đọc truyện vợ cũ ngoan hiền thay đổi rồi

Kết bạn?
Nam Mẫn nhếch môi, giơ tay lên kê đầu: “Ừm… Để tôi tính coi.

Cậu rét căn nhà bọn họ Phó trong năm này nhị mươi bảy tuổi hạc, là người con nhỏ nhất của ông cụ căn nhà bọn họ Phó, sở hữu 1 phần tư huyết hệ người Digan.

Bạn đang xem: đọc truyện vợ cũ ngoan hiền thay đổi rồi

Những người con căn nhà bọn họ Phó đều trưởng thành và cứng cáp nhập sự đào tạo và huấn luyện khó khăn, chỉ mất cậu rét căn nhà bọn họ Phó là được cưng như trứng kể từ nhỏ cho tới rộng lớn, kể từ nhỏ và được ông Phó dẫn theo dõi kề bên, câu nói. rằng và hành vi thường rất chuẩn chỉnh mực.

Năm chín tuổi hạc, anh từng bị tóm gọn cóc, suýt chút nữa tổn thất mạng, ông cụ Phó dồn không còn toàn cỗ quyền lực gia tộc nhằm cứu vãn anh, bạn dạng đằm thắm anh bình yên ổn vô sự về bên.

Sau bại liệt, bảy người anh trai to hơn người bị tiêu diệt kẻ bị thương rồi vứt trốn”.
Phó Vực vẫn điềm đạm, nhếch mồm mỉm cười nói: “Cô lên mạng lần tìm kiếm vấn đề về tôi rồi đó hả? Thế coi đi ra cô vẫn đang còn chút hào hứng với tôi đấy nhỉ”.
Anh tao rằng xong xuôi bèn lại sát Nam Mẫn, cô kế tiếp nói: “Năm chục sáu tuổi hạc anh đang được đập phá đằm thắm trai, cùng theo với một cô nàng domain authority White to hơn bản thân năm tuổi hạc.

Mười bảy, chục tám tuổi hạc đang được cặp với khá nhiều chị gái to hơn bản thân, chục tám tuổi hạc thực hiện lễ trưởng thành và cứng cáp, anh lại nghịch tặc trò bươm bướm cất cánh, tiếp sau đó có tiếng là “Phó Hoa Hoa”, chia đều cho các phía từng tháng một người, thay cho phụ nữ giới còn thời gian nhanh rộng lớn thay cho ăn mặc quần áo.

Mới từng bại liệt tuổi hạc tuy nhiên nữ giới từng quen thuộc đang được lên đến mức hàng ngàn, thực sự thân hành bách chiến.

Xem thêm: hào môn ẩn hôn

Tôi ấy hả, là con cái bùi nhùi loại bao nhiêu của anh ý vậy?”
“Phó Hoa Hoa, bại liệt là tên gọi thân thiết cô bịa cho tới tôi đấy hả?”, Phó Vực thực hiện như thiếu hiểu biết nhiều sự mai mỉa nhập câu nói. cô, ngước cằm mỉm cười nói: “Tôi rất rất thích”.
Nam Mẫn coi vóc dáng lẳng lơ của Phó Vực, thiệt sự ko thể hiểu nổi vì sao thế giới như anh tao lại hoàn toàn có thể phát triển thành em anh đằm thắm thiết với Dụ Lâm Hải, người cợt nhả bông lông, kẻ thì cấm dục, lẽ nào tình hữu hảo của bọn con trai tạo hình vì chưng sự bù trừ như vậy à?
“Xem đi ra anh thiếu hiểu biết nhiều giờ người rồi, tôi tiếp tục phân tích luôn luôn, tôi không tồn tại hào hứng gì với anh cả”.
Nam Mẫn khêu ý cho tới anh ta: “Đã là một trong dân nghịch tặc ko kinh hãi mưa rơi thì anh nên lần cô nàng này bại liệt mong muốn test cái trò tình ái của tớ ấy, ví như cô gái Trác Huyên ấy, ăn ý trở thành một song, hoàn toàn có thể ôm không còn cả lưới cá, sung sướng vẻ”.
“Ấy, tôi không giống với Trác Huyên nhé.

