợ hãi không ngừng nghỉ. Cổ họng cô vạc đi ra những giờ đồng hồ tiếng như mèo kêu, cô cũng theo gót này mà bất lực gật đầu.

Nước đôi mắt rốt viên cũng chảy xuống nhì gò má, ngấm đầm đìa cả bao nhiêu lọn tóc.

Hắn sao rất có thể ép buộc cô ngay lập tức vô xe pháo chứ?

Chẳng lẽ trong tim hắn, cô cũng như nhiều người phụ nữ thấp yếu ớt sao?

Cô teo rút càng nhanh chóng, lại chặt khít nhưng mà chứa chấp lấy hắn. Hắn nhường nhịn như cảm hứng được sự ngặt nghèo cho tới đau nhức, lại như bị dục vọng to lớn rộng lớn tập kích lại. Lôi Dận ko nhịn được, vậy lấy eo cô, uy lực tiến thủ vô.

Tiếng kêu thường xuyên vạc đi ra kể từ chiếc miệng nhỏ nhắn của cô ý, nỗi đau nhức lại hòa nằm trong thích thú ko ngờ. Thân thể cô bị người con trai hung hăng tiến công, theo thứ tự cảm nhận thấy vừa lòng, lại theo thứ tự như hư vô.

Thân bản thân miếng khảnh của cô ý dựa vào cái ghế domain authority, đung đưa theo gót từng lượt người con trai uy lực tiến thủ vô. Tiếng kêu của cô ý là vày nỗi đau nhức tuy nhiên trong tai người con trai thì lại là loại vũ trang trêu chọc hắn, càng khiến cho hắn cuồng loạn xâm rung rinh rộng lớn.

Phản chiếu bên trên tấm kính thủy tinh ranh là hình hình ảnh một người phụ nữ nửa ở nửa ngồi bên trên ghế, âu phục láo lếu độn, nhì gò má cô ửng hồng, còn chiếc miệng thì ko tràn đi ra những giờ đồng hồ kêu dìm. Một chân buông thõng xuống bên dưới, một phía thì bị người con trai nhấc cao lên.

Mà người con trai lại mang trong mình một đằm thắm phục trang hoàn hảo, toàn bộ cơ thể tản đi ra khí hóa học cao quý nằm trong tương đối thở lãnh khốc. Có điều, hắn đang được ngang tàng nhưng mà rung rinh lưu giữ cô nàng, bàn tay lưu giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô ý. Người phụ nữ ko thể kiểm soát nổi nhưng mà thở vội vàng. Tiếng thở dốc của những người con trai hòa nằm trong giờ đồng hồ kêu thanh thanh của những người phụ nữ, trào lên nhiệt độ phỏng vô xe pháo.

________________

Xem thêm: truyện nhất mực cưng chiều

Nửa tối, Mạch Khê kể từ vô chiêm bao tỉnh lại. Cô thở vội vàng bao nhiêu tương đối tuy nhiên cực kỳ khó khăn khắn, lại vạc hiện nay những giọt mồ hôi bên trên người bản thân còn ko ráo hẳn, trọn vẹn ở gọn gàng trong tim người con trai.

Cánh tay người con trai trọn vẹn ôm đầy đủ lấy đằm thắm thể mềm mịn của cô ý, còn gác chân vòng qua chuyện người cô. Cho cho dù là đang được ngủ say thì như vậy này cũng khiến cho cô ko thể rời ngoài vòng ôm của hắn.

Lúc vô xe pháo, cô gần như là bị hắn tra tấn cho tới bị tiêu diệt. Khi về căn nhà cũng rủi ro mắn bay được. Người con trai này như đem không còn lửa phẫn uất trong tầm bao nhiêu ngày buông bỏ lên cô, người sử dụng đầy đủ loại kiểu nhưng mà rung rinh lấy cô vẹn toàn một tối. Thân bản thân ngà ngọc của cô ý còn khắc ghi chan chứa những vết đỏ tía - dấu tích tàn đập phá của hắn. Mà người con trai này giờ đang được như được vừa lòng, rốt viên cũng thỏa mãn nhu cầu nhưng mà ngủ yên tĩnh.