cậu chủ em sai rồi

Chương 1: Trần Nguyệt Vy, em xuất sắc lắm!

Bên ngoài thiên nhiên mưa rinh rích. Từng phân tử mưa quất túi bụi vô hành lang cửa số rồi trượt xuống từng đàng lâu năm bên trên mặt mày kính.

Rào... Rào. Rào.

Bạn đang xem: cậu chủ em sai rồi

Mưa mỗi lúc càng rộng lớn.

Biệt thự cơ hội âm là thế, vẫn ko át được giờ đồng hồ mưa rền sấm dữ.

Phòng ngủ chìm ngập trong hàn đèn vàng ấm cúng. Trên chóng rộng lớn một cô nàng cuộn người, lùi sát vô vách chóng, nhị tay ở chặt mép chăn, cần thiết chặt môi vẫn ko ngăn được giờ đồng hồ nấc nhảy rời khỏi kể từ trong cổ họng của cô ấy. Cuối căn chống, một người con trai đang được ngồi bên trên sô trộn, nhị tay bịa bên trên trở nên ghế, ngón trỏ nhịp nhịp triền miên, thanh âm trầm khế ấy vô bên trên kéo lên một tầng kinh hãi hãi vô hần đôi mắt trong xanh của cô nàng. Dáng vẻ người con trai đàng hoàng rảnh rỗi nhã như bậc quân vương vãi.

Khuôn mặt mày hắn tớ đẹp nhất cho tới điên hòn đảo bọn chúng sinh, tương tự một hình ảnh cổ, từng một đàng đường nét bên trên khuôn mặt đều cừ giống như được điều không giống. Đôi đôi mắt màu sắc hổ phách đăm đăm phóng về cô nàng bên trên chóng, đơn thuần ánh nhìn này thiệt khiến cho người tớ ko rét nhưng mà run

"Ầm ầm..” Tiếng sét đỉnh lên một giờ đồng hồ vang tai, rạch ngang một vệt sáng sủa bên trên nền trời âm u, lóe lên loại độ sáng man rợ xuyên trực tiếp vô phòng ngủ sang chảnh.

Cô gái bên trên chóng ko kìm được kinh hãi hãi nhưng mà thét lên một giờ đồng hồ, nhị tay bịt chặt tai lại. Điều kì quái là, người con trai tê liệt vẫn mảy may ko chút phản xạ gì.

Phải cho tới khi nghe tới thấy giờ đồng hồ khóc thút thít tội nghiệp kể từ cô nàng nhỏ bên trên chóng, hắn mới mẻ lừ đừ rãi đứng lên giờ đồng hồ trực tiếp về phía cô.

Thân bản thân cô nàng càng lập cập lên mạnh mẽ, cúi thấp đầu không đủ can đảm coi người con trai trước mặt mày.

"Biết sai chưa?" Thanh âm trầm thấp đẫy dụ hoặc vang lên vừa vặn đầy đủ nhằm cô nàng nghe thấy.

Khó khăn lắm cô nàng mới mẻ ngước hai con mắt ngập nước lên, gặm môi, lập cập run nói: "Em... ko sai."

Người con trai đùng một cái cười cợt rét mướt một tiếng: “Trần Nguyệt Vy. Em xuất sắc låm."

Nguyệt Vy gặm chặt môi, dáng vóc vừa vặn ủy khuất lại cứng đầu cương ngạnh. Cánh môi mượt mà hé phanh còn tương đối sưng lên, lộ rõ ràng tàn tích ái muội. phẳng nhiên một ngón tay đụng chạm cho tới cằm cô, kéo trực tiếp khuôn mặt mày ướt đầm nước đôi mắt lên đối lập trọn vẹn với hắn.

Dưới ánh đèn sáng làn domain authority Nguyệt Vy càng tăng Trắng sáng sủa mềm mượt, hiện hữu lên một loại mĩ cảm ko trung thực. Đội tổn thất trong xanh đong đẫy nước, sản phẩm mi lập cập nhẹ nhàng, yếu hèn ớt đến mức độ khiến cho người tớ mong muốn ức hiếp.

Ngón tay hắn miết nhẹ nhàng lên môi cô, rét mướt lùng phun rời khỏi phụ vương chữ: "Chia tay chuồn." Sự hãi hùng hiện thị lên vô ánh nhìn, Nguyệt Vy rung lắc đầu ko vì thế dự, tiếng nói yếu hèn ớt tuy nhiên đẫy kiên quyết: "Không... Không đâu."

Cô rằng tiếp: "Anh ấy là chúng ta trai em. Không ai với quyền... nghiền em chia ly anh ấy. Kể cả... bao gồm cậu...cậu chủ".

Không sai. Người con trai trước mặt mày cô Hoàng Phong-vị thiếu thốn gia có một không hai ở trong nhà chúng ta Hoàng là cậu công ty của cô ấy.

Mẹ cô là canh ty việc ở trong nhà Hoàng Phong, nhị u con cái cô đem ơn mái ấm gia đình Hoàng Phong thật nhiều. Cô vững mạnh vô Hoàng gia, nhị u con cái cô được bà công ty thương xót chứa chấp mang đến 1 căn ngôi nhà nhỏ sau biệt thự cao cấp. Từ nhỏ cô và Hoàng Phong đang được cùng nhau nhưng mà vững mạnh.

