gả tam thúc

Đêm vẫn khuya. Uyển Ngọc lăn kềnh qua quýt lăn kềnh lại ko ngủ được, ánh trăng xuyên qua quýt mùng rơi rọi nhập vào chóng, nường tớ xoay đầu là rất có thể thấy khuôn mặt ngủ yên giấc của Ninh Lạc.

Trong lòng nường tớ rất rất rối bời.

Bạn đang xem: gả tam thúc

Trước phía trên ở nhập một viện tử, nường tớ còn rất có thể sử dụng cơ hội của tôi nhằm sở hữu khunh hướng tăm hơi của hắn tớ, ngày hôm nay lại chỉ rất có thể ngu ngơ đợi nhập tè viện, vì như thế hắn tớ bất thần cho tới một chuyến nhưng mà vui sướng mừng ko thôi.

Nàng tớ biết, tình cảnh ngày hôm nay của tôi tựa như chuồn bên trên chão thép, một bước ko vững vàng thì tiếp tục té xuống vực sâu sắc muôn trượng. Không thể lắc gửi tiếng năn nỉ của hắn tớ, nường tớ đều nộp tất cả của tôi, vẫn ham muốn với cùng 1 căn nhà, với người cảnh giác nâng nường tớ nhập tay, chi tiết mến yêu, rời ngoài mưa bão.

Mong ham muốn của nường tớ thiệt sự xa xôi xỉ sao?

Ninh Lạc hứa với nường tớ, chắc chắn sẽ không còn trở nên hít với Chu Oanh, hắn tớ hứa với nường tớ, tiếp tục xử lý hoàn thành chuyện nhập căn nhà trước lễ trưởng thành và cứng cáp. Uyển Ngọc nhẹ dịu nhếch khóe mồm, lòi ra một nụ cười cợt giễu cợt.

Nàng tớ ko tin tưởng.

Yêu nhau rộng lớn 2 năm, nhiều chuyện hắn tớ nhận tiếng, không tồn tại một chuyến ko khiến cho nường tớ tuyệt vọng.

Những năm vừa qua, còn nếu như không cần nường tớ sử dụng mức độ đẩy Ninh Lạc chuồn, kinh rằng tình yêu hắn tớ giành riêng cho nường tớ đã và đang sớm phai lạt. Tin tưởng phái mạnh nhân, ko vì như thế tin tưởng tưởng phiên bản thân thuộc.

Uyển Ngọc fake tay phủ bên trên bụng, trong tâm địa đau xót nhưng mà tâm lý, qua quýt bao nhiêu mon nữa thì Ninh gia không sở hữu và nhận cũng cần nhận, đến thời điểm cơ Ninh Lạc còn rất có thể điềm đạm đợi Cố tè thư cơ thì thầm kể từ hít trước sao?

Đêm cơ bên trên bàn của Cố Trường Quân có rất nhiều phong mật thư, hắn tắm cọ ra đi kể từ tịnh chống, quan sát về phía thư cơ rồi tĩnh mịch rất rất lâu, tiếp sau đó ném thư nhập vào chậu lửa, nhen trở nên tro những vết bụi.

Tất cả đều vẫn như thông thường, Ninh Lạc ko nhằm ý cho tới sau sườn lưng bản thân đùng một phát nhận thêm vài ba “cái đuôi”, hắn tớ cứ đi đi lại lại ở nhập căn nhà và tủ sách như thông thường, thỉnh phảng phất đi dạo hồ nước vẽ giành giật với đồng môn, hoặc là nhìn ngắm nốc rượu, thỉnh phảng phất tiếp tục cho tới hẻm Tĩnh Hoa ngồi một ít.

Hôm ni nhập nhã gian dối ở chỉ bảo Hương Lâu, Ninh Lạc nốc rượu với bao nhiêu người chúng ta đồng môn, người xem nghe khơi kép đàn hát, nâng chén phát biểu chút chuyện mới mẻ mẻ nghe thấy phía bên ngoài mới đây, Ninh Lạc ko phát biểu tiếng này, chỉ lo phiền vùi đầu nốc rượu giải phiền.

