kiếp này cho chàng

1

Cho cho dù biết vị thiếu hụt niên rơi hạ trước đôi mắt này sau này tiếp tục quyền khuynh thiên hạ, tớ cũng cần kể từ thơm với hắn.

Bạn đang xem: kiếp này cho chàng

Sống lại một kiếp, tớ không chỉ có mong muốn kể từ thơm, nhưng mà còn giúp hành vi tương tự như kiếp trước, tớ nom thiếu hụt niên còm yếu ớt bị trị quỳ vô tuyết, hung hăng giẫm lên tay hắn.

Đôi giầy thực hiện kể từ ngân châu uỷ thác ti giẫm lên bàn tay giá tiền cho tới nứt nẻ của hắn. Sống sống lưng hắn còm gò tuy nhiên trực tiếp tắp, cho tới đao cũng ko bẻ cong được, góc nhìn của hắn kể từ song giầy ê dịch rời lên trên bề mặt tớ từng chút một, góc nhìn ê tương tự như băng tuyết giá tiền nhất vô tối đông đúc, ẩn lấp liếm vẻ tàn nhẫn tương tự như một con cái sói đơn độc. Hắn giá tiền mà đến mức môi tím tái ngắt, tuyết rơi bên trên khuôn mặt còn niên thiếu hụt của hắn, hắn không như trong tương lai hỉ nộ ko hiện tại bề ngoài, nhưng mà giờ đây đang được cắm răng ẩn nhẫn khuất nhục.

*Giao ti (鲛丝): Là sợi tơ được đan vày uỷ thác nhân (người cá) vô truyền thuyết, là một trong những loại áo quần quan trọng đặc biệt. Trong “Sưu Thần Ký” của Can chỉ bảo đem ghi chép: “Ngoài Nam Hải đem uỷ thác nhân, sinh sống bên dưới nước như cá, ko nhọc công đan vải vóc. Nước đôi mắt rất có thể hoá trở nên ngọc trai Khi khóc.” Truyền thuyết kể rằng, uỷ thác nhân rất rất xuất sắc đan vải vóc, rất có thể tạo nên sợi tơ dragon, không xẩy ra ướt sũng nội địa, nước đôi mắt rất có thể hoá trở nên ngọc trai. Dầu của uỷ thác nhân, một Khi thắp lên tiếp tục cháy vạn năm ko tắt. Người tớ truyền rằng, vô lăng tẩm của Tần Thủy Hoàng luôn luôn mang trong mình 1 ngọn đèn chong cháy vày dầu uỷ thác nhân.

Thẩm Quy Trì trong năm này chục bảy tuổi hạc, nhà đạo rơi hạ, trằn trọc ngàn dặm cho tới Thượng Kinh tham dự cuộc thi, một đằm thắm rách nát nhừ thế thơm ước cho tới cửa ngõ căn nhà tớ, phụ kiểu mẫu ca ca tiếp nhận hắn rất rất chu đáo, đơn giản ko nhắc tới chuyện thơm ước.

Ta trong năm này chục lăm tuổi hạc, yếu ớt ớt ngược ngạo, ko Chịu được chuyện cần gả cho 1 người tương tự như kẻ hành khất, mượn cớ trị hắn quỳ vô tuyết, một thứ tự quỳ đó lại thực hiện mang đến hắn hận tớ cả đời, sau thời điểm hắn quyền khuynh thiên hạ ngay tắp lự trưng thu phủ đệ căn nhà tớ.

Hắn là một trong những thiếu hụt niên đem thù địch vớ báo, chỉ ghi nhớ rõ rệt cái xấu xí của những người không giống, không thích ghi nhớ những điều chất lượng rất đẹp. Hắn cảm nhận thấy căn nhà tớ thu lưu hắn chẳng qua loa chỉ là một trong những phương pháp để sỉ nhục, nhưng mà vị thơm thê chướng đôi mắt hắn là tớ phía trên lại càng cường bạo rộng lớn.

Hắn đem bạch nguyệt quang quẻ mình yêu thích, là loại muội nhưng mà tớ coi thông thường ko đặt điều vô đôi mắt. Kiếp trước sau thời điểm tớ trị Thẩm Quy Trì ko bao lâu ngay tắp lự ăn năn hận, thế dung dịch tất tả vàng quay trở lại, tuy nhiên lại trông thấy loại muội của tớ đang được mỉm cười dịu dàng êm ả bôi dung dịch mang đến hắn, tớ ngay tắp lự xoay người rời lên đường.

Lúc hắn được đề thương hiệu bên trên bảng vàng, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ phía trên đại năng lượng điện, thơm ước ko thể vứt quăng quật, vậy nên hắn ngay tắp lự sử dụng lễ bình thê cưới loại muội của tớ. Đêm trở nên thơm, hắn ko cho tới há khăn quấn đầu của tớ, Tính từ lúc này cũng ko phi vào địa điểm tớ.

