MUA NẾU KHÔNG PHẢI LÀ ANH
nhưng vẫn còn đấy đủ tỉnh táo để cảnh giác. “Mày nói thì tao yêu cầu tin sao?”“Ông nên tin tôi!” bất ngờ anh thế lấy tay Gia Nhi, kéo cô về phía trước. “Cô gái này là người yêu của Cao Nguyên! nếu biết cô ấy đang gặp gỡ nguy hiểm, một mực anh ta sẽ tới đây ngay!”Gia Nhi há hốc mồm quan sát Huy.“Huy…anh…anh nói gì vậy?”“Anh xin lỗi!”“Con nhỏ dại kia, mày gồm phải là nữ giới của thằng cao nguyên không?” Ông ta to tiếng hỏi.“Ông bắt buộc tin tôi! Thả cô bé kia ra, tôi sẽ đưa cô bé này mang đến ông giữ!”Ông ta lưu ý đến một lúc. “Được! ví như mày lừa tao, tao sẽ cho nó về chầu các cụ ngay! mi lùi ra xa đi! Con bé dại đó, ngươi từ từ chuyển động đây!”Huy buông tay cô ra. Ngay tích tắc này đây, cô cứ nghĩ phía trên chỉ là một trong những cơn ác mộng. Người mà cô từng yêu, người từng khổ cực vì cô, anh ấy đang giao cô cho một tên tinh thần tạm thời làm nhỏ tin, tức là lấy mạng sống của cô ý để đổi đem Ngọc Hân.Cô cực khổ nhích từng bước một về phía ông ta, nước đôi mắt ướt đẫm. Trong khi cô đã trở nên từng yếu dao cứa vào tim rồi, vậy nên cô không còn sợ lưỡi dao bên trên tay ông ta nữa.Gia Nhi vừa cách tới, ông ta cấp tốc chóng tăng cường Ngọc Hân về phía trước, cô xẻ sóng soài trên mặt đất. Ông vội chụp mang Gia Nhi, lại kề dao ngay cổ.“Anh Huy…em sợ lắm…em ko muốn ở chỗ này nữa.”Huy chạy mang đến đỡ rước Ngọc Hân, cô ôm chặt anh, khóc nức nở.Chương 19:Cao Nguyên vừa mang lại kịp lúc. Đập vào đôi mắt anh là Gia Nhi hiện nay đang bị kề dao ngay cổ, đằng cơ Ngọc Hân đang thút thít trong vòng tay Huy, bên trên cổ bị một lốt thương nhỏ. Anh thắc mắc không thể hiểu, trong năng lượng điện thoại, bạn mà Huy nói bị ông Khang bắt thân là Ngọc Hân, tại sao bây chừ lại xuất hiện Gia Nhi sinh hoạt đây? Anh không muốn suy xét thêm nữa. Chạy theo sau là một trong những nhóm người đảm bảo an toàn của công ty.“Ông Khang! Tôi đang đi vào rồi đây! Ông thả cô ấy ra trước đã!”“Cuối thuộc mày cũng chịu đến rồi sao?” Ông ta bất chợt phát hiển thị nhóm bảo đảm kia vẫn trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị hành động, ông nổi cáu. “Tụi mày mong bắt tao sap? Thế thì cho tới nhận xác con nhỏ dại này trước đi!”“Đừng! Đừng! các anh có thể lùi lại một chút ít được không?” Anh hốt hoảng. “Được rồi! Ông mong tôi phải làm sao ông bắt đầu thả cô ấy?”“Mày còn hỏi tao muốn gì à? chủ yếu mày đã hại tao thê thảm như vậy này, sự nghiệp ko còn, mái ấm gia đình tiêu tan, mi bảo tao hy vọng gì đây? Mày gồm biết mày lẩn thẩn ngốc lắm không? tại sao không điều tra kĩ phần nhiều chuyện đã giảm chức của tao? chủ mưu của toàn bộ chuyện này chưa hẳn là tao! Mày phát âm không?”“Tôi hiểu, tôi hiểu! Là tôi đang sai khi cắt chức của ông, không liên quan đến cô bé ấy! Ông thả cô ấy ra, họ sẽ hiểu rõ mọi chuyện, tôi hứa sẽ giúp ông!”“Mày lo cho nó vượt nhỉ! Thằng oắt này, cảm ơn mày đã thông báo tao, còn nếu không thì tao đã bắt lầm người, xem như công cốc!” Ông ta mỉm cười ha hả nhìn về phía Huy, cao nguyên lờ mờ đoán ra. “Thế này vậy, mày giao lại doanh nghiệp cho tao, tao vẫn thả nó ra, không va tới một sợi tóc của nó.”“Được, được! Tôi đang kí ra quyết định ngay!”“Không! mặc kệ em! Anh đi đi! Đừng lo mang đến em!” Gia Nhi hét lớn, cô không bắt buộc anh cứu. Trong tâm cô nghĩ cô không đặc biệt để được anh tiến công đổi bằng bất kể thứ gì. Vả lại, ngay từ dịp Huy dùng tính mạng con người cô tiến công đổi với Ngọc Hân, trái tim cô hình như đã chết. Nỗ lực thì giành được cứu tuyệt không, đang chẳng còn đặc trưng nữa.