Đồng môn của hắn Trữ Trạch Nhất thấy vậy, ko ngoài giễu cợt bao nhiêu câu: “Ninh Nhị, mới đây huynh với chuyện vui sướng tiếp tục, làm những gì nhưng mà suy sụp thế? Nghe phát biểu tè thư Cố gia sắc nước hương thơm trời, dung mạo độc đáo, huynh với như mong muốn này, sao lại ko vui? Đổi lại là tớ, chỉ kinh nhập mơ cũng cần cười cợt ko ngậm mồm được.”

Ninh Lạc nhấp lên xuống đầu ko phát biểu, lại tự động xối một chén ngửa đầu nốc cạn. Trữ Trạch Nhất tất tả vàng lúc lắc chén của hắn: “Không thể nốc vậy, lát nữa tiếp tục say lắm cơ, Ninh đại nhân ko tấn công ngươi à?”

Ninh Lạc lúc lắc lại chén, dậm chân, đùng một phát nhức buồn khóc rộng lớn giờ nói: “Các ngươi đều ko nhằm tớ như yêu cầu sao? Các ngươi tránh việc xay bị tiêu diệt ta!”

Mấy đồng môn ngạc nhiên: “Ninh Nhị, ngươi nổi điên thực hiện gì? Trạch Nhất cũng chính là vì như thế chất lượng tốt mang đến ngươi.”

Ninh Lạc nhức xót nói: “Tốt mang đến ta? Tốt mang đến tớ đó là ham muốn phân tách rời tớ và biểu muội? Tiểu thư Hầu phủ đồ vật gi, sắc nước hương thơm trời đồ vật gi, ai mến sao? Vì ghế ngồi ở hộ cỗ của ca tớ, những ngươi rất có thể xua Ngọc biểu muội rời khỏi ngoài? Các ngươi là kẻ sao? tường rõ ràng muội ấy, thấu hiểu muội ấy ko thể không tồn tại tớ. Các ngươi vượt lên trước ích kỷ, vượt lên trước ích kỷ!!”

Mấy đồng môn coi nhau một chiếc, chắc chắn rằng đoán được vì như thế chuyện gì nhưng mà hắn tớ ko vui sướng. Trữ Trạch Nhất tất tả vàng kêu người chuồn lấy nước, thực hiện canh giải rượu, kéo ống tay áo của hắn tớ nói: “Ninh Nhị, ngươi chớ ăn phát biểu linh tinh ma trước mặt mày người xem, nếu như thực hiện lỗi nổi tiếng của mệnh lệnh biểu muội và Cố cô nương, chẳng cần sai lầm? Có chuyện gì thì ngươi kể từ từ bàn thảo với những người nhập căn nhà, hôn nhân gia đình ko cần trò đùa, ngươi cũng ko thể nhị mặt mày như thế, một vừa hai phải đồng ý với mặt mày này một vừa hai phải kéo mặt mày cơ, thực hiện ko chất lượng tốt tiếp tục xẩy ra án mạng.”

Ninh Lạc chỉ khóc, tóm xiêm áo của Trữ Trạch Nhất, nước đôi mắt quét tước toàn bộ cơ thể hắn: “Trạch Nhất, tớ ko cần người như thế. Trong lòng tớ với biểu muội rồi, tớ không thích đồng ý với Cố gia, tuy nhiên phụ vương u tớ vẫn báo với Cố gia, chúng ta không đủ can đảm đắc tội An Bình Hầu, không đủ can đảm đắc tội Cố gia, chúng ta tiếp tục lắc đầu mang đến tớ cưới biểu muội, chúng ta sẽ không còn đồng ý! Ta ko xuất hiện mũi bắt gặp Uyển Ngọc, ko xuất hiện mũi thấy muội ấy… Trước phía trên muội ấy còn phát biểu, nếu như tớ cưới người ngoài, muội ấy tiếp tục đập đầu tự động tử ở trước kiệu hoa của tân nương, tớ cần làm thế nào, Trạch Nhất, tớ cần thực hiện sao?”

Người phía bên dưới cho tới, canh giải rượu cũng bưng lên, Trữ Trạch Nhất bưng cho tới fake mang đến Ninh Lạc, nhẹ dịu khuyên răn hắn ta: “Ninh Nhị, ngươi chớ như thế, ngươi say rồi, nốc đặc điểm này là ngươi rất có thể nâng, này, ngươi mở miệng to rời khỏi.”

