hoắc vân thâm

Ngôn Khanh vừa vặn bước thoát khỏi chống thăm hỏi, ngay thức thì bị Hoắc Vân Thâm đang được hóng ở cửa ngõ bao phủ lấy. Anh nhíu chặt ngươi, rũ đôi mắt nom cô.

Bên nhập thưa gì anh đều nghe được.

Bạn đang xem: hoắc vân thâm

Ngôn Khanh nhắm đôi mắt thở hắt đi ra.

Có lẽ Vân Lăng sở hữu địa điểm đáng tiếc xứng đáng thương, tuy nhiên cô thiệt sự ko đống ý nổi.

Hiện bên trên cô là Vân Khanh, tuy nhiên cũng ko trọn vẹn là Vân Khanh. Nhìn lại vượt lên trên khứ qua quýt lớp sương loà, cô thiếu hiểu biết nhiều được tâm tư nguyện vọng bản thân khi đó, càng ko khơi dậy được chút tình thân nào là với ngôi nhà chúng ta Vân “bị Hoắc Vân Thâm sợ hãi cho tới cửa ngõ nát nhừ ngôi nhà tan” kể từ nhập mồm Vân Lăng.

Người có một không hai quấn lấy sinh mệnh cô, chỉ mất Hoắc Vân Thâm.

Ngôn Khanh tóm lấy bàn tay lạnh giá của anh ý, nhẹ nhàng giọng hỏi: “Trước ê ngôi nhà chúng ta Vân xử thế với em ko chất lượng tốt, thưa ko chừng còn bạc đãi em, sở hữu cần không?”

“Anh ko thưa với em.”

“Nhưng em rất có thể nghĩ về đi ra,” Cô trang nghiêm nom anh, “Thâm Thâm sẽ không còn vô duyên không có căn cứ đấm đá bạo lực với những người không giống. Người anh trả oán, chắc chắn là kẻ sợ hãi em.”

Trong con cái đôi mắt sâu sắc thẳm u ám của Hoắc Vân Thâm nổi lên khả năng chiếu sáng, khóe mồm anh nhếch lên.

“Cho nên,” Ngôn Khanh hít sâu sắc, vòng lấy cánh tay anh, ổn định quyết định xúc cảm sở hữu kỹ năng tiếp tục phập phồng của anh ý, “… Hoắc Lâm Xuyên, không chỉ là một chuyến bắt nạt em, trúng không?”

Ngay Lúc cái brand name được nói tới, cảnh tượng nhuốm huyết đấm đá bạo lực 1 thời lại hiện tại về nhập đôi mắt Hoắc Vân Thâm.

Khanh Khanh đem đồng phục, bị thương hiệu cặn buồn phiền ê bóp chặt trong cổ họng, cảnh xé rách rưới phần cổ áo ấy, mặc dù bất kể khi nào là lưu giữ lại, cũng đều giày xéo thần kinh trung ương anh.

Anh thu lại nụ mỉm cười, tuy nhiên ko áp dụng được sự cừu địch đang được dơ lên.

Ngôn Khanh hiểu từng chuyện, trong trái tim càng tăng khẩn trương: “Ngày ê gặp gỡ Hạ Minh Cẩn ở chống công tác, anh tao lén đem tới em một tờ giấy má. Lúc ấy em kinh hãi anh tao sở hữu mục tiêu không giống nên ko phanh đi ra coi ngay lập tức, sau này lại vội vã vàng cút luyện tập nên cũng không tồn tại thời cơ đem tới anh. Ghi hình đoạn thì bị anh đem trực tiếp về ngôi nhà, tờ giấy má ê vẫn còn đấy ở trọ tại trường.”

Cô cảnh giác nói: “Em nghi ngại ngờ…”

Hoắc Vân Thâm trầm giọng: “Em nghi hoặc anh tao sở hữu mối liên hệ với Hoắc Lâm Xuyên, tờ giấy má viết lách thông tin hữu dụng.”

Ngôn Khanh gật đầu thiệt mạnh.

Kẻ uy hiếp Hạ Minh Cẩn, nếu như thiệt sự sử dụng những tấm hình bất nhã của anh ý tao và Hoắc Lâm Xuyên, còn hiểu rằng toàn bộ tất cả, rất có thể lấy nó thực hiện con cờ đứng hâu phương mùng, rốt cuộc là ai.

Ngôn Khanh cấp ko hóng nổi ham muốn trở về công tác. Hoắc Vân Thâm đem cô lên xe cộ, trước tiên gọi vài ba cuộc điện thoại cảm ứng thông minh, sau mới nhất được chấp nhận bác tài xuất hành. Anh xoay người sờ tóc cô: “Chỗ công tác toàn là phóng viên báo chí ngồi canh.”