Hoàng Phong đó là cậu công ty của cô ấy, là kẻ rằng nhị cô không đủ can đảm rằng một, là kẻ rằng sai ko khi nào cô dám rằng chính, là kẻ bảo cô chuồn phía Tây thì với ko khi nào dám chuồn phía đông. Nhưng thời điểm ngày hôm nay, thứ tự thứ nhất cô dám cãi lại câu nói. hắn. Bởi vì như thế cô ko thể thực hiện được, ko thể nghe theo gót hằn nhưng mà chia ly từng tình đầu của cô- Trương Quốc Hàn được.

Cách trên đây vài ba giờ đồng hồ, Hoàng Phong trị hiện tại cô đang được tay vô tay với 1 người con trai kỳ lạ mặt mày phía trên đàng, còn phát hiện ra cảnh tượng nhị người cười cợt cười cợt rằng nói cùng nhau, tệ kinh hãi hơn nhiều đang được tận mắt chứng kiến một mùng đặc biệt rực rỡ, Nguyệt Vy tặng đá quý mang đến hắn tớ, còn dữ thế chủ động kính chân hít lên từng người con trai tê liệt. Đôi nam giới phái đẹp tình tứ thân thuộc trời tối lãng mạng, ko hề hoặc biết một người đang được vì như thế sự sung sướng cho tới mắt chói này của mình nhưng mà khó chịu ko nằm trong.

Một giây tiếp sau đó, Hoàng Phong đang được ngay tức khắc giới hạn xe cộ, Open, tiến thủ cho tới vị trí Nguyệt Vy, việc thứ nhất hắn thực hiện là kéo tay Nguyệt Vy về phía bản thân, nghiền cô lùi về sau sườn lưng. Rồi khi cả Quốc Hàn và Nguyệt Vy còn chưa chắc chắn chuyện gì xẩy ra thì Hoàng Phong đang được vung một quyền lên trên bề mặt Quốc Hàn, tiến công hắn tớ cho tới say sẩm mày mặt ko cho 1 thời cơ phản kháng. Hành động quá bất thần, khiến cho Nguyệt Vy và cả Quốc Hàn đều khó lường trước được. Mặc mang đến Nguyệt Vy than khóc, đem mang đến cô can ngăn, đem mang đến cô không ngừng nghỉ cầu van nài hắn, Hoàng Phong vẫn ko tạm dừng. Lòng đánh đố kị cho tới tột nằm trong đang được khiến cho hắn tổn thất trọn vẹn trấn áp.

Phải cho tới khi người bên dưới khu đất không thể tương đối mức độ nào là nữa hắn mới mẻ dừng lại hoàn toàn. Lúc tê liệt, Nguyệt Vy đã và đang khóc cho tới thong manh mịt, trí tuệ ong ong. Tay chân lập cập lẩy bẩy cả lên. Cô vội vã vội vàng vàng vừa vặn khóc vừa vặn lần mẫm điện thoại thông minh gọi cấp cho cứu giúp, mong muốn đem Quốc Hàn chuồn cơ sở y tế, mong muốn coi anh thế nào là, mong muốn ở lại nằm trong anh mặc dù thế người con trai tàn nhẫn tê liệt – Hoàng Phong nhất quyết ko mang đến cô toại nguyện.

Hắn bể bổng cô lên xe cộ, một đàng lái thắng về biệt thự cao cấp riêng biệt. Dọc lối đi, Nguyệt Vy vẫn không ngừng nghỉ khóc, cô la lối đòi hỏi xuống xe cộ. Đến khi vô biệt thự cao cấp rồi vẫn một mực chạy ra bên ngoài, khiến cho hắn nổi điên nhưng mà khóa trái ngược cửa ngõ chống lại, ghì chặt cô bên trên chóng trừng trị vị một nụ hít thảm khốc nhức nhối. Hắn mong muốn xóa tinh khiết chuồn toàn cỗ vết tích của thương hiệu con trai không giống bên trên người cô, hít, chà sát cho tới khi chắn môi đỏ loét ứng rướm ngày tiết mới mẻ thôi.

Bây giờ trên đây khi nghe tới thấy cô nhóc trước đôi mắt cương ngạnh không nghe lời rằng một mực ko chịu đựng chia ly, lửa phẫn uất bập bùng trong tâm thức đôi mắt lại chực chở rực cháy.

"Yêu hắn sao?" Hoàng Phong chất vấn nhẹ dịu tuy nhiên đẫy cảnh cáo.

Nguyệt Vy ko biết vì sao hắn lại chất vấn câu này, tuy nhiên cô cũng trung thực nhưng mà đáp: "Đúng. Em yêu thương anh ấy. Đợi khi rời khỏi ngôi trường em và anh ấy tiếp tục cưới nhau."

Đợi cho tới khi rời khỏi ngôi trường ư? Tức là chỉ từ 1 năm nữa sao.

Hoàng Phong còn tưởng bản thân nghe nhầm? Sắc giắt hẳn âm u cho tới đặc biệt điểm: "Cưới sao?"

Giọng rằng hắn đem theo gót ý cười cợt châm chọc: "Ai mang đến phép?

Nguyệt Vy không hiểu biết ý hắn, cô đẩy tay hắn thoát ra khỏi cằm bản thân, lùi hẳn về phía trở nên chóng, nhị đôi mắt nai con cái chớp chớp: “Mẹ em...cũng đồng ý rồi. Thầy u anh ấy cũng vậy. Em và anh ấy chắc chắn tiếp tục cưới nhau."