Ninh Lạc đẩy chén bát rời khỏi, thực hiện nước canh sụp đổ giàn giụa vạt áo, hắn tớ đỏ lòm đôi mắt hỏi: “Cố tè thư cơ không tồn tại lòng tự động ái sao? Ta cũng phân tích ràng trước mặt mày, nường tớ lại ko nhắc cho tới bỏ hít, sao nường tớ cứ ham muốn xuất giá chỉ như vậy? Không ai thèm lấy nường tớ nên thế nào thì cũng cần gán mang đến tớ sao?”

Trữ Trạch Nhất vô nằm trong nóng bức ruột nhưng mà liếc một người không giống, hận ko thể ngăn mồm Ninh Lạc lại nhằm hắn tớ chớ phát biểu hơn nữa, những người dân ngồi phía trên đều là con cái con cháu quan liêu môn, phát biểu ko chừng với ai thân mật với phủ An Bình Hầu, lỡ truyền ra phía bên ngoài, truyền cho tới tai An Bình Hầu…

Không thể đút canh giải rượu, Trữ Trạch Nhất đưa ra quyết định fake Ninh Lạc ra phía bên ngoài hóng gió—— tối thiểu tách ngoài điểm này trước.

Xem thêm: sau khi yêu đương với vai ác

Trữ Trạch Nhất cáo lỗi với từng người: “Ninh Nhị say rồi, tớ fake hắn về trước. Tiền rượu ngày hôm nay của người xem đều tính mang đến tớ, chớ khách hàng sáo.”

Nâng Ninh Lạc đứng lên, nửa nâng nửa ôm lôi hắn tớ rời khỏi, bao nhiêu đồng môn tăng trưởng giúp sức, đều cười cợt khuyên răn Trữ Trạch Nhất quay trở lại, trở ngại nâng Ninh Lạc nâng cho tới bên dưới lầu, khi rảnh rỗi đợi xe cộ thì thấy một đám người cười cợt hì hì kể từ bên trên lầu trở lại.

La Bách Ích liếc đôi mắt một chiếc đã nhận được rời khỏi Ninh Lạc. Xưa ni cậu công tử này của Ninh gia ko nổi trội lắm, trẻ em tuổi tác lại vẫn còn đó đang di chuyển học tập, trước đó chưa từng thực hiện quan liêu. Đám chúng ta hỗ tương với La Bách Ích phần nhiều là hoàng phái quần là áo lụa, hoặc là con cái con cháu cao môn thích hợp nhau, hắn tớ lại là 1 trong võ tướng mạo, rất rất khinh thường thông thường những văn nhân nho sinh cơ, xưa ni vốn liếng không thích hỗ tương.

Trữ Trạch Nhất biết vị người chủ sở hữu này sẽ không dễ dàng chọc, thấy đôi mắt hắn tớ coi chằm chằm phía bản thân, trong tâm địa lập cập lên, tất tả vàng cúi đầu thực hiện tầm dáng kính cẩn, nâng Ninh Lạc rời sang trọng một phía.

La Bách Ích liếc Ninh Lạc bao nhiêu chuyến, còn chưa kịp phát biểu thì đàng sau vẫn với người tiến thủ lên trước, kính cẩn chào hắn tớ lên xe cộ.

Xe ngựa ra đi bao nhiêu trượng, La Bách Ích gọi lão sai lặt vặt theo gót đến: “Đi căn vặn thăm hỏi coi ngày hôm nay vị trí bàn của Ninh Nhị vẫn xẩy ra chuyện gì.”

Một phái mạnh nhân sẽ không còn vô duyên không có căn cứ than khóc sướt mướt, tuy rằng ko rõ ràng chuyện Ninh gia và Cố gia kết tình dâu gia tuy nhiên mới đây Ninh thái thái thông thường chạy cho tới Cố gia, mặc dù là người nào cũng đoán rời khỏi là sự việc tốt sát kề rồi. Từ hôm La Bách Ích bắt gặp Chu Oanh thì lòng chìm nổi vì như thế nường, nường chuẩn bị đính ước sao hắn tớ rất có thể hững hờ coi nhưng mà ko thực hiện gì? Trong lòng rất rất ham muốn huỷ lỗi chuyện này, biết người biết tớ trăm trận trăm thắng, mới đây hắn tớ cũng khá lưu ý Ninh nhị công tử.