A…

Cô chỉ nơm nớp chuyện này, quên rằng thời điểm hiện tại bản thân là kẻ hiện nay đang bị quý khách đề nghị tiến công.

Ngôn Khanh cúi thấp đầu: “Em ko thể fake ngu, luôn luôn thực hiện đà điểu. Em nên lên mạng xin xỏ lỗi, ko thưa vẹn toàn nhân, cũng ko bào chữa trị, đơn giản xin xỏ lỗi thôi. Dù lúc này fans sở hữu mắng em hoặc tuyệt vọng về em, tối thiểu những cô ấy cũng từng mến, vì thế em nhưng mà cần Chịu công kích và tráo phúng của tất cả giới.”

Hoắc Vân Thâm mím môi: “Nguyên nhân ko cần thiết em phân tích và lý giải, anh tiếp tục cho những người tao thưa.”

Cô nhập cuộc công tác này và ký hợp ý đồng là vì thế gom An Lan giải vây. Trước phía trên cô trước đó chưa từng coi cuộc hôn nhân gia đình sở hữu ĐK này là hôn nhân gia đình thiệt sự. Khoảng thời hạn cô xác lập bản thân là Vân Khanh, đồng ý tình thân của anh ý, cũng mới chỉ một tuần.

Không ai cho tới cô thời hạn phản xạ.

Càng không người nào biết cô vẫn trải qua quýt từng nào trở ngại nhập ê.

Không thể công khai minh bạch từng chuyện, tuy nhiên tối thiểu cũng lựa chọn ra được vài ba điểm cần thiết, ko nhằm cô gánh vác không còn toàn bộ những tiếng chỉ trích, ko nhằm cô phát triển thành một kẻ xấu xí nhập đôi mắt người không giống, đã từng thần tượng có tiếng lần chi phí, còn cố ý tụt xuống té yêu thương kết duyên.

Địa điểm tổ chức triển khai công tác được lau chùi thật sạch sẽ, quang cảnh yên tĩnh tĩnh trống không vắng tanh. Xe chạy trực tiếp cho tới cửa ngõ trọ tại trường, Ngôn Khanh quyết định chạy ngay lập tức ra phía bên ngoài, lại bị Hoắc Vân Thâm ấn vai: “Đừng nôn nóng, anh cũng tăng trưởng.”

Ngôn Khanh nhận định rằng bên trên tầng không tồn tại ai, ngay lập tức kéo tay anh lao vào cầu thang máy. Không ngờ cửa ngõ cầu thang máy vừa vặn phanh, bên trên hiên nhà chật ních người, lấy Âu Dương và Nhỏ tóc xoăn đứng vị trí số 1 những sỹ tử, sát bên còn tồn tại An Lan đem theo đòi nhân viên cấp dưới công tác làm việc, đều đang được ngước đầu hóng cô.

Hai mặt mũi nằm trong trợn đôi mắt há mồm.

Ngôn Khanh bị trận mạc hù đe nẹt.

Thật vất vả đợi đến khi Ngôn Khanh xuất hiện tại, cả group người cố ý cho tới phía trên yên ủi cô – lại bị Khanh chỉ bảo tóm tay Hoắc tổng, Hoắc tổng túa vứt tầm vóc ác thần ác sát nhằm lộ diện mạo nữ tính – thực hiện cho tới lo sợ lùi nhị bước.

Cảnh tượng gì đây!

Họ thiệt ngốc vượt lên trên cút, thế mà còn phải lo ngại Khanh chỉ bảo tiếp tục thất lạc niềm tin, ko phấn chấn!

Nhưng yếu tố là…

Sắc mặt mũi Âu Dương thay cho thay đổi thứ nhất, ánh nhìn nom Ngôn Khanh lòi ra sầu nơm nớp.

Cô ấy cả gan liền tiến bộ lên, kéo góc áo Ngôn Khanh: “Có thể mượn cậu vài ba phút ko, sở hữu việc cần thiết cần thiết thưa.”

Không hóng Ngôn Khanh vấn đáp, đôi mắt Hoắc Vân Thâm vẫn hạ xuống, thảnh thơi nhạt nhẽo liếc cô ấy.

Sống sống lưng Âu Dương chợt rét, tuy nhiên nghĩ về cho tới thông tin vừa vặn mới nhất coi phía trên mạng, trong trái tim ko ngoài tức phẫn nộ, túm Ngôn Khanh qua quýt một phía, hạ giọng rít gào: “Cậu còn ko biết đúng không nhỉ, sở hữu người bên trên Weibo xẻ đi ra chuyện Hoắc Vân Thâm lần tình cũ vẫn nhiều năm rồi, trước ê còn nhằm lộ hình họa của cô ý tao, mẫu mã cô tao với cậu…”

Ngôn Khanh mỉm cười: “Giống nhau như đúc?”

Âu Dương trợn đồ sộ mắt: “Cậu cảm kích?!”