Cô xác minh, ko hề quan hoài cho tới sắc mặt mày rét mướt băng như mong muốn giết thịt người của Hoàng Phong, quyên sinh rằng tiếp: "Em ko biết vì sao cậu công ty lại hành vi như vậy? Em yêu thương ai, chuồn với ai là quyền của em. Tại sao cậu công ty lại tự động ý can thiệp vô. Cậu còn tiến công chúng ta trai của em. Em đang được rằng này đó là chúng ta trai của em sao cậu công ty vẫn trầm trồ ko nghe thấy. Tại sao lại tiến công anh ấy cơ chứ? Anh ấy đầu với làm cái gi sai?"

Nói cho tới trên đây, vẻ rấm rứt lại dưng đẫy trong tâm thức đôi mắt, trong cổ họng Nguyệt Vy nghẹn đử lại: "Hay cậu công ty cho là em là kẻ canh ty việc của cậu công ty, nên mong muốn làm cái gi thì thực hiện. Em rằng với chính không? Bây giờ em cầu van nài cậu thả em rời khỏi chuồn, em mong muốn ra bên ngoài. Em mong muốn đi kiếm chúng ta trai của em. Em mong muốn đi kiếm... ưm... ưm..."

Những câu nói. sau nửa chữ cũng ko trị rời khỏi được. Một nụ hít dẫn xuống môi cô, nuốt gọn gàng những rấm rứt nghẹn ngào của Nguyệt Vy. Hắn áp chặt tay vô má cô, buộc cô ngửa đầu về hâu phương chào đón nụ hít nồng sức nóng của hắn. Hàn siết chặt vòng eo của cô ấy như mong muốn bẽ gãy nó. Nụ hít mỗi lúc càng trở thành hung hãn, hắn mút mhắn cái lưỡi bóng mượt của cô ấy còn ko nhịn được nhưng mà cần thiết nhẹ nhàng nó. Nguyệt Vy sử dụng rất là nhưng mà vẫy vùng, cô tiến công hắn, cào hắn tuy nhiên tuyệt vọng.

Miệng nhỏ không ngừng nghỉ trị rời khỏi giờ đồng hồ ưm... ưm... kích ứng rễ thần kinh hưng phấn của Hoàng Phong. Nước đôi mắt Nguyệt Vy rơi xuống ướt sũng đảm nụ hít mạnh mẽ.

Đến ở đầu cuối khi song đường thể té ông chồng lên chóng rộng lớn, Nguyệt Vy cũng không có gì tương đối mức độ nhưng mà khóc nữa.

Chương 2: Tuyệt vọng (H)

"Đừng nhưng mà... cậu công ty... em sai rồi... ưm... Á... cứu giúp... ưm..." Thanh âm mượt mà cách quãng vang lên vô không khí buồng nghỉ, rồi tổn thất dần dần vô nụ hít chống chế.

Nguyệt Vy giãy nảy dụa kịch liệt, khóc cho tới xứng đáng thương tội nghiệp vẫn ko ngăn được hành vi của Hoàng Phong. Hắn ghì chặt tay cô lên đầu, chão vây Nguyệt Vy tuột xuống ngang vai, nhằm lộ vùng domain authority thịt Trắng như tuyết, ánh nhìn hắn coi cô đẫy say đắm loàn. Vài sợi tóc lòa xòa trước trán, cả khuôn mặt mày hắn bừng lên vẻ tuấn lãng bức người.

Cô ngước đôi mắt lên, đối lập trọn vẹn với song nhân loại đen sạm tuyền xinh xắn của anh ấy, giờ khắc này vô hình ảnh đôi mắt tê liệt đang được hừng hực dục niệm mong muốn ăn tươi tỉnh nuốt tươi cô. Có lẽ Hoàng Phong đang được tu rượu, hương thơm rượu nồng nực hòa quấn vô hương thơm con trai. Hoàng Phong vùi mặt mày vô cổ cô, xúc cảm ướt đẫm nhức nhối truyền cho tới. Tay hắn đang được dời cho tới ngực cô, cơ hội một tờ vải vóc không ngừng nghỉ xoa nån.

Trong lòng Nguyệt Vy rối loàn ko thôi, song môi mượt mà lập cập rẩy, nhảy rời khỏi vài ba giờ đồng hồ nấc kinh hãi hãi: “Đừng... Đừng. Dừng lại. Cậu công ty. Đừng nhưng mà."

Nước đôi mắt rơi đẫy bên trên khuôn mặt mày kiều diễm, cô phản kháng cuồng loạn, trong cả eo cũng ko kìm được nhưng mà thổi lên, mặc dù thế từng phản kháng của cô ấy đều bị hắn trấn áp đơn giản.

Cô ở bên dưới thân thuộc hắn, mượt mà ko chút mức độ lực, khuôn mặt ửng hồng, sắc môi tươi tỉnh đẹp nhất, vết ngày tiết lù mù nhạt nhẽo mặt mày khỏe khoắn mồm như đường nét dậm vẽ điểm xuyến mang đến khuôn mặt mày xinh đẹp nhất, lại gia tăng sự ma mãnh mị hấp dẫn. Sự khích động dường như không kìm nén được. Hoàng Phong cảm nhận thấy toàn thân thuộc như với 1 luồng sức nóng rét đang hoạt động qua chuyện. hằn áp sát cô tương đối thở rét rẫy phả lên khuôn mặt mày phiếm hồng, ánh nhìn say đắm loàn không ngừng nghỉ lướt từng khuôn mặt mày cô như đang được chiến ngưỡng một viên châu báu quý giá chỉ.