“Anh biết giám sát và đo lường mà! Anh ko thể bất chấp em!” Anh vừa nói ra, biết mình lỡ lời. Trái nhiên ông ta nghe được.“Thì ra mi đã bao gồm mưu tính, mày ước ao lừa tao à? Mày ao ước nó chết nên không?” Ông ta giơ mũi dao nhọn hướng trực tiếp vào tín đồ Gia Nhi.“Không!”Cao Nguyên không hẳn là chưng sĩ trung tâm lý, ko biết phương pháp để đánh động đến ý thức của một bạn đang vào trạng thái khôn cùng kích động. Anh cảm giác mình thật vô dụng, trong khi nguy nan như thế này, người anh yêu thương nhất đang gặp gỡ nguy hiểm, nạm mà chất xám anh trống rỗng, chỉ rất có thể hồi vỏ hộp theo từng nhịp dao của ông ta. Anh chưa kịp định thần, thì vẫn nghe giờ ông ta la oai nghiêm oái.“Mày dám gặm tao?”Thì ra Gia Nhi cả gan làm cho liều, kéo tay của hắn cắn một chiếc thật mạnh, tranh thủ thời gian ông ta còn trong đợt đau chạy thật nhanh. Các nhân viên bảo vệ cũng nhân cơ hội này chạy cho để bắt ông ta, nhưng bất ngờ ông ta cấp tốc trí, đem chân đạp táo tợn Gia Nhi bửa xuống đất, nhào lên người cô, giơ mũi dao cắm phập xuống. Cô gớm hãi, nhắm tịt mắt.Một tiếng “hự” vạc ra, Gia Nhi mở mắt. Cả khung hình Cao Nguyên đã nằm toài trên fan cô. Anh đang kịp thời chạy cho đỡ nhát dao này đến cô, nếu không thì…Nhóm đảm bảo an toàn ùa vào, bạn nắm tay người vật bửa Tổng Giám Đốc Khang xuống mặt đường, miệng ông ta vẫn không hoàn thành nguyền rủa.“Anh Nguyên!!!”Gia Nhi run rẩy ngồi dậy, cô lay khỏe khoắn Cao Nguyên, nhưng sắc mặt anh vẫn tái dần.“Mở mắt ra, mở mắt ra đi anh! Em xin anh! Đừng có tác dụng em sợ! Anh sẽ không sao, không sao đâu! gọi cấp cứu giúp mau!!!” giờ đồng hồ cô kêu gào lẫn vào âm nhạc hỗn loạn của các người hiếu kì, nghe thiệt thê thảm.Một cơn gió trường đoản cú đâu lùa về xào xạc, chiếu thẳng qua những kẽ lá thành từng âm thanh xào xạc. Cơn gió ngang bướng cố thổi một dòng lá đang nắm vươn thân mỏng tanh manh bám víu vào cành lá to lớn, sau cùng cơn gió cũng gửi lá rời khỏi cây. Gió cứ thổi, thổi mãi những cái lá còn sót lại trên cây, sau cùng chỉ từ mỗi cây cùng gió.Ừ thì Gia Nhi là cái lá mong manh, đã cố gắng bỏ qua tất cả lòng từ bỏ trọng của fan con gái, để bám víu vào thân cây to cùng vững xoàn là Huy, níu kéo thứ tình yêu đã tự lâu không thể tên hotline rõ ràng, mơ hồ, mông lung như sương sớm. Ngọc Hân như cơn gió ấy, cơn gió ao ước độc chiếm cây, thổi tan niềm mơ ước về tình yêu đẹp tươi của nhì người.Chiếc lá nhẹ nhàng cất cánh đến, vương trên vai của người con gái đang ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đá trong khuôn viên bệnh dịch viện. Mặt cạnh, người đàn ông thỉnh thoảng xoay sang chú ý cô với ánh nhìn đầy chua xót. Cả hai lặng ngắt rất lâu, và rất mất thời gian rất lâu sau đó, quý ông trai mới hoàn toàn có thể thốt ra được rất nhiều từ thật khó khăn nhọc.“Anh xin lỗi!”Gia Nhi ngạc nhiên nhìn Huy. Đến giờ đồng hồ phút này rồi, anh vẫn chỉ nói được gần như lời kia thôi sao? Anh nghĩ một câu xin lỗi thì cô sẽ không còn buồn, không khóc, không nhức lòng nữa à?“Anh không tồn tại lỗi!” Cô ngước ánh mắt lên bầu trời trong xanh kia, nhưng bên cạnh đó nó cũng đã loang một color xám xịt. Thốt nhiên cô bật cười, nước đôi mắt thì giọt ngắn giọt dài. Cô cảm xúc mình đã dần dần hóa điên rồi.“Em…em chẳng sao chứ?”“Anh ý muốn em tất cả chuyện à?”“Em hiểu lầm rồi!” Huy nhích cho tới gần, cố gắng lấy tay cô, tuy nhiên cô hối hả rụt lại.“Anh chớ nói nữa! Giữa bọn họ đã không thể tồn tại sự hiểu lầm nào cả, đầy đủ thứ đang trở thành sự thiệt rồi!”