“Cậu choáng đầu rồi hả, sao rất có thể nhảy xuống hố lửa! thạo rõ ràng là làm công việc thế thân ái, từng lưu luyến của anh ý tao với cậu đều là giành cho tình cũ! Hiện bên trên hình họa chụp bị trình diện, những người dân này đều đang được mỉm cười cậu xứng đáng thương!” Âu Dương tức điên, “Kết hít với loại người này, thực hiện sợ hãi cậu bị chửi, ko xứng đáng tẹo nào! Tớ thà ko xuất đạo, cũng không thích ký với Hoắc thị chó má này!”

Ngôn Khanh vừa vặn cùng bất đắc dĩ vừa vặn thấy rét mướt lòng.

Âu Dương tâm lý vì thế cô, trong cả Hoắc thị cũng dám mắng.

Đồng thời cô cũng ý thức được, kinh hãi là Vân Lăng vẫn sẵn sàng vạch trần chuyện của Vân Khanh trước lúc bị tóm gọn, cho tới phút sau cùng muốn làm tăng việc cho tới cô.

Nhưng như cô vẫn thưa, cứ việc nghị luận cút, cô biết cô là ai là đầy đủ rồi.

Ngôn Khanh thưa với cô ấy: “Tớ đó là Vân Khanh. Cứ đem kệ comment bên trên mạng, nếu như chúng ta cảm nhận thấy tớ xứng đáng thương, có lẽ rằng còn rời được chút tức phẫn nộ.”

Lúc về bên sát bên Hoắc Vân Thâm, người bên trên hiên nhà vẫn tản cư không còn, một người cũng không còn.

Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh nhập trọ tại trường. Đây là chuyến thứ nhất anh cho tới căn chống nhỏ này, anh ở bên dưới tầng nom lên, anh trong nhà thao thức xuyên đêm nghĩ về cho tới cô, còn cô lấp tràn khá thở anh cầu nhưng mà ko được ở điểm này.

Hoắc Vân Thâm rũ đôi mắt, vậy nhưng mà anh lại ghen ghét ganh với 1 căn chống cô từng ở.

Ngôn Khanh tạm dừng hoạt động lại, ngay thức thì đi kiếm ăn mặc quần áo nhập ngăn tủ, cũng may những miếng giấy má vẫn còn đấy ở sâu sắc nhập biu áo, ko làm mất đi.

Cô ngừng thở, gấp rút phanh đi ra.

Hạ Minh Cẩn vẽ một họa tiết phức tạp phía bên trên nằm trong.

Ngôn Khanh kinh ngạc, ko kịp nom kỹ dòng sản phẩm chữ phía bên dưới, trước tiên đem loại cho tới Hoắc Vân Thâm xác định: “Thâm Thâm, anh quan sát không?”

Con ngươi Hoắc Vân Thâm teo rụt, nhị tay đặt điều mặt mũi người chậm trễ rãi tóm chặt.

Hóa trở thành tro cũng quan sát.

Anh nghiến răng thưa bao nhiêu chữ: “Hình xăm của Hoắc Lâm Xuyên.”

Ngôn Khanh chấn động, trái ngược nhiên như thể tư duy của cô ý, cô phanh tung tờ giấy má, vội vã vàng nom xuống, càng coi tim càng đập nhanh: “… Ý anh tao là, hình hình họa khiếm nhã của anh ý tao với Hoắc Lâm Xuyên, là… tự chủ yếu Hoắc Lâm Xuyên chụp?!”

Hạ Minh Cẩn viết lách bên trên tờ giấy má.

Anh tao ko biết thân ái phận người nam nhi này, tuy nhiên từng thấy hình xăm bên trên eo anh tao (Hoắc Lâm Xuyên), vả lại sở hữu một chuyến vô tình phát hiện anh tao (Hoắc Lâm Xuyên) nghe điện thoại cảm ứng thông minh, mơ hồ nước bắt được chữ “Hoắc” kể từ nhập ống nghe.

Trước ê anh tao ko liên tưởng cho tới Hoắc Vân Thâm, tuy nhiên sau khoản thời gian xẩy ra từng chuyện, anh tao biết Ngôn Khanh thất lạc trí lưu giữ, mới nhất đặt điều Hoắc Vân Thâm và chữ “Hoắc” ê nhập và một địa điểm, anh tao đoán là kẻ ngôi nhà chúng ta Hoắc.

Anh tao ko xác lập được Hoắc Vân Thâm chất lượng tốt hoặc xấu xí, nên mới nhất vụиɠ ŧяộʍ viết lách cho tới Ngôn Khanh.

Quan trọng nhất là, anh tao liên tiếp nói lại những tấm hình nặc danh đe doạ, góc nhìn chụp từ vựng trí đầu nệm, phân biệt là camera và được dựng sẵn.