Hoàng Phong không ngừng nghỉ hít xuống, hình ảnh hít lên trán cô, lên má cô, lên đôi mắt cô, lên môi cô, nâng niu như thế, mến thương như thế. Bàn thờ tay dường như không kìm được nhưng mà lướt từng khung người cô, điểm nào là trải qua cũng khiến cho domain authority thịt cô rét mướt buốt. Tay hắn đặc biệt rét mướt, rét mướt đến mức độ thực hiện cô trị lập cập. “Roạch." Thanh âm ăn mặc quần áo bị xé rách nát, kéo Từ đó là giờ đồng hồ hét thất thanh của Nguyệt Vy: “Đừng.... Em cầu van nài cậu công ty chớ nhưng mà."

Cô rung lắc đầu nguầy nguậy, sử dụng rất là bình sinh đẩy hắn rời khỏi, mặc dù thế còn còn chưa kịp ngồi dậy đã trở nên hắn kéo xuống. Cả thân thuộc thể to lớn đè lên trên cô, tương đối thở sát kề, nhị người áp sát ko một khe hở.

Nguyệt Vy đem nhị tay lên tủ ngực, xúc cảm kinh hãi hãi tràn ngập từng thân thuộc thể, cô nghiêng mặt mày liên tiếp tách né nụ hít của anh ấy. Nước mặt mày không ngừng nghỉ rơi xuống, Nguyệt Vy mơ hồ nước cảm biến được sự ***** **** không giống thông thường bên dưới. Có cái gì tê liệt đang được chọc vô đùi cô.

Nguyệt Vy mỗi lúc càng hoảng loàn, cô quyên sinh tiến công nhị tay đấm loàn sau lưng: "Bỏ rời khỏi... Khốn khiếp... khốn khiếp... Bỏ rời khỏi. Cút tức thì." Có năm mơ cô cũng ko ngờ được sẽ sở hữu được ngày bản thân bị Hoàng Phong chống bức.

"Ngoan... buông lỏng.... tôi không thích thực hiện em nhức." Thanh âm trầm đục truyền cho tới đem theo gót sự gấp rút say đắm loàn. Hơi thở nam giới tinh anh cách quãng hòa quấn nằm trong giờ đồng hồ kêu khóc mượt mà. Không một miếng vải vóc tủ thân thuộc. Cổ tay bị trói chặt vị áo sơ-mi, nhị chân cũng trở nên nén chặt.

Trên mặt mày hình ảnh là vẻ kìm chế cực khổ sở hạ thân thuộc nhức nhói nhức nhối không ngừng nghỉ, hắn ko dám chuồn vô vì như thế vẫn kinh hãi cô nàng nhỏ này sẽ không còn chịu đựng được. Nguyệt Vy như dải lụa Trắng mượt mà bên dưới thân thuộc hận, thân thuộc thể bị trêu chọc cho tới mẩn đỏ, lập cập rẩy bên dưới ánh đèn sáng rảnh rỗi nhạt nhẽo.

Cô khóc cho tới thương tâm, rung lắc đầu trên cầu xin: "Đừng... Xin cậu công ty chớ thực hiện vậy với em. Đừng... Như thế là chống bức... là phạm pháp. Đừng. Em không thích... Đừng nhưng mà."

Có vẻ như Hoàng Phong chả quan hoài bao nhiêu câu nói. cô rằng.

Đôi môi hắn ngao du từng thân thuộc thể cô, từng tấc domain authority thịt hắn trải qua đều nhức nhồi tê liệt gàn, hắn mút nhẹ nhàng cần thiết cổ cô, nhằm lại vết rằng rảnh rỗi nhạt nhẽo, lại dời xuống khuôn ngực đầy đủ tham lam lam hương thụ. Trong khi tê liệt, ngón tay đang được men theo gót con phố bí ẩn, nhẹ dịu khuấy hòn đảo mật dịch.

Nguyệt Vy đau tới tái mét mặt mày, vô lực phản kháng

Cô thở dốc, xúc cảm như đang được ở điểm đầu sóng ngọn dông, tiến thủ chẳng được nhưng mà lùi chả đoạn. Xúc cảm xa thẳm kỳ lạ khiến cho cô sự kinh hãi hãi cuồng nộ, tuy nhiên tối đa vẫn chính là xúc cảm nhức nhối cho tới nằm trong quần, cô cần thiết nhảy môi, thanh âm kiều diễm cách quãng nhảy rời khỏi kể từ song môi xinh đẹp: “Đi rời khỏi... ra bên ngoài chuồn.. nhức. Đau quá."

"Một chút nữa... một khi thôi." Giọng hắn đem theo gót ý tử dỗ dành dành riêng, tương đối thở rét rẫy phả lên khuôn mặt mày cực khổ sở của cô ấy. Ngón tay bên dưới vẫn không ngừng nghỉ tiến thủ vô

Nhìn thấy cô cau chặt lông mày, cần thiết môi cho tới Trắng bệch, nước đôi mắt liên tiếp tuôn rời khỏi kể từ khỏe khoắn mi, lồng ngực hãn trào dưng một xúc cảm bức bối khó khăn trình diễn mô tả.

Hoàng Phong hiểu giờ khắc này

Nguyệt Vy của hắn đang được nhức nhối kinh hãi hãi đến mức độ nào là.

Nhưng hẳn không thể tạm dừng. hắn mong muốn cô là của hắn, vĩnh viễn là của hắn nhưng mà thôi. Đáy lòng Hoàng Phong dơ lên một nỗi đau xót. Nhìn thấy vẻ mặt mày ko cam tâm của cô ấy, sự khổ cực vô vọng hiện thị lên vô hai con mắt cô, hắn nhức lắm chứ. Dần dần dần nhức nhối xen lộn sự cuồng nộ đánh đố kị, gạt phăng tia lí trí ở đầu cuối vô hắn.