Quân địch bắt tớ và loại muội, mong muốn thay đổi lấy chục rương vàng bạc, hắn chỉ trả cho tới năm rương, trình bày chỉ việc một vị phu nhân là đầy đủ rồi, trong cả kẻ thù cũng ko ngoài thương hoảng nom tớ.

Những điều này vốn liếng cũng ko là gì, đơn giản tớ đã từng sai nhị chuyện. Một là, khi tớ còn nhỏ vô tri lỗ m ãng, mới nhất bắt gặp Thẩm Quy Trì đang được mong muốn trị hắn quỳ. Hai là, trong tương lai tớ yêu thương Thẩm Quy Trì cho tới thảm thiết. Với khởi điểm vì vậy, mẩu chuyện hâu phương sao rất có thể chất lượng rất đẹp lên được?

Ta từng vì như thế hắn nhưng mà dạt dẹo ngàn dặm dò xét danh y, vì như thế hắn nhưng mà sử dụng quyền năng gia tộc nhằm lung lạc nhân tài, Thẩm Quy Trì mỉm cười nhạo tớ dông tố chiều nào là theo hướng nấy, không tồn tại lợi ko thực hiện, tớ nhắm đôi mắt lại khàn tiếng nói “Phải”.

Tất cả những gì tớ còn còn lại chỉ là một trong những ngược tim tình thật, tuy nhiên nhưng mà ngược tim đó lại bị giày đạp, bị xé rách nát, tớ cũng chỉ rất có thể lưu giữ nó mang đến kĩ, ko thể nhằm cho những người không giống nhìn xuyên thấu.

Thứ muội hứng bụng rộng lớn xuất hiện tại trước mặt mũi tớ, nường tớ lại gần mỉm mỉm cười với tớ, nường tớ ân oán Tống gia coi tớ như viên minh châu bên trên lòng bàn tay, tuy nhiên lại ko nhịn được nhưng mà đắc ý, đắc ý về mưu kế đồ dùng nhiều năm của nường tớ, nường tớ nói: “Tỷ tỷ, ngươi chẳng là vật gì cả.”

Sau ê nường tớ trượt xuống trước mặt mũi tớ, Thẩm Quy Trì ngay tắp lự mang đến tớ một chiếc tát, hài tử sinh non, nom rất rất kiểu như hắn.

Từ Khi tớ gả mang đến hắn, hắn rốt cuộc cũng đạt được ước nguyện, lấy nỗi nhục hắn cần Chịu đựng trả lại tất tả trăm ngàn thứ tự mang đến tớ. Nhưng hắn cảm nhận thấy vẫn ko đầy đủ, khi tẩu tẩu tớ vừa vặn mới nhất đạt thêm một tè hóa học nhi, Thẩm Quy Trì đang được đem vị thế rất rất cao, hắn trưng thu chúng ta tớ. Ta quỳ xuống cầu xin xỏ hắn, hắn tóm lấy cằm tớ mỉm cười khẽ, tương tự như lần thứ nhất bắt gặp nhau vô tuyết trước khi. Ta cắm lưỡi t.ự s.át, lại trông thấy hắn không thể tinh được há to lớn nhị đôi mắt, luýnh quýnh nom m.áu của tớ bám giàn giụa bàn tay hắn, hắn lập cập rẩy bao phủ lấy tớ, tuy nhiên vẻ châm chọc và coi thường miệt bên trên mặt mũi còn ko tan biến không còn.

Hắn ko nom được khi tớ kiêu ngạo nhất, do đó sử dụng không còn thủ đoạn nhằm trừ quăng quật song cánh của tớ, hắn thấy tớ đê tiện như chó, chắc rằng trong trái tim cũng khá khoan khoái. Chỉ là cả đời này của tớ, khó khăn rời ngoài chuyện không giống như ý.

Ta từng tâm lý thật nhiều thứ tự, nếu mà rất có thể sinh sống lại một kiếp, khi mới nhất bắt gặp hắn tớ vô cùng sẽ không còn lỗ m ãng kiêu ngạo vì vậy, tớ tiếp tục nhẹ nhõm giọng rỉ tai, ý mỉm cười dịu dàng êm ả, tương tự như loại muội tớ đã từng, fake nhân fake nghĩa một chút ít, rất có thể tạo nên hắn yêu thương quí, tạo nên tớ cầu được loại ngày tối mình đang có nhu cầu muốn vô vô số năm vừa qua.

Ta đang được tâm lý thật nhiều thật nhiều, tuy nhiên đến thời điểm thiệt sự sinh sống lại, tớ đang được giẫm vô bàn tay của hắn một đợt nữa.

Thẩm Quy Trì, ko xứng nhằm tớ cư xử chất lượng với hắn vì vậy.