“Em phải hiểu rõ rằng nếu như thời điểm đó anh không làm như thế, Ngọc Hân sẽ gặp mặt nguy hiểm.”Cô lại bật cười trong làn nước mắt. “Nếu như nhát dao kia đưa vào em, nạm thì tính mạng con người của em không nguy hiểm ư?”“Anh…anh thiệt sự không nghĩ là ông ta sẽ làm cho liều mang đến như vậy.”“Anh không nghĩ là ông ta dám ra tay, hay là ko nghĩ đến em? Hôm đó anh không cứu em, lần này anh lại giao bào thai em vào tay fan khác! Em thật không hiểu, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì khiến anh yêu cầu đối xử cùng với em như vậy? Anh trả lời đi!” Cô không hề kiềm chế được nữa, gào khóc“Anh Huy!!!”Từ xa Ngọc Hân chạy lại, ôm choàng rước Huy. Cô đột ngột hôn anh nồng nhiệt.“Ơ…Hân…” Huy đo đắn phải làm gì trong tình cảnh này, anh chỉ hoàn toàn có thể nhìn Gia Nhi vẫn trong tâm lý suy sụp.“Đến bây chừ em vẫn còn đó sợ anh à! May mà lúc đó có anh, nếu không thì…nhưng hai người đang thủ thỉ gì thế?” Cô bắt gặp ánh mắt Huy ngượng ngịu, không dám đối diện cùng với Gia Nhi.“Tôi vẫn nói cùng với anh ấy…từ tiếng về sau…đường ai nấy đi…giữa tôi cùng anh ấy sẽ không hề liên quan lại gì với nhau nữa. Mong muốn hai bạn được hạnh phúc.”Gia Nhi mở to đôi mắt đỏ hoe ướt át nước mắt, lờ lững nói từng lời như muốn nhấn mạnh rằng chuyện yêu đương trong thời gian qua của tất cả hai sẽ thật sự đặt dấu chấm hết. Toàn bộ mong ước khi cùng cả nhà đã rã tành theo cơn gió. Tình đã cất cánh xa, bao gồm níu giữ lại cũng chỉ là 1 trong những thứ cảm hứng mơ màng. Nhị trái tim không cùng chung nhịp đập, hà cớ gì đề xuất miễn chống tìm mọi phương pháp để nương náu nhau. Rút cục gió vẫn khiến cho lá mãi sau rời xa cây.“Nhi! Gia Nhi!!!”Mặc mang đến Huy kêu gọi như thế nào, cô vẫn không quay lại, sở hữu cõi lòng đau thắt, bỏ chạy thật nhanh.Vết yêu thương của cao nguyên tuy không nặng nhưng vày nhát dao trúng phải ứng dụng nên mất máu tương đối nhiều, sức khỏe hơi yếu. Bác bỏ sĩ khuyên tốt nhất có thể đừng cử động nhiều, tránh triệu chứng vết yêu thương bị va chạm.Từ dịp mở mắt tỉnh dậy, anh vẫn chưa chạm mặt lại Gia Nhi. Nhập viện năm ngày, từng phút từng giây anh đều ao ước được trông thấy hình dáng thiếu nữ ấy. Đã những lần anh tự hỏi, điều gì lại khiến anh yêu thương cô các như thế. Ngày đầu tiên chạm chán mặt, tuy trong đôi mắt anh cô chỉ với dạng phụ nữ thấp hèn, lòng kiêu ngạo trong anh lớn lắm, nhưng góc nhìn của cô luôn khiến cho anh cảm thấy tất cả điều nào đó canh cánh vào lòng. Anh cứ nghĩ kia chỉ là việc giả tạo ra vốn gồm của người đã không còn lòng trường đoản cú trọng, tỏ vẻ tội nghiệp để được trao sự thương hại, để nhấn được công dụng từ cuộc trao đổi. Anh cũng từng thắc mắc một sinh viên như cô lý do lại đề nghị nhiều tiền. Việc làm chào bán thời gian giành riêng cho sinh viên thì vô kể vô số kể, nếu chỉ là cần tiền tiền học phí thì tất cả nhất thiết phải buôn bán rẻ phiên bản thân như thế không?Đến khi Gia Nhi xâm nhập vào cuộc sống thường ngày của anh, anh bắt đầu hiểu được một chân lý, trước khi reviews một ai, đề xuất tìm hiểu cuộc sống đời thường của tín đồ đó trước đã, do chẳng ai muốn phiên bản thân lạc lối cả, có lẽ cuộc sống đã gửi đẩy bọn họ vào cảnh ngộ lầm than cơ mà thôi.Quãng thời hạn ngắn ngủi bên Gia Nhi, anh được trải qua không ít trạng thái cảm xúc. Giọng hát ru dịu dàng như làn suối non trong mang đến anh bồi hồi, sự chăm lo ân đề xuất chu đáo với con trẻ con, lễ phép êm ả với bậc tiền bối.