Trong đầu hắn chỉ từ lại những hình hình ảnh tê liệt, nụ cười cợt trong xanh của cô ấy với thương hiệu con trai tê liệt, nụ hít xẻn lẻn ngượng ngùng nhưng mà cô trao hãn. Tất cả như 1 đoạn phim cù lừ đừ, liên tiếp hiện tại rõ ràng vô đầu hận, thổi bùng lửa phẫn uất thiêu rụi lí trí.

Trái tim hắn giờ khắc này như ngàn mũi kim đang được châm chích. hẳn đăm đăm coi cô, ánh nhìn nằm trong quân, nhức thương, nhảy rời khỏi nhị chữ: "Tại sao?"

Nguyệt Vy nào là đâu còn tương đối mức độ nhưng mà vấn đáp, khi cô còn chưa chắc chắn vì sao vật gì thì một đợt đau như xé rách nát đang được truyền cho tới.

Cô nhắm đôi mắt, cau chặt lông mày hét lên một giờ đồng hồ.

Nhưng đặc biệt nhanh chóng từng cô đã trở nên bịt chặt vị một nụ hít xâm lăng. Đau đớn nào thì cũng không thể nhảy thoát ra khỏi trong cổ họng. Cạnh bên dưới không ngừng nghỉ truyền cho tới đợt đau, tương tự chẻ tre xộc vô. Nhịp chừng mỗi lúc càng nhanh chóng, cô mong muốn nhích người lên bên trên trốn tách xúc cảm kinh xịn này tuy nhiên 1 bàn tay cùn ác đẩy vai cô xuống. "Ả... KHÔNG!" Nguyệt Vy thét lên một giờ đồng hồ. Bao nhiều điếm nhục ê chề, thống cực khổ căm phần đều ko thể trình diễn mô tả trở nên câu nói..

Xem thêm: tiệm cơm nhỏ

Rất lâu tiếp sau đó. Mưa ngoài thiên nhiên vẫn không ngừng nghỉ rơi, phía bên trong phòng ngủ sang chảnh, người con trai bên trên chóng vẫn cuồng loạn lưu giữ lấy cô nàng nhỏ, không ngừng nghỉ luận động

Tiếng khóc của Nguyệt Vy mỗi lúc càng rộng lớn, Hoàng Phong giống như đang được thủ mong muốn xé nát nhừ cô rời khỏi từng miếng nhỏ mới mẻ lý tưởng. Hắn ngăn ngừa từng hành vi kể từ chối của cô ấy, nhịp chừng mỗi lúc càng nhanh chóng thực hiện cô cảm nhận thấy nghẹt thở, mồm nhỏ trị rời khỏi vài ba trở nên âm kiều mị.

"Đừng... Đừng... Dừng lại chuồn nhưng mà." Cô khóc nức nở, cả khung người không ngừng nghỉ đem đẩy, khi lên khi xuống, tuy nhiên ko thích nghi nổi với nhịp chừng của Hoàng Phong.

Cả một tối lâu năm dằng dặc, ko biết trải qua chuyện bao lâu, Nguyệt Vy ngất xỉu chuồn từng nào thứ tự, khi tỉnh dậy vẫn phát hiện ra Hoàng Phong bên trên người cô đang được hằng hải cuồng loạn cướp lưu giữ. Cô khóc cho tới khan trong cổ họng, không còn thứ tự này cho tới thứ tự không giống van nài thả, mặc dù thế tuyệt vọng. Đến ở đầu cuối, khi Nguyệt Vy không có gì tương đối mức độ nhằm phản kháng, trước khi ngất chuồn.

Bên tai vang vọng khẩu ca của Hoàng Phong: "Em là của tôi. Mãi mãi là của tôi.”

Nguyệt Vy trọn vẹn bất tỉnh nhân sự. Hàng mi cô ướt sũng nhẹp nước đôi mắt. Đôi môi sưng lên, khỏe khoắn môi mẩn đỏ rướm ngày tiết. Khuôn mặt mày phiếm hồng non nớt mặc dù đang được ngủ cũng bừng lên vẻ hoảng kinh hãi hãi hùng, domain authority thịt nhẵn nhụi Trắng như tuyết, gò má còn óng hình ảnh vài ba giọt nước đôi mắt. Hãn hít từng đôi mắt cô, vệ sinh chuồn những giọt nước mặt mày đậm chát. Những dòng sản phẩm hít đẫy êm ả dịu dàng nâng niu, trân trọng, hần hít thiệt lâu bên trên trán cô.

Từ khỏe khoắn đôi mắt hắn rỉ rời khỏi một giọt lệ thanh âm tiếng nói nhẹ dịu vang lên đem theo gót xúc cảm nghẹn ngào thống khổ: “Tại sao em ko yêu thương tôi? Tại sao lại như thế?"

Chương 3: Trong đôi mắt em tôi tệ kinh hãi cho tới vậy sao?

Những tia nắng và nóng đầu xuyên qua chuyện rèm cửa ngõ chiếu rọi vô căn chống phủ to lớn.

Một cô nàng ở yên ổn lìm bên trên chóng, mi đôi mắt nhắm nghiền, song môi rướm ngày tiết.