Thẩm Quy Trì chục bảy tuổi hạc ngước đầu nom tớ, bên trên mặt hàng mi lâu năm còn ứ đọng tuyết, hắn cắm răng nói: “Ba mươi năm HĐ Hà Đông, phụ thân mươi năm Hà Tây. Tống tè thư, chớ coi thường thiếu hụt niên nghèo đói.”

Đương nhiên là tớ biết. Ta phát hiện góc nhìn của hắn, lừ đừ rãi dời chân, để ý lại hắn một chút ít, 1 năm này hắn đầy đủ rơi hạ, trời rất rất giá tiền nhưng mà trong cả khiếu nại áo choàng cũng không tồn tại nhằm đem. Nhưng người vì vậy, ko cần dùng phụ thân mươi năm, chỉ việc phụ thân năm, phụ thân năm tiếp theo hắn ngay tắp lự rất có thể trèo lên được địa điểm tối đa.

Ta cúi người xuống, nhẹ nhõm giọng nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Quy Trì ngây ngẩn khắp cơ thể, tuyết cất cánh lở tở, kiểu như như các sợi bông. Lan nhân nhứ ngược, thế ra, đằm thắm tớ và Thẩm Quy Trì, trước đó chưa từng đem lan nhân, nhưng mà đều là nhứ ngược cất cánh lất phất.

*Lan nhân nhứ ngược (兰因絮果): Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ hôn nhân gia đình khai mạc chất lượng rất đẹp tuy nhiên Khi kết đốc nhức thương. “Lan nhân” nói đến côn trùng nhân duyên đẹp; “nhứ” là sợi bông, “nhứ quả” là ẩn dụ về kết viên ly nghiền.

“Xin lỗi đang được làm cho ngươi cần quỳ. Tính khí tớ ko chất lượng, ngược ngạo quá tuyệt vời rồi. Nếu ngươi ko vui vẻ, tớ quỳ lại là được. Nói cộng đồng, đều là lỗi của tớ, tớ không tồn tại coi thông thường ngươi.”

Kiếp trước tớ vẫn luôn luôn canh cánh trong trái tim lời nói xin xỏ lỗi, cả đời tớ cũng ko tìm kiếm được thời cơ trình bày thoát ra khỏi mồm, vốn liếng là chuyện tớ thực hiện sai, giầy vò tớ cả đời, tớ thông thường suy nghĩ, nếu như không cần lần thứ nhất bắt gặp nhau như vậy, tớ và hắn có lẽ rằng cũng sẽ không còn mà đến mức tiếp cận tình cảnh vì vậy.

“Nhưng trong năm này tớ mới nhất chục lăm tuổi hạc, trước ê tất cả chúng ta cũng trước đó chưa từng bắt gặp nhau, ngươi cũng ko quí nữ giới tử như tớ, chứ không nhị người trói buộc ở cạnh nhau thống đau đớn cả đời, thơm sự này sẽ không vày huỷ lên đường, đích thị không?”

Ta ko nghe thấy giờ đồng hồ dông tố, thiếu hụt niên quỳ trước mặt mũi khẽ ngước đầu, sinh sống sống lưng lại trực tiếp tắp, góc nhìn đen ngòm như mực nom chằm chằm tớ, hắn điềm đạm nói: “Sao ngươi biết tớ ko quí loại người như ngươi?”

Ta thất thần một khi. Sao tớ rất có thể ko biết, kiếp trước tớ đang được rơi rụng thật nhiều năm mới tết đến xem sét chuyện này, tớ luôn luôn nhận định rằng tư thái của tớ trên mức cần thiết cao ngạo mới nhất tạo nên hắn ngán ghét bỏ, ngay tắp lự từng chút từng chút thu liễm cá tính, thực hiện thê tử cực tốt của hắn, vì như thế hắn nhưng mà yên ủi hạ sĩ, hỗ trợ cho đàng thực hiện quan lại của hắn trơn tuột, Khi ê hắn cũng sử dụng góc nhìn vì vậy nom tớ.

Hắn nói: “Người Tống gia từ xưa đến giờ đều fake nhân fake nghĩa, tuy nhiên trong số ê, Tống Nhạn Thư ngươi là khiến cho người không giống buồn thổ nhất.” Ta ko lúc nào tạo nên hắn yêu thương quí, cho tới giờ đây cũng chỉ mất chán ghét.

Ai rất có thể ngờ rằng, sinh sống lại một kiếp, khi hắn chục bảy tuổi hạc tiếp tục căn vặn tớ như vậy?

Ta bình phục lại niềm tin nom thiếu hụt niên quỳ vô tuyết, vươn tay kể từ vô ống ống tay áo êm ấm vày lông cáo White đi ra, xuyên qua loa tuyết cất cánh lở tở chạm vô mặt mũi hắn, hắn giật thột, tớ cảm nhận thấy một hồi giá rét. Hóa đi ra trận tuyết đó lại giá tiền cho tới vì vậy.