Bạn đang xem: Mua nếu không phải là anh
Xem thêm: 7 Tải Game Nuôi Rồng Miễn Phí, Dragon Shooter, Tải Game Nuôi Rồng Miễn Phí
Xem thêm: Thể Thao Mạo Hiểm - Cac Mon The Thao Mao Hiem
Hợp lý vì những vấn đề đó đã khiến tim anh lỗi nhịp? Anh thừa nhận ra phiên bản thân đã bị cô đoạt được một bí quyết rất từ bỏ nhiên. Thuở đầu cảm giác ấy khôn cùng không rõ ràng, ngỡ rằng vì hoàn cảnh bắt buộc anh cần phải có cô để ngừng vở kịch cơ mà anh đã dựng, dần dần dần cảm hứng ấy tương tự như dòng ngày tiết chảy xuyên thấu cơ thể, ở đầu cuối sẽ rã về tim, tim đập dũng mạnh những rung động khác thường, hình láng cô đã cụ thể trong tâm trí. Chẳng đề xuất đã bao lần anh nỗ lực giữ cô sống lại, cho dù anh biết cố kỉnh nào rồi vở kịch cũng kết thúc, rứa mà vẫn bướng bỉnh níu giữ, tiếc rằng trái tim cô đã thuộc về một bạn khác, anh chỉ là fan đến sau. Fan đến sau thì luôn luôn thua cuộc, cảm tình này, dù không có lối thoát, tuy nhiên anh sẽ yêu thật sâu đậm.Nghe Ngọc Hân nói, cô với Huy đã phân tách tay, có lẽ rằng cô đau lòng lắm. Liệu nhát dao này có giúp anh làm cho cảm động mang lại trái tim cô không? Nếu hoàn toàn có thể được bảo vệ cho trái tim bé dại bé và mềm yếu ớt ấy, mặc dù có đánh thay đổi cả mạng sống này, anh cũng cam tâm.Cao Nguyên ở gác tay lên trán xem xét mơ hồ. Tình yêu là gì mà khiến con người luôn bận lòng nắm kia? Anh thở dài, chán nản và bi quan định nhắm mắt ngủ mang lại qua ngày, chợt tiếng “cộc…cộc” kế bên cửa phòng phát ra.Ai mà lại gõ cửa gắng kia? dĩ nhiên lại là nhân viên công ty đến thăm bệnh! Anh suy nghĩ thầm, vị ngày nào bầy họ cũng cố kỉnh phiên nhau đến. Anh mỉm cười thầm, những người này ước ao xem mình khi nào xuất viện đây mà! Cũng nhọc nhằn lắm!“Vào đi!!!” Anh lạnh nhạt nói, chẳng bận lòng ngồi dậy đón tiếp.Tiếng cửa phòng mở, không phải như mọi ngày, đàn người kia chưa vào cho nơi vẫn ráo riết lên tiếng hỏi han, như thế nào là “Chủ tịch đã khỏe lại chưa?”, “Ôi trông anh sắc mặt hèn lắm!”, lại còn “Tôi bao gồm đem thức ăn bổ chăm sóc đến mang đến anh, mau khỏe khoắn lại để về làm chủ chúng tôi nhé!”, trái là phân vân ngượng.Anh kinh ngạc ngẩng nhìn, rồi há hốc mồm, lag thót cả mình.“Gia Nhi…Ui da!!!” Anh nhảy dậy, vô tình chạm trúng dấu thương, đau khổ khom người ôm bụng.“Anh ko có gì chứ?” Cô lật đật chạy lại, đỡ anh tựa vào thành giường. “Anh cứ nằm nghỉ, chớ để dấu thương bị va va chứ!”“Nhìn thấy em, anh mừng quá cần quên cả dấu thương này rồi!”“Lúc như thế nào anh cũng chơi được!”“Lúc như thế nào em cũng nghĩ về anh đùa!” Anh nhăn mặt.“Thế thì anh nên trang nghiêm một chút! sắc đẹp mặt anh trông ko được tốt, anh uống thuốc chưa?” Cô thanh thanh hỏi.“Chưa! Anh chưa nên ăn những gì cả!“Tại sao lại chưa? Đã gần hai giờ rồi! Anh bắt buộc uống thuốc đúng tiếng chứ? Y tá không nói anh à?”“Có chứ! Cô y tá có vào đó nhưng lúc đó anh sẽ ngủ!”“Hay là nhằm em download cháo mang lại anh nạp năng lượng nhé? chấm dứt rồi anh bắt buộc uống thuốc ngay!”“Không nên đâu! Em mang lại thăm anh vẫn là viên thuốc tốt nhất rồi! Anh cảm thấy ý thức rất sảng khoái khi bao gồm em ở đây!” Anh tự dưng nắm đem tay cô, ổn định trong lòng.Cô có phần ái ngại, tuy vậy lại không nỡ rụt tay lại một cách hoàn thành khoát. Mặc dù sao anh đã cứu vớt cô, nếu không thì fan nằm đây phải là cô rồi.“Anh Nguyên à…”“Sao gắng em?” Anh gửi tay sờ má cô, tay kia vẫn nỗ lực chặt tay cô.“Em và Huy vừa chia tay…” nhắc đến Huy, lòng cô lại nhói đau, cô không đủ can đảm nhìn thẳng cao nguyên trung bộ với đôi mắt đỏ hoe này.“Anh biết, anh biết mà, dẫu vậy em chớ khóc!” Anh luống cuống.