Với thân ái phận “Hoắc”, không tồn tại kỹ năng ko biết nhập buồng nghỉ bị người tao giám thị.

Như vậy chỉ tồn tại một Tóm lại, là chủ yếu “Hoắc” chụp.

Ngôn Khanh coi đoạn, toàn thân ái ko ngoài rét run: “Hoặc là hình họa chụp bị thất thoát rồi bị người không giống tận dụng, hoặc là chủ yếu anh tao (Hoắc Lâm Xuyên) từ trên đầu cho tới cuối…”

Mặc kệ là ai, người tiêu dùng hình họa chụp uy hiếp Hạ Minh Cẩn vứt dung dịch, có lẽ rằng đó là người trước khi đem cô cút, là kẻ bóp méo ký ức của cô ý.

Đột nhiên cô kinh hãi hãi.

Hoắc Vân Thâm vo tờ giấy má trở thành tóm, ôm Ngôn Khanh, cơ bắp cánh tay rắn rỏi, khá run rẩy run rẩy.

“Đừng kinh hãi.”

“Em sợ…” Sắc môi cô trở thành White bệch, “nếu thiệt sự là Hoắc Lâm Xuyên, rốt cuộc anh tao ham muốn làm cái gi, đơn giản khiến cho em quên anh nhằm trả oán thôi sao? cũng có thể là thủ đoạn sâu sắc không chỉ có thế không! Anh tao đem em cút đâu, xẩy ra những chuyện gì, em đều ko nhớ…”

Mỗi chuyến Ngôn Khanh nghĩ về cho tới thương hiệu hoắc Lâm Xuyên, thần kinh trung ương đều như bị dao nhỏ thọc nhập, chuyến sau còn đau tăng chuyến trước, cô cắm răng lẩm bẩm: “Sao một chút ít em cũng ko nhớ!”

Hoắc Vân Thâm siết chặt cô, không ngừng mở rộng áo khóa ngoài quấn cô lại: “Khanh Khanh, tạm dừng, chớ nghĩ về, anh tao vẫn bị tiêu diệt rồi!”

Đầu Ngôn Khanh nhức nhối cho tới chừng buồn ói, bóng dáng dài gầy guộc cô từng thấy nhập nằm mê đột loé lên trước đôi mắt.

Khuôn mặt mũi gầy guộc, đôi mắt kính gọng vàng, còn mỉm cười hiền hòa căn vặn cô: “Kẻ điên ê yêu thương em, em thưa coi, nếu như anh biến đổi em trở thành của anh ý trước mặt mũi nó, điều gì tiếp tục xảy ra?”

Tim Ngôn Khanh như bị lưỡi dao sắc bén đâm thọc, mím môi té nhập ngực Hoắc Vân Thâm.

Xem thêm: truyện em là niềm kiêu hãnh của anh

Hoắc Vân Thâm ôm cô lên nệm, nhị tay ấn huyệt đạo Thái Dương của cô ý.

Ngôn Khanh từ từ được sức nóng chừng của anh ý trấn an, thở cấp phanh đôi mắt đi ra, con cái ngươi toàn là nước: “Thâm Thâm, rốt cuộc Hoắc Lâm Xuyên là ai?”

Hoắc Vân Thâm vệ sinh sạch sẽ nước đôi mắt tâm sinh lý trào đi ra kể từ khóe đôi mắt cô, lòng đôi mắt ánh lửa phẫn nộ, khẩu ca khàn khàn: “Muốn biết đồ vật gi anh tiếp tục thưa cho tới em, chớ tâm lý nữa.”

Anh ở xuống sát bên cô, bảo đảm cô kín kẽ, thân ái thể to lớn cuộn lại bên trên cái ngôi trường nhỏ của những người bản thân yêu thương, bàn tay bao phủ đôi mắt cô: “Loại cặn buồn phiền này, ko xứng nhằm em lưu giữ cho tới.”

Thế hệ ngôi nhà chúng ta Hoắc sở hữu nhị con cháu trai, rộng lớn là Hoắc Lâm Xuyên, Lúc anh tao 6 tuổi tác, Hoắc Vân Thâm được sinh đi ra.

Hai đồng đội nhận được không ít sự để ý kể từ quý khách nhập gia tộc.

Gia gia chủ chúng ta Hoắc khi ấy, đó là ông nội của nhị đồng đội, cũng đều có chút ưu tiên so với phụ thân u chúng ta. Con trai rộng lớn tính cách hiền hậu lành lặn, không tồn tại tâm trí sale, sinh đi ra Hoắc Lâm Xuyên, lão gia tử cũng ko bao nhiêu chiều chuộng, thái chừng vẫn luôn luôn thông thường thông thường.