Trong dư quang quẻ, tớ thông thoáng trông thấy một góc áo quần color hồng trốn sau cây cột ở hiên nhà, đó là loại muội của tớ, kể từ nhỏ nường tớ đang được quí cướp đồ dùng với tớ, tuy nhiên ko lúc nào thắng. Kiếp trước, Thẩm Quy Trì là loại có một không hai nường tớ thắng tớ, tớ bại cả một đời, lần thứ nhất gặp mặt tuyết trung tống thán, đúng là côn trùng nhân duyên chất lượng kể từ bên trên trời giáng xuống.

*Tuyết trung tống thán (雪中送炭): Thành ngữ Trung Quốc, tức thị trả kêu ca vô tuyết, ý chỉ trợ giúp người không giống khi thiến nàn.

Kiếp trước, có lẽ rằng tự tớ đang được cản ngăn thơm ước của nhị người chúng ta, cũng coi như là một trong những nguyên vẹn nhân khiến cho Thẩm Quy Trì hận tớ cho tới vì vậy.

Ta phủi lên đường lớp tuyết mỏng mảnh bên trên vai hắn, hắn vẫn nom trực tiếp vô tớ, ko Chịu cúi đầu, như đang đợi câu vấn đáp kể từ tớ. Ta tâm lý một chút ít, chỉ vô loại muội ở mặt mũi ê, mỉm cười nói: “Chắc hẳn ngươi quí loại người như nường tớ.”

Hắn căn vặn, “Đó là ai?”

Ta trả lời: “Thứ muội của tớ, Tống Doanh.” Tên của nường tớ nghe rất rất hoặc, kiếp trước hắn cũng chính vì cái thương hiệu này nhưng mà xây một tòa Doanh Nguyệt quán mang đến nường tớ, vô quán mang trong mình 1 váy đầm nước, rất có thể phản chiếu một vầng trăng sáng sủa thật to lớn.

Ta cần nhằm thời hạn mang đến bọn họ, nên trình bày lời nói cáo từ: “Ngươi không nhất thiết phải quỳ nữa. Chuyện kể từ thơm, tớ tiếp tục tự động bản thân thỉnh tội với phụ kiểu mẫu gia tộc, ngươi ko cần thiết lo ngại có khả năng sẽ bị huỷ thanh danh của tớ. Ta cũng tiếp tục phân phó mang đến Tống phủ, ngươi vẫn rất có thể yên tĩnh tâm ở lại địa điểm này, tiếp tục không tồn tại ai dám vô lễ với ngươi.”

Thẩm Quy Trì trầm đem hồi lâu, tớ đang được tấp tểnh đem bám theo tuỳ tùng rời lên đường, xuyên qua loa tuyết cất cánh như sợi bông, duyên phận của tất cả đời này còn có lẽ tiếp tục tạm dừng ở phía trên. Trong nháy đôi mắt tớ lướt qua loa Thẩm Quy Trì, hắn lại vượt lên trước quá trách nhiệm trả tay đi ra kéo cổ tay tớ, tương tự như hoảng thực hiện không sạch tớ, chỉ vươn đi ra bao nhiêu ngón tay để lưu lại lại.

Tuyết rơi dày quánh bên trên người thiếu hụt niên rơi hạ, hắn rũ đôi mắt, tiếng nói lại khàn khàn.

“Quan bái nhất phẩm, vạn khoảnh lương bổng điền, mới nhất rất có thể xứng song với Tống tè thư, cần không?”

Tì nữ giới Tiểu Miên của tớ đang được sớm ko nom nổi, một tay kéo tay hắn đi ra, thay cho tớ mắng: “Đại tè thư phủ quốc công, những người dân cho tới cửa ngõ trước ê đem ai nhưng mà ko cần là vương vãi tôn công tử? Tiểu thư căn nhà tớ, chỉ mất trăng bên trên trời mới nhất xứng.”

Trên bên dưới Tống gia đều coi tớ là minh châu bảo ngọc, so với Thẩm Quy Trì đùng một cái cho tới cửa ngõ tống chi phí, tuy rằng rằng bên trên mặt mũi đều đối mời khách khí, tuy nhiên trong trái tim cộng đồng quy cũng ko tự do. Phụ đằm thắm nom đi ra chi phí đồ dùng của hắn chắc chắn tiếp tục rộng lớn, tuy nhiên lại trình bày với tớ, Thẩm Quy Trì cũng ko cần là kẻ chất lượng. Hắn là thiếu hụt niên rơi hạ, Chịu rất nhiều đau đớn rất rất, tâm khí ko thấp rộng lớn tớ, nếu như tớ và hắn ở cạnh nhau chỉ hoảng phu thê bất hoà.

Ta ko tin cẩn, tuy nhiên một lời nói trở nên sấm.

Ta vịn lấy tay Tiểu Miên, nường ngay tắp lự ngoan ngoãn ngoãn tháo lui về hâu phương ko trình bày gì nữa.

Ta trình bày, “Không cần.”