“Anh cũng biết em cực kỳ yêu anh ấy yêu cầu không? thế cho nên em không thể mau lẹ quên anh ấy được, có nghĩa là…chúng ta chỉ là các bạn thôi được ko anh?” Cô đề xuất lựa lời nhằm tránh có tác dụng anh tổn thương.Quả là anh bị sốc. Anh tưởng chừng một khi cô bước vào đó cũng đồng nghĩa với bài toán cô sẽ mang lại anh một cơ hội, ở đầu cuối cũng bởi anh ảo tưởng.Anh buông tay, ánh mắt buồn rười rượi.“Anh xin lỗi! Anh sẽ quá nóng vội!”“Em xứng đáng để anh phải như vậy này sao? Anh gồm cảm thấy sự lộ diện của em đã làm cho xáo trộn cuộc sống của anh không? Anh là người có địa vị trong làng hội, em chỉ là 1 sinh viên bình thường. Trái đất của chúng ta hoàn toàn khác nhau, chỉ do một cuộc trao đổi chúng ta lại chạm mặt nhau. Tuy vậy rồi thì sao, chúng ta vẫn đề nghị đi hai con phố riêng. Lý do anh lại vị em mà chuyển đổi nhiều như thế? nguyên nhân lại sử dụng cả mạng sống đánh cược với tình yêu dành riêng cho em? Anh tất cả biết lúc anh bị đâm, em vô cùng bối rối không? nếu như anh gồm mệnh hệ gì, trọng trách này em làm sao gánh vác? ko thể, em cần yếu gánh vác được!”Cô đột nhiên òa khóc. Cô cũng thiếu hiểu biết hà cớ gì cô lại kích động như thế này. Chẳng lẽ vì tình yêu đã mất khiến cho tâm trạng cô chao đảo, mất phương hướng sao?“Gia Nhi!” cao nguyên ôm chặt cô. Người con gái anh yêu, bởi vì tình yêu mà lại suy sụp cho thế. Anh cảm giác thật hận kẻ đã có tác dụng cô bị tổn thương. “Có thể trong thâm tâm người khác, em không là gì cả. Nhưng lại anh chắc chắn rằng rằng, em là người xứng danh nhất để anh dành cả đời vì chưng em. Mạng anh chỉ gồm một, em cũng chỉ có một, anh không hối hận dùng tính mạng con người này trao cho em. Anh vẫn tôn trọng quyết định của em. Nếu như em muốn chúng ta là bạn, anh sẽ chuẩn bị là người bạn đường tri kỷ của em. Nếu sau này em có yêu ai khác, anh sẽ luôn luôn chúc phúc mang lại em.”Cuộc đời thiệt trớ trêu. Trong tim Gia Nhi nhớ biết bao hình bóng không còn xa lạ kia, nhưng tín đồ ấy không vày cô mà hy sinh tất cả, cho dù tình yêu của cả hai đang tồn trên một khoảng thời gian tuy chưa đủ dài đến răng long đầu tệ bạc nhưng đã và đang là một quá trình nuôi dưỡng và ấp ủ. Trái lại Cao Nguyên gặp cô được bao lâu, gọi cô được bao nhiêu, mà lại nhọc nhằn bởi vì cô mang lại thế, mặc dầu tình cảm ko được đáp trả anh vẫn tiếp tục yêu cô thật nồng nàn.Nếu có một điều ước, cô mong gì toàn bộ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Khi tỉnh lại, cao nguyên trung bộ sẽ không thể nhận ra cô là ai, sẽ không còn vì cô mà đau đớn nữa.Chương 20:Hai năm trôi qua cấp tốc như một chiếc chớp mắt. Bỏ qua mất những cảm hứng thăng trầm của chuyện yêu thương đương, Gia Nhi biến đổi mình thành bạn của công việc. Giỏi nghiệp một số loại giỏi, cô vào thao tác làm việc trong một công ty liên doanh với nước ngoài với nút lương kha khá, cuộc sống thường ngày tạm thời ổn định. Cô đã vạch cho bạn dạng thân một planer tương lai: chăm chỉ, cần cù làm việc, tích cóp tiền lương hằng tháng, bao giờ đủ khả năng mua được 1 căn nhà, cô sẽ gửi dì vào tp sinh sống. Dì đang trở thành người mẹ thứ hai trong thâm tâm cô, vậy cho nên cô hi vọng nửa đời còn lại của dì sẽ không hề vất vả nữa.Cao Nguyên luôn giữ lời hứa. Nhì năm, bảy trăm ba mươi ngày, số đông gần bảy trăm ngày anh đu sát bên Gia Nhi. Quanh đó những ngày anh thiệt sự mắc đến mức không tìm kiếm được thời hạn rảnh rỗi, anh vẫn “báo cáo” định kỳ trình làm cho việc rõ ràng qua điện thoại với cô. Dịp đầu, cô hết sức dè dặt, thường xuyên nói cùng với anh không buộc phải ngày nào thì cũng trình báo cùng với cô như thế, một nhân viên cấp dưới tầm thường như cô còn đề xuất làm