Nhưng Hoắc Vân Thâm tự người con út ít sở hữu năng lượng sinh đi ra, ông tao đương nhiên càng yêu thương mến rộng lớn, vừa vặn sinh đi ra và được ông tao ôm nhập lòng, nằm trong năm ê kết thực hiện sui gia kể từ bé bỏng với ngôi nhà chúng ta Vân sở hữu quyền năng tương tự, trọn vẹn đem kệ người con cái dâu vừa vặn sinh đoạn sở hữu từng nào hận ý.

Con dâu là kẻ nam nhi ông tao mến, bị rắn rỏi nghiền gả. Ngoài mồm cô tao thưa ko tự nguyện, ko cần đã và đang sinh đứa nhỏ đi ra rồi đó sao, đều là già họng. Ông tao được chấp nhận cô tao sinh con cái nối dõi cho tới ngôi nhà chúng ta Hoắc vẫn chính là đề bạt cô tao rồi.

Lão gia tử căn phiên bản ko coi con cái dâu đi ra gì. Mãi cho tới Lúc Hoắc Vân Thâm 1 mình ở nằm trong u, khắp cơ thể luôn luôn tràn rẫy chỗ bị thương, mới nhất biết cô tao trút bỏ không còn từng hận oán lên trên người đứa nhỏ, lấy bạc đãi thực hiện lại gan.

Cậu bé bỏng còn cực kỳ nhỏ, tuy nhiên ko mến khiến cho sự, bị véo bị tiến công đều phanh đồ sộ đôi mắt nom, tích nước đôi mắt khụt khịt, ko Chịu gào khóc.

Kể kể từ Lúc bị trừng trị hiện tại, ngôi nhà chúng ta Hoắc tách Hoắc Vân Thâm với u của tôi đi ra. Nhưng mọi khi suy sụp niềm tin, u anh đều cô gắng lần anh, rồi vặn vẹo nhưng mà trừng trị tiết. Anh lưu giữ sở hữu 1 năm, anh ngồi xổm nhập hoa viên nhỏ hóa học gò đá, bị u đầu tóc láo lếu loàn xông cho tới tiến công kinh hoàng. Vào đêm tối, bà lại lần thời cơ rời né người canh chừng, tiếp cận chống của anh ý, chuyến thứ nhất nhập cuộc sống mỉm cười với anh: “Vân Thâm, con cái sắp tới, u cho tới con cái coi loại chất lượng tốt.”

Anh kinh ngạc hạnh phúc theo đòi sau, cảnh giác từng li từng tí ham muốn lấy được chút yêu thương mến.

Nhà chúng ta Hoắc quá rộng, u dắt anh lên tầng tối đa, ngồi xổm xuống sờ mặt mũi anh, mỉm cười cho tới điên cuồng: “Nhà chúng ta Hoắc nom cậy nhập con cái nhằm quá kế tiếp gia nghiệp, tuy nhiên phụ thuộc vào đồ vật gi chứ, loại gia tộc nát nhừ bét này, hủy hoại u, còn ham muốn u sinh cho tới nó người quá kế tiếp.”

“Con chớ cựa quậy, nom cho tới rõ ràng,” Mẹ véo anh, “xem điểm này hủy hoại u con cái như vậy nào!”

Anh mới nhất vài ba tuổi tác, thơ ngây u ám và sầm uất, thiệt vất vả u mới nhất nữ tính với anh một chuyến, anh ngay lập tức thật thà nghe tiếng, nom bà trườn lên bên trên đỉnh tầng gác cái, đứng bên trên sảnh thượng, trực tiếp tắp té xuống, bị tiêu diệt trước đôi mắt anh, thậm chí còn huyết tươi tỉnh còn phun vung vít lên khuôn mặt mũi non nớt của anh ý.

Lần có một không hai u xử thế chất lượng tốt với anh, cũng chính là chuyến sau cùng.

Tất cả quý khách đều thưa người phụ phái đẹp này điên rồi, kể từ khi gả nhập tâm trí đang không thông thường, kinh hãi là trời sinh đem theo đòi căn bệnh điên. Lời đồn đãi ko biết bắt mối cung cấp kể từ đâu, lâu dần dần trở thành nam nhi bà cũng chảy dòng sản phẩm huyết vặn vẹo, về sau tiếp tục thực hiện ngôi nhà chúng ta Hoắc lụn bại.

Ít nhiều lão gia tử cũng đều có uẩn khúc.

Cha của Hoắc Vân Thâm xung quanh năm dành hết thời gian bên phía ngoài, tình thương với phu nhân vẫn sớm bị giũa dũa trong tầm thời hạn nhiều năm bà ko Chịu kết hợp. Ông tao chẳng tiếc gì chết choc của bà, trong cả nam nhi, cũng chỉ dùng để làm ngăn mồm lão gia tử. Ông tao thì rất có thể tuỳ ý ở bên phía ngoài, ko cần thiết lo ngại trách cứ nhiệm nối dõi tông lối.