Thẩm Quy Trì ngờ ngạc, tớ nối tiếp rời lên đường.

Tuyết vẫn nối tiếp rơi, tớ ko lừa hắn, loại tớ cần thiết ko cần là quan lại bái nhất phẩm, cũng ko cần là vạn khoảnh lương bổng điền.

Xem thêm: truyện duyên tới là anh

Ta chỉ mong muốn ý trung nhân của tớ yên tĩnh vị an ổn định vô ngược tim tớ, không tồn tại gì rộng lớn, kiếp trước hắn ko thực hiện được.

2

Tuyết rơi ko dày, tớ lo ngại phiền toái nên ko cần thiết Tiểu Miên lấp dù, lại cũng chính vì bên trên lối đi rốn lại địa điểm Thẩm Quy Trì một chút ít, khi cho tới địa điểm của thân mẫu, bên trên vai tóc tớ đều đang được mang trong mình 1 lớp tuyết mỏng mảnh. Mẫu đằm thắm tất tả vàng sai bà tử toá áo choàng mang đến tớ, đặt điều một rét lô bạc vô vào ống ống tay áo tớ, lại gọi tớ cho tới trước mặt mũi, trả một cộng đồng sữa trườn rét mang đến tớ.

“Có giá tiền không? Tuyết rơi dày cũng ko biết làm cho nha trả lấp dù, nhiễm giá tiền thì cần thực hiện sao?” Trong lời nói trình bày của thân mẫu tuy rằng là trách cứ cứ, tuy nhiên bên trên mặt mũi lại đều là đằm thắm thiết.

“Không nhiễm giá tiền được.” Ta còn ko dứt lời nói, khẽ vạc đi ra một giờ đồng hồ nghẹn ngào kể từ vô trong cổ họng, tớ tất tả vàng thế lấy cộng đồng sữa trườn rét nhấp một ngụm, mượn tương đối rét ngăn lại những giọt nước đôi mắt đang được chuẩn bị trào thoát ra khỏi lòng đôi mắt.

Một trong năm này, tớ là viên minh châu bên trên tay Tống gia, trong cả chuyện bám một chút ít tuyết cũng ko nỡ. Sau ê mang trong mình 1 ngày đông, tớ vì như thế Thẩm Quy Trì nhưng mà vượt lên trước ngàn dặm dò xét hắn, khắp cơ thể và ngựa đều rơi rụng phương phía, suýt chút nữa đang được ngừng hoạt động c.không còn cóng vô tuyết, lại không có ai rất có thể căn vặn tớ một câu, “Nhạn Thư, đem giá tiền không?”

Mẫu đằm thắm trả tay tạo điều kiện cho ta sửa lại một bao nhiêu sợi tóc vụn loà xoà mặt mũi tóc mai, dịu dàng êm ả nói: “Hôn thư ê của Thẩm gia, nhiều vô số kể. Một lát nữa tớ tiếp tục thương thảo với phụ vương con cái, thay cho con cái giải quyết và xử lý thiệt chất lượng cửa ngõ thơm sự này.”

Cửa thơm sự với Thẩm Quy Trì này của tớ, là vì tổ tông tấp tểnh đi ra, không mong muốn Thẩm gia càng ngày càng lụn bại, hiện nay chỉ từ lại 1 mình Thẩm Quy Trì ko điểm nương tựa. Nếu thời điểm này Tống gia kể từ thơm, tiếp tục luôn luôn bị group cái nón hiềm bựa ái phú, liên lụy cho tới thanh danh nửa đời của phụ vương.

*Hiềm bựa ái phú (嫌贫爱富): Thành ngữ Trung Quốc, tức thị ghét bỏ nghèo đói yêu thương giàu; chỉ người lấy chuẩn chỉnh mực nhiều nghèo đói nhằm đối nhân xử thế.

“Nhạn Thư, thân mẫu mong chờ con cái rất có thể tìm kiếm được trượng phu như yêu cầu, sinh sống một đời bình an thuận tiện.”

Ta trả tay đi ra tóm lấy tay thân mẫu, thiệt êm ấm. Ta cảm nhận thấy nhường nhịn như nước đôi mắt bản thân chuẩn bị rơi, cong môi mỉm mỉm cười.

Ta ko cần thiết bản thân đã đạt được trượng phu như yêu cầu gì, cũng ko cầu bản thân bình an thuận tiện gì, chỉ muốn Tống phủ bình yên tĩnh vô sự, rời ngoài khổ đau tuyệt vọng của kiếp trước.

Mẫu đằm thắm thở lâu năm nói: “Đông chí thời điểm ngày hôm nay, vốn liếng nên thực hiện rộng lớn, cũng chính vì chuyện của hài tử Thẩm gia ê, xấp xỉ toàn phủ đều ko sung sướng, do đó mới nhất gác lại. Ca ca con cái đã đi vào ngôi trường luyện binh ngoài trở nên luyện võ kể từ sáng sủa sớm, ở ê buông bỏ tức giận. Nhìn đang được thấy mờ mịt.”