Cần cổ Trắng nõn,xương quai xanh lơ tinh anh xảo cả vùng domain authority thịt Trắng nõn trước vùng ngực, mọi nơi đều rải rác rến vết hòn đỏ loét chói.

Nắng nhẹ dịu nhảy nhót bên trên khuôn mặt mày phiếm hồng, sản phẩm mi cô nàng khẽ lúc lắc. Chân mi tương đối nhíu lại. Miệng nhỏ nhảy rời khỏi vài ba giờ đồng hồ dìm nga rên rỉ. “Đừng... tạm dừng chuồn... chớ nhưng mà..." Thân thể cô nàng khẽ lập cập lên, bên trên trán lấm tấm mồ hội.

Lúc này trên đây, cửa ngõ chống tâm phanh rời khỏi. Thân hình ảnh người con trai to lớn xuất hiện tại, khăn tắm quấn xung quanh eo, nửa người nhằm trần lòi ra cơ bắp tráng khiếu nại săn bắn có thể. Vài giọt nước trong xanh nhỏ xuống trước vùng ngực men theo gót từng đàng cong bắp thịt chạy dọc xuống eo rồi tổn thất dần dần sau khăn tắm. Căn chống trà ngập vô hương thơm hoắc mùi hương nhẹ dịu. Người con trai lại mặt mày chóng, đụng chạm nhẹ nhàng lên khuôn mặt mày của cô nàng, lòng bàn tay truyền cho tới xúc cảm rét hầm hập, mi lần khẽ cau lại.

"Đừng... Đừng nhưng mà... Dừng lại chuồn." Thanh âm thủ thỉ nhảy rời khỏi kể từ song môi nhỏ nhắn. Có vẻ như cảnh tượng tối qua chuyện đang được khiến cho cô nàng hãi hùng trong cả vô niềm mơ ước.

“Vy. Tôi van nài lỗi." Môi Hoàng Phong khế thì âm thầm mặt mày bên trên cô. Thân thể Nguyệt Vy vẫn không ngừng nghỉ lập cập rẩy, nhị tay túm chặt ga chóng, rung lắc đầu liên tiếp như cổ tách né điều gì, từng hội bên trên trán túa rời khỏi mỗi lúc càng nhiều. Đây lòng Hoàng Phong xót xa thẳm ko thôi. Hắn ôm cô nàng nhỏ vô lòng, áp mặt mày lên má cô, tuy nhiên những đụng chạm đụng xác thịt này càng khiến cho người hãi hùng rộng lớn.

Từ vô cơn say đắm cô nhảy người tỉnh dậy, vừa vặn phanh đôi mắt đang được phát hiện ra người không thích thấy, nhị đôi mắt phanh rộng lớn hoảng loạn như phát hiện ra ma mãnh, cô lùi sát vô trở nên chóng, túm chặt chăn lại, vai gầy gò lập cập lên xấu xa bật: "Đừng.... Đừng cho tới thời gian gần đây. Đừng... chớ đụng chạm vô tôi "

Hoàng Phong đứng ngẩn người. Hai tay tóm chặt trở nên quyền.

Sự xót xa thẳm xen lộn bất lực, lồng ngực nhức nhói như bị trăm ngàn mũi thương hiệu xuyên qua chuyện, coi chuồn hắn đã trải Nguyệt Vy kinh hãi hãi như vậy nào? Cô gái nhưng mà hắn mến thương khẩn thiết lại coi hắn vị hai con mắt kinh hãi hãi chống bị tê liệt.

Hoàng Phong hít mạnh một tương đối, cổ tiết chế xúc cảm nghẹn ngào cực khổ sở, ánh nhìn coi cô êm ả dịu dàng ôn nhu không còn mực: “Vy, em chớ kinh hãi, tôi sẽ không còn làm cái gi em nữa dành được không? Đừng lo"

Nói rồi, hắn bước lên một bước mong muốn tiến thủ về phía cô, nào là ngờ Nguyệt Vy phản xạ như năng lượng điện lúc lắc. Cô lao nhanh chóng xuống chóng hòng tách hắn tuy nhiên chân vừa vặn đụng chạm khu đất thì từ đầu đến chân đang được khụy xuống. Cơn nhức kể từ hạ thân thuộc truyền cho tới, nhức nhối như bị xe vận tải nghiền qua chuyện.

Hoàng Phong thấy Nguyệt Vy té tức thì ngay tức khắc chạy cho tới hứng cô dậy. Nguyệt Vy không có gì tương đối mức độ phản kháng. Thế tuy nhiên vừa vặn ngồi lên chóng cô đang được rụt người lại, nhích hắn về sau, chỉ trách cứ ko thể cơ hội hàn cả nghìn mét.

Dáng vẻ hãi hùng chống bị, tương tự nai con cái coi thợ thuyền săn bắn.

Đôi đôi mắt cô đỏ loét hoe, nước đôi mắt rơi xuống từng giọt, môi lập cập run: "Đừng đụng chạm vô tôi. Đừng đụng chạm vô tôi. Cút chuồn. Cút chuồn."

Hoàng Phong ngồi bên trên mép chóng. Bàn thờ tay hắn lãnh đạm thân thuộc ko trung tiến thủ chẳng được nhưng mà lùi chẳng đoạn. Cuối nằm trong, hân cũng hạ tay xuống, trầm giọng nói: "Vy..."

Hắn chỉ vừa vặn gọi thương hiệu Nguyệt Vy thi đua cô đang được căm thù hét lên: “Đi ra bên ngoài. Đi!!!" Tiếng hét khàn quánh như tác nghẹn vô trong cổ họng, sản phẩm nước đôi mắt lăn chiêng lâu năm bên trên gò má, cô khóc cho tới thương tâm.