không ít công việc, huống gì người dân có quyền cao chức trọng như anh. Cô khuyên nhủ anh đề xuất để đôi mắt và để ý đến Nguyên Dương các hơn, dù sao cũng chính là giọt ngày tiết ruột thịt, trước kìa cô nhận thấy anh rất lạnh nhạt với con mình. Anh chỉ cười, gật đồng ý ra vẻ tuân lệnh, mặc dù thế qua hôm sau, cả ngày không thấy anh liên lạc, cô cứ ngỡ anh đã đổi ý, ai dè mang đến gần nửa đêm, anh call cho cô với giọng hốt hoảng. Nguyên Dương phát dịch nặng, đề nghị nhập viện cung cấp cứu. Cô nhanh lẹ chạy vào bệnh viện, trông thấy nhan sắc mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt vô cùng lo ngại thấp thỏm nhìn vào phòng cấp cứu, trán vã mồ hôi. Lúc đó ba bà mẹ anh đã thuộc đi du ngoạn thưởng ngoạn cảnh quan của Nhật Bản, vì thế cô tránh khỏi việc đối mặt với bà Xuân.Bác sĩ nói Nguyên Dương bị viêm nhiễm họng cấp cho tính đề xuất sốt cao, chỉ cần uống thuốc mọi đặn và nghỉ ngơi theo chỉ định và hướng dẫn sẽ sớm khỏe khoắn lại ngay. Gia Nhi trách anh, cô cau gồm nói khí khái rằng trường đoản cú nay về sau anh đừng tốn thời hạn vô ích, có tác dụng những bài toán vô nghĩa cho cô nữa. Nếu vẫn còn đấy muốn là anh em thì tốt nhất có thể anh hãy chăm sóc chu đáo đến Nguyên Dương. Anh đơ mình, ngạc nhiên cô lại có phản ứng mạnh mẽ đến thế. Quan tâm đến lại, trái là anh đã quá bất cẩn với bé mình. Gắng là, anh đành ngoan ngoãn nghe lời cô, nếu không có việc gì quan trọng thì tiêu giảm đến công ty cô tìm, quánh biệt để ý đến Nguyên Dương những hơn. Nhưng có một vấn đề anh nhất thiết không thể hạn chế được, kia là từng ngày anh vẫn sẽ liên lạc với cô. Không được gặp mặt mặt, thì anh cũng chỉ mong sao được nghe giọng nói ấm cúng của cô.Gia Nhi đồng ý. đột nghĩ, bản thân là ai mà lại có quyền yêu cầu hay đòi hỏi anh mọi chuyện này. Cô cảm thấy...
Bạn đang xem: Mua nếu không phải là anh
Xem thêm: 7 Tải Game Nuôi Rồng Miễn Phí, Dragon Shooter, Tải Game Nuôi Rồng Miễn Phí
Xem thêm: Thể Thao Mạo Hiểm - Cac Mon The Thao Mao Hiem
Hợp lý vì những vấn đề đó đã khiến tim anh lỗi nhịp? Anh thừa nhận ra phiên bản thân đã bị cô đoạt được một bí quyết rất từ bỏ nhiên. Thuở đầu cảm giác ấy khôn cùng không rõ ràng, ngỡ rằng vì hoàn cảnh bắt buộc anh cần phải có cô để ngừng vở kịch cơ mà anh đã dựng, dần dần dần cảm hứng ấy tương tự như dòng ngày tiết chảy xuyên thấu cơ thể, ở đầu cuối sẽ rã về tim, tim đập dũng mạnh những rung động khác thường, hình láng cô đã cụ thể trong tâm trí. Chẳng đề xuất đã bao lần anh nỗ lực giữ cô sống lại, cho dù anh biết cố kỉnh nào rồi vở kịch cũng kết thúc, rứa mà vẫn bướng bỉnh níu giữ, tiếc rằng trái tim cô đã thuộc về một bạn khác, anh chỉ là fan đến sau. Fan đến sau thì luôn luôn thua cuộc, cảm tình này, dù không có lối thoát, tuy nhiên anh sẽ yêu thật sâu đậm.Nghe Ngọc Hân nói, cô với Huy đã phân tách tay, có lẽ rằng cô đau lòng lắm. Liệu nhát dao này có giúp anh làm cho cảm động mang lại trái tim cô không? Nếu hoàn toàn có thể được bảo vệ cho trái tim bé dại bé và mềm yếu ớt ấy, mặc dù có đánh thay đổi cả mạng sống này, anh cũng cam tâm.Cao Nguyên ở gác tay lên trán xem xét mơ hồ. Tình yêu là gì mà khiến con người luôn bận lòng nắm kia? Anh thở dài, chán nản và bi quan định nhắm mắt ngủ mang lại qua ngày, chợt tiếng “cộc…cộc” kế bên cửa phòng phát ra.Ai mà lại gõ cửa gắng kia? dĩ nhiên lại là nhân viên công ty đến thăm bệnh! Anh suy nghĩ thầm, vị ngày nào bầy họ cũng cố kỉnh phiên nhau đến. Anh mỉm cười thầm, những người này ước ao xem mình khi nào xuất viện đây mà! Cũng nhọc nhằn lắm!