Tay thế chén trà của tớ stress, tớ há to lớn nhị đôi mắt lập cập giọng hỏi: “Hôm ni là Đông chí sao?”

Ta mới nhất ghi nhớ đi ra, thời điểm ngày hôm nay vậy và lại là Đông chí. Ngày này kiếp trước, đang được xẩy ra chuyện rất rộng. Đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng là Lục Uyên nhận mệnh lệnh xuất kinh, lại bắt gặp cần phục kích, ngược lại ko c.không còn nhưng mà bị què một chân. Ca ca nghe tin cẩn cho tới giải cứu giúp, bên dưới hoảng loàn không tồn tại sẵn sàng gì, rơi rụng lên đường nửa cái mạng, chôn rễ bệnh dịch căn, thiếu hụt niên lương y vốn liếng rất có thể lúc lắc gửi trời khu đất, lại ở triền miên nệm bệnh dịch nửa đời người.

Mùa đông đúc này Thẩm Quy Trì cho tới, Tống gia ngay tắp lự sinh sống vô một không khí mờ mịt vì vậy. Người người mắng Thẩm Quy Trì là họa tinh ma, trong nhà xung khắc phụ kiểu mẫu, cho tới Tống gia thì trượng phu Tống gia đều bắt gặp tai ương.

Ta buông chén xuống, nhắm đôi mắt lại, ổn định tấp tểnh tinh thần, khi há đôi mắt đi ra, đang được đem ý mỉm cười dịu dàng êm ả, “Mẫu đằm thắm, con cái mong muốn thoát ra khỏi trở nên thăm hỏi ca ca, thân mẫu hãy sẵn sàng mang đến con cái một không nhiều bánh trôi ca ca quí ăn, huynh ấy chắc rằng ko sung sướng lắm, con cái lên đường thăm hỏi huynh ấy một chút ít.”

Trước phía trên tớ trong nhà nhận vô vàn sủng ái, chuyện vì vậy thân mẫu chắc rằng sẽ không còn được chấp nhận, người lại nom khung trời bên phía ngoài, cũng may tuyết đang được ngừng, vẫn nhíu ngươi nói: “Trời giá tiền vì vậy....”

Trong lòng tớ lo ngại, vẫn rủ dành riêng thân mẫu, may là thân mẫu đang được gật đầu, tớ ngay tắp lự vực lên ra đi ngoài.

Ta ko ngồi xe pháo ngựa, xe pháo ngựa lên đường quá lừ đừ, hiện nay đang được qua loa đằm thắm trưa, tớ ghi nhớ rõ rệt là khi trời tối, ca ca tớ một đằm thắm giàn giụa m.áu được trả quay trở lại. Không thời gian nhanh rộng lớn một chút ít, sẽ không còn kịp.

Ta mang trong mình 1 con cái ngựa, thương hiệu là Trục Tuyết, toàn đằm thắm White như tuyết, cưỡi nó rất có thể truy mây xua đuổi trăng. Ta lại phái thị vệ ý hợp tâm đầu nhất tiếp cận binh doanh trước. Còn tớ thì mong muốn theo kịp Lục Uyên. Ta thiếu hụt Lục Uyên một chiếc mạng, thứ tự này tớ trả lại mang đến hắn.

Gió bắc gào thét mặt mũi tai tớ, tớ cưỡi Trục Tuyết qua loa Thượng Kinh, tiếp sau đó thoát ra khỏi cửa ngõ trở nên, trở về phía Thập Lý Đình. Gió rộng lớn giá rét, thổi vô lồ ng ngực nhức không ngừng nghỉ, tớ lại vung phụt bức tốc.

Kiếp trước, sau thời điểm thánh thượng lâm bệnh dịch nhưng mà bỏ xác, ấu đế mới chỉ phụ thân tuổi hạc, Lục Uyên đảm nhận địa điểm nhiếp chủ yếu vương vãi, cùng theo với Thẩm Quy Trì ổn định tấp tểnh triều cương, nhị người cũng ko ứng phó nhau, tuy nhiên lại là phe đối lập chủ yếu trị tranh giành cãi nóng bức. Lục Uyên tấp tểnh một chân, mặt mũi giá tiền lên đường cà thọt thượng triều hạ triều, tuy nhiên không tồn tại ai dám bất kính với hắn. Mà tớ lại từng mỉm cười nhạo trước mặt mũi hắn một câu “Vương gia què”.

Nhưng nhưng mà, khi tớ và Tống Doanh mặt khác bị kẻ thù bắt được, Thẩm Quy Trì chỉ trả cho tới năm rương vàng bạc, chủ yếu Lục Uyên đang được sử dụng một mũi thương hiệu phun c.không còn kẻ thù, cứu giúp mạng tớ.