Tuy là tôi linh tinh, tuy nhiên tôi không tồn tại lạm dụng quá tình dục”, Phó Vực cảm nhận thấy bản thân bị sỉ nhục.
Nam Mẫn mỉm cười khẽ: “Kẻ tám lạng ta người nửa cân nặng thôi tuy nhiên, chớ sở hữu ở trên đây mỉm cười người không giống, tưởng tôi đang được biểu dương anh đấy hả”.
Phó Vực vẫn tự do thoải mái vô tư lự ko hề hấn gì: “Đúng là lịch sử dân tộc tình ngôi trường của tôi sở hữu khá đa dạng, tuy nhiên dù là nhiều tình cơ hội bao nhiêu cũng sẽ có được ngày xoay đầu tuy nhiên.

Trước bại liệt tôi ko chịu đựng thay cho thay đổi là vì thế ko tìm ra người thiệt sự quí phù hợp với bản thân, cho tới khi cô xuất hiện nay thì tôi biết bản thân kéo lưới lên được rồi”.
“Anh rằng những câu nói. bại liệt với toàn bộ những cô nàng đúng không ạ.

Tiếc quá cậu rét căn nhà bọn họ Phó, tôi là kẻ trải đời qua quýt một cuộc hôn nhân gia đình, ko cần là một trong kẻ thơ ngây ngu ngốc nữa”.
“Ly hít thì sở hữu làm thế nào, tôi lại chẳng quan lại tâm”.
Phó Vực thực hiện đi ra vẻ tự do thoải mái phóng khoáng, bao dong như đại dương cả bát ngát to lớn mà: “Ai cũng đều có quá khứ cả mà? Huống chi cô kết duyên với Lâm Hải tía năm, chắc hẳn số thứ tự thực hiện này thực hiện bại liệt cũng rất ít chẳng sở hữu bao nhiêu nhỉ”.
Nam Mẫn ko thể hiểu nổi: “Làm này thực hiện bại liệt gì?”

Xem thêm: quản sự thỏ cụp tai

Phó Vực ngạc nhiên coi cô, tiếp sau đó giơ nhị tay lên vỗ “bộp bộp bộp” tía cái.
Nam Mẫn: “…”
Hay rồi, không những ko thể đuổi theo kịp vận tốc xe pháo, mà còn phải bị ném ở tít phía sau.
Cô mọi người bọn họ Nam ngượng nghịu quá hóa giẫn dữ, ko hề khách hàng sáo giẫm cho tới Phó Vực một chiếc.
Cú đá không chỉ có tiến công nhập đùi Phó Vực mà còn phải đá trực tiếp nhập tim anh tao, anh tao mỉm cười ha hả: “Không ngờ nha, khiếp thiệt, cô mọi người bọn họ Nam vẫn còn đấy là cô nàng nhập White.

Lâm Hải cũng quá xứng đáng thiệt, cho tất cả những người tao coi heo chạy, lại ko cho tới ăn thịt heo”.
Đoạn hội thoại ko bao nhiêu trong mát, không những là Nam Mẫn tuy nhiên nhị trợ lý cũng ko thể nghe nổi nữa, mong muốn xua anh tao xuống thiệt nhanh!
Phó Vực thấy đầy đủ rồi bèn tạm dừng, coi Nam Mẫn trừng đôi mắt coi bản thân giàn giụa hung hăng, cùng theo với nhị tai đỏ ối bừng, coi thế nào thì cũng thấy dễ thương và đáng yêu, anh tao sở hữu cảm hứng như vừa phải nhìn thấy bảo vật khan hiếm sở hữu khó khăn lần, trong thâm tâm thì thầm thăm hỏi tặng quà Dụ Lâm Hải.
Lâm Hải à, cả bàn tô hào hải vị thế này tuy nhiên cậu lại ko biết tận thưởng, thực sự tức bị tiêu diệt người tuy nhiên.
Nếu đang được thế, thì thằng chúng ta này sẽ không khách hàng sáo ha.
*
Rời ngoài căn nhà chủ yếu, Dụ Lâm Hải về dinh cơ thự căn nhà bọn họ Dụ.
Trong dinh cơ thự vẫn còn đấy dán giàn giụa chữ hỉ đỏ ối rực, vô cùng mắt chói, Dụ Lâm Hải bảo vệ gia dẫn người hầu cút xé xuống không còn, toàn bộ tất cả về bên thông thường.
Trong Smartphone là thật nhiều cuộc gọi nhỡ, sở hữu cuộc gọi của Trác Huyên, Dụ Lâm Hải trọn vẹn phớt lờ, thẳng khóa máy.
Anh tháo dỡ áo vest đi ra đem lên cánh tay, trở về phía chống sách, bước đi chợt tạm dừng, hé buồng ngủ chủ yếu đi ra, mùi hương mùi hương huê hồng đã dần dần trở thành nhạt phai kể từ khi người đàn bà ấy cút, chỉ từ chút mùi hương thông thoáng.