“Vào đi!!!” Anh lạnh nhạt nói, chẳng bận lòng ngồi dậy đón tiếp.Tiếng cửa phòng mở, không phải như mọi ngày, đàn người kia chưa vào cho nơi vẫn ráo riết lên tiếng hỏi han, như thế nào là “Chủ tịch đã khỏe lại chưa?”, “Ôi trông anh sắc mặt hèn lắm!”, lại còn “Tôi bao gồm đem thức ăn bổ chăm sóc đến mang đến anh, mau khỏe khoắn lại để về làm chủ chúng tôi nhé!”, trái là phân vân ngượng.Anh kinh ngạc ngẩng nhìn, rồi há hốc mồm, lag thót cả mình.“Gia Nhi…Ui da!!!” Anh nhảy dậy, vô tình chạm trúng dấu thương, đau khổ khom người ôm bụng.“Anh ko có gì chứ?” Cô lật đật chạy lại, đỡ anh tựa vào thành giường. “Anh cứ nằm nghỉ, chớ để dấu thương bị va va chứ!”“Nhìn thấy em, anh mừng quá cần quên cả dấu thương này rồi!”“Lúc như thế nào anh cũng chơi được!”“Lúc như thế nào em cũng nghĩ về anh đùa!” Anh nhăn mặt.“Thế thì anh nên trang nghiêm một chút! sắc đẹp mặt anh trông ko được tốt, anh uống thuốc chưa?” Cô thanh thanh hỏi.“Chưa! Anh chưa nên ăn những gì cả!“Tại sao lại chưa? Đã gần hai giờ rồi! Anh bắt buộc uống thuốc đúng tiếng chứ? Y tá không nói anh à?”“Có chứ! Cô y tá có vào đó nhưng lúc đó anh sẽ ngủ!”“Hay là nhằm em download cháo mang lại anh nạp năng lượng nhé? chấm dứt rồi anh bắt buộc uống thuốc ngay!”“Không nên đâu! Em mang lại thăm anh vẫn là viên thuốc tốt nhất rồi! Anh cảm thấy ý thức rất sảng khoái khi bao gồm em ở đây!” Anh tự dưng nắm đem tay cô, ổn định trong lòng.Cô có phần ái ngại, tuy vậy lại không nỡ rụt tay lại một cách hoàn thành khoát. Mặc dù sao anh đã cứu vớt cô, nếu không thì fan nằm đây phải là cô rồi.“Anh Nguyên à…”“Sao gắng em?” Anh gửi tay sờ má cô, tay kia vẫn nỗ lực chặt tay cô.“Em và Huy vừa chia tay…” nhắc đến Huy, lòng cô lại nhói đau, cô không đủ can đảm nhìn thẳng cao nguyên trung bộ với đôi mắt đỏ hoe này.“Anh biết, anh biết mà, dẫu vậy em chớ khóc!” Anh luống cuống.“Anh cũng biết em cực kỳ yêu anh ấy yêu cầu không? thế cho nên em không thể mau lẹ quên anh ấy được, có nghĩa là…chúng ta chỉ là các bạn thôi được ko anh?” Cô đề xuất lựa lời nhằm tránh có tác dụng anh tổn thương.Quả là anh bị sốc. Anh tưởng chừng một khi cô bước vào đó cũng đồng nghĩa với bài toán cô sẽ mang lại anh một cơ hội, ở đầu cuối cũng bởi anh ảo tưởng.Anh buông tay, ánh mắt buồn rười rượi.“Anh xin lỗi! Anh sẽ quá nóng vội!”“Em xứng đáng để anh phải như vậy này sao? Anh gồm cảm thấy sự lộ diện của em đã làm cho xáo trộn cuộc sống của anh không? Anh là người có địa vị trong làng hội, em chỉ là 1 sinh viên bình thường. Trái đất của chúng ta hoàn toàn khác nhau, chỉ do một cuộc trao đổi chúng ta lại chạm mặt nhau. Tuy vậy rồi thì sao, chúng ta vẫn đề nghị đi hai con phố riêng. Lý do anh lại vị em mà chuyển đổi nhiều như thế? nguyên nhân lại sử dụng cả mạng sống đánh cược với tình yêu dành riêng cho em? Anh tất cả biết lúc anh bị đâm, em vô cùng bối rối không? nếu như anh gồm mệnh hệ gì, trọng trách này em làm sao gánh vác? ko thể, em cần yếu gánh vác được!”Cô đột nhiên òa khóc. Cô cũng thiếu hiểu biết hà cớ gì cô lại kích động như thế này. Chẳng lẽ vì tình yêu đã mất khiến cho tâm trạng cô chao đảo, mất phương hướng sao?“Gia Nhi!” cao nguyên ôm chặt cô. Người con gái anh yêu, bởi vì tình yêu mà lại suy sụp cho thế. Anh cảm giác thật hận kẻ đã có tác dụng cô bị tổn thương. “Có thể trong thâm tâm người khác, em không là gì cả. Nhưng lại anh chắc chắn rằng rằng, em là người xứng danh nhất để anh dành cả đời vì chưng em. Mạng anh chỉ gồm một, em cũng chỉ có một, anh không hối hận dùng tính mạng con người này trao cho em. Anh vẫn tôn trọng quyết định của em. Nếu như em muốn chúng ta là bạn, anh sẽ chuẩn bị là người bạn đường tri kỷ của em. Nếu sau này em có yêu ai khác, anh sẽ luôn