Ta từ xưa đến giờ ân oán rõ nét, còn chưa xuất hiện thời cơ báo đáp hắn đang được t.ự t.ử, thứ tự này sinh sống lại, tớ tiếp tục phục sinh nhị chân khiếu nại toàn mang đến hắn, mong chờ hắn vẫn quyền quý, không hề ai mỉm cười nhạo hắn khuyết thiếu nữa.

Gió giá tiền thấu xương, trong năm này tuyết rơi sớm, ngoại thành không tồn tại người lên đường đàng, trời u ám giàn giụa tuyết White. Ta phất phụt đốc ngựa, tớ lại yếu ớt ớt, khi li3m môi đang được cảm biến được mùi hương m.áu thảnh thơi nhạt nhẽo, nếu như thứ tự này bị dông tố thổi, ko biết khuôn mặt mũi này cần chăm sóc thương vô bao lâu.

Mắt thấy Thập Lý Đình ở phần bên trước, đem bao nhiêu người đang được nghỉ dưỡng vô đình, thời điểm này tớ mới nhất buông lỏng. Đi qua loa Thập Lý Đình một chút ít, đó là điểm phục kích của tặc nhân.

Trong dông tố rộng lớn, cùn áo cất cánh phơ phới, xoa bạc lung linh mặt mũi tóc mai của tớ vang lên, tớ xoay người xuống ngựa, trước đình lại sở hữu người dựa cột nom tớ thiệt lâu.

Hắn mang trong mình 1 đằm thắm tử hắn đai ngọc, bên cạnh hông treo một miếng ngọc bội, xung khắc chữ “Uyên”. Tóc lâu năm búi cao, tương đối xoã nhị mặt mũi tóc mai, bị dông tố thổi tung cất cánh. Gương mặt mũi Lục Uyên rất rất rất đẹp, mi phi nhập mai, hai con mắt hẹp lâu năm, hiện nay lại nhếch lên vài ba phần tùy ý. Đôi môi mỏng mảnh bên dưới sinh sống mũi cao, một cỗ thiếu hụt niên phong lưu hoành hành, cho dù là ngày đông này cũng ko lấp lấp liếm được.

*Mi phi nhập mai (眉飞入鬓): Kiểu lông ngươi lâu năm như chuẩn bị chạm cho tới tóc mai, tương đối xếch lên một chút ít. Theo tướng mạo số gọi là “mi nhập tô lâm”, đấy là lông ngươi của hero, tính cơ hội phía nước ngoài, tràn trề mức độ sinh sống, phân tách vụ việc đem trật tự động, hành động ngược quyết, tính khí nóng tính, kha khá khinh suất kiêu ngạo. Thơ nói: “Mi nhập tô lâm tú thả ngôi trường, quyền uy chí cao phụ quân vương”, phiên phiến là lông ngươi lâu năm rất đẹp vì vậy thìa là người dân có quyền uy chí cao phò tá vua.

Ta giật thột, Lục Uyên trước đó nhưng mà tớ trông thấy siêu thanh trầm, thủ đoạn cũng tàn nhẫn cường ngạnh, tuy nhiên thế ra, trước lúc bị gãy chân, hắn lại là thiếu hụt niên đắc ý vì vậy.

Hắn nom tớ kể từ bên trên cao xuống, đằm thắm tín ở kề bên hắn cũng khá tò mò trong khi thấy một tè nương tử như tớ ở điểm hoang dại này, không còn nom tớ, lại nom Lục Uyên, kinh ngạc nói: “Tiểu vương vãi gia quả thực được hoan nghênh, tất cả chúng ta rời kinh xa vời cho tới vì vậy, còn tồn tại quý nữ giới vội vàng cho tới tiễn đưa.”

Lục Uyên cũng khẽ nâng cằm, hai con mắt hẹp lâu năm của hắn cong lên, hắn tương đối nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nom tớ.

Ta xoay người lấy vỏ hộp thực phẩm kể từ Trục Tuyết, tiến thủ lên vài ba bước, lấp mặt mũi vờ vịt ngượng ngập thùng nói: “Hôm ni Đông chí, vương vãi gia chắc chắn vẫn ko thể ăn được bánh trôi. Ta cho tới dẫn vương vãi gia một quãng, trở nên toàn mang đến ngược tim hâm mộ của tớ.”

Nói cho tới bao nhiêu chữ sau cuối, tớ tiến thủ lên nhị bước, trả vỏ hộp thực phẩm về phía Lục Uyên, lại giẫm cần tuyết bên dưới chân, ko cảnh giác trượt chân, tớ khẽ hô một giờ đồng hồ, nhào vô lòng Lục Uyên, tớ bị hắn lưu giữ chặt một cánh tay, rốt cuộc cũng ko lại gần hắn được nửa phần.