Hoắc Vân Thâm nhỏ bé bỏng ôm đầu gối nghĩ về.

Hoá đi ra không tồn tại ai yêu thương anh.

Ông nội ko yêu thương, chỉ việc tâm trí được DT kể từ phụ thân của anh ý, tu dưỡng anh trở thành người quá kế tiếp. Cha ko yêu thương, đặt điều anh ở nhập ngôi nhà như 1 report thành quả công tác làm việc. Còn u, coi anh phát triển thành điếm nhục, hận oán, ko tiếc sử dụng chết choc huỷ diệt niềm tin thời thơ ấu của anh ý.

Khi ê Hoắc Lâm Xuyên xuất hiện tại, lấy thân ái phận anh trai cho tới anh sự quan hoài. Trong lòng anh tổn hại rất rộng, không tồn tại bất kì tiến bộ triển gì nhập quy trình chữa trị, chủ yếu Hoắc Lâm Xuyên luôn luôn ở mặt mũi anh sẽ giúp anh chất lượng tốt rộng lớn.

Bởi vì thế nằm trong đi ra nằm trong nhập rất nhiều, lão gia tử ko thể ko quan hoài cho tới hoắc Lâm Xuyên nhiều hơn thế. Tuổi anh tao to hơn, biết biểu thị lấy lòng, điều này càng khiến cho Hoắc Vân Thâm tăng trầm đem không nhiều tiếng.

Hoắc Lâm Xuyên bố trí cho tới anh bảo khuôn mới nhất. chỉ bảo khuôn chất lượng tốt với anh, tiếp tục lén cho tới anh coi phim phim hoạt hình và phim năng lượng điện hình họa ngoài giờ học tập.

Chỉ là không giống với thông thường, màn hình hiển thị tràn máu mê, hình hình họa thảm khốc nhưng mà cấm kỵ. Mới đầu anh kinh hãi hãi, tuy nhiên bảo khuôn thưa là chỉ người rộng lớn mới nhất rất có thể coi loại chất lượng tốt, nếu như thưa với những người không giống thì sẽ không còn cho tới anh coi. Anh rét mướt lòng ham muốn vững mạnh, nhận định rằng vững mạnh căn bệnh tiếp tục chất lượng tốt rộng lớn, vì vậy liều mình thích nghi.

Bên nhập là những loại chém gϊếŧ, bạc đãi, xịn tía, lửa đạn cất cánh nghiền loàn.

Sau ê sở hữu một ngày, nhập căn chống không tồn tại giám sát, bảo khuôn chỉ dẫn anh: “Con trai nên vì vậy, con cái học tập cút.”

Cô tao nhét lọ hoa nhập chống nhập tay anh, tư tưởng anh vốn liếng không tồn tại gì, lại bị ác ý nhập trong cả một thời hạn nhiều năm tác động, duy nhất chớp đôi mắt vẫn thất lạc kiểm soát, giơ lên tay, tuy nhiên chần chừ mãi cũng ko hạ xuống.

Bảo khuôn bắt lấy tay anh đập nhập đầu bản thân, tiếp sau ở xuống, khóc rống hô to: “Vân Thâm thiếu hụt gia ham muốn gϊếŧ người!”

Anh bị nhốt lại.

Người bảo khuôn luôn luôn sinh sống công cộng rất tuyệt với anh đột bị anh tiến công đến mức độ kinh hãi bị tiêu diệt khiếp, u anh lại là kẻ điên, không người nào cảm nhận thấy anh không có tội.

Bác sĩ tư tưởng thưa bệnh lý của anh cực kỳ nguy khốn, sở hữu khuynh phía đấm đá bạo lực nguy hiểm. Anh ham muốn phân tích và lý giải, tuy nhiên lão gia tử ko cho tới gặp gỡ anh, người sát bên anh cũng bất tri bất giác bị vẻ bề ngoài hiền hậu lành lặn của Hoắc Lâm Xuyên điều khiển và tinh chỉnh. Anh tao lấy danh nghĩa em trai chỉ tin cậy tưởng bản thân anh tao nhằm ngăn cơ hội anh với những người ngoài, nên mặc dù anh sở hữu thật nhiều tiếng ham muốn thưa cũng ko biết thưa với ai.

Trong khoảng chừng thời hạn ê, Hoắc Lâm Xuyên thao diễn xuất rất tinh xảo, lão gia tử càng tăng ưu tiên anh tao. Đến sinh nhật 66 tuổi tác của lão gia tử, con cái con cháu theo đòi lệ mừng lâu, Hoắc Vân Thâm vẫn lâu ko gặp gỡ ông nội, anh sử dụng cây trúc tự khắc làm quà tặng, phanh vỏ hộp tiến thưởng, lại bị tráo trở thành một con cái dao nhuốm huyết.

