cậu ấy đến thanh hoa còn tôi chọn bắc đại

Thanh Hoa Bắc Đại (4+5/23)

4.

Bạn đang xem: cậu ấy đến thanh hoa còn tôi chọn bắc đại

Cả tôi và u đều ko nhắc tới chuyện này với dượng tôi.

Ban ngày tôi vẫn ra phía bên ngoài như thông thường, tuy nhiên tôi ko cho tới ngôi trường tuy nhiên cho tới tủ sách thành phố Hồ Chí Minh tự động học tập. Buổi trưa thì ăn món ăn sẵn, học tập đến tới tối muộn mới nhất về mái ấm.

Cứ như thế, vẫn nhì ngày trôi qua loa tuy nhiên Tống Tri Diên vẫn ko gửi bất kể lời nhắn gì cho tới tôi.

Tôi nhắn căn vặn cậu rằng ở lớp vẫn học tập bài xích mới nhất ko. Cậu ấy cũng ko vấn đáp.

Tôi không tin tưởng nhân sinh, ngờ vực cậu ấy còn ko thèm động cho tới Smartphone ấy.

Đêm ấy, sau khoản thời gian tự động học tập ở tủ sách, tôi cho tới ngôi trường, đứng trước cổng đợi Tống Tri Diên.

Buổi tự động học tập ở ngôi trường kết cổ động, từng tốp học viên ùa rời khỏi, tôi nhanh gọn phát hiện bóng người cao gầy đét không xa lạ. Tôi gọi cậu rời khỏi một góc thì thầm.

"Học bá à, cậu ko coi lời nhắn vô Smartphone à?”

Tống Tri Diên ko nom tôi, lạnh lẽo lùng đáp lại: "Ở lớp vẫn đang được ôn tập luyện lại, ko học tập bài xích mới nhất đâu.”

Tôi ngơ rời khỏi thất lạc bao nhiêu giây mới nhất quan sát cậu đang được thẳng vấn đáp lời nhắn của tôi.

"Chưa học tập bài xích mới nhất nên cậu cũng ko nhắn một tin yêu phúc đáp lại cho tới tớ à?”

“Ừ…"

Tôi nhồi tiết cơ tim thất lạc.

Hai công ty chúng tôi nằm trong trở về bởi tàu năng lượng điện ngầm.

"Cậu chớ lạnh lẽo lùng như vậy nữa được không?”

"Tớ ko lạnh lẽo lùng.”

“…”

Đang là giờ tan ngôi trường, mái ấm hát ở kề bên cũng vừa phải kết cổ động buổi trình biểu diễn, trạm tàu chật cứng toàn người là kẻ. Hai công ty chúng tôi lên tàu chỉ biết đứng xum xuê, nép người vào trong 1 góc.

Tôi chính thức dò la một chủ thể nhằm thì thầm.

“Cậu ham muốn đua ĐH gì? Thanh Hoa à?”

"Ừm."

"Cậu vẫn muốn cho tới Bắc Đại không?" Tôi cong môi mỉm cười, “Ừm… Thanh Hoa cũng khá được. Đến khi ấy, cậu dẫn tớ cho tới căng tin yêu của Thanh Hoa, tớ dẫn cậu cho tới hồ nước Vô Danh* nghịch ngợm nhé.”

*Hồ Vô Danh là hồ nước nước tự tạo ở ĐH Bắc Kinh, nằm trong khuôn viên ngôi trường.:vv

Tống Tri Duyên nom chằm chằm tôi, góc nhìn khó khăn hiểu vô nằm trong.

"Dẫn SV ngôi trường không giống vô ngôi trường sẽ ảnh hưởng cảnh cáo phê bình.”

“…”

Cậu với biết đùa ko thế? Đúng là chẳng với tí vui nhộn này.

Tàu năng lượng điện ngầm cho tới trạm ngừng, đột ngột phanh tương đối vội vàng. Tôi đứng ko vững vàng, chúi người về phía đằng trước, như ý được một cánh tay săn bắn chắc hẳn nâng lấy.

Mùi bạc hà đuối lạnh lẽo phả vô mặt mày tôi.

Tôi thông thoáng chốc ngơ ngẩn, nói: “Người cậu thơm sực nhỉ?”

Tống Tri Diên nghe thế thì cứng đờ người lại, tóm lấy mồi nhử vai kéo tôi đứng trực tiếp dậy.

"Cậu với chúng ta trai rồi." Cậu ấy cau ngươi, "Chú ý tiếng trình bày một chút ít."

Tôi tương đối sửng nóng bức, rồi như hiểu rời khỏi, tôi lại cong môi mỉm cười.

Biết giữ gìn “nam đức” phết nhỉ?

"Cậu trình bày Lữ Tu ấy à?” Tôi nhe rằng mỉm cười, "Tôi chia ly lâu rồi."

Xem thêm: yêu chiều tận tâm khảm

Từ loại ngày tôi xuyên về phía trên, tôi vẫn ham muốn chia ly chặt chân với thằng cơ rồi. Nhưng mãi cho tới ngày cậu tao mua sắm hoả hồng tặng tôi, tôi mới nhất lưu giữ rời khỏi. Tôi hứa hẹn cậu tao, rồi dứt khoát trình bày chia ly.

Tống Tri Diên vẫn cau ngươi, yên lặng ko trình bày gì.

Tàu cho tới trạm, tôi bước thoát ra khỏi nằm trong cậu ấy.