Gã sai lặt vặt tuân mệnh tách chuồn, La Bách Ích Open buột thông thoáng khí. Một con xe ngựa mặt mày đàng lướt qua quýt cửa ngõ xe cộ của hắn tớ chạy thời gian nhanh về trước. La Bách Ích nhận định rằng bản thân hoa đôi mắt, còn nếu như không coi lầm, xe cộ ngựa với mùng gấm black color này là của Cố Trường Quân?

Trong hẻm Tĩnh Hoa, chó sủa huyên náo. Một con xe ngựa chạy nhập vào căn hầm yên ổn tĩnh, giờ lộc cộc dọa nạt chó quán ăn xóm, Uyển Ngọc cũng trở thành thức tỉnh. Có người đang được đập cửa ngõ, từng giờ một, kèm cặp giờ la rầm rĩ của phái mạnh tử đem theo gót men say.

“Mở cửa! Biểu muội! Uyển Ngọc! Khanh Khanh ngỏ cửa! Ta cho tới, là tớ tới!”

Nha trả vẫn sớm tỉnh dậy, đẩy cửa ngõ chuồn nhập nói: “Tiểu thư, nghe tựa như Nhị gia?”

Uyển Ngọc tất tả vàng chuồn giầy xuống khu đất, nha trả cho tới cản nường ta: “Tiểu thư, người cũng chớ tất tả, hành vi chậm rãi thôi, cảnh giác bụng…”

Lúc này Uyển Ngọc mới mẻ ngồi yên ổn, không ngừng nghỉ cổ động giục nha trả đó: “Đi thời gian nhanh, mau chào huynh ấy chuồn nhập.”

Nha trả gật đầu, bước tiến thời gian nhanh.

Bên ngoài Trữ Trạch Nhất vẫn còn đó đang được ngăn Ninh Lạc khuyên răn nhủ: “Đừng như thế, mặc dù ko quan hoài phiên bản thân thuộc ngươi thì 1 mình cô nương như mệnh lệnh biểu muội ở phía trên, nhằm người tớ phát biểu xấu xí cũng ko chất lượng tốt. Ninh Nhị, ngươi nhỏ giọng dùm chút chuồn.”

Ở bên trên xe cộ Ninh Lạc luôn luôn tiếng ồn ham muốn tiếp đây, Trữ Trạch Nhất ko thể lắc gửi hắn tớ, vốn liếng còn ước rất có thể mang lại nhằm người trong tâm địa hắn tớ khuyên răn nhủ, ko ngờ tiếp đây hắn tớ càng rầm rĩ rộng lớn, hận ko thể tác động cho tới láng giềng xung xung quanh.

Bình thông thường Ninh Lạc là kẻ rất rất nho nhã, này ngờ rượu phẩm xoàng xĩnh như thế.

Trữ Trạch Nhất với tương đối ăn năn hận tối ni chào Ninh Lạc cho tới.

Cuối nằm trong phía bên trong cũng đều có người Open, cô nương trẻ em theo gót đàng sau phái mạnh nhân trung niên đảm bảo an toàn viện, Ninh Lạc nhắm đôi mắt tiến thủ lên ôm người ta: “Biểu muội, tớ cho tới rồi, tớ cho tới thăm hỏi muội, tớ ko nhằm ý cho tới Cố cô nương cơ, thiệt đấy, đẹp nhất nữa tớ cũng ko cần thiết. Ta… tớ là của 1 mình muội! Muội đợi tớ, đợi ta! Ta tiếp tục nghĩ về cơ hội, để… nhằm nữ giới nhân cơ biết khó khăn nhưng mà tháo lui, muội tin tưởng ta…”

Nha trả đùng một phát bị người tớ ôm siết lấy, hương thơm rượu xông nhập mũi, nường tớ đỏ lòm bừng mặt: “Nhị gia, tớ là Xảo Tuệ, ngài nhận lầm người rồi, tớ ko cần cô nương.”

Xem thêm: hổ phách cầu vòng

Trữ Trạch Nhất thấy cảnh này quả thực ko coi nổi, ôm quyền nói: “Ta fake Ninh Nhị cho tới, bên trên tiệc còn tồn tại khách hàng, phiền cô nương đợi Ninh nhị tỉnh lại tạ lỗi thay cho tớ, ta…”

Chưa dứt tiếng, chợt thấy đầu hẻm với ánh lửa ngút trời. Tiếng vó ngựa rầm rĩ truyền cho tới.

Trữ Trạch Nhất xoay đầu, sắc mặt mày ngay tắp lự cứng đờ.