Lão gia tử trừng trị bệnh về tim nằm trong chống ICU, điên cuồng ham muốn xua Hoắc Vân Thâm thoát khỏi ngôi nhà chúng ta Hoắc, rồi đoạn tuyệt mối liên hệ.

Cuộc sinh sống của ông tao, sự nghiệp gia tộc của ông tao, quyết ko được chấp nhận loại xịn tía này nhúng chàm. Hoắc Vân Thâm trái ngược nhiên như thể u bản thân, là một trong kẻ điên sở hữu niềm tin ko thông thường.

Khi Hoắc Vân Thâm thực sự bị vứt rơi và xua thoát khỏi ngôi nhà, anh vẫn còn đấy là một trong cậu nhóc.

Ở bên phía ngoài phụ thân anh sở hữu nhị người con riêng rẽ, tiếp tục càng ko bám dáng vẻ cho tới củ khoai y sĩ rét mướt phỏng tay như anh.

Nhà chúng ta Hoắc vừa vặn phỉ nhổ anh, vừa vặn dự phòng anh, thưa là xua cút, thực tế vẫn kiểm soát, e kinh hãi anh thực hiện đi ra điều gì ê bất lợi cho tới Hoắc thị.

Anh bị ném nhập vào 1 căn chống nhỏ giản dị, học tập ở một ngôi ngôi trường thiếu hụt tay nghề, một thân ái 1 mình anh ngang bướng vững mạnh, tình thân dưới mặt đáy lòng trọn vẹn bị xoá tuột.

Bảo khuôn sợ hãi anh, anh trai còn hơn hết vậy.

Tất cả chất lượng tốt đẹp nhất đều là fake, trước đó chưa từng sở hữu ai yêu thương anh, anh cũng sẽ không còn yêu thương ngẫu nhiên kẻ nào là.

Anh là người điên? Rất chất lượng tốt, anh thiệt sự điên, tư tưởng anh sở hữu căn bệnh, anh được quảng bá và chỉ dẫn một cơ hội ác ý kể từ nhỏ, nên tư tưởng vặn vẹo, anh đó là một kẻ cuồng bạo ác hiểm, rất có thể gϊếŧ người cướp của bất kể khi nào là.

Đêm ấy anh cuộn tròn xoe khóc một hồi, tuy nhiên cũng ko biết là khóc vì thế đồ vật gi.

Dù sao anh vĩnh viễn chỉ mất 1 mình.

Nghe thưa cô phụ nữ có một không hai ngôi nhà chúng ta Vân sở hữu chút tương quan cho tới anh, cũng xoay đầu hứa hứa hẹn với Hoắc Lâm Xuyên.

Anh mới nhất ko nhằm bụng.

Ở nhập ngôi trường học tập, Hoắc Vân Thâm vô pháp vô thiên, tùy ý thực hiện bậy. Đến cung cấp nhị, cung cấp phụ vương, anh phát triển thành Hỗn Thế Ma Vương âm trầm thực hiện cho những người tao kinh hãi hãi, vọng gác rằng anh vẫn lấy thất lạc vài ba mạng người, và thực hiện những hành vi kinh khủng.

Hoắc Lâm Xuyên ko khi nào buông buông tha anh. Thân là kẻ quá kế tiếp, thỉnh thoảng mới nhất cao cao bên trên thượng xuất hiện tại, dẫn một đám người cho tới loạn đả với anh, mỉm cười khanh khách hàng đứng sát bên nom, còn nói: “Thông gia kể từ bé bỏng của ngươi vững mạnh cũng thiệt xinh đẹp nhất, không mong muốn ko cần của ngươi.”

Đánh ngay lập tức tiến công trả, phun đi ra huyết cũng không sở hữu và nhận bại, từng biểu thị của Hoắc Vân Thâm đều điên loạn tàn nhẫn, luôn luôn thực hiện Hoắc Lâm Xuyên kiêng cữ kị kể từ lòng lòng, càng kiêng cữ kị càng kinh hãi hãi.

Trái tim Hoắc Vân Thâm vẫn sớm rét như Fe đá, luôn luôn tràn ngập điên loạn và căm hờn.

Mãi cho tới chấp choá ngày ê, anh bị một đám người khiêu khích nhập ngõ nhỏ. Anh ko thưa nhị tiếng ngay lập tức xách hèo gộc lên tiến công, lại sở hữu một bóng hình nhỏ xinh lầm lũi tiến bộ nhập, vẻ bề ngoài miếng khảnh, White ko tỳ vết.

Đám người ê nom cho tới choáng ngợp, sở hữu ý loại giở trò. Ma xui quỷ khiến cho anh lại xách cô nàng nhỏ ra phía bên ngoài, rồi trở về hung hăng tiến công.