Đi được một quãng, cậu mới nhất hỏi: “Nhà cậu cũng ở mới gần đây à?”

Cuối nằm trong cậu cũng căn vặn.

Tôi nhấp lên xuống đầu, cong môi mỉm cười.

Tống Tri Diên khó khăn hiểu nom tôi, như thể CPU óc vượt lên trên vận chuyển, ko thể giải thích nổi hành vi thiểu năng của tôi.

"Tống Tri Diên.” Trong gió máy tối dịu dàng êm ả vuốt ve, phen trước tiên tôi gọi thương hiệu cậu. “Tớ chỉ ham muốn cút nằm trong cậu tăng một lúc.”

5.

Lúc tôi về mái ấm thì đã và đang khá muộn, tôi cũng ko bất thần Lúc bị dượng lôi rời khỏi đay nghiến, mắng chửi.

Mắng tôi kết thúc, dượng cù thanh lịch mắng u tôi.

"Đấy cô nom đàn bà cô coi, cô còn ham muốn ĐK cho tới nó đến lớp thêm? Cả ngày chỉ biết ăn nghịch ngợm lêu bêu, đàn đúm với toàn bọn thất lạc dạy! Tao chống đôi mắt lên coi ngươi đua ĐH loại gì đấy!”

Mẹ tôi yên lặng, cúi đầu.

"À, giả sử với đỗ loại ngôi trường cứt chó cứt chim gì thì tao cũng sẽ không còn cho tới ngươi lấy một xu đâu con cái ạ!”

Tôi nhếch môi mỉm cười nhạt nhẽo.

Xin lỗi, tôi cũng ko cần dùng bao nhiêu đồng xu tiền phụ thân thí ấy.

Đỗ ĐH Bắc Kinh, tôi tiếp tục giành lấy suất học tập bổng 50.000 tệ của ngôi trường, thực hiện tăng vài ba việc làm chào bán thời hạn không giống. Tiền học tập, chi phí sinh hoạt tôi vẫn gánh được không còn.

Tôi ko thèm giành cãi phí thời hạn, thản nhiên về bên chống.

Đóng cửa ngõ lại, không khí yên bình bao lấy giờ thở mệt rũ rời như chuẩn bị kiệt mức độ của tôi.

Ngoài hành lang cửa số, bóng tối dày quánh ôm hoàn toàn không khí. Ánh trăng sáng sủa vằng vặc, đơn độc, treo lửng lơ đầu cây cỏ thưa lá.

Ở tuổi tác 17 xốc nổi, tôi ko thể hiểu rõ sâu xa sự yếu ớt cho tới nhu nhược của mẹ; ghét bỏ từng tiếng trình bày, từng hành vi cay nghiệt của dượng. Những thành kiến non nớt vô tôi như gào thét, gầm gừ, cổ động nghiền tôi nên nổi loàn, nên thịnh nộ cho tới nằm trong.

Khi lớn mạnh, tôi được nom toàn cầu với góc chiếu to hơn, gặp mặt nhiều người, xúc tiếp với tương đối nhiều thực trạng. Tôi từ từ bình ổn định rộng lớn, cá tính ôn hoà rộng lớn, những chuyện vụn lặt vặt lông gà vỏ tỏi của loại mái ấm gia đình ko hoàn toàn vẹn này giờ phía trên không thể tác động xấu đi cho tới tôi được nữa.

Tô Huân của năm 25 tuổi tác, chắc chắn sẽ không còn thoả hiệp, chào bán rẻ rúng sau này vì thế bất kể ai, bất kể chuyện gì.

Điện thoại tôi đùng một cái sáng sủa lên.

Tống Tri Diên nhắn tin nhắn: “Cậu về cho tới mái ấm chưa?”

Mấy ngày ngay lập tức tôi nhắn tuy nhiên cậu ấy ko đáp, ko ngờ ngày hôm nay lại dữ thế chủ động nhắn tin yêu trông nom tôi.

Trong căn chống tối om, chỉ mất độ sáng Trắng lèo tèo, yếu hèn ớt của screen Smartphone.

Tôi tự nhiên lại cảm nhận thấy êm ấm cho tới kỳ kỳ lạ.

Tôi trả lời: “Tớ về cho tới mái ấm rồi.”

Ngừng lại một khi, tôi nhắn thêm 1 câu: “Cảm ơn cậu.”

Tôi cứ suy nghĩ cậu ấy tiếp tục căn vặn vì thế sao tôi lại cảm ơn.

Nhưng Tống Tri Diên đang không trình bày gì tăng, chỉ vấn đáp ngắn ngủi gọn: “Ừ.”

Ừ. Đây thực sự phong thái tiết kiệm ngân sách tích điện của cậu ấy rồi.

Tôi vứt Smartphone thanh lịch một phía, bật đèn sáng học tập lên, cắm cúi luyện đề.

Xem thêm: thái tử vô sỉ

Hiện giờ tôi chẳng với gì cả, có duy nhất một cuốn sách giàn giụa ắp trí thức và một đôi bàn tay sẵn sàng vắt cây viết.

Mặt trăng giờ phía trên vẫn lảng trốn sau những đám mây thâm ko rõ ràng hình dạng, bóng hôm mai càng trở thành dày quánh rộng lớn.

Dòng chữ "Nhất toan nên đỗ Bắc Đại" trước bàn học tập cơ lại lẳng lặng mạng nên một mẩu chuyện xa xôi xôi, bền chắc, kiên trì có tên sau này của tôi.