Con vệt huê hồng vẫn còn đấy bịa bên trên tủ đầu nệm, anh nuốm lên, vuốt ve sầu huê hồng bên trên bạch ngọc, vạc hiện nay red color mặt đáy đang được ngấm nhập không hề ít, tứ chữ “Dụ Lâm Hải ấn” được tự khắc rất rất đặc trưng, là đường nét thư pháp từng tự khắc bên trên bia đá thời Ngụy.
Anh nuốm lấy tấm danh tiếp Nam Mẫn nhằm lại cho bản thân mình, chữ viết lách bên trên bại liệt cùng theo với chữ bên trên con cái vệt giống như nhau như đúc, lẽ nào chữ bên trên con cái vệt cũng bởi cô tự động tay khắc?
Cô học tập chạm trổ ở đâu cơ chứ?
Dụ Lâm Hải thì thầm nhấp lên xuống đầu, nghĩ về có lẽ rằng Nam Mẫn lần một người tự khắc theo dõi đường nét chữ của tớ, tuy nhiên hoàn toàn có thể thấy cô bịa nhiều tình ý của tớ nhập phần quà này.
Anh chứa chấp con cái vệt và danh thiếp cút, cho tới chống bản thân, hé tủ ăn mặc quần áo đi ra lấy đồ vật, bên phía trong sở hữu một chiếc vỏ hộp vàng hóa học giàn giụa những loại sở hữu rộng lớn sở hữu nhỏ, anh tự nhiên ghi nhớ đi ra nghe đâu trên đây đều là những phần quà bao nhiêu trong năm này Nam Mẫn theo lần lượt tặng cho bản thân mình.
Ngoại trừ Tết Âm lịch, anh chẳng sở hữu định nghĩa gì về những ngày lễ nghỉ, tuy nhiên phu nhân của Nam Mẫn lại sở hữu thật nhiều kiến thức và kỹ năng về khoản này.
Lễ tình nhân Thất Tịch, Valentine White, kỷ niệm 1 năm kết duyên, và cả sinh nhật, anh luôn luôn có được vàng kể từ cô, lúc đầu là họp mặt tặng cho tới anh, tiếp sau đó khi anh ném phần quà ấy quý phái một phía ko thèm nhằm ý, thì cô dần dần trả vàng cho tới Hà Chiếu, hoặc là thẳng bỏ vô tủ ăn mặc quần áo.
Quà cũng ko rộng lớn, thỉnh phảng phất là một chiếc cà vạt, cũng có những lúc là cây cây bút máy, hoặc là khuy áo, tuy nhiên anh lại trước đó chưa từng tặng cho tới cô khoản gì.
Kẻ thực hiện ông xã như anh thực sự ko xứng đáng mặt mũi thực hiện ông xã người tao tí này.
Dụ Lâm Hải thay cho ăn mặc quần áo ở trong nhà, tiếp cận chống sách chính thức thao tác làm việc, anh hé PC lên, ánh nhìn hòn đảo qua quýt những mặt hàng chữ nhập tin nhắn, tuy nhiên lại ko nắm được gì cả.
Anh phiền óc khép PC lại, châm một điếu dung dịch, mút hút được nhị khá thì dập tắt.