Trái tim Hoàng Phong như với ai bóp nghẹn. Hắn biết giờ khắc này cô thù ghét hắn đến mức độ nào là. Từ trước đến giờ, Nguyệt Vy trước mặt mày hắn luôn luôn hiền khô nhẹ nhàng nhu thuận, điềm đạm đáng yêu và dễ thương vô nằm trong, lúc này dáng vóc tê liệt không có gì nữa rồi. Cô như con cái thủ nhỏ hoảng kinh hãi, gào thét thù ghét hắn, ánh nhìn vô trẻo ngày nào là nhuốm đỏ loét hận thù oán cuồng nộ.

Hoàng Phong lẳng lặng ra bên ngoài.

Trước khi chuồn hắn coi cô thiệt lâu, mong muốn rằng gì tê liệt tuy nhiên rồi lại thôi. Hãn biết, lúc này Nguyệt Vy đang được đặc biệt khích động, bất kể câu nói. nào là thốt rời khỏi thời điểm hiện tại đều trở thành thừa mứa.

Cửa chống khép lại, Nguyệt Vy không thể tương đối mức độ chống hứng nào là nữa, cô gục đầu xuống đầu gối, từ đầu đến chân teo rúm lại, nhảy khóc nức nở, gọi thương hiệu Quốc Hàn không ngừng nghỉ.

Nguyệt Vy chẳng phải hiểu được giờ khắc này phía bên ngoài góc cửa, với 1 người vì như thế giờ đồng hồ khóc của cô ấy, cả thanh âm nghẹn ngào cô gọi thương hiệu người con trai không giống nhưng mà đau tới lặng người. Thà rằng cô cứ mắng chửi hắn, thà rằng cô cứ tiến công hắn chuồn, tuy nhiên thực hiện ơn chớ sử dụng phương pháp này nhằm tra tấn hắn dành được không?

Người bản thân yêu thương ko yêu thương bản thân, còn gì cực khổ sở rộng lớn cơ chứ?

Cả buổi sớm hôm tê liệt, Nguyệt Vy trốn vô chống than khóc không ngừng nghỉ ngủ. Đến khi Hoàng Phong đem bữa sáng sủa lên mang đến cô. Nhận thấy cửa ngõ khóa trái ngược, gọi thương hiệu cô cũng ko nghe thấy vấn đáp, vô đầu đùng một cái nổi "oành một tiếng". Hoàng Phong hoảng loạn đến mức độ suýt tiến công rơi chén cháo bên trên tay, hắn đập cửa: “Vy, Open. Mở cửa ngõ rời khỏi. Mở cửa ngõ rời khỏi." Cạnh vô vẫn không tồn tại động tĩnh gì.

Hoàng Phong kinh hãi cô thực hiện điều dại khờ hối hả đi kiếm chiếc chìa khóa Open. Động tác của hắn mỗi lúc càng vội vàng, cần bảo rằng ko khi nào hắn với xúc cảm kinh hoảng như thế.

Nếu Nguyệt Vy xẩy ra chuyện gì, cả đời này hãn làm thế nào sinh sống nổi. Cửa phanh rời khỏi, hàn dớn dác coi xung quanh, chóng rộng lớn rỗng bóng, ko một bóng người. “Vy. Vy... Em ở..." Hoàng Phong chợt khựng người lại.

Hắn giới hạn bước cũng chính vì hắn nghe thấy giờ đồng hồ thút thít trị rời khỏi sau góc cửa. Hắn vội vã vội vàng vàng kéo cửa ngõ rời khỏi, ko rằng ko rằng bế Nguyệt Vy lên chóng.

Cô vẫy vùng, một nhị đòi hỏi xuống chóng, Hoàng Phong kìm nén xúc cảm tức phẫn uất ôm chặt eo cô lại, nghiền cô ngôi bên trên đùi bản thân.

Nguyệt Vy càng giãy nảy dụa kịch liệt: "Bỏ rời khỏi. Bỏ tôi rời khỏi... Hức... Hức... Buông rời khỏi."

Hoàng Phong kìm nén xúc cảm tức phẫn uất, đem cô ấn chặt vô lòng: Tại sao ko phía trên chóng, em xuống thân thuộc sảnh thực hiện dòng sản phẩm gì?"

Nguyệt Vy ngừng phản kháng, cô thở phi phò, căng từng chữ một: “Bởi vì như thế cứ ở xuống tôi lại ghi nhớ cho tới dơ không sạch điếm nhục của tôi. Bởi vì như thế tôi cảm nhận thấy buồn ọe, tôi cảm nhận thấy mong muốn bị tiêu diệt nếu như cử năn bên trên cái chóng dơ không sạch này."

Vết ngày tiết đỏ loét chói in hàn bên trên ga chóng Trắng xóa nhắc nhở kí ức kinh hoàng tối qua chuyện, nhắc nhở rằng cô đang được không thể xứng danh với Quốc Anh nữa.

Nghĩ cho tới trên đây, cô lại ko kìm được nhưng mà khóc nấc lên: "Tại sao, vì sao lại đối đãi với tôi như thế. Hức... Hức... Tại sao chứ?"

Hoàng Phong bịa cô ngồi bên trên chóng, nhị người trọn vẹn đối lập cùng nhau.