Rất thời gian nhanh, giờ đồng hồ bé công an vang lên, chỗ đông người kinh hãi hãi ngay thức thì giải thể, anh đem theo đòi vết thông thường lê bước ngoài con phố nhỏ. Sáng sớm trời tối thâm, anh cực kỳ nhức, Lúc cút được rộng lớn 50%, hâu phương phổ biến bước đi nhẹ dịu theo đòi kịp, đem cái khăn ẩm ướt sũng nhập tay cho tới anh, tiếng nói mượt mà nhẹ nhàng dàng: “Cảm ơn anh cứu vớt em, khăn tay thật sạch sẽ, em sập một chút ít nước, anh vệ sinh cút.”

Anh liếc cô một chiếc.

Cô gái đem đồng phục trung học tập hạ tầng của ngôi trường trung tâm ngay lập tức sát bên, tóc nhiều năm, váy nhỏ, cần thiết cổ tinh xảo, khuôn mặt non mượt, hai con mắt như trăng sáng sủa bên trên khung trời, phản chiếu hình bóng anh.

Mồ hôi và huyết của anh ý trộn lộn nhập nhau, dơ ko Chịu nổi.

Anh mỉm cười lạnh: “Cách xa xăm tôi một chút ít.”

Từ ban đêm ngày hôm ê, anh bị quấn lấy. Cô gái tuổi tác nhỏ rộng lớn anh, vững mạnh xinh xẻo yêu thương kiều, mặc dù đơn giản học viên trung học tập đã và đang là trung tâm thân ái chỗ đông người, xinh đẹp nhất đến mức độ người tao ko thể ko để ý.

Cô tận dụng tối đa thời hạn ngủ thân ái giờ, thời hạn tan học tập, đem những loại đồ ăn đồ uống cho tới lần anh. Chỉ cần thiết anh xuất hiện tại, cô ngay lập tức cong cong hai con mắt, nhẹ dịu nhảy cho tới như 1 thú nuôi nhỏ, nhiều năm giọng gọi anh “Vân Thâm”.

Cái thương hiệu này trước lúc bị tiêu diệt u từng gọi một chuyến, là loại ko thể chạm cho tới nhập ý thức của anh ý, tương quan cho tới toàn bộ nỗi nhức của anh ý. Anh tàn nhẫn mắng cô.

Cô rũ lông nheo nói: “Vân Thâm dễ dàng nghe nhưng mà, anh cũng rất có thể gọi em là Khanh Khanh.”

Khanh Khanh, cô là cô phụ nữ ê trong phòng chúng ta Vân.

Anh hận cho tới ngứa răng, lại lừa lật anh, anh ko nhu xuẩn như vậy!

Anh càng bắt nạt cô rộng lớn, xua cô cút, liều mình tiến công nhau với Hoắc Lâm Xuyên không thích sinh sống nhưng mà cho tới lần phiền toái, tiến công đến mức độ bọn bọn chúng ko động che cũng không ngừng nghỉ, máu mê trước đôi mắt tuy nhiên khuôn mặt mũi Vân Khanh thì trước đó chưa từng bặt tăm.

Kẻ lừa hòn đảo, anh ko vướng lừa, tiếp tục không tồn tại ai chất lượng tốt với anh, đều là fake.

Nhưng anh nhức vượt lên trên.

Lần bị thương nặng nề nhất, anh ko thể đi đi lại lại được. Tại cái cây nhỏ bên phía ngoài ngôi trường học tập, anh mang 1 thân ái tràn thương tích, lẳng lặng hóng mồm chỗ bị thương thô cạn.

Nhưng nhưng mà nhánh cây đậy điệm anh lại bị đôi tay White gầy guộc đẩy quý phái một phía.

Khanh Khanh chạy nhập, bên trên lối bị vướng nên vấp váp té, cô lại ngay thức thì trườn dậy, ngồi xổm sát bên anh.

Anh nghĩ về, anh chật vật vì vậy, chắc hẳn rằng là cô cho tới nhằm mỉm cười nhạo, điếm nhục anh.

Nhưng Khanh Khanh khóc, thiệt cảnh giác nâng cánh tay trái ngược chảy tràn huyết của anh ý, luýnh quýnh cúi thấp đầu, đem môi cho tới sát, thổi thổi mặt mũi bên trên, rồi ngước mặt mũi nom anh, mượt mà gạ gẫm dành: “Vân Thâm, em thổi thổi cho tới anh trước, thổi thổi ngay lập tức ko nhức vì vậy nữa.”

Anh nom cô chằm chằm, sau đó 1 hồi thì tảo mặt mũi cút, nhiều năm trôi qua quýt, hốc đôi mắt lại một lần tiếp nữa ửng đỏ hỏn.

Xem thêm: ảnh hậu báo thù

Trong tối tối, anh rơi lệ ko giờ đồng hồ động.

Nếu lừa anh…

Có thể cầu xin xỏ cô, lừa lâu một chút ít được ko.