luôn chúc phúc mang lại em.”Cuộc đời thiệt trớ trêu. Trong tim Gia Nhi nhớ biết bao hình bóng không còn xa lạ kia, nhưng tín đồ ấy không vày cô mà hy sinh tất cả, cho dù tình yêu của cả hai đang tồn trên một khoảng thời gian tuy chưa đủ dài đến răng long đầu tệ bạc nhưng đã và đang là một quá trình nuôi dưỡng và ấp ủ. Trái lại Cao Nguyên gặp cô được bao lâu, gọi cô được bao nhiêu, mà lại nhọc nhằn bởi vì cô mang lại thế, mặc dầu tình cảm ko được đáp trả anh vẫn tiếp tục yêu cô thật nồng nàn.Nếu có một điều ước, cô mong gì toàn bộ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Khi tỉnh lại, cao nguyên trung bộ sẽ không thể nhận ra cô là ai, sẽ không còn vì cô mà đau đớn nữa.Chương 20:Hai năm trôi qua cấp tốc như một chiếc chớp mắt. Bỏ qua mất những cảm hứng thăng trầm của chuyện yêu thương đương, Gia Nhi biến đổi mình thành bạn của công việc. Giỏi nghiệp một số loại giỏi, cô vào thao tác làm việc trong một công ty liên doanh với nước ngoài với nút lương kha khá, cuộc sống thường ngày tạm thời ổn định. Cô đã vạch cho bạn dạng thân một planer tương lai: chăm chỉ, cần cù làm việc, tích cóp tiền lương hằng tháng, bao giờ đủ khả năng mua được 1 căn nhà, cô sẽ gửi dì vào tp sinh sống. Dì đang trở thành người mẹ thứ hai trong thâm tâm cô, vậy cho nên cô hi vọng nửa đời còn lại của dì sẽ không hề vất vả nữa.Cao Nguyên luôn giữ lời hứa. Nhì năm, bảy trăm ba mươi ngày, số đông gần bảy trăm ngày anh đu sát bên Gia Nhi. Quanh đó những ngày anh thiệt sự mắc đến mức không tìm kiếm được thời hạn rảnh rỗi, anh vẫn “báo cáo” định kỳ trình làm cho việc rõ ràng qua điện thoại với cô. Dịp đầu, cô hết sức dè dặt, thường xuyên nói cùng với anh không buộc phải ngày nào thì cũng trình báo cùng với cô như thế, một nhân viên cấp dưới tầm thường như cô còn đề xuất làm không ít công việc, huống gì người dân có quyền cao chức trọng như anh. Cô khuyên nhủ anh đề xuất để đôi mắt và để ý đến Nguyên Dương các hơn, dù sao cũng chính là giọt ngày tiết ruột thịt, trước kìa cô nhận thấy anh rất lạnh nhạt với con mình. Anh chỉ cười, gật đồng ý ra vẻ tuân lệnh, mặc dù thế qua hôm sau, cả ngày không thấy anh liên lạc, cô cứ ngỡ anh đã đổi ý, ai dè mang đến gần nửa đêm, anh call cho cô với giọng hốt hoảng. Nguyên Dương phát dịch nặng, đề nghị nhập viện cung cấp cứu. Cô nhanh lẹ chạy vào bệnh viện, trông thấy nhan sắc mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt vô cùng lo ngại thấp thỏm nhìn vào phòng cấp cứu, trán vã mồ hôi. Lúc đó ba bà mẹ anh đã thuộc đi du ngoạn thưởng ngoạn cảnh quan của Nhật Bản, vì thế cô tránh khỏi việc đối mặt với bà Xuân.Bác sĩ nói Nguyên Dương bị viêm nhiễm họng cấp cho tính đề xuất sốt cao, chỉ cần uống thuốc mọi đặn và nghỉ ngơi theo chỉ định và hướng dẫn sẽ sớm khỏe khoắn lại ngay. Gia Nhi trách anh, cô cau gồm nói khí khái rằng trường đoản cú nay về sau anh đừng tốn thời hạn vô ích, có tác dụng những bài toán vô nghĩa cho cô nữa. Nếu vẫn còn đấy muốn là anh em thì tốt nhất có thể anh hãy chăm sóc chu đáo đến Nguyên Dương. Anh đơ mình, ngạc nhiên cô lại có phản ứng mạnh mẽ đến thế. Quan tâm đến lại, trái là anh đã quá bất cẩn với bé mình. Gắng là, anh đành ngoan ngoãn nghe lời cô, nếu không có việc gì quan trọng thì tiêu giảm đến công ty cô tìm, quánh biệt để ý đến Nguyên Dương những hơn. Nhưng có một vấn đề anh nhất thiết không thể hạn chế được, kia là từng ngày anh vẫn sẽ liên lạc với cô. Không được gặp mặt mặt, thì anh cũng chỉ mong sao được nghe giọng nói ấm cúng của cô.Gia Nhi đồng ý. đột nghĩ, bản thân là ai mà lại có quyền yêu cầu hay đòi hỏi anh mọi chuyện này. Cô cảm thấy...