Hắn đem tay lên má cô, mớn trởn từng khuôn mặt mày cô, vệ sinh không còn nước đôi mắt, rồi chứa chấp giọng: “Ngoan. Đừng khóc nữa. Em khóc như vậy này. tôi thiệt sự đặc biệt nhức lòng."

Đau lòng ư?

Nguyệt Vy nghe thấy nhị kể từ này càng tăng oán thù hận: "Đau lòng, nhức lòng thì vì sao lại đối đãi với tôi như thế. Đau lòng thì cớ gì lại tiêu diệt niềm hạnh phúc của tôi bằng phương pháp tàn nhẫn này? Anh với còn là một người hoặc không? Thứ anh giày đạp không những là thân thuộc thể của tôi nhưng mà còn là một uy nghiêm của tôi nữa với biết không?”

Cô nghẹn ngào: "Bây giờ tôi làm thế nào đối lập với những người tôi yêu thương đây? Tôi cần làm thế nào trên đây hả? Hả?”

“Tôi tiếp tục cưới em.” Hoàng Phong lưu giữ chặt vai cô, hùng hồn thốt rời khỏi một câu kiên ấn định khiến cho Nguyệt Vy tức thời sững sờ quên tổn thất cả than khóc.

"Gả mang đến tôi là được. Em ko cần thiết lo sợ làng mạc hoặc bận tâm bất kể điều gì. Tôi tiếp tục phụ trách với em."

Đầu óc Nguyệt Vy ong ong, phút tê liệt tương tự thở cũng ngừng lại. Trong đôi mắt là vẻ quá bất ngờ hãi hùng, cần tổn thất rất rất lâu cô mới mẻ lần lại được khẩu ca của mình: “Cậu công ty, cậu với biết bản thân đang được rằng gì không?"

Hoàng Phong coi cô trực tiếp thần trả lời: "Tôi đương nhiên biết "

Khỏe môi Nguyệt Vy lúc lắc lúc lắc, cô cười cợt cho tới đau xót, yên lặng vài ba giây mới mẻ nói: “Tôi so với cậu chẳng qua chuyện đơn thuần vật dụng đùa thôi với chính không? Muốn gì đoạt lấy, chống bức tôi, sỉ nhục tôi, giẫm giẫm uy nghiêm niềm hạnh phúc của tôi, và rồi dọn dẹp tàn cuộc vị một câu cưới tôi, cậu công ty với từng chất vấn qua chuyện ý mong muốn của tôi chưa? Cưới một người... đơn giản và giản dị như thế sao?"

Ánh đôi mắt Hoàng Phong chùng xuống một màu sắc âm u, hắn coi cô, cô coi hắn, một phía ôn nhu dạt dào, một phía cừu địch thù ghét. Hắn nén lại xúc cảm nhức thương, nhẹ dịu hỏi: "Vy, vô đôi mắt em tôi tệ kinh hãi cho tới như thế sao?"

Nguyệt Vy ko vấn đáp, cô tách mặt mày cù chuồn.

Biểu hiện tại này khiến cho Hoàng Phong càng tăng bất lực.

Hắn cười cợt nhạt nhẽo, ánh nhìn lòi ra tia thống khổ: “Được. Tôi hiểu. Nhưng nhưng mà với điều này tôi mong muốn rằng với em. Trong đôi mắt em mặc dầu tôi với tệ kinh hãi xấu xí đến mức độ nào là, trong tim em với thù ghét tôi đến mức độ nào là thì cũng ko thể thay cho thay đổi được thương yêu của tôi dành riêng cho em. Hận thì hận chuồn, ghét bỏ em cũng ghét bỏ luôn luôn chuồn, tuy nhiên cả đời này em cũng cần ở ở bên cạnh tôi."

Nguyệt Vy ngay tức khắc cù mặt mày coi hắn, vẻ mặt mày ko tin cậy nổi.

Trong đôi mắt Hoàng Phong thời điểm hiện tại không có gì vẻ êm ả dịu dàng ôn nhu nữa, ánh nhìn hàn ánh lên tia giảo hoạt sắc lạnh: “Tôi chỉ hoàn toàn có thể mang đến em thời hạn thích nghi. Bao lâu cũng khá được tôi tiếp tục đợi. Nhưng kiên trì của tôi với số lượng giới hạn, nhanh chóng một chút ít tiếp tục chất lượng cho tất cả em và tôi, còn nữa dẹp tức thì ý niệm trở về với thương hiệu khốn tê liệt. Vì ko biết khi nào là." Khóe mồm Hoàng Phong giương lên một đàng cong tẻ nhạt: “Tôi tiếp tục gửi đoạn đoạn Clip tối qua chuyện mang đến hắn đâu? Hiểu ý tôi chứ?”

Mỗi câu từng mỗi chữ xuyên trực tiếp vô tai cô, rõ nét phân minh. Cả người Nguyệt Vy lập cập lên xấu xa bật: "Vi... đoạn Clip gì?”

Hoàng Phong thơm phức nhẹ nhàng lên má cô một chiếc, rẽ sát mặt mày bên trên thì âm thầm nhỏ nhẹ: “Em coi coi, bên trên bức tường chắn trước mặt mày với gì?

Nguyệt Vy trừng rộng lớn đôi mắt, từ đầu đến chân lập cập lẩy bẩy, cho tới khi tầm đôi mắt dời cho tới vật thể đen sạm xì trước mặt mày, phút tê liệt lòng lòng gào thét hãi hùng.

Xem thêm: mang theo linh tuyền xuyên thành nông dân

Camera. Là camera

Download MangaToon APP on App Store and Google Play