Lục Uyên cắm răng trình bày một câu “Cô nương tự động trọng”, tiếp sau đó giá tiền lùng liếc đôi mắt nom đằm thắm tín ở kề bên đang được há to lớn đôi mắt coi kịch, chúng ta ngay tắp lự tự động giác dời góc nhìn.

Ta lại mượn thời điểm này nhẹ nhõm giọng nói: “Có độc, đem phản đồ dùng, đem phục kích.”

Lục Uyên văn võ tuy nhiên toàn, tuy nhiên kiếp trước què quặt. Một là, trong mỗi đằm thắm tín xuất hiện tại phản đồ dùng, thực hiện hắn trọng thương kể từ hâu phương. Hai là, cũng chính vì trúng độc, độc này vốn liếng cũng ko chí mạng, chỉ Khi vận công mới nhất vạc độc, độc đột nhập toàn đằm thắm.

Kiếp trước tớ vì như thế gom Thẩm Quy Trì, những điều này cũng nhất thanh nhị sở, trong cả phương dung dịch giải độc sơ đẳng cũng biết, sau cuối gom được Lục Uyên giờ đây.

Hắn tương đối trầm đôi mắt xuống, một tay nâng cằm tớ, thanh dò xét vô ống tay áo lóe lên hàn quang quẻ nhường nhịn như chuẩn bị trượt đi ra hạn chế trong cổ họng tớ, tớ lại nghênh đón góc nhìn của hắn, ko rời né, trình bày một thứ tự nữa: “Ta là đích nữ giới căn nhà Tống tướng mạo quốc, nếu như vương vãi gia đang được coi thông thường tớ vì vậy, cũng nên ăn một không nhiều bánh trôi nhưng mà tớ dày công thực hiện, kể từ ni về sau tớ tiếp tục dập tắt ngược tim này.”

Ta há vỏ hộp thực phẩm đi ra, một mùi hương thơm sực toả đi ra, tự động bản thân ăn trước một viên White tròn trĩnh, “Không độc.”

Ta đ.ánh cược hắn tin cẩn tưởng phụ vương tớ, Tống tướng mạo quốc.

Ánh đôi mắt đen ngòm nhánh của hắn nom tớ hồi lâu, mới nhất khẽ mỉm cười một giờ đồng hồ, nhận lấy vỏ hộp thực phẩm vô tay tớ, thời điểm này mới nhất đem đằm thắm tín cho tới răn dạy can, hắn khoát tay, mỉm cười nói: “Chỉ là một trong những tè cô nương, không tồn tại gì xứng đáng lo ngại.”

Hắn ăn bánh trôi một cơ hội miễn chống, tuy nhiên khi ăn viên thứ nhất lại khẽ nhướng ngươi, trù nghệ của tớ từ xưa đến giờ thường rất chất lượng.

Dáng vẻ tuấn tú của Lục Uyên khi rũ đôi mắt xuống ăn, trọn vẹn ko nom đi ra vóc dáng như Diêm Vương của kiếp trước. Ta mong chờ hắn ăn mà đến mức nhàm ngán, ôm mặt mũi mỉm cười nói: “Vương gia đang được ăn bánh trôi của tớ, chắc rằng cũng có thể có vài ba phần ý tứ với tớ, vừa đẹp tớ ko gả...”

Ta còn ko dứt lời nói, đang được trông thấy Lục Uyên suýt chút nữa bị sặc, hắn ngước đôi mắt nom vóc dáng đem chút hoảng sợ của tớ, âm trầm phun đi ra nhị chữ “Câm miệng”. Thân tín ở kề bên hắn cũng ko nhịn được nhưng mà mỉm cười khẽ.

Đợi cho tới Khi hắn ăn hoàn thành, tớ lấy lại vỏ hộp thực phẩm, đang được thông tin mang đến ca ca điểm này nguy nan rất cần được sẵn sàng, hẳn là ca ca đang được bên trên đàng tiếp đây. Ta đang được lấp liếm dung dịch giải độc ở vô nhân bánh trôi Lục Uyên ăn, chắc rằng tiếp tục không tồn tại gì nguy hiểm.

Tuyết lại chính thức rơi rải rác rưởi bên dưới khu đất, tớ cảm nhận thấy giá tiền cho tới rùng bản thân, tuy nhiên khi lên ngựa lại thong dong khó khăn đã đạt được.

Xem thêm: đại tra công và tiểu mỹ nhân

Khi tớ tấp tểnh đốc ngựa rời lên đường, lại bị gọi một giờ đồng hồ, tớ xoay đầu lại, dông tố thổi ào ào, Lục Uyên đứng vô đình, tuyết cất cánh lượn mặt mũi chân hắn, hắn giá tiền lùng hỏi: “Ngươi thương hiệu gì?”

Trong lòng tớ thoải mái được một chuyện, bất ngờ sung sướng tự do, ngay tắp lự mỉm cười vấn đáp hắn: “Tống Nhạn Thư. Ta thương hiệu là Tống Nhạn Thư